Chương 1480: Mật Mưu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Nhưng bị lão phu đập gãy bản mệnh phi kiếm, Tiêu Bạch Vũ ngươi có thể còn dư lại mấy tầng thực lực?

Trước khi Vạn Độc Thương Khung Bích khép lại, tiếng gầm gừ già nua của Đan Chu lão tổ vừa vặn truyền đến trong tai Lục Bình cùng Nguyên Tửu lão tổ. Rồi sau đó theo hộ bích khép lại, Lục Bình và Nguyên Tửu lão tổ đồng thời cô lập ra với ngoại giới.

Sắc mặt của Lục Bình rất khó coi. Tiêu Bạch Vũ đã bị Chân Linh tu sĩ cắt đứt bản mệnh phi kiếm. Không có một thanh bản mệnh phi kiếm do đoản kiếm của Giao đạo nhân khai thiên sử dụng lần nữa luyện chế mà thành, thực lực của Tiêu Bạch Vũ có thể còn dư lại mấy tầng, thì như thế nào sẽ là đối thủ của Đan Chu lão tổ?

Mặc dù đón nhận Cửu Huyền lâu Chân Linh truyền thừa, Lục Bình cũng biết Đan Chu lão tổ làm Chân Linh lão tổ, ở phương thế giới này toàn lực thi triển chỉ sợ cũng chỉ có một kích lực, nhiều hơn nữa sợ rằng lập tức cơ hội dẫn động thiên phạt phủ xuống. Thế nhưng Lục Bình cũng không phán đoán trước đó Đan Chu lão tổ có dùng toàn lực hay không?

Hơn nữa cho dù dùng toàn lực, lúc này Tiêu Bạch Vũ còn sót lại mấy tầng thực lực dưới Đan Chu lão tổ tiện tay một kích chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.

Tiêu Bạch Vũ dữ nhiều lành ít. Long Hòe lão tổ thủy chung chưa từng lộ diện. Nguyên Tửu lão tổ từng bước ép chặt. Lục Bình cho rằng cho tới bây giờ chưa từng thiếu hụt ý chí chiến đấu, nhưng thời khắc này lòng vẫn không trầm xuống không được.

Nguyên Tửu lão tổ cười một tiếng “ha ha”, nói:

– Lần này đến phiên ngươi!

Trong Huyễn Linh điện, Thương Vũ lão tổ cười ha hả hướng Nguyên Phong lão tổ nói:

– Nguyên Phong đạo hữu có phải là nên thảo luận một phen phương án phân phối linh thạch của đại hội lần này hay không?

Sắc mặt của Nguyên Phong lão tổ lộ ra rất khó coi. Tiêu Bạch Vũ vào thời khắc tối hậu đột nhiên thành tựu Chân Linh.

Đan Chu lão tổ ngay cả cầm trong tay khai thiên thần khí Phách Vương chùy cũng không khả năng trong thời gian ngắn giết được Tiêu Bạch Vũ. Huống chi lúc này Đan Chu lão tổ sợ rằng sớm đã vì tránh né thiên phạt đi về phía Bắc Băng nguyên rồi.

Không có Đan Chu lão tổ áp chế, chỉ dựa vào Nguyên Tửu sư huynh sợ rằng chưa hẳn ép được Tiêu Bạch Vũ giống vậy mới vừa thành tựu Chân Linh. Hơn nữa tiểu thiên thế giới của Cửu Huyền lâu đáng chết, chẳng lẽ Đông Hải thật đúng là xuất hiện nhà thánh địa thứ hai hay sao?

Vừa nghĩ tới Nguyên Tửu lão tổ, Nguyên Phong lão tổ nhất thời phảng phất nghĩ đến điều gì. Ánh mắt liếc một cái về phía Khương Thiên Lâm, cười lạnh nói:

– Thương Vũ đạo hữu cũng chớ nóng lòng như vậy. Theo lão phu nhìn, bọn ta còn chờ một chút tin tức bên phía Chân Linh phái kia nữa chứ!

Thương Vũ lão tổ như có điều suy nghĩ nhìn Khương Thiên Lâm một cái. Vốn hai nhà tông môn trước đó đồng cừu địch hi, lần này Thương Vũ lão tổ lại ngoài dự đoán của mọi người cũng không vì Khương Thiên Lâm nói chuyện. Khóe miệng của Nguyên Phong lão tổ hơi nhếch lên, thầm nói một tiếng “quả nhiên”!

