Chương 1087: Đoán bắt không ra

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trừ Huyễn Linh thành tu sĩ đại cử tấn công ra, những pháp tướng tu sĩ trên bốn chiếc bảo thuyền khác cũng đua nhau ùa vào chém giết ma la đại quân. Đặc biệt là pháp tướng tu sĩ trên hai chiếc bảo thuyền Phúc Thụy hào và Lôi Kinh hào mặc dù tới trễ nhất, nhưng thực lực lại khổng lồ nhất. Mười vị đại tu sĩ đái đội đánh vào, tổng thể thế cục của nhân yêu hai tộc lần nữa chuyển biến sang chiều hướng tốt.

Đặc biệt là sau khi một vị Thuần Dương lão tổ nữa lại xuất hiện trên Phúc Thụy hào, loại thế cục này trở nên càng lúc càng có lợi đối với nhân yêu hai tộc. Ma la đại quân lúc này tựa hồ cũng phát giác điều gì, bắt đầu chậm rãi lui về phía đông nam.

Ba vị Thuần Dương lão tổ xuất hiện, hấp dẫn sự chú ý của hai đầu thiên ma cùng với mấy đầu A Tu La, khiến cho cao đoan chiến lực của ma la đại quân bị kiềm chế cực lớn. Ở phía đại tu sĩ, nhân yêu hai tộc hơn ba mươi vị đại tu sĩ trong lúc nhất thời tạo thành cục diện lấy nhiều đánh ít.

Loại cục diện này mặc dù trong thời gian ngắn không dễ dàng xuất hiện chiến quả đánh chết A Tu La như vậy, nhưng loại cục diện có lợi tiếp tục kéo dài như vậy, chiến quả cực kỳ dễ dàng xuất hiện.

Mấy đầu ngọc ma la bị đại tu sĩ tiện tay chém chết không kịp xuất thủ. Mà pháp tướng trung kỳ tu sĩ cũng có một phần đối phó huyết ma la, khiến cho toàn bộ chiến cuộc nhanh chóng bắt đầu phát triển theo phương hướng nhân yêu hai tộc có lợi.

Sau khi Lục Bình qua sự tình Thiên Khang lão tổ bị người ám toán, lần này cũng không toàn lực thi triển. Hắn chẳng qua là bắt đầu săn huyết ma la phía bên ngoài, sau khi gặp phải ngọc ma la liền xoay người rút đi, hơn nữa tới cuối cùng cũng không dùng đến thân ngoại hóa thân cùng với Thủy U kiếm.

Mặc dù như thế, sau khi qua lúc ban đầu tiếp chiến hỗn loạn, có một con Huyết Tu La cùng với một con huyết ma bỏ mạng trong tay Lục Bình. Mà vận khí của Lục Bình lần này hiển nhiên không tệ, lúc một con huyết ma đó vẫn lạc, một món bạn sinh linh bảo nó sử dụng cũng không bị vẫn bạo theo.

Ngay lúc này, thần niệm của Lục Bình chợt động. Một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện ở phụ cận món bạn sinh linh bảo vẫn lạc đó, đưa tay bắt phía trên linh bảo.

Ngay tại lúc tay của Lục Bình mới vừa bắt giữ bạn sinh linh bảo, một tiếng hừ lạnh của Lục Bình đột nhiên nổ vang trong đầu óc của y.

Ông!

Bóng đen nhức đầu muốn vỡ, cả người ngẩn ra, chính là trong thời gian giây lát đó, một đạo gió nhẹ quét qua. Bóng đen kia cũng cảm giác được cánh tay chợt lạnh, khi cúi đầu nhìn, món linh bảo đó đang vẫn lạc trên mặt biển, mà trên linh bảo, một cái tay cụt bắt vững vàng phía trên.

– A!

Bóng đen phát ra một tiếng kêu to, sau khi mới vừa thoát khỏi thần niệm của Lục Bình công kích, tay cụt bị đau đớn lần nữa bao trùm toàn bộ tri giác xấu xa của y.

Một đạo khe hở không gian rời đi trên mặt biển, sau khi bạn sinh linh bảo vào trong đó, khe hở không gian nhất thời biến mất không thấy đâu nữa.

Lục Bình treo đứng giữa không trung, đối mặt bóng đen bị mình chém gãy tay cũng không chọn lựa tiến một bước hành động nữa.

Bóng đen kia chính là một người toàn thân đều bao phủ trong áo quần màu đen, lấy thần niệm của Lục Bình không ngờ cũng không cách nào hoàn toàn thấm vào áo quần màu đen khoác trên người bóng đen. Lục Bình chỉ có thể mơ hồ cảm giác được khí tức trên thân của người này cực kỳ quái dị.

Liên tiếp hai đạo bóng đen chậm rãi hiện ra từ sau người của bóng đen cụt tay. Ba người yên lặng giằng co cùng Lục Bình, chỉ chốc lát sau ba người đột nhiên bay ngược về phía sau, rồi sau đó từ từ biến mất trong hư không.

Lục Bình quay người lại, nói:

– Sở huynh, đa tạ!

Sở Hải Khiếu không biết lúc nào đã xuất hiện ở phía sau hắn, đáp:

– Coi như tại hạ không xuất hiện, ba người này cũng không phải đối thủ của Lục huynh!

Lục Bình hỏi:

– Sở huynh có biết lại lịch của ba người này không?

Sở Hải Khiếu cũng khuôn mặt nghi ngờ, lắc đầu đáp:

– Không biết, ta chưa từng nghe nói qua những người này, áo quần màu đen kia tựa hồ cực kỳ quỷ dị. Khí tức quanh thân ba người này cũng che giấu cổ quái dị thường.

Lục Bình gật đầu một cái, hắn mặc dù bởi vì thần niệm mạnh mẽ, phát hiện thêm một ít chỗ khác nhau so với Sở Hải Khiếu, nhưng như cũ là có chút nắm lấy không chừng, đầu óc có chút mơ hồ, nói:

– Xem ra những người này chính là ban đầu cố gắng ám toán sư thúc tổ người rồi. Huyễn Linh ngũ đảo dưới các đại môn phái cùng với tam đại bộ lạc trấn thủ, lại còn cất giấu một cổ thế lực như vậy mà không bị phát giác, sợ rằng bản thân thế lực sau lưng của những người này cực kỳ khổng lồ.

– Đúng vậy, những chuyện này ta sẽ báo cho bản tộc trưởng lão, xem ra bọn họ cũng cảm giác hứng thú đối với lần này.

Bốn chiếc bảo thuyền khác lúc này đã hoàn thành chuyển hướng, hoàn toàn cô lập ma la đại quân ra cùng Huyễn Linh thành sau lưng.

Sở dĩ bảo thuyền là tượng trưng cho đại hình môn phái, cũng bởi vì bản thân chính là một tòa pháo đài chiến tranh thật to, thậm chí được gọi là đất căn cơ thứ hai lơ lửng trên biển của môn phái mỗi người.

Sau khi mỗi một chiếc bảo thuyền đụng vào ma la đại quân, lấy trận pháp phù văn quanh thân bảo thuyền làm căn cơ mà trong nháy mắt bộc phát ra uy năng ép thẳng vô thượng thần thông. Hơn nữa phạm vi uy năng bao phủ lại hoàn toàn không phải là thân thể của tu sĩ có thể so sánh, toàn bộ diện tích ba dặm bên trong đều là phạm vi công kích không khác biệt của bảo thuyền.

Vì vậy, sau khi sáu chiếc bảo thuyền to lớn dời đi trận hình, vẫn tạo thành một đạo trận thế với mỗi chiếc bảo thuyền cách xa nhau sáu dặm, hạo hạo đãng đãng lướt đi trên mặt biển về phía ma la đại quân. Mỗi một lần trận sát thần thông của bảo thuyền cơ hồ đều đồng sự bộc phát, trước sau sáu chiếc, ma la đại quân giăng đầy dãy đất dài chừng bốn mươi dặm cơ hồ không còn gì. Thỉnh thoảng có ma la may mắn sống được cũng lập tức bị tu sĩ bay ra diệt sạch.

