Chương 1083: Oai của Thuần Dương

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trừ Lục Bình cùng với Sở Hải Khiếu, còn lại ba người cũng đã triệu hoán ra pháp tướng của mỗi người, dựa vào giữa sự phối hợp lẫn nhau ngăn cản mấy đầu Ngọc Tu La tấn công. Cũng may Lục Bình có Quải vân phàm nơi tay, đồng thời dưới thần niệm bàng bạc Ngự sử, một đóa Bích Lân Hồn Hỏa cơ hồ đem tường vân của Quải vân phàm biến thành lửa đốt mây, rồi mới miễn cưỡng đỡ được phần lớn công kích của ngọc ma.

Lúc này Sở Phúc Vũ lão tổ đem mấy dạng món đồ chia ra vứt ra ngoài các phương hướng khác nhau. Những thứ đồ này sau khi bay khỏi khoảng cách xa mấy dặm cùng nổ tung trong bầy ma la phảng phất nở rộ nhiều đóa pháo bông to lớn.

Đây là thủ đoạn cho gọi viện binh, đồng thời cũng là tín hiệu tiếp dẫn đến đảo ngoại tu sĩ đột nhập trùng vây.

Sở Phúc Vũ lão tổ cao giọng hỏi: – Lần này các ngươi tổng cộng mấy người?

Sở Thiên Nhai lão tổ đáp:

– Năm người, Thủy Tinh cung hai, ta một, Hỏa Loan cùng với Côn ngữ các một. Nguyên vốn đồng loạt công trận, nhưng con mẹ nó ai ngờ đến vừa lên tới liền gặp thiên ma, ba người khác cũng không biết là chết hay sống!

Sở Phúc Vũ lão tổ tức giận nói:

– Nói điểm chính đi!

Lục Bình thần niệm chợt động, đã nhận ra được hai đạo khí tức mạnh mẽ vọt tới từ trong bầy ma la, nhìn tốc độ kia hiển nhiên không thể nào là viện thủ, chỉ có thể là hai con A Tu La, trong lòng nhất thời trầm xuống. Ba vị đại tu sĩ chỉ sợ cũng đã phát hiện, Sở Phúc Vũ lão tổ trước đó không hỏi, lúc này hỏi thăm, hiển nhiên là muốn đem tin tức cộng hưởng cho tất cả mọi người. Một khi chuyện không xong, chỉ cần một người có thể đi ra ngoài, là có thể mang tin tức về Huyễn Linh đảo.

Bảy ngày sau, hải ngoại tu luyện giới nhân yêu hai tộc hội công, Thủy Tinh cung cùng bản tộc có một vị Thuần Dương lão tổ áp trận, đại tu sĩ mười lăm, pháp tướng tu sĩ gần trăm!

Không đợi Sở Thiên Nhai lão tổ nói xong, ma la nở ngoài mấy trăm trượng đã lần nữa né tránh, hai đầu A Tu La gào thét nhào tới giết mọi người.

Nguyên Dục lão tổ hét lớn một tiếng, đỉnh đầu dâng lên một con mãnh hổ pháp tướng to lớn. Pháp tướng rống to một tiếng, sau lưng, đuôi của một con cọp hóa thành một cây roi thủy tinh to lớn quất tới con A Tu La trước mắt, rõ ràng lại là một món Nhất kiếp linh bảo.

Sở Thiên Nhai lão tổ cũng cho gọi trừ pháp tướng tự thân, đồng dạng là một con độc giác giao, nhưng cũng chân cá sấu râu tôm, không giống so với pháp tướng của Sở Phúc Vũ lão tổ.

Tam đại lão tổ cùng phát lực, vừa ép lui mấy đầu A Tu La trước người, ngay sau đó lớn tiếng hò hét:

– Mau lui lại, mau lui lại!

Ngay tại lúc này, đầu ngọc ma vẫn ẩn giấu ở bốn phía nhân cơ hội đánh lén đột nhiên xuất thủ. Nó dựa vào bị Lục Bình Bích Lân Hồn Hỏa gây thương tích, nhất cử đem một cổ hồn vụ màu đen xông phá Quái vân phàm ngăn trở.