Bắc Hải, Vũ Văn Phi Tường nhìn vị lão giả trên nét mặt hơi mang vẻ lạc lõng mệt mỏi trước mắt, trong lòng thoáng qua một tia cười lạnh, miệng lại duy trì tôn kính, nói:
– Tiền bối nói vãn bối đều ghi nhớ. Văn bối đi hồi bẩm hai vị thúc tổ, nơi đó còn phải xin phiền tiền bối chiếu ứng nhiều hơn rồi.

Trong ánh mắt của lão giả thoáng qua một đạo áy náy, trong thanh âm già nua mang vẻ uể oải, nói:

– Yên tâm, lão phu nếu như đã đáp ứng các ngươi thì nhất định làm được.

Vũ Văn Phi Tường gật đầu một cái, bỗng nhiên lại nói:

– Tuy nhiên đến lúc đó kính xin tiền bối xuất thủ hủy diệt trận pháp trên đảo đó!

– Cái gì?

Lão giả lấy làm kinh hãi, hỏi:

– Các ngươi đây là muốn ép lão phu cùng Chân Linh phái yết liệt vậy sao?

Lão giả giữa thần sắc hơi có vẻ kích động, khí thế quanh thân tăng vọt giống như kinh đào hãi lãng vậy phóng tới trước người Vũ Văn Phi Tường, nói:

– Lão phu đã đáp ứng các ngươi điều tra tiến độ mưu đồ của Chân Linh phái đối với Thất Tinh động thiên. Hôm nay các ngươi hiển nhiên có nắm chắc tìm được Thất Tinh động thiên trước Chân Linh phái, cần gì phải khiến cho lão phu hủy diệt trận pháp trên đảo đó?

Vũ Văn Phi Tường tựu như một khối đá ngầm đứng ở bờ biển, mặc cho kinh đào hãi lãng đánh vào, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía lão giả trước mắt.

Chỉ chốc lát sau, khí thế của lão giả đột nhiên chợt rơi xuống, nhưng giữa thần sắc như cũ mang một chút tức giận, nói:

– Là Thông Thiên đạo hữu muốn lão phu làm như vậy đúng không? Lão phu muốn gặp Thông Thiên đạo hữu.

Vũ Văn Phi Tường căng thẳng cười nói:

– Tam thúc tổ đang cùng Thất thúc tổ liên thủ tìm kiếm khe hở không gian chỗ Thất Tinh động thiên không rãnh bận tâm.

Lão gia rốt cục mặt hiện lên vẻ giận dữ, nói:

– Chân Linh phái Lục Thiên Bình đạo hữu có ân cứu mạng với tại hạ. Lão phu hôm nay sở tác sở vi đã thẹn với Lục tiểu hữu rồi, chuyện này lão phu quyết khó tuân lệnh.

Sắc mặt của Vũ Văn Phi Tường nhất thời biến đổi, cười lạnh nói:

– Bản thân tiền bối cần phải biết nếu ngài đã đi con đường này, còn muốn đổi ý, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!

Lão giả lạnh giọng nói:

– Các ngươi không sợ Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên sau khi biết được Vũ Văn thế gia các ngươi sở tác sở vi xuất thủ trả thì sao?

– Trả thù? Vũ Văn thế gia ta lại sợ hắn trả thù sao?

Vũ Văn Phi Tường phảng phất nghe được lời lẽ tức cười lớn nhất vậy:

– Cho dù Lục Thiên Bình đó muốn trả thù, vậy cũng cần hắn có mạng từ Đông Hải trốn trở lại đây hẵng nói. Huống chi cho dù hắn có thể may mắn trốn về, Chân Linh phái còn tồn tại đến hậu thế hay không còn chưa biết chắc, ở Bắc Hải này đã bày ra thiên la địa võng chờ đợi hắn rồi.

Lão giả sợ hãi hỏi:

– Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ các ngươi sẽ tiến hành đại chiến diệt phái với Chân Linh phái, chỉ vì tranh đoạt một tòa Thất Tinh động thiên hay sao?

Vũ Văn Phi Tường lạnh giọng:

– Tiền bối, ngài không cảm thấy sau khi Cửu Huyền lâu tiêu diệt, môn phái muốn trở thành thánh địa ở tu luyện giới bây giờ quá nhiều sao?

Nói tới chỗ này thần sắc của Vũ Văn Phi Tường ít nhiều mang một tia không khỏi cuồng nhiệt:

– Phải nói hiện giờ tu luyện giới tài lực truyền thừa chân chính có thể tương đương với nhau cùng lục đại thánh địa chỉ có Vũ Văn thế gia ta. Nhưng Vũ Văn thế gia ta từ khai thiên truyền thừa đến nay, chưa hề có Chân Linh truyền thừa không đoạn tuyệt. Thậm chí Vũ Văn thế gia làm đường đường đệ nhất thế gia nhưng chưa hề có con em gia tộc thành tựu Chân Linh, đây cũng không công bình!

Vũ Văn Phi Tường dứt lời xoay người rời đi, chỉ để lại lão giả treo đúng giữa không trung không biết đang suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, lão giả thở dài một tiếng, lập tức thân hóa một đạo lưu quang biến mất trên mặt biển, chỉ để lại ba đào trận trận, gió biển tiêu tiêu.

Trong lúc hai người trước sau rời đi suốt thời gian một chung trà, một trận gió biển đẩy một đường sóng biển vọt tới trên mặt biển. Một đóa bọt sóng đột nhiên chạy ra từ trong sóng biển, sau đó biến thành một đạo hình người trong gió biển, trong màn đêm không thấy rõ diện mục.

Người đến đứng đó một lúc lâu trên mặt biển, sao trời tối tăm không thấy rõ hắn đang làm những gì, chỉ có một đôi con người lẫm liệt chớp lóe hàn quang trong bóng đêm. Chốc lát sau bóng người lần nữa bị bọt sóng dâng lên nuốt mất. Một mảnh mặt biện phảng phất không xảy ra gì cả.

Trong Vạn Độc Thương Khung Bích, Lục Bình cầm trong tay linh bảo Lưỡng Đoạn mặc dù mạnh mẽ cắt xuống, nhưng trên mặt một tia kinh sợ vô luận như thế nào cũng không che dấu được.

Từ trước đến giờ hai đạo nhận quang của cây kéo Thuần Dương trong tay Lục Bình không chỗ nào bất lợi phá vỡ hư không lúc này đang bị Nguyên Tửu lão tổ mười mấy trượng bên ngoài một thanh một đạo chưởng khống trái phải tạo ra. Chân nguyên của Lục Bình mặc dù cuồn cuộn rót vào Thuần Dương linh bảo trong tay, nhưng mãi không thể đem cây kéo cầm trong tay cắt xuống.

Từ trước đến giờ thời điểm Lục Bình ngự sử linh bảo Lưỡng Đoạn Đường Lang phách lối vô cùng. Lúc này đối mặt Nguyên Tửu lão tổ cường hãn nó cũng nằm trên vai Lục Bình từ từ tránh đi về phía sau cổ của hắn.

Nguyên Tửu lão tổ khuôn mặt vẻ than thở, nói:

– Không thể không nói, làm Thuần Dương tu sĩ thực lực của ngươi đã xuất sắc đến cực hạn. Nhưng càng như vậy, hôm nay lão phu càng thêm không thể tha cho ngươi. Ta phải để cho người trước khi chết cảm thụ một phen chân chính chênh lệch giữa Thuần Dương tu sĩ cùng Chân Linh lão tổ!

Nguyên Tửu lão tổ nắm chắc phần thắng nói không lo lắng, thế nhưng Lục Bình ngay trong lúc tồn vong cũng đầy đủ hãn dũng, thậm chí cướp trước Nguyên Tửu lão tổ. Chân Linh Chi Kiếm gào thét ra, giữa bắn ra như cũ một kiếm đánh xuống bầu trời Nguyên Tửu lão tổ!

Nguyên Tửu lão tổ đầu tiên cũng không thèm để ý. Mà Lục Bình khoảnh khắc tế lên phi kiếm, Chân Linh Chi Kiếm không phong mang tất lộ như trước. Ánh sáng u ám thậm chí trong nháy mắt làm Nguyên Tửu lão tổ mất đi cảnh giác. Nhưng đợi đến Chân Linh Chi Kiếm đột ngột xuất hiện trên bầu trời đỉnh đầu Nguyễn Tửu lão tổ, trong phút chốc uy năng mạnh tuyệt nở rộ ra làm Nguyên Tửu lão tổ một thời gian cũng rất giật mình.