Bảo thuyền có uy năng cực lớn, đặc biệt là sau khi sáu chiếc bảo thuyền tạo thành trận thế và biểu hiện ra uy năng, chẳng những làm cho ma la đại quân lạnh lòng, ngay cả nhân yêu hai tộc cũng bị tình cảnh trước mắt chấn động nói không nên lời.

Lục Bình đang cùng Sở Hải Khiếu liên thủ sưu tầm những bầy ma la chảy vọt chung quanh tránh được bảo thuyền. Vào lúc này một đạo truyền âm pháp kiếm của Chân Linh phái chuyên dụng cũng đột nhiên tìm tới Lục Bình.

Lục Bình trong lòng cả kinh, vội vàng tra xét nội dung trong đó, thì ra là Huyền Hư chân nhân gởi tới.

Đại chiến lần này, Chân Linh phái nguyên vốn dự tính tiêu cực ứng đối, mặc dù có Lục Bình trên danh nghĩa dẫn hơn mười đoán đan kỳ tu sĩ tham dự đại chiến, nhưng chỉ có mình Lục Bình một mực liên thủ tác chiến cùng đám người Sở Hải Khiếu. Riêng hơn mười người bản phái đoán đan tu sĩ là dưới sự dẫn dắt của Huyền Hư chân nhân, chẳng qua là họ đánh chặn đường ma la giải tán cách không xa chỗ Huyễn Linh thành, một khi gặp nguy hiểm liền lui vào trong Huyễn Linh thành.

Những loại an bài thuộc về yêu mến bản phái tu sĩ của Lục Bình cùng Thiên Khang lão tổ cũng không phải tất cả mọi người đều nguyện ý tiếp nhận.

Lúc này trên một chỗ mặt biển cách Huyễn Linh thành gần trăm dặm, Huyền Dũng, Huyền Phong, Huyền Linh, Huyền Hằng, Huyền Bằng năm người liên thủ vây lại một đội ma la chạy trốn dưới trận sát thần thông của bảo thuyền. Cầm đầu chính là một con Huyết Tu La, còn lại chỉ có bảy tám đầu đại tiểu ma la, hơn nữa sau khi tránh được trận sát của bảo thuyền cũng vết thương thật mệt mỏi, không coi là uy hiếp gì rồi, chỉ có đầu Huyết Tu La đó không bị thương chút nào.

– Làm sao bây giờ, rốt cuộc giết hay là không giết? Nếu là không giết để nó lại, xem ra đầu Huyết Tu La này cũng không ngu xuẩn đến mức đeo bám cùng chúng ta!

Huyền Bằng chân nhân mặc dù chỉ còn lại có một cánh tay, nhưng lúc này hiển nhiên đã khôi phục lại từ sự suy đồi chán nản từ sau khi cụt tay, lúc này đã thành công thúc đẩy tu vị tới đoán đan tầng thứ bảy, thể ngộ đối với trận pháp cũng cao hơn một tầng lầu.

Một năm qua này, Chân Linh phái tu sĩ có thể sống sót trong ma la đại chiến tu vi của người nào không phải là đột nhiên tăng mạnh. Sau khi Huyền Dũng dẫn đầu đột phá đoán đan chín tầng, Huyền Phong theo sát phía sau, hôm nay cũng đã đoán đan tầng tám điên phong tu vi. Huyền Linh cũng đột phá đoán đan tầng tám một đoạn thời gian trước đó. Mà Huyền Hằng tu vi mặc dù không đột phá, nhưng cũng đã đoán đan tầng bảy điên phong.

Mấy người trước đó liên thủ cũng từng trải qua đối kháng Huyết Tu La, nhưng đây chẳng qua là một loại chiến thuật trì hoãn bất đắc dĩ, đánh cực kỳ khổ cực hơn nữa quyền chủ động vẫn trong tay Huyết Tu La, người ta có thể tùy thời thu tay lại rút đi. Hôm nay năm người hiển nhiên là muốn dựa vào lực lượng tự thân hoàn toàn giải quyết đầu Huyết Tu La này.

Tu vi của Huyền Dũng mới vừa đột phá đoán đan chín tầng, chính là thời điểm lòng tin mười phần, trong miệng đột nhiên phun ra một hớp, cơ hồ muốn đốt không khí chung quanh, quát lên:

– Làm!

Huyền Phong không nói gì, chẳng qua là Dưỡng linh phi kiếm trong tay lại bắt đầu vang lên tiếng ông ông hiển nhiên hắn rất hưng phấn đối với trận chiến này.

Huyền Linh bất đắc dĩ nói:

– Đánh đi đánh đi, dù sao trở về ai giũa cho một trận nữa, tổ phụ có ta chia vào!

Huyền Hằng chân nhân cười khổ một tiếng, lúc này hắn có phản đối hay không đã không trọng yếu, coi như không muốn mạo hiểm, lúc này hắn cũng không bỏ lại đồng môn sư huynh đệ tự mình rời đi.

– Tốt lắm!

Pháp quyết trong tay Huyền Bằng chân nhân liên tiếp biến ảo, trận bàn trước mắt được hắn vội vàng bày ra trận pháp đơn giản nhất thời nổ mạnh. Huyền Bằng chân nhân cao giọng nói:

– Nhanh lên một chút, trận pháp này đã bị ta kích thích quá độ rồi, tranh thủ giải quyết chuyện trước khi uy năng của trận pháp tiêu tán!

Hỏa diễm thương trong tay Huyền Dũng đã sớm phát khởi công kích chính diện về phía Huyết Tu La, trong miệng hét lớn:

– Đừng quên Thiên Bình sư đệ bây giờ giết huyết ma la tựu như cùng chém dưa xắc thức ăn, chênh lệch càng kéo càng lớn. Hôm nay chúng ta nếu là ngay cả một con Huyết Tu La cũng không đối phó được, vậy chúng ta chẳng phải là một đám cơm rượu ăn hại mà thôi!

Lời của Huyền Dũng giống như một cỗ tà hóa ẩn giấu đã lâu trong lòng mọi người, thế công trong tay năm người nhất thời lên một nấc thang, nhất cử áp chế Huyết Tu La bị vây trong trận.

Trong hư không nơi xa, Sở Hải Khiếu cười nói với Lục Bình bên cạnh:

– Lục huynh, xem ra sự tồn tại của người mang tới áp lực cho sư huynh đệ của quý phái bây giờ quá lớn nha!

Huyết Tu La đó dưới đám năm người Huyền Dũng vây công cuối cùng vẫn không thể chạy thoát. Tuy nhiên, sau khi phục giết đầu Huyết Tu La này, năm người cũng kiệt sức. Huyền Dũng một mình chính diện chặn lại phần lớn Huyết Tu La đánh vào, trên người càng bị Huyết Tu La khai ích mấy đạo vết thương, nội phủ cũng bị chấn động, thương thế cuối cùng trong năm người, nhưng sau khi Huyết Tu La vẫn lạc, cười nhất vui mừng sướng chính là hắn.

Lục Bình cùng Sở Hải Khiếu từ đầu chí cuối cũng không xuất hiện trước mặt mọi người, thấy năm người sau khi phục giết Huyết Tu La xoay người trở về Huyễn Linh thành, lúc này hai người mới lặng lẽ rời đi.

Đại chiến bên ngoài Huyễn Linh thành kéo dài hai ngày hai đêm, nhân yêu hai tộc lấy sáu chiếc bảo thuyền làm tiền đạo, tam đại Thuần Dương tu sĩ áp trận, cuối cùng được thắng lợi.

Mà trong thời gian này tựa hồ còn xảy ra một ít tin đồn hủy mạc như thâm, tựa hồ lúc mấu chốt cùng ma la đại chiến, hai đại thiên ma không ngờ lại bắt đầu suất lĩnh ma la đại quân chạy trốn. Mà ba vị Thuần Dương lão tổ nghe nói thì bị mấy đầu A Tu La cuốn lấy, cuối cùng chỉ đành phải nhìn hai đầu thiên ma dẫn một phần ma la đại quân tinh nhuệ nhất chạy trốn.

Còn có lời đồn đãi nói, thật ra thì thời điểm vị Thuần Dương lão tổ thứ hai xuất hiện, hai đầu thiên ma cũng đã bắt đầu chạy thục mạng. Ma la đại quân còn dư lạ bất quá chẳng qua là ngụy trang dùng để trì hoãn nhân yêu hai tộc tu sĩ truy kích thôi.

Thậm chí có lời đồn đãi nói, thời điểm ma la đại quân lui bước, lúc nhân yêu hai tộc đại tu sĩ cùng với ba vị Thuần Dương lão tổ truy kích, cũng đụng phải đối thủ kinh khủng hơn. Vị đại tu sĩ đó cuối cùng cũng biết khó mà lui, cuối cùng khiến cho ma la đại quân ung dung thối lui.

Bất kể như thế nào, ma la bên ngoài Huyễn Linh thành cuối cùng vẫn giải trừ. Ma la đại quân mặc dù chết thảm trọng, nhưng hai đầu thiên ma dẫn mấy đầu A Tu La cuối cùng vẫn trốn từ trong tay của ba vị Thuần Dương lão tổ, điểm này lại là không thể ngu ngốc.

Về phần chạy trốn như thế nào mặc dù mọi người nói phân vân, nhưng loại thứ ba trong lời đồn đãi dĩ nhiên là không thể tin nhất. Chuyện nực cười, có thể làm cho ba vị Thuần Dương lão tổ đều biết khó mà lui, chẳng lẽ trong ma la cũng tồn tại Chân Linh sao?

Hai ngày sau, Tụ Linh đảo Chân Linh phái trú địa, Thiên Khang lão tổ, Lục Bình cùng với Khương Thiên Lâm lão tổ ba người ngồi trên đất.

Khương Thiên Lâm lão tổ lần này chính là tu sĩ Chân Linh phái sai phái tới tham dự cứu viện Huyền Linh ngũ đảo cuộc chiến. Trước đó Khương Thiên Lâm lão tổ một mực ở trên Tiêu Dao phái bảo thuyền, một mực ở tiến tuyến tác chiến cùng ma la đại quân, còn Lục Bình thì lại du tẩu ở ngoại vi, nhất mực chưa từng gặp nhau.

Cho đến thời điểm ma la đại quân giải tán, nhân yêu hai tộc lấy sáu chiếc bảo thuyền bày theo bắt đầu truy kích, Lục Bình mới gặp Khương Thiên Lâm lão tổ bên ngoài bảo thuyền của Tiêu Dao phái.

Thời điểm Lục Bình thấy Khương Thiên Lâm lão tổ, đỉnh đầu của ông ta treo Nhất kiếp linh bảo Mộc đầu, đang đánh một con Ngọc Tu La ôm đầu trốn chui như chuột.

Khương Thiên Lâm lão tổ thấy Lục Bình cũng mừng rỡ, linh bảo ở đỉnh đầu biến thành một trăm lẻ tám chiếc lá cây pháp bảo cùng phiêu linh rụng trên tiểu thụ, nhất cử lăng trì đầu Ngọc Tu La đó.

Sau đó hai người liên thủ tác chiến, Khương Thiên Lâm lão tổ trong tay mặc dù không có Nhị kiếp linh bảo mạnh mẽ như Khai Sơn việt của Thiên Khang lão tổ trợ trận, nhưng thực lực bản thân của Khương Thiên Lâm lão tổ đã sớm xa trên Thiên Khang lão tổ, dưới sự liên thủ của hai người, cho dù là đối mặt với A Tu La cũng dám đánh một trận.