Lục Bình thầm nói một tiếng ”không xong”, trong miệng hét lớn một tiếng:

– Cẩn thận!

Hồn vụ màu đen đó mặc dù xông phá tường vân, nhưng rốt cuộc còn liên tiếp bị Bích Lân Hồn Hỏa cùng với Quải vân phàm suy yếu. Bốn vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ có ba người kịp thời trốn ra khỏi xâm nhập, chỉ có một người bởi vì lúc trước bị thương trong đấu pháp, tránh né không kịp bị hồn vụ bao vào trong đó.

A Tu La bị bốn người miễn cưỡng đeo bám nhân cơ hội tiến vào, một chương vô bể nát đầu tu sĩ bị ngọc ma định hồn. Đây là người thứ nhất vẫn lạc sau khi mọi người đột nhập ma la trùng vây .

– Thập Lục thúc!

– Sở Hải Khiếu hét lớn một tiếng tung người mà lên, một con cự giao quanh quẩn đỉnh đầu, cùng ba vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ khác liên thủ phong ngăn chận lỗ hổng lộ ra, đồng thời xoay người nói:

– Lục huynh!

Lục Bình thần sắc ngưng trọng, khẽ gật đầu, tay trái vung lên, lại là một thanh phi kiếm bắn ra, phía trên bị điện quang màu xanh nhạt quấn quanh, không thấy rõ mặt mũi thực của thân kiếm, nhưng không thể nghi ngờ là một món linh bảo.

Thủy U kiếm Vô Hình Kiếm Quyết, Tế Thủy Trường Lưu kiếm Lục Đại kiếm quyết, hơn nữa Huyết Chanh kiếm được Quỳ Thủy Thần Lôi phụ trứ, bốn thanh phi kiếm đều xuất hiện, không ngăn cản che lại toàn bộ Lục Bình kể cả Sở Hải Khiếu sau khi rời đi lưu lại.

Cùng lúc đó, Lục Bình đưa tay một chiêu, một cây tiểu phiên rơi vào trong tay, chỉ thấy hắn lay động nhẹ nhàng tiểu phiên về phía đầu của ngọc ma đó. Lục Bình thần niệm nhất thời cảm giác bị gió nhẹ thổi lất phất, đột nhiên phủ xuống bên người ngọc ma.

Mà trong cảm giác của đầu ngọc ma đó, Lục Bình thần niệm lại giống như một thanh cự chùy bị cự lực ném qua, phía trên còn có hỏa diễm thiêu đốt làm nó tâm quý. Hỏa diễm này dưới tiểu phiên lay động càng thêm gió giúp thế lửa, nhất cử đập tới đỉnh đầu của ngọc ma.

Ngọc ma phát ra một tiếng rít lên bén nhọn, một viên thủy tinh cầu màu đen từ quanh thân tràn ra nhảy vào trong hồn vụ nồng đậm, ngay sau đó liền nghe được một tiếng nổ giòn rắc rắc. Mặt ngoài của thủy tinh cầu nhất thời không dứt tiếng vỡ ra đầy rẫy.

Đầu của Lục Bình tựu như thiết chùy bị bắn ngược mà quay về, đột nhiên ngã về phía sau một cái, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch. Hai cổ máu tươi tràn ra từ trong mũi, trong đầu nổ ông ông loạn xạ. Bốn thanh phi kiếm trong bầu trời cũng hơi có vẻ tán loạn, trong đó Thủy U kiếm cũng không cách nào giữ vững vô hình nữa, lộ ra thân kiếm giữa không trung.

Hoa lạp lạp!

Thủy tinh cầu trong tay của ngọc ma rốt cục vỡ vụn hiện đầy tiếng vỡ ra. Ngọc ma xoay người trốn vào trong bầy ma la biến mất không thấy đâu nữa. Một bên Sở Hải Bình muốn tiến lên hỏi thăm tình huống của Lục Bình, lại bị Lục Tiểu Bình đột nhiên xuất hiện ở trước người khí thế hung hăng làm cho sợ hết hồn.

Lúc này thanh âm của Lục Bình truyền tới, gọi:

– Hải Bình huynh, ta ở chỗ này không sao!

Khi Sở Hải Bình nhìn lại thì thấy Lục Bình nhìn hắn cười một tiếng, nuốt một viên Dưỡng Hồn đan vào trong bụng. Mặc dù sắc mặt còn hơi có vẻ tái nhợt, nhưng rõ ràng đã tốt hơn nhiều.

Thần niệm giao phong là hung hiểm nhất, mặc dù Lục Bình dựa vào Quải vân phàm cùng với Bích Lân Hồn Hỏa, lấy thần niệm tự thân bàng bạc bị thương nặng đầu ngọc ma đó, đánh nát bạn sinh linh bảo của nó, nhưng Lục Bình tự thân cũng bị thương không phải là nhẹ. Cho dù là nuốt một viên Dưỡng Hồn đan cực kỳ trân quý, nhưng đau nhức trong đầu óc vẫn còn thỉnh thoảng xâm nhiễu hắn.

Không có ngọc ma xâm nhiễu, mấy vị pháp tướng trung kỳ cùng với sơ kỳ tu sĩ cuối cùng không có cảm giác bó tay bó chân, mặc dù tình thế nghiêm trọng như cũ, nhưng rốt cuộc tốt hơn nhiều so với lúc trước.

Trong chớp nhoáng động tác mau lẹ, hai đầu A Tu La đã sát đáo gần trước, ba vị đại tu sĩ hết sức ngăn cản, nhưng làm sao là đối thủ của sáu đầu A Tu La. Chẳng qua là trong nháy mắt liền bị xông phá trận hình, mọi người nhất thời lọt vào tình cảnh mỗi người vây chiến.

Một tiếng hét thảm truyền tới, Lục Bình vội vàng ngẩng đầu nhìn, liên thấy Sở Hải Lăng bị A Tu La bắt lại, lồng ngực bị A Tu La một chưởng đâm thủng. Tâm tạng còn sống vẫn nhảy lên lòng bàn tay của A Tu La. Sở Hải Lăng nhìn viên tâm tạng trước mắt nguyên vốn thuộc về mình, hai mắt khai thật lớn, cho đến sau khi tâm tạng đó vào trong miệng của A Tu La mới mất đi thần thái.

Một con Ngọc Tu La nhân cơ hội đánh tới, lướt đi sau lưng của hai người Sở Hải Thận cùng với Sở Hải Bình. Mắt thấy hai người căn bản không phát giác nguy cơ đến, một đạo ánh sáng màu trắng sữa đột nhiên phá vỡ hư không, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng của Ngọc Tu La vào hết trong thân mình của nó.

Thân thể của Ngọc Tu La đột nhiên hơi chậm lại, nhưng chẳng qua là trong thời gian giây lát đó, Ngọc Tu La liền tránh thoát đạo bạch quang quỷ dị này trói buộc.

Nhưng chút thời gian này cũng đã đủ khiến cho Sở Hải Bình cùng với Sở Hải Thận hai người ý thức được nguy hiểm sau lưng. Nhưng lúc này bản thân Lục Bình lại lọt vào trong nguy cơ cực lớn, hắn bị một con A Tu La theo dõi.

Lục Bình lui nhanh, nhưng khoảng cách của A Tu La kia cùng hắn cũng càng ngày càng gần. Đột nhiên thân thể của A Tu La dừng lại, trong tay bạn sinh linh bảo tùy ý một bát. Thủy U kiếm liền bị đánh ra nguyên hình, hoàn toàn bỏ ra.

Quang mạc của “Sấm Thủy kiếm quyết” được bao trùm Quỳ Thủy Thần Lôi bị phá vỡ dễ dàng. Huyết Chanh kiếm một trận phát lên một tiếng bi ai, ngay cả “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết” cũng chỉ bất quá khiến cho tốc độ của đầu A Tu La này chậm một chút, ngay sau đó liền bị phá vỡ.

Lục Bình lấy ống tay áo che giấu, tay bên trái cầm cây kéo nhô lên cao cắt một cái. A Tu La lần này rốt cục dừng lại thân thể, rồi sau đó hai tay chống đỡ ra phía ngoài. Hai đạo ánh sáng vô hình ở thân thể của A Tu La thủy chung không cách nào lần lượt thay đổi mà qua.