– Thuần Dương linh bảo, khai thiên thần khí!

Nguyên Tửu lão tổ la thất thanh, hai tay đột nhiên đẩy ra phía ngoài. Lục Bình cảm giác được một cổ lực mạnh bất ngờ xông ra từ trên người linh bảo Lưỡng Đoạn. Cho dù lấy cường độ thân thể của Lục Bình lúc này hai tay trong nháy mắt khó có thể cầm giữ. Linh bảo Lưỡng Đoạn lập tức đánh rơi từ trong tay. Hai đạo nhận quang vô kiến bất tôi ngay sau đó chôn vùi giữa không trung.

Nguyên Tửu lão tổ bị Chân Linh Chi Kiếm trong nháy mắt bộc phát ra kiếm khí mạnh mẽ sợ hết hồn, sau khi xuất ra hết hai tay, tay trái vỗ ngực một cái. Một cái hồ lô màu lửa đỏ từ đỉnh đầu Nguyên Tửu lão tổ bay lên trời, trong nháy mắt rơi vào bên trong không gian Thủy Tinh tháp tầng thứ chín. Một đoàn sương mù màu lửa đỏ từ trong Thủy Tinh tháp tràn ngập ra bao phủ kiếm khí mạnh mẽ bị đánh rớt từ bầu trời.

Lục Bình trong nháy mắt cảm giác sự liên lạc giữa thần niệm của mình cùng Mạc Ly kiếm đột nhiên chợt yếu. Đó cũng không phải giữa hai người bị trở cách, mà là sương mù màu lửa đỏ nhược hóa liên lạc giữa thần niệm cùng linh bảo. Trong thần niệm cảm giác của Lục Bình, sương mù màu lửa đỏ giống như rượu mạnh, khoảnh khắc tiếp xúc cùng thần niệm của tu sĩ có thể khiến Lục Bình có một loại cảm giác thần niệm say rượu.

Thần niệm trong nháy mắt có cảm giác thoát khỏi chưởng khống. Nhưng đáy lòng của Lục Bình cực kỳ rõ ràng, trong nháy mắt cảm nhận được loại cảm giác đó, Bích Lân Hồn Hỏa như cũ hừng hực dấy lên trong thần niệm. Sương đỏ dưới Bích Lân Hồn Hỏa đốt cháy không nhìn thấy dung nhập vào trong thần niệm rồi lại không thể không bị buộc ra lần nữa ngưng tụ thành một đoàn.

Nhưng chính là chút xíu thời gian đó, uy lực của Chân Linh Chi Kiếm trong nháy mắt cũng yếu bớt liền bị Nguyên Tửu lão tổ bắt được cơ hội. Thủy Tinh tháp hợp thân đánh tới thân kiếm của Chân Linh Chi Kiếm. Một trận tiếng chiến minh truyền tới. Chân Linh Chi Kiếm đã bị đánh bay đến ngoài mười mấy trượng. Trên quang mạc do Thủy Tinh tháp rũ xuống, một vết nứt từ đỉnh tháp rũ thẳng xuống, trong lúc nhất thời lại là căn bản không thể nào di hợp.

Nguyên Tửu lão tổ thấy cái khe trên quang mạc của Thủy Tinh tháp không cách nào di hợp sắc mặt biến đổi, nhưng ngay sau đó cũng hơi có vẻ hòa hoãn, nói:

– Không đúng không đúng, đây không phải là khai thiên thần khí, uy lực vẫn hoàn toàn không đạt tới, chẳng qua rất có liên hệ cùng khai thiên thần khí thôi!

Nguyên Tửu lão tổ phảng phất nghĩ tới điều gì, đột nhiên xoay người hỏi Lục Bình:

– Phi kiếm của ngươi là vật ra sao chế thành chứ?

Lục Bình đã lần nữa nắm trong tay Chân Linh Chi Kiếm. Chân nguyên hùng hồn cuồn cuộn rót vào trong thân kiếm, nghe vậy cười lạnh nói:

– Người cho rằng tại hạ sẽ nói cho ngươi biết sao?

Nguyên Tửu lão tổ chê cười nói:

– Lão phu cũng nhiều lời. Đợi đến lúc lão phu bắt giữ ngươi, thanh phi kiếm kia đương nhiên chính là vật của lão phu!