Chương 1151: Bắc Minh bảo thuyền (tiếp)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thanh Minh Giang từ bắc tới, mấy trăm dặm bên ngoài Tường Vân thành chuyển sang hướng đông nam, sau đó một đường chảy ra biển.

Trên thực tế, tu luyện giới có không ít người đều cho rằng Tường Vân thành nguyên vốn phải xây dựng theo Thanh Minh Giang, khoảng cách chừng bất quá mấy trăm dặm thôi. Nếu thành lập dọc theo bờ của Thanh Minh Giang, có lẽ Tường Vân thành sẽ trở nên càng thêm phồn hoa, nếu không cũng không cần thông qua một cái vận hà liên thông Tường Vân thành cùng thủy hệ của Thanh Minh Giang.

Ban đầu bảo thuyền của Phù Chú môn tấn thăng làm đại hình môn phái dọc theo Thanh Minh Giang thuận lưu mà lên, sau đó ngược lại thông qua cái vận hà đạt tới Tường Vân thành. Lúc trước Lục Bình cùng mọi người cũng theo cái vận hà giữa bầu trời một đường bay đến bầu trời của Thanh Minh Giang.

Trên Thanh Minh Giang, Lục Bình ngồi Huyền Quy thuận lưu mà đi đã có hơn nửa tháng. So sánh giữa Thanh Minh Giang cùng Ngọc Lan Hà, bất đồng lớn nhất chính là hai con sông nhanh chậm không đồng nhất.

Ngọc Lan Hà chẳng qua ở thượng du lộ ra chảy xiết, đến trung du cùng với hạ du thì mặt sông rộng rãi, lưu thủy vững vàng. Hai bờ sông tạo thành nếp ngăn to lớn giữa bình nguyên.

Thanh Minh Giang thì bất đồng. Thượng du cùng với hạ du của Thanh Minh Giang đều là địa thế sau biệt cực lớn, dòng chảy lộ vẻ rất xiết. Chỉ có trung du địa thế thong thả, lưu thủy giảm bớt, tạo thành một mảnh dãy đất bình nguyên rộng lớn.

Giữa bầu trời lần nữa thoáng qua một đạo quang hoa không thể tra. Nếu không phải Lục Bình là người có thần niệm tu vi cực mạnh như vậy, sợ rằng đều không thể phát giác có tu sĩ mới vừa phi độn qua giữa thiên không.

Lục Bình quay xuống trong nước sông hỏi:

– Ba người các ngươi nói một chút xem, đoạn đường này đi tới, chúng ta đã gặp phải bao nhiêu người đi về hướng hạ du rồi? Đoán đúng có tưởng thưởng.

Một con bạch xà to lớn đột nhiên hiện lên từ dưới nước sông, thân thể cao lớn bơi lội một vòng lớn quanh Lục Đại Quý. Gợn nước tạo nên ngay cả Lục Đại Quý hôm nay diện tích của thân thể được sáu bảy trượng đều lắc tới lắc lui không dứt.

Bạch xà miệng nói tiếng người, chính là thanh âm của Lục Linh Nhi, hỏi:

– Phụ thân, lần này người tưởng thưởng gì? Lục Bình cười ha ha” một tiếng, đáp:

– Để ta xem một chút!

Dứt lời, cúi đầu lật tìm cái gì trong trữ vật pháp khí.

Lục Bình ở Nam Hải liên tiếp chém chết Văn Uyên, Nam Ngọc, Quảng Vũ, ba người này đều là nhân vật giơ chân nặng nhẹ nhấc tay có trọng lượng trong tông môn thế lực của mỗi người, tài sản hiển nhiên phong phú.

Đặc biệt là Nam Ngọc lão tổ, thân là một trong ba vị pháp tướng hậu kỳ tu sĩ của Ngọc Lâm phái, tài sản của lão ta đã không thể dùng từ “phong phú” để hình dung. Thậm chí ngay cả hơn trăm khối cực phẩm linh thạch đeo trên người, Nam Ngọc lão tổ cũng bắt đầu không coi vào đâu.

