Chương 548: Thất Tinh Bắc Đẩu trận

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Cầm lão tổ suy tư trong chốc lát, quay đầu nói:

– Đại chiến kịch liệt như thế, hiển nhiên là gặp được bảo vật quý hiếm. Hơn nữa từ tiếng nổ dồn truyền tới mà phán đoán, dường như giống như lời ngươi là không giống như hỗn chiến. Bất quá thông qua các loại pháp thuật quang mang lóe ra trong đại chiến, cộng thêm ảnh hưởng của hội sắc độc vụ, ta cũng khó mà phân rõ đại chiến hai bên là người phương nào. Chỉ có thể mạo hiểm tiến thêm về trước dò xét thám thính thì mới biết được.

Thiên Cầm lão tổ dứt lời, thân hình lần nữa hướng về phía trước tiền hành, đồng thời kiệt lực che lấp khí tức quanh thân. Còn Lục Bình thì vẫn không cởi Thạch khôi giáp trên người, bám sát ở phía sau Thiên Cầm lão tổ, hướng về phía đại chiến tiếp cận thêm chút nữa.

– Sư thúc, ngươi có phát hiện trong hư không bốn phía có pháp tướng tu sĩ của môn phái khác đang ẩn mình nhìn trộm không?

Lục Bình đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hướng về Thiên Cầm lão tổ một bên hỏi.

– Tạm thời cái này còn không có. Xem ra nơi này thật là một chỗ cực kỳ bí ẩn, có rất ít tu sĩ có thể phát hiện được nơi này. Thảo nào những người này dám ở chỗ này vung tay xuất thủy mà không cố kỵ bị người khác phát hiện chút nào.

Khi Thiên Cầm lão tổ cùng Lục Bình đi tới cách nơi đại chiến cự ly khoảng bốn, năm dặm, thì hắn cùng Thiên Cầm lão tổ đã có thể dựa vào đồng thuật thần thông (thần thông thông qua mắt) miễn cưỡng có thể quan sát được các bên đang đại chiến.

Ngay tại lúc hai mắt của Thiên Cầm lão tổ vừa lóe ra ánh sáng màu vàng, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên từ trong đám người đại chiến phát ra, phảng phất như tiếng sâm vang rên liên tục vậy.

– Ai ở nơi đó? Cút đi!

Một đạo sóng âm cuồn cuộn hướng về phía Thiên Cầm lão tổ. Thanh âm thịnh nộ đó là của Thuỷ Tinh cung Nguyên Quang lão tổ.

Thiên Cầm biến sắc, thân thể nhanh chóng hướng về phía sau thối lui. Lục Bình một bên không bị liên lụy, tựa hồ chưa bị người ta phát hiện vậy. Bất quá hắn thấy rõ khi Thiên Cầm lão tổ lui về phía sau, mình cũng không dám đi về phía trước một mình, nên cũng lui theo.

Ngay lúc hai người vừa thối lui, một đạo linh quang phá không vọt tới, phảng phất giống như một đạo lưu tinh, đập hướng về chỗ hai người vừa ẩn giấu. Khi mặt đất đình chỉ rung động trong tiếng oanh minh, Lục Bình lúc này mới nhìn thấy chỗ vừa rồi hai người đứng xuất hiện một hố to vài trường, dưới nền đất không ngừng toát ra thứ nước bẩn màu đen, chỉ trong nửa khắc là đã lắp đầy hơn phân nửa.

Tạm thời thoát khỏi thần niệm của Nguyễn Quang lão tổ tập kích quấy rối, Thiên Cầm lão tổ thần sắc có chút ngưng trọng nhìn Lục Bình một chút, hỏi:

– Ngươi vừa nhìn thấy gì?

