Chương 1209: Ứng phó không kịp

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thật ra thì Vạn Diệu Ngọc Lộ trong Vạn Độc Tương, hoặc giả trong Vạn Độc Mẫu Dịch cũng có thể làm được tự động sinh thành cuồn cuộn không dứt, nhưng mà trung gian có một điều kiện hà khắc. Đó chính là Lục Bình phải không ngừng tìm kiếm một ít kịch độc chi địa, khiến cho Vạn Độc Tương hấp thu kịch độc của Vạn Diệu Ngọc Lộ, tiến tới ngưng tụ ra một giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ.

Quá trình này không nói nguy hiểm đối với Lục Bình, hắn cũng không có thời gian vì vài giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ đi tìm kiếm kịch độc chi địa khắp thiên hạ. Huống chi tốc độ ngưng kết của Vạn Diệu Ngọc Lộ cũng thật sự là có thể chậm, có thể cũng ít, không mang tới thống khoái cho Tử Tinh phong vương tương.

Bên ngoài Cửu Huyền sơn, Lưỡng Nghi lâu chủ sớm đã không nén được tức giận, quay sang Ngụy Chấn bên cạnh hỏi:

– Ngụy lão đại, chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp, ai biết Lục Thiên Bình đó rốt cuộc có tới hay không? Trước đó cũng đã truyền tới tin tức, mấy người Thanh Hồ Cửu Đạo đã xuất hiện ở phụ cận Ngọc Lan Hà, hơn nữa còn đi về phía bắc.

Ngụy Chấn cũng không để ý tới Lưỡng Nghi lâu chủ, mà đưa tay một chiêu về phía không trung, một đạo truyền âm phù lục hiển nhiên xuất hiện trong bàn tay của y.

Ngụy Chấn cười “ha ha” một tiếng, nói:

– Lão Nhị, môn phái đã hạ lệnh, các đệ tử không được đi ra ngoài phạm vi thế lực của bản phái. Bây giờ dù người muốn đuổi theo, chỉ sợ cũng không thể vi phạm mệnh lệnh của môn phái chứ?

Lần này chẳng những là Lưỡng Nghi lâu chủ, chính là Thường Tam Tài cùng Ngũ Hành lâu chủ cũng gương mặt ngưng trọng, sớm đã không để trong lòng đám người Thanh Hồ kia chạy trốn, ngưng giọng hỏi:

– Đây là môn phái xảy ra đại sự rồi a, Ngụy lão đại có biết chuyện gì không?.

Cửu Huyền lâu hạ lệnh môn phái các đệ tử không được cách xa ngoài phạm vị thực lực của Cửu Huyền lâu!

Đám người Lưỡng Nghi lâu chủ nhất thời nhíu mày, hỏi:

– Ngụy lão đại, môn phái xảy ra đại sự gì vậy?

Nguy Chấn gật đầu một cái, đáp:

– Nghe nói khoảng thời gian này Ma La đại quân toát ra từ toàn bộ các địa phương của Trung Thổ, toàn bộ Trung Thổ đều đầy gió mưa hạc lệ. Gần đây, ma la xuất hiện trong phạm vi thế lực của Cửu Huyền lâu cũng càng ngày càng nhiều, các đội ngũ dò xét đơn giản là giết không thể xuể. Còn có tin tức truyền tới, ít nhất gặp phải hai con A Tu La trong quá trình tiêu diệt, hơn nữa ma la trong phạm vi thế lực của bản phái đang có xu hướng hội tụ lại.

– Cái gì?

Chẳng những là Lưỡng Nghi lâu chủ, chính là Thường Tam Tài linh tinh lang tang nghe vậy cũng cả kinh, hỏi:

– Ma la đại quy mô hội tụ, bọn nó muốn làm gì? Chẳng lẽ bọn nó còn muốn vây công Cửu Huyền lâu hay sao?

Ngụy Chấn lắc đầu một cái, đáp:

– Khó nói, trong lịch sử của tu luyện giới cũng không phải là không xuất hiện qua sự tình Ma La đại quân hội tụ vây công thánh địa, khó bảo không phải là bọn nó tiến về phía Cửu Huyền lâu chúng ta.

Thân thể của Lưỡng Nghi lâu chủ chấn động cả lên, nói:

– Cho dù đi về phía chúng ta, chính là chỉ có thể tới chứ không có lui!