Trong đó có hai món thiên cấp thượng phẩm linh vật xuất hiện, càng thêm làm Điếu Tình Bạch Ngạch Lục Tiểu Hải cùng với Lục Đào Hoa hưng phấn dị thường. Chính là thiên cấp thượng phẩm kim chúc tính linh vật Thất Sát đồng, thiên cấp thượng phẩm Mộc chúc tính linh vật Thọ Sơn trúc, đều là bảo vật mà tu luyện giới có thể gặp không thể cầu.

Mà những thứ này cũng bất quá là một phần nhỏ trân quý trong trữ vật pháp khí của Nam Ngọc lão tổ thôi.

Tu luyện giới một pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ cơ hồ có thể dựa vào một mình mấy lực chống lên một nhà trung hình môn phái. Bình thường môn phái có đại tu sĩ đều đưa truyền thừa thế hệ nhà mình chia ra làm hai bộ phận, một phần ở truyền thừa động thiên của môn phái trú địa, còn một phần khác trên người đại tu sĩ của môn phái.

Vì vậy, mỗi một đại tu sĩ đều có thể xem là một bảo khố hình người, chẳng qua bản thân của bảo khố hình người có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, người bình thường nào dám đánh chủ ý với bọn họ.

Từ Nam Hải đến bây giờ, dọc theo đường đi Lục Bình thông qua các loại phương thức đã đem không ít bảo vật mình chưa dùng tới phân phát cho bọn thủ hạ người theo đuổi, dù vậy, đồ cất giấu trong tay hắn vẫn phong phú làm người ta phát thèm.

– Ha, chỗ này lại có một khối Vẫn Tinh thiết!

Lục Bình vừa nói lấy ra một cục sắt không dính chút xíu màu đen từ bên trong trữ vật pháp khí, nói:

– Quả thật không hổ là đại tu sĩ cất giấu, ngay cả Vẫn Tinh thiết loại cực phẩm linh trận này đều cất chứa một khối to như vậy, mấy tên tiểu tử các ngươi thật có phúc. Phẩm chất của Vẫn Tinh thiết thậm chí có thể đảm nhiệm luyện chế linh bảo. Nếu các ngươi có một khối Vẫn Tinh thiết như vậy nơi tay, ngày sau đề thăng bản mệnh pháp bảo trong tay mỗi người coi như dễ dàng rất nhiều. Vẫn Tinh thiết có thể dùng để làm một trong linh tài tốt nhất chống cự lôi kiếp!

Lục Linh Nhi nhất thời mừng rỡ. Vẫn Tinh thiết cách dùng rất rộng rãi. Nàng tu luyện một thân Băng chức tính công pháp, Vẫn Tinh thiết cũng có thể dùng được, vì vậy chỉ sợ người khác đoạt trước, gấp giọng nói:

– Linh Nhi đã phát hiện mười hai người!

Lục Hải thoát ra từ đáy sông, lập tức đẩy Lục Linh Nhi té ô nhào vào trong nước, cười nói:

– Không đúng, ta phát hiện mười ba người!

Lục Linh Nhi lần nữa thoát ra từ dưới nước, hướng về phía Lục Hải giận dữ nói:

– Ngươi dám đánh lén, làm gì có mười ba người!

Linh Nhi vừa nói thân thể vừa vung một cái. Đuôi rắn trắng như thủy tinh đập tới trên người của Lục Hải, hai người nhất thời chiến thành một đoàn trong Thanh Minh Giang. Nguyên vốn dòng sông chảy xiết bởi vì hai con tinh linh vui đùa trong nước mà trở nên càng thêm rung chuyển bất an.

Lục Bình nhìn hai người chơi đùa cảm thấy vui thích, tuy nhiên trong miệng vẫn quay về phía Lục Bích một bên đang thí nghiệm các loại pháp thuật trong con sông hỏi:

– Bích Nhi, ngươi cứ nói đi?

Lục Bích suy nghĩ một chút, hé mồm nói:

– Trước sau xem ra có mười lăm người!

– Không thể nào!

Lục Hải cùng Lục Linh Nhi nhất thời bỏ qua chơi đùa trong Thanh Minh Giang, hai cái cự xà dài mười trượng đi đến bên cạnh Lục Bích, hai miệng đồng thanh hỏi:

– Phụ thân, đại tỷ nói là sự thật sao?