Sắc mặt của Lục Bình cũng trở nên có chút lúng túng, nói:

– Hình như Huyền Linh phái tu sĩ ở bên trong đó, nhưng lại cùng Thuỷ Tinh cung tu sĩ liên thủ đại chiến với đối thủ. Bên đối chiến với họ ngoại trừ Vũ Văn thế gia bốn vị pháp tướng lão tố ra, còn có ba vị pháp tướng kỳ tu sĩ, chỉ có điều đệ tử cũng không nhận biết đó là ai.

Thiên Cầm lão tổ gật đầu, nói:

– Đồng thuật thần thông của ta trong việc nhìn phá vài thứ thì bản lĩnh có thể thua ‘Tam thanh chân đồng, nhưng nếu là nhìn xa nhìn rõ, thì so với đồng thuật của người tốt hơn không ít. Đại chiến song phương kỳ thực chia làm bốn phái, trừ người vừa thấy Huyền Linh phái Đạo Huyền lão tổ liên thủ cùng Thuỷ Tinh cung ra, bên kia có Vũ Văn thế gia liên thủ với ba vị pháp tướng kỳ tu sĩ, nhìn qua tựa hồ là Lỗ gia đến từ Trung Thổ.

Vũ Văn thế gia cùng Lỗ gia liên thủ, tổng cộng tám vị pháp tướng kỳ tu sĩ, trong đó chỉ tính pháp tướng trung kỳ tu sĩ thì có ba người. Mà bên này Thuỷ Tinh cung tuy rằng cũng có tám vị pháp tướng kỳ tu sĩ, nhưng pháp tướng trung kỳ tu sĩ cũng chỉ có hai người, là Nguyễn Quang lão tổ và Đạo Huyền lão tổ.

Như vậy nhìn qua tựa hồ Vũ Văn thế gia cùng Lỗ gia liên thủ thực lực mạnh hơn. Nhưng mà trên thực tế, song phương đại chiến thì bên Thuỷ Tinh cung đang ép tu sĩ hai nhà kia mà đánh.

Đạo Huyền lão tổ quấn lấy một gã pháp tướng trung kỳ tu sĩ của Lỗ gia, còn dư lại bảy tên Thuỷ Tinh cung pháp tướng kỳ tu sĩ dưới sự hướng dẫn của Nguyên Quang lão tổ hợp thành một trận hình Thất tinh kỳ lạ. Bảy người tương hỗ trợ giúp, chiếu ứng lẫn nhau, không ngờ lại đem hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ của Vũ Văn thế gia, kể luôn cả năm vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ cùng vây ở giữa trận pháp.

– Thất tinh Bắc Đẩu đạo binh đại trận! Đây là một loại đạo binh đại trận nhỏ của Thuỷ Tinh cung, có danh tiếng lớn lao ở Đông Hải. Vũ Văn thế gia cùng Lỗ gia tuy rằng liên thủ, nhưng hai bên lại thiếu khuyết tín nhiệm, có thể nói không ăn ý bao nhiêu, tuy nói cá thể tu sĩ có thực lực mạnh hơn so với Thuỷ Tinh cung, nhưng theo chỉnh thể lại bị Thuỷ tinh cung áp chế gắt gao.

Thiên Cầm lão tổ còn đang lui, một mực thối lui đến cự ly đủ xa, mới nói với Lục Bình rằng:

– Bây giờ thật không phải là thời điểm nhặt lấy tiện nghi. Một khi hai người ta và ngươi xuất hiện, sợ rằng song phương đối chiến trái lại sẽ lại đem ta với người đánh chết. Bất quá ngươi có phát hiện hay không? Chúng ta lần trước khi nhìn thấy Vũ Văn thế gia, sau lưng năm vị pháp tướng tu sĩ của Vũ Văn thế gia có mang theo bảy, tám tám vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ, nhưng hiện tại cũng không thấy những tu sĩ này.

– Đang lúc pháp tướng lão tổ đại chiến, những đoán đan hậu kỳ tu sĩ dĩ nhiên là phải tránh đi thật xa.

Nói đến đây, Lục Bình chợt giật mình, nói:

– Chủ ý của sự thúc là muốn đánh vào những tu sĩ này?