Tất cả mọi người không nói tiếng nào, bọn họ biết được Lưỡng Nghi lâu chủ nói không sai. Cửu Huyền lâu hiển nhiên có phấn khích đó nhưng nếu thật đúng là Ma La đại quân hội tụ vây công Cửu Huyền lâu, như vậy thì không phải là một cuộc đại chiến sẽ có thể kết thúc trong thời gian ngắn, đại chiến chỗ nào mà không có người chết!

– Còn có một tin tức!

Thần sắc của Ngụy Chấn có chút ngưng trọng, nói:

– Có người phát hiện hành tung của đám người Thanh Hồ, lúc này đã đến phụ cận của Ngọc Lan Hà, hơn nữa đang tiếp tục đi lên phía bắc.

Mọi người nhìn lẫn nhau, cuối cùng vẫn Lương Nghi lâu chủ thật không dám tin chắc nói:

– Không thể nào đâu, bọn họ còn có đồng bọn vùi lấp trong Đạo Thiên di tàng của Cửu Huyền sơn mà!

Lúc này Thường Tam Tài chen miệng hỏi:

– Lục Thiên Bình, có tin tức gì của hắn không?

Trong thần sắc của Ngụy Chấn mới lộ ra chút về tán thưởng, đáp:

– Đây chính là chỗ kỳ quái, trong tin tức cũng không nhắc tới Lục Thiên Bình, nói cách khác hắn cũng không đi cùng với đám người Thanh Hồ.

– Kỳ quái thật! Chẳng lẽ Lục Thiên Bình này muốn tự mình động thủ đánh vào bẫy rập do chúng ta bày ra hay sao?

Ngũ Hành lâu chủ có chút kỳ quái hỏi. Y biết được khoảng thời gian gần nhất đã mất rất nhiều công phu trong Cửu Huyền sơn, nếu là vì vậy hoang phế đây chẳng phải là quá mức đáng tiếc.

Lưỡng Nghi lâu chủ bĩu môi, đáp:

– Có lẽ Lục Thiên Bình đó sớm đã không ở chung quanh đây rồi, đồng bạn của hắn đều đã rời đi, chỉ dựa vào một mình hắn như thế nào là đối thủ của chúng ta? Hay hoặc là người tiến vào Đạo Thiên di tàng sớm đã âm thầm rời đi cũng nói không chừng!

– Không thể nào!

Ngũ Hành lâu chủ tự nhiên rất có lòng tin đối với thiên la địa võng do mình bày ra, đáp:

– Chỉ cần người ban đầu tiến vào Đạo Thiên di tàng vẫn trong Cửu Huyền sơn tuyệt không thể nào không bị ta phát hiện. Ta ở chỗ này thậm chí có thể mượn lực của môn phái hộ phái đại trận đem toàn bộ Cửu Huyền sơn đều thuộc về dưới sự giám thị của ta, bọn họ trốn không thoát đầu!

Trên mặt của mấy người đều lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngũ Hành lâu chủ thành tựu trên trận pháp lại có thể đã đạt đến trình độ như vậy, có thể dẫn dắt môn phái hộ phái đại trận làm kỷ dụng, mà bọn họ đúng thực cũng không phát giác.

Lúc này mọi người ở đây mang tâm sự riêng, Ngũ Hành lâu chủ đột nhiên thần sắc biến đổi, nói:

– Không xong rồi, có người đột nhiên xuất hiện trong Cửu Huyền sơn!

Tinh thần của mọi người nhất thời chấn động cả lên, Ngụy Chấn há mồm hỏi:

– Ở đâu?

Ngũ Hành lậu chủ lấy tay chỉ một cái, đáp: – Phương hướng tây bắc, bây giờ hắn đang chạy thục mạng về phía tây bắc!

Ngụy Chấn hét lớn một tiếng, nói:

– Lão Ngũ hãy hạn chế hắn! Những người còn lại đi theo ta!

Phần đáy đường hầm của Đạo Thiên di tàng, Lục Bình cầm trong tay chính là cái chìa khóa trước đó Đại Bảo tiến vào di tàng. Cái búa có kích cỡ khoảng một thước, ngoại hình cơ hồ giống như đúc cùng Đạo Thiên Thần Phủ, nhưng mà đây chỉ là một món thượng cấp pháp khí mà thôi.

Tuy nhiên lúc này, ánh mắt của Lục Bình cũng cẩn thận đem thanh búa chơi trong tay, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:

– Đây cũng có chút ý tứ, lúc trước một mực không hề phát giác!

Lập tức thấy hắn vỗ một chưởng lên vách đá bên cạnh đường hầm, một đạo trận pháp phù văn nhất thời hiển lộ cũng như không ngừng du di trên vách đá. Cùng lúc đó một đạo Truyền Tống trận đơn giản cũng dần dần thành hình, chỗ trung ương, một hòn đá nhỏ nguyên vốn trong suốt dịch thấu nhất thời trở nên sáng chói vô cùng.

Lục Bình không kích thích Truyền Tống trận, ngược lại đưa tay cầm xuống một hòn đá nhỏ trong trận pháp trung ương. Nguyên vốn hòn đá bắn ra ánh sáng bốn phía nhất thời lần nữa biến thành một viên Không Minh chi tinh trong suốt dịch thấu. Mà trận pháp đơn giản tạo thành đó cũng bắt đầu tan vỡ, vô số đạo phù văn du di trên thạch bích, lần nữa trở lại chỗ cũ.

Ngay lúc này, tay của Lục Bình vỗ vào trên thạch bích đột nhiên nhấn một cái, một đạo ánh sáng màu tím lam nhất thời vào trong vách đá. Một tiếng vang “ầm” thật lớn, một tảng đá lớn trong sơn cốc ngoài di tàng đột nhiên nứt ra. Một cánh cửa khai ích, Lục Bình đi ra từ bên trong.

Cự thạch khép lại, Lục Bình nhìn một chút về bốn phía, rồi sau đó độn quang lập lòe dưới chân, nhất thời phi độn đi về phương hướng tây bắc.

Sau khi Lục Bình bay ra không lâu, Ngũ Hành lâu chủ nhất thời phát hiện tung tích của hắn, vào thời điểm đó Lục Bình cũng hơi sửng sờ, nói:

– Trận pháp thật cao minh!

Ngũ Hành lâu chủ bày ra bẫy rập trận pháp trùng trùng trong Cửu Huyền sơn, hơn nữa mượn toàn bộ lực lượng của Cửu Huyền sơn làm hộ phái đại trận. Sau khi Lục Bình phi độn chỉ chốc lát, đã phát hiện mình lúc này giống như lâm vào vũng bùn vậy, tốc độ phổ độn nhất thời giảm xuống rất nhiều.

Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận cách Cửu Huyên sơn một khoảng không hề ngắn, không ngờ lại có thể dẫn hộ phái đại trận làm kỷ dụng. Thủ đoạn như thế này có thể được coi không giống chuyện đùa, xem ra người bố trí trận pháp tất nhiên không thể nghi ngờ là một vị trận pháp tông sư.

Thử hỏi trong Cửu Huyền lâu chín đại đích truyền lâu chủ, Ngũ Hành lâu chủ Hậu Dương một đường trận pháp rành rẽ nhất. Nguyên vốn trước đó Lục Bình che chở Đại Bảo lẻn vào Đạo Thiên di tàng không ngừng tránh được y giám thị, hơn nữa còn phát hiện trận pháp ẩn giấu trên gò núi của Cửu Huyền lâu. Điều đó làm cho vị Ngũ Hành lâu chủ rất mất mặt mũi, cũng khiến cho Lục Bình liếc mắt nhìn một cái. Nhưng mà hôm nay vừa thấy, thành tựu trận pháp của người này thật là không tầm thường.

Trong chốc lát thời gian đó, thần niệm của Lục Bình đã cảm thấy có không dưới ba đạo độn quang chia ra các phương hướng khác nhau vây quanh suy nghĩ của hắn. Mà lúc này, Lục Bình cũng bị vùi lấp sâu không giải thoát trong linh khí nề đàm của Ngũ Hành trận pháp đó.

– Thật đúng là phiền toái, nếu bị người vây lấy, coi như không chết cũng phải lột da!

Tay phải của Lục Bình lộn một cái, Linh Lung tửu đỉnh xuất hiện trong tay. Linh khí tuyền qua vô hình bốn phía tức thì bị dẫn dắt, dưới sự điều chỉnh của Linh Lung tửu đỉnh từ từ bị gỡ theo. Lục Bình cũng tạm thời thoát khỏi loại trận pháp nể đàm đó, độn quang dưới chân nhất thời một thịnh, tiếp tục bay đi về phương hướng tây bắc.

Nhưng không chờ tới lúc Lục Bình phi độn ra mười dặm, thân hình của hắn đột nhiên nặng nề, phảng phất toàn bộ bên trong thân thể bổng dưng bị một ngọn núi lớn đặt lên vậy, lại là một tòa trận pháp!

Linh khí dưới chân Lục Bình nhanh chóng dừng lại, một đóa linh khí hoa sen to lớn đột nhiên nộ phóng. Nó giống như đúc với cửu phẩm Bạch Ngọc Liên Hoa bên trong tâm hạch không gian của Lục Bình, nhất thời ngăn trở trận pháp dưới người. Thân hình Lục Bình buông lỏng, độn quang dưới chân lại thịnh, tăng tốc độn tới bên ngoài Cửu Huyền sơn.

Nhưng chẳng qua hai lần hạn chế đó, lập tức khiến cho khoảng cách giữa Lục Bình cùng truy binh sau lưng rút ngắn thật nhiều. Mặc dù Lục Bình trước sau thoát khỏi cũng làm Cửu Huyền lâu tu sĩ truy kích sau lưng rất khiếp sợ, nhưng vào lúc này, Cửu Huyền lâu Nhật Nguyên lâu chủ Ngụy Chân cũng chạy tới chỗ xa cách mấy dặm sau lưng Lục Bình, quát to một tiếng, hét:

– Chạy đi đâu!

Tiếng gầm hét to lớn mang âm lãng cuồn cuộn khiến cho Lục Bình cau mày. Tuy rằng âm sát thuật bực này không đặt trong mắt của hắn, nhưng thần niệm chỉ đạo núp trong âm lãng lại sớm đã bị Lục Bình hiểu rõ, khiến hắn phải cẩn thận thêm một chút.

Người này hiển nhiên cũng là người có thần niệm tu vi thành tựu khá sâu, mặc dù tu vi cũng pháp tướng trung kỳ như mình, nhưng thần niệm tu vi lại đã không hề dưới đại tu sĩ. Nếu giao thủ với cùng cấp tu sĩ tầm thường, thường thường dưới một chiêu này của y đều phải rơi xuống thế hạ phong.

Đáng tiếc y gặp gỡ chính là Lục Bình!

Chưa kể Lục Bình có thần niệm tu vi kinh khủng cực kỳ xa so với đại tu sĩ tầm thường, chỉ vài thứ đồ như Quải Vân Phàm, Bích Lân Hồn Hỏa đều có thể khiến cho thần niệm công kích bực này vô công mà phản, thậm chí còn có thể khiến cho y chịu thua thiệt lớn.

Đỉnh đầu của Lục Bình lúc này dâng lên một miệng chuông lớn!

Pháp bảo bắt chước chế theo Nhất kiếp linh bảo Thương Hải Chung!

Một tiếng vang “đương” thật lớn, cũng có âm lãng rất to dâng lên, lăn lộn đi về phía âm sát dẫn phát ra tiếng gầm thét sau lưng, hai người nhất thời tiểu nhị với vô hình.

Trong lòng của Ngụy Chấn nhất thời vui mừng. Thần niệm tu vi này là chỗ đắc ý của y, mà mấy dạng thần thông luyện tập dựa vào thần niệm tu vi mạnh mẽ nguyên vốn đều là lĩnh áp đáy rương của Ngụy Chấn. Ngụy Chấn vốn còn muốn dùng mấy dạng thần thông chiếm được tiên cơ trong tranh phong cùng những đệ nhất đích truyền của những thánh địa khác, không ngờ hôm nay cũng đầu tiên dùng trên người của Lục Bình.

Vào lúc Ngụy Chấn nhìn ra, người kia bỏ chạy mặc dù lấy một loại âm lãng cực kỳ kỳ lạ triệt tiêu tiếng gầm gừ của mình, nhưng thần niệm chi đạo núp trong tiếng gầm gừ mới là đòn sát thủ chân chính của y.

Vào lúc Ngụy Chấn đang mong đợi người bỏ chạy phía trước sẽ phát ra một tiếng hét thảm, sau đó che đầu lăn lộn rơi xuống từ giữa không trung. Nhưng y cảm giác được thần niệm chỉ đạo của mình lập tức chém vào trong một mảnh sâu rộng, nhiều nhất bất quá văng lên mấy đóa bọt sóng mà thôi.

Không xong rồi!

Trong lòng của Ngụy Chấn run lên một cái, y tinh tu thần niệm thần thông, đương nhiên biết rõ nguyên nhân phát sinh loại hiện tượng này là bởi vì thần niệm tu vị của người trước mắt còn phải trên y xa. Mà triệu chứng này phảng phất cảm giác đánh hụt một quyền cũng chính bởi vì đối phương bày bẫy rập muốn phản kích.

Ngụy Chấn vội vàng muốn thu hồi thần niệm thần thông tự thân, nhưng dưới sự ứng phó không kịp đã bị mất tiên cơ. Đối thủ làm gì dễ dàng bỏ qua, một đóa hỏa diễm màu xanh biếc đột nhiên sáng lên trên thần niệm chỉ đạo của Ngụy Chấn. Một cổ đau đớn kịch liệt cơ hồ muốn độn vào trong giữa đầu của Ngụy Chấn.

Là Bích Lân Hồn Hỏa, khinh thường rồi!

Cũng may Ngụy Chấn xuất thủ mặc dù bị thua thiệt nhiều, nhưng rốt cuộc còn khiến cho Lục Bình phi độn hơi chậm lại, Lưỡng Nghi lâu chủ Hậu Dương đã đánh tới, trong tay một đôi Lưỡng Nghi phi kiếm quanh quẩn trái phải, che ánh lẫn nhau, cũng là một bộ kiếm thuật thần thông cực kỳ thần diệu.

Nhưng đồng dạng là hai đạo kiếm quang quanh quẩn lên, hóa thành vô số đạo kiếm quang thắt một cái về bốn phía. Lưỡng Nghi lâu chủ ”Lưỡng Nghi Âm Dương kiếm trận” tức thì bị phá giải sạch sẽ.

– Bắc Hải Lục Thiên Bình, sao lại là người?

Lưỡng Nghi lậu chủ chính là một kiếm tu chân chính, một bộ ”Lưỡng Nghi Âm Dương kiếm” đó cũng là kiếm thuật thần thông truyền thừa mà tu luyện giới khó có được, không ngờ lại lập tức bị người trước mắt phá hỏng. Điều này làm sao không làm Lưỡng Nghi lâu chủ Hậu Dương đầy vẻ kinh hãi!

Nhưng chân chính làm y biến sắc còn không chỉ là kiếm thuật thần thông của người trước mắt, mà là một song phi kiếm linh bảo đó!

Theo Lục Bình ở Trung Thổ liên tiếp đánh bại cường địch, danh tiếng vang xa, danh hiệu Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên hôm nay cũng tương đương với các thánh địa đích truyền tu sĩ. Mà một đôi Tế Thủy Trường Lưu phi kiếm của hắn hiển nhiên cũng danh tiếng lan xa ra bên ngoài, hơn nữa được rất nhiều kiếm tu biết đến.

Trong lúc Lục Bình lấy ra song phi kiếm nhất cử phá hỏng “Lưỡng Nghi Âm Dương kiếm”, vị Lưỡng Nghi Lâu chủ làm sao không biết người trước mắt chính là Lục Thiên Bình. Chẳng qua lúc này làm sao hắn có thể ở trong Cửu Huyền sơn, trước đó hắn không phải đã bị bọn họ liên thủ ép ra ngoài rồi sao, như vậy người ban đầu tiến vào Đạo Thiên di tàng là ai?

Giữa lúc Hậu Dương suy nghĩ sâu xa nhanh chóng, Lục Bình đã hoàn toàn thoát khỏi sự kiềm chế của y. Độn quang chợt lóe dưới chân, lần nữa đem y để qua phía sau, nhưng lúc này Thường Tam Tài đã ngang trời sát đáo.

– Lại gặp mặt rồi!

Thường Tam Tài khó được nghiêm túc một cái như vậy, trong tay một đôi đồng bạt xuất thủ, một trước một sau bay ra chém tới Lục Bình. Ngay sau đó trên mặt nhanh chóng hiện ra một nụ cười hài hước: lần này xem ngươi còn trốn đầu!

Nhưng mà một tia cười hài hước trên mặt của y chưa tiêu tán lập tức đã bị động trên mặt. Một đôi đồng bạt của y trước sau bay tới chém, đánh xuyên lại là một mảnh bọt nước!

Hỏng bét, bị gạt rồi!