Lục Bình cười lắc đầu một cái. Lục Bích thần sắc hơi ngẩn ra. Lục Hải cùng Lục Linh Nhi cười hì hì nói:

– Đại tỷ quả nhiên sai rồi!

Lại thấy Lục Bình đưa tay bắn ra hai đạo chỉ phong. Hai tiếng vang “phốc chốc” làm Lục Hải cùng Lục Linh Nhi kêu đau hai tiếng “ai da”.

Chỉ nghe Lục Bình nói:

– Hai người các ngươi là quỷ lười, cũng không chỉ mười lăm người, mà là mười tám người. Đại tỷ của các ngươi thậm chí còn phát hiện hai pháp tướng trung kỳ tu sĩ, hai người các ngươi còn cười nhạo người ta. Nhất là Linh Nhi ngươi, ngay cả độn quang của một pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đều bỏ qua, tu luyện gần đây cũng càng ngày càng không chuyên tâm rồi!

Lục Linh Nhi bị Lục Bình phê bình một đầu đâm vào trong nước nửa ngày cũng không thấy đi lên, Lục Bích ở bên cạnh hỏi:

– Phụ thân, một canh giờ ngắn ngủi đã có nhiều người đi về phía hạ du như vậy, và phụ thân mới vừa phát hiện là trong mười tám người lại có năm người là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, tu vi đạt tới pháp tướng kỳ càng thêm có hơn bảy tám người Pháp tướng tu sĩ hội tụ nhiều như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Lục Bình lắc đầu một cái, nói:

– Không phải là năm pháp tướng trung kỳ tu sĩ, trong năm người đó còn có hai người là đại tu sĩ, hơn nữa bất kể hạ du rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta không cần để ý tới!

Dứt lời, Lục Bình ném một khối Vẫn Tinh thiết tới trong tay Lục Bích, làm Lục Hải cùng Lục Linh Nhi rất hâm mộ.

Lục Bích khẽ cười nói:

– Phụ thân trêu chọc các ngươi chơi đó. Một khối Vẫn Tinh thiết to như vậy một mình ta làm sao dùng cho hết, đến lúc đó ba người chúng ta cùng dùng nó để thăng pháp bảo trong tay cũng được!

Lục Hải cùng Lục Linh Nhi mừng rỡ. Lục Linh Nhi càng thêm cao giọng nói:

– Cũng biết đại tỷ tốt nhất!

Chính vào lúc này, Huyền Quy Lục Đại Quý một mực cắm đầu ở Thanh Minh Giang đi tới đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:

– Chủ nhân, phía trước có một con vật khổng lồ!

Lục Đại Quý sau khi tiếp nhận bộ phận huyết mạch của Phách Quy nhất tộc đã dung hợp, thực lực để thắng không ít. Hắn có một đạo bí pháp, có thể trong nước nghe được tiếng vang ở chỗ cực xa.

Lục Bình nghe được con vật khổng lồ, đầu tiên xem ra chẳng lẽ có yêu tu cao cấp gì biến thành bản thể gây sóng gió trong Thanh Minh Giang, nhưng thanh âm của Lục Đại Quý lúc này truyền tới, nói:

– Là một chiếc thuyền, thuyền rất lớn!

Thuyền rất lớn, chẳng lẽ là bảo thuyền? Bảo thuyền của nhà ai chứ?

Lục Bình ngưng mắt nhìn lại trên mặt sông, xuyên thấu qua sương mù trên mặt sông, quả thật loáng thoáng thấy một luân khuếch to lớn đang xông tới trên mặt sông.

Tam Linh không cần Lục Bình phân phó lập tức rút nhỏ hình thể leo lên trên lưng của Huyền Quy, khi nhìn lại, bóng thuyền to lớn phá vỡ sương mù che giấu. Một chiếc bảo thuyền khổng lồ dài ba trăm năm mươi trượng, chiều rộng bảy mươi trượng xuất hiện trong tầm mắt của Lục Bình.

Lục Bình ngồi trên lưng Huyền Quy tiếp tục thuận lưu xuôi nam, khi đi ngang qua bảo thuyền, vừa kéo nhìn thấy hai chữ: “Bắc Minh” to lớn treo trên mạn bảo thuyền!