Thiên Cầm lão tổ cười lạnh, nói:

– Vẫn Lạc Đại Quần Đảo này chỉ cần giấu diếm hành tích. Giết thì giết, chứ còn ai có thể làm gì được? Dù sao đi nữa thì những đoán đan hậu kỳ tu sĩ của Thuỷ Tinh cung và Vũ Văn thế gia này đâu có nói giết là có thể giết dễ dàng như vậy. Những tu sĩ này sợ rằng đều nằm trong tay bảo mệnh thủ đoạn do môn phái phát xuống. Cho dù những thủ đoạn này không có, nhưng Vũ Văn thế gia và Thuỷ Tinh cung có các loại đạo binh đại trận do môn phái truyền như vậy, nếu kịp thời liên thủ, ngay cả ta trong khoảng thời gian ngắn cũng thúc thủ vô sách. Trừ phi ngươi thật sự là pháp tướng kỳ tu sĩ, hai người chúng ta liên thủ thì mới có thể trong nháy mắt giết chết đoán đan hậu kỳ tu sĩ của đối phương.

Lục Bình nghe rõ ý tứ của Thiên Cầm lão tổ, cười nói:

– Vậy chúng ta cần phải tìm Huyền Linh phái và Lỗ gia tu sĩ làm phiền một chút rồi, chỉ e là nếu đối phương có ý ẩn giấu, e rằng khó có thể tìm kiếm được.

Thiên Cầm lão tổ không cho là vậy, nói:

– Chỉ là thử thời vận mà thôi, tối trọng yếu chính là phải coi nhìn tình trên đảo như thế nào, xem tứ gia môn phái tranh đoạt rốt cuộc là loại thiên tài địa bảo nào. Hơn nữa, không biết Huyền Linh phái đúng là có tiến nhập đoán đan hậu kỳ tu sĩ hay không. Nói không chừng cũng giống như Chân Linh phái ta vậy, có thể chỉ có duy nhất mỗi Đạo Huyền theo Thuỷ Tinh cung tiến nhập vào trong Vẫn Lạc Đại Quần Đảo này.

Lục Bình gật đầu, chí ít đối với Chân Linh phái đến lúc này, Thiên Cầm lão tố không để cho hai vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ là Huyền Sâm và Huyền Hư theo mình cùng tiến nhập Vẫn Lạc Đại Quần Đảo.

Còn riêng Lục Bình thì là một ngoại lệ, hắn chính là xuất phát từ hiếu kỳ mà len lén chạy vào đây.

Ở một chỗ đảo nhỏ hẻo lánh. Nơi đây không ngờ lại tồn tại có một khoảnh đất diện tích khoảng nửa mẫu. Trên mặt đất, linh thảo sinh trưởng rậm rạp chằng chịt, hầu như có hơn phân nửa đều đạt tới cấp bậc thiên niên linh thảo. Trong đám linh thảo ấy thỉnh thoảng còn có thể thấy linh thảo có ba ngàn năm dược linh trở lên.

Thiên Cầm lão tổ cùng với Lục Bình yên ổn nằm ẩn ở một nơi hẻo lánh ngoài sơn khẩu. Lúc này ở trong đám linh thảo viên mọc hoang tổng cộng có chín tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ nhịp nhàng và theo đội hình đâu vào đấy thu thập linh thảo. Chín tên tu sĩ này thu thập linh thảo với thủ pháp rất tinh thục. Hơn nữa trong quá trình thu thập linh thảo, chín người đều vẫn duy trì một trận hình tương đối cố định, nhìn qua như là đang phòng bị cái gì đó. Tất cả nhìn qua rành mạch phân minh, hiển nhiên chín người này phải làm bình thường thường lui tới một ít hiếm địa, tùy thời tùy khắc dự phòng hết thảy chuyện có thể phát sinh bất ngờ.

– Đây là Lỗ gia tu sĩ! Bất quá một người trong đó lại là Bắc Hải Liệu Nhