Chương 1420: Gặp Thiên Ma

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bảo thuyền phá vỡ mặt biển, dưới sự chỉ dẫn của Lương Thiên Phong căng buồm trên mặt biển cấp tốc đi tới phía nam.

Trong khi cùng đám người Thiên Huyền tông mưu đồ xua đuổi ma la đại quân, nhiệm vụ Chân Linh phái phải phụ trách chính là ở ngay cửa vào Phong Bạo Dương này chặn đường lui của ma la đại quân hướng về nơi này. Sau khi kiên trì đến cùng Thiên Huyền tông tu sĩ hội họp, song phương sẽ ở trên hải vực rộng lớn ba ngàn dặm bên ngoài Thiên Huyền tông kéo một mẻ lưới lớn từ bắc tới nam xua đuổi ma la một đường hướng về hải vực phía nam, trong đó Chân Linh phái lại phải phụ trách từ Phong Bạo Dương đi về phía tây tám trăm dặm hải vực.

Vì phòng ngừa ma la đại quân nhảy qua đạo phòng tuyến xua đuổi này, Chân Linh phái hơn mười vị pháp tướng tu sĩ trừ ba người Lục Bình, Khương Thiên Lâm cùng với Lương Thiên Phong dẫn đường ở lại trên bảo thuyền ra, những người còn lại toàn bộ dẫn môn hạ đệ tử ở mặt biển cùng bảo thuyền và Thiên Huyền tông tu sĩ đại khai đồng hành, một đường xua đuổi ma la trên mặt biển về phía nam.

Bên trong khoang thuyền, dưới tình huống không gặp địch, Khương Thiên Lâm đem bảo thuyền hành sử giao cho khí linh Như Ngọc của bảo thuyền tiến hành không chê, còn ba người tùy ý ngồi trong khoang thuyền. Khương Thiên Lâm tế lên Doanh Hư Bảo Kính, trên mặt kiếng nhất thời hiển hiện ra tình huống hải vực phía trước trong quá trình bảo thuyền hành sử.

– Chính là phương hướng này, chỗ san hô tiểu đảo đi về phía nam ba trăm dặm nữa sẽ đến một chỗ hoang đảo ban đầu đó rồi. Ban đầu chính là ở đó gặp ma la đại quân đang tụ họp, hai con A Tu La. Khi đó nếu lão phu chạy chậm một bước sợ rằng ngay cả mạng sống cũng không còn.

Lương Thiên Phong hiển nhiên đến hiện tại đều tỏ ra lòng vẫn sợ hãi.

Khương Thiên Lâm hướng về Lục Bình hỏi:

– Lục sư điệt hoài nghi trên đảo này có cổ quái sao?

Lục Bình cười đáp:

– Chỉ mong nó có cổ quái. Chúng ta đều biết ma la từ trước đến giờ không ở một nơi tụ tập dừng lại thời gian quá dài, trừ phi nơi đó có chỗ hấp dẫn ma la. Điều này ở tu luyện giới cũng tạo thành một ngạn ngữ rất lưu hành, gọi là Ma la không rơi vào đất không quý. Nếu nơi đó đúng là một chỗ đất tụ tập của ma la đại quân, hòn đảo như vậy cũng rất đáng giá cho chúng ta dò kiếm tìm tòi.

Khương Thiên Lâm trầm ngâm một chút, nói:

– Vì để ngừa vạn nhất, thông báo mọi người trở về bảo thuyền, tập trung lực lượng hiểu rõ chỗ hòn đảo này có gì cổ quái rồi tính sau.

Dứt lời, Khương Thiên Lâm xoay người hướng trong khoang thuyền nói:
– Xem một chút Huyền Vi có theo ra biển hay không thì gọi hắn tới đây.

Làm tầm quáng sư duy nhất của Chân Linh phái, địa vị của Huyền Vi chân nhân hôm nay như nước dâng thuyền cao. Đặc biệt sau khi đã trải qua một phen tranh chấp cùng Thiên Thuật lão tổ, Huyền Vi chân nhân càng thêm lấy được tông môn lực mạnh giúp đỡ. Lần này bảo thuyền tây hành hắn cũng được sai phái tới Trung Thổ.

Sau khi bảo thuyền cặp bờ, Huyền Vi chân nhân đi Doanh Sơn Biệt Viện. Sau đó lấy thân phận tán tu du lịch bí mật ở Hà Bắc tu luyện giới tìm kiếm quáng mạch. Thứ nhất là vì phát triển tư nguyên tu luyện, hóa giải áp lực tư nguyên tu luyện của Chân Linh phái ngày càng tăng trưởng, thứ hai là vì rèn luyện cùng hoàn thiện bí thuật tìm mỏ của hắn, đề thăng tài nghệ tìm mỏ của hắn.

Vô luận trên hoang đảo có thứ gì, một khi Chân Linh phái chúng tu đuổi ma la ở phụ cận hải Vực, đều phải dùng đến Huyền Vi chân nhân đi trên đảo dò xét.

Thời điểm bảo thuyền khoảng cách hoang đảo ước chừng còn hai trăm dặm, pháp tướng tu sĩ chung quanh hải vực kéo lưới dò xét đã có bốn người dẫn đội trở về, còn lại sáu người vẫn duy trì phòng tuyến, lấy phảng chế có ma la đội ngũ nhân cơ hội hướng bắc mà chạy.

Đợi đến thời điểm bảo thuyền khoảng cách hoang đảo còn sót lại một trăm năm mươi dặm, Lục Bình dường như cảm nhận được sự khác thường trong hải vực phía trước, đứng dậy đi tới boong thuyền trên bảo thuyền.

Khương Thiên Lâm dường như cũng có điều cảm ứng, nhưng ông ta lúc này càng thêm cần trấn thủ khoang thuyền, thao túng bảo thuyền đề phòng bị có nguy hiểm không lường được phát sinh.

Bảo thuyền lần nữa đi tới năm mươi dặm. Xa xa trên mặt biển yên tĩnh thậm chí có thể thấy một tòa hoang đảo mà Lương Thiên Phong ban đầu nhìn thấy.

Vẻ mặt Lục Bình hơi mang một tia ngưng trọng, đưa tay lộn một cái, Cửu Long Chung đã rơi vào trong lòng bàn tay, rồi sau đó nhẹ nhàng ném đi. Liên tiếp tám cái chuông nhỏ tách ra từ trong Cửu Long Chung, trên mỗi một cái chuông nhỏ đều có một con giao long vòng quanh.

Hình rồng điêu khắc tán loạn trên chín cái chuông nhỏ, bất mãn nói:

– Điều này khẩn trương như vậy sao, không ngờ lại phải dùng tới bản Long ra tay ah?

Lục Bình trở tay lăng không quạt một cái, hình rồng điêu khắc lập tức im miệng. Tám cái chuông nhỏ từ từ phồng lớn trở thành chuông đồng ba thước, sau đó tự bay đi tới trước sau trái phải cùng với trên cột buồm của bảo thuyền. Mỗi một chỗ đều có chỗ dành cho Cửu Long Chung cầu móc vào, đem tám cái chuông đồng treo ở phía trên, chỉ để lại một miệng chuông đồng chỗ hình rồng điêu khắc như cũ trôi trước người Lục Bình.

Bảo thuyền lướt sóng tốc độ cực nhanh, đứng ở đầu thuyền đều có thể cảm nhận được gió biển mạnh mẽ. Nhưng tám cái chuông đồng treo đó vẫn không nhúc nhích trong gió biển thổi lất phất.

Bảo thuyền khoảng cách hoang đảo còn có năm mươi dặm, các loại cấm chế phù văn trên thân bảo thuyền cứ lần lượt được thắp sáng. Rồi sau đó một thanh âm ông vang lên, cả chiếc bảo thuyền tức thì được thủ hộ đại trận bao phủ. Toàn bộ không khí trên bảo thuyền nhất thời khẩn trương. Chân Linh phái đệ tử trên bảo thuyền người nào việc ấy chuẩn bị ứng biến.

Vừa lúc đó, Lục Bình hướng hình rồng điêu khắc khẽ mỉm cười, nói:

– Để ta cho người thấy một tràng diện lớn!

– Cái gì?

Hình rồng điêu khắc vẫn chưa kịp phản ứng, liền thấy trong tay Lục Bình không biết vì sao khi đó sinh ra một thanh cổ chùy, rõ ràng cũng là một món pháp bảo.

Hình rồng điêu khắc hoảng hốt, nói:

– Ngươi muốn làm gì? Đó là cổ chày không phải là chuông chùy, uy uy!

Lục Bình dùng cổ chùy trong tay gõ một miệng Cửu Long Chung. Tám miệng chuông khác trên bảo thuyền cũng như có linh tế liên tiếp hưởng ứng. Vì vậy trên bảo thuyền vang lên cũng liên tiếp chín tiếng chuông hạo đãng chân trời.

Quang! Quang! Quang!.

Chín đạo tiếng chuông liên tiếp vang lên. Vốn mặt biển bình tĩnh phía trước bảo thuyền đột nhiên rung chuyển, rồi sau đó từng tiếng kêu thảm thiết rợn cả tóc gáy liên tiếp truyền tới từ dưới mặt biển phương xa. Vô số ma la vạch nước ra, dưới tiếng đại đạo Cửu Long Chung kích động nhất thời nổi điên, giống như con ruồi không đầu tán loạn trên mặt biển vậy. Toàn bộ mặt biển nhất thời sôi trào, vô số sóng lớn dòng nước ngầm tung hoành tứ ngược bên trong hải vực năm mươi dặm phía trước, thậm chí có không ít bị ma la bắt đầu tự giết lẫn nhau trong hỗn loạn.

– Ma la đại quân muốn mai phục bọn ta trong một mảnh hải vực này sao?

Lương Thiên Phong không biết lúc nào đi tới sau lưng Lục Bình, trước mặt cảnh tượng quần ma loạn và cũng lấy làm kinh hãi.

Nếu bảo thuyền vào lúc này thật đúng là lái vào bên trong khu vực ma la đại quân mai phục chợt làm khó dễ, coi như mọi người thuộc Chân Linh phái có thể lực bảo bảo thuyền không mất, chỉ sợ cũng phải bị tổn thất không nhỏ.

– Chẳng qua là một ít tập ngữ thôi, đòn sát thủ chân chính của ma la không thể nào bị Cửu Long Chung ảnh hưởng quá lớn. Những thứ ma la cao cấp đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện mới thật sự có thể tạo thành tổn thương với bảo thuyền. Cửu Long Chung chỉ có thể khiến mai phục lần này của ma la hoàn toàn thất bại thôi. Còn dư lại mới là xương cứng, chuẩn bị một cuộc đối đầu cứng rắn đi, trên hoang đảo này quả thật có cổ quái!

– Nhưng mà Cửu Long Chung một hồi loạn chùy chỉ sợ cũng đủ đám ma la nhận lấy. Tựa hồ đại ma la từ Huyết Ma La trở xuống toàn bộ lọt vào trong hỗn loạn Ma la nhỏ một con cũng không thấy, sợ rằng dưới mặt biển cũng đã bị giết chết hầu như không còn. Đây có thể còn lợi hại hơn nhiều so với Thương Hải Chung của Hạng Lâu tiền bối lúc trước.

Lục Bình lắc đầu, thần sắc ngưng trọng nói:

– Dưới uy năng của Cửu Long Chung chín cái chuông đồng tạo thành đại trận hợp lực ngược lại chênh lệch không mấy cùng Thương Hải Chung. Dù sao Cửu Long Chung chưa coi là chân chính linh bảo, nhưng mà chín miệng chuông hợp lực, thi triển thần thông phạm vi liên lụy cũng vượt xa ra khỏi Thương Hải Chung. Cho nên mới có cảnh tượng trước mắt như vậy. Nếu đổi thành Thương Hải Chung bên trong phạm vi đắc định, sợ rằng tiếng chuông vừa vang lên, sợ rằng ngay cả đại ma la đều có thể giết chết một nửa.

Bốn vị pháp tướng tu sĩ trở về bảo thuyền chính là Thiên Phong, Thiên Thành, Thiên Sơn, Thiên Viện bốn vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ, mắt thấy cảnh tượng trước mắt như vậy không cần Lục Bình nói nhiều đã làm xong chuẩn bị đại chiến.