Trong ống tay áo, Đường lang Lưỡng Đoạn không ngừng la lên:

– Ta kéo, ta kéo, nha, sao kéo bất động?

Lục Bình nhân cơ hội lần nữa cùng A Tu La kéo ra khoảng cách, đưa tay một chiêu, đem bốn thanh phi kiêm lần nữa che thân hình của mình. Thân ngoại hóa thân núp sau lưng Lục Bình lôi kéo lỗ tai của hắn khiếp khiếp nhìn về phía nơi xa ánh sáng cả người A Tu La chấn động cả lên, băng bể hai đạo ánh sáng lần lượt thay đổi của linh bảo Lưỡng Đoạn, rồi sau đó há mồm phun một cái. Một đạo bằng nhũ bắn ra, không ngừng hấp phụ hơi nước bốn phía giữa không trung đi lên. Bằng nhũ trở nên càng lúc càng lớn, mà nhiệt độ bốn phía cũng càng ngày càng thấp, cơ hồ ngay cả không gian cũng muốn đông kết lại.

Long chi pháp tướng giống như con kiến trên chảo nóng trong tâm hạch không gian của Lục Bình. Mười hai viên Nguyên Thần châu vây lượn bốn phía pháp tướng lúc sáng lúc tối. Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Liên Hoa ở dưới chân của Lục Bình lột ra từng tầng một, mỗi một tầng nở rộ liền phụ trứ xong một tầng hộ thân cương khí. Đợi đến khi Bạch Ngọc Liên Hoa hoàn toàn nở rộ, Lục Bình đã được hộ thân đại thần thông Thủy Mạc Thiên Hoa bảo vệ trong đó, pháp tướng khánh vân màu tím bầm bắt đầu bay lên sau lưng Lục Bình.

Băng nhũ kia phá vỡ bốn thanh phi kiếm bày ra tầng tầng phòng ngự, đâm xuyên qua Thủy Mạc Thiên Hoa do Bạch Ngọc Liên Hoa nở rộ, cuối cùng bị phá vỡ bởi một cái cự trảo của pháp tướng khánh vân gắt gao đặt trước ngực Lục Bình.

Mười hai đạo ngũ quang sắc mang như ẩn như hiện trong pháp tướng khánh vân sau lưng, bằng nhũ bị cự trảo đè lại đột nhiên nổ lên. Trên mặt của Lục Bình thoáng qua một đạo triều hồng, cuối cùng vẫn không thể nhịn, một ngụm máu tươi phún trên Bạch Ngọc Liên Hoa trước người.

Vô số trận đồ phù văn lóe lên trên cánh hoa sen, in lên một tầng màu hồng hòa hợp, hiển nhiên càng thêm yêu dã.

Tu La hiển nhiên không ngờ Lục Bình lại có thể kiên trì trước mặt của nó lâu như vậy, một tiếng quái hống muốn nhào lên lần nữa.

Lúc này Lục Bình cũng không kịp ẩn giấu pháp tướng tự thân rồi. Mười hai đóa ngũ quang sắc mang trong khánh vân sau lưng cùng hoa sen trận đồ dưới chân diệu tương hô ứng, mắt thấy sẽ phải nhún bạc ra.

Vừa vào lúc này, hai tiếng thét dài truyền tới, hai đạo khí tức hung hãn phủ xuống, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của A Tu La. Một đạo độn quang màu lửa đỏ đụng đi vào, trong chớp mắt chiến thành một đoàn cùng đầu A Tu La truy kích Lục Bình, trong tiếng nổ rung trời khiến cho phụ cận hư không lập tức thành bằng hỏa lưỡng trùng thiên.

Lục Bình thở dài nhẹ nhõm, trong lòng rõ ràng có một loại cảm giác tìm được sự sống trong cái chết, lúc dõi mắt nhìn lại, thì ra là hai vị đại tu sĩ chạy tới sau khi thấy tín hiệu cầu viện của Sở Phúc Vũ lão tổ. Trong đó đại chiến cùng đầu A Tu La truy kích Lục Bình chính là Hỏa Loan nhất tộc đại tu sĩ Diễm Trùng Thiên, một nhân tộc tu sĩ khác trong tay một thanh lợi kiếm mỗi một kiếm chém ra đều có uy thế tê liệt hư không, rõ ràng là Liệt Thiên Kiếm phái đại tu sĩ.

Theo sát sau hai vị đại tu sĩ đó, lại có bảy tám vị pháp tướng tu sĩ tiến vào, nhất thời hóa giải nguy cục của đám người Lục Bình.

Nhưng không đợi Lục Bình ngừng lại một hơi, một tiếng hô triệt linh hồn vang lên lần nữa đem toàn bộ chiến trường lọt vào trong thất thanh.

Đông đảo ma la đua nhau tránh né, mây đen đầy trời cuốn tới, trong chớp mắt che nửa bầu trời.

Lục Bình xé ra Quải vân phàm sau lưng, cả người được tường vân bao lấy gió thổi không lọt, lúc này toàn bộ chiến trường cuối cùng khôi phục nhốn nháo từ trong tiếng hô kia, chỉ nghe Sở Thiên Nhai ngoác cổ họng gào thét:

– Thiên ma, thiên ma tới, lui a!

Hắc vụ cổn động, trong một đoàn ngón tay trong nháy mắt ngưng tụ thành một cây to lớn, chỉ một cái trong chiến trường. Nguyên Dục lão tổ hét lớn một tiếng, đỉnh đầu dâng lên một tòa bạch ngọc tháp muốn ngăn cản, nhưng theo sau chính là một tiếng hét thảm. Bạch ngọc tháp đó trong nháy mắt rơi xuống từ đỉnh đầu. Nguyên Dục lão tổ đường đường pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ cũng ôm đầu lăn xuống từ giữa không trung, sanh sanh bị một kích của A Tu La đuổi theo, một cái mạng nhất thời mất phân nửa.

– Tặc tử, ngươi dám!

Một tiếng quát lên giống như thiên lôi nổ vang, Thuần Dương chi khí vô biên cuồn cuộn tới. Phệ hồn hắc vụ trong bầu trời giống như dung tuyết vậy bắt đầu co rúc lại, toàn bộ bầu trời nhất thời để tình. Một người tu sĩ từ chân trời tới phảng phất đem tất cả ánh sáng trong thiên địa đều hội tụ một thân, trong nháy mắt đó, phương thiên địa này tựa hồ chỉ còn lại có một mình ông ta tồn tại!

Thuần Dương lão tổ, trong Huyễn Linh thành không ngờ lại cất giấu một vị Thuần Dương lão tổ!

Trong Huyễn Linh thành lại còn cất giấu một vị Thuần Dương lão tổ!

Lục Bình trong lòng âm thầm kinh ngạc, lúc trước cho dù là Thành Linh đảo sắp tới lúc phá đảo, vị Thuần Dương tu sĩ này đều không xuất hiện qua. Lần này mấy vị đại tu sĩ tiếp ứng tiến vào Huyễn Linh thành truyền lại tin tức cũng đột nhiên xuất thủ. Chẳng lẽ mấy người này trừ cùng Huyễn Linh thành tu sĩ ước định phản công nhật kỳ ra, còn mang trên người bí mật gì hay sao?

Lục Bình nhìn bốn phía, lúc này Sở Hải Thận, Sở Hải Bình người vẫn ở chỗ cũ giao thủ cùng ma la, chẳng qua là từ trên mặt của bọn họ lại không nhìn ra vẻ bất ngờ lúc Thuần Dương tu sĩ xuất hiện. Hiển nhiên vị Thuần Dương lão tổ này tồn tại lại là một tin tức bảo mật đối với những trung tiểu hình thế lực khác.

Thuần Dương tu sĩ xuất hiện hoàn toàn áp chế thiên ma. Hai đầu A Tu La thoát khỏi đối thủ của mỗi người đi viện thủ thiên ma, áp lực của đám người Lục Bình nhất thời giảm nhiều, nhưng vẫn chưa từng thoát khỏi hiểm cảnh. Đặc biệt là Nguyên Dục lão tốổđầu tiên là bị thiên ma đánh lén, ngay sau đó bị A Tu La một kích, cơ hồ hoàn toàn đánh mất chiến lực.