Trong lúc Lục Bình vừa dứt lời, một tiếng rống to đột nhiên truyền ra từ trên hoang đảo ngoài năm mươi dặm, âm lãng cuồn cuộn. Thậm chí vẫn đóa lơ lửng trong bầu trời đều chịu ảnh hưởng, lập tức bị đánh vào bể nát tan tành.

Trên mặt biển vốn lâm vào cảnh tượng hỗn loạn nhất thời hơi chậm lại. Tiếng hô phảng phất có ma lực vô cùng, lập tức làm tan đi sự đau đớn và tổn thương do Cửu Long Chung mang đến đối với ma la đại quân.

Một đoàn mây đen vọt lên cao từ trên hoang đảo, lật lăn lộn cút tới phương hướng chỗ bảo thuyền.

Lục Bình giọng kinh hãi nói:

– Lần này phiền toái rồi, trên hoang đảo này lại có một con Thiên Ma!

Thiên Ma xuất hiện không chỉ khiến cho Lục Bình lấy làm kinh hãi, càng thêm làm toàn thể Chân Linh phái trong lúc nhất thời lọt vào hốt hoảng.

Khương Thiên Lâm mặc dù trấn giữ khoang thuyền, nhưng tình huống hải vực bốn phía bảo thuyền biểu hiện thanh thanh sở sở trên Doanh Hà bảo kính.

– Có cần rút đi trước hay không?

Khương Thiên Lâm coi như trấn định, cho dù có Thiên Ma xuất hiện, dựa vào lực của bảo thuyền cũng có thể hoàn toàn ngăn cản, dầu gì cũng có thể bình yên rút đi. Lúc này Chân Linh phái không dùng biện pháp giống như trước đó bởi vì phải chặn lại cửa vào của Phong Bạo Dương mà không thể không lâm vào tử chiến.

Mặc dù một khi Chân Linh phái lui bước, lần này mưu tính của bổn phái xua đuổi ma la trên biển vô cùng có thể vì vậy thất bại. Nhưng Thiên Ma xuất hiện cũng hiển nhiên ngoài dự liệu của mọi người, sẽ không người nào vì thế mà trách cứ Chân Linh phái.

Ánh mắt của Lục Bình sáng rực, nhìn chằm chằm Thiên Ma hắc vụ nơi xa càng ngày càng gần, cắn răng, nói:

– Trước tiên không cần vội, nếu cứ không đánh mà cũng đánh như vậy chẳng phải làm cho Trung Thổ các phái coi thường Bắc Hải tông môn ta sao. Chư vị sư thúc sư bá tử thủ bảo thuyền, đệ tử đi trước gặp con Thiên Ma đó.

Lương Thiên Phong nói

– Có nắm chắc không? Hiện tại cũng không phải là thời điểm cậy mạnh. Không bằng chúng ta trước tiên lui, đem tình huống của nơi này thông báo Thiên Huyền tông tự có Thiên Huyền tông cùng Thiên Nguyệt Tông Thuần Dương lão tổ tới ứng đối. Bọn ta cũng có thể tạm thời ổn định phòng tuyến ngăn cản ma la chạy thục mạng về phía bắc.

Lục Bình chỉ chi hoang đảo nơi xa, nói:

– Sư bá, hoang đảo đó chẳng những là đất tụ tập của ma la, còn có Thiên Ma tồn tại bực này, ngài cho rằng trên đảo sẽ có gì? Ma la không rơi vào đất không quý, huống chi là Thiên Ma? Nếu chờ Thất Phiến, Mãn Nguyệt tới, bảo tàng trên đảo có thể rơi vào trong tay bổn phái mấy phần? Phú quý hiếm trung cầu. Đệ tử vô luận như thế nào cũng phải muốn thử một lần.

Lương Thiên Phong còn muốn khuyên, Lục Bình cười nói:

– Sư bá hãy yên tâm! Đệ tử coi như không phải là đối thủ của Thiên Ma cũng có nắm chắc toàn thân thối lui. Nhưng mà quanh người Thiên Ma còn có hai con A Tu La bảo vệ, vẫn cần các sư bá kiềm chế.

Khương Thiên Lâm lúc này nói:

– Cũng tốt, một khi gặp nguy hiểm, nhanh chóng lui về bảo thuyền. Đến lúc đó ta và ngươi liên thủ, lấy bảo thuyền kiên cố, chính Thiên Ma cũng không làm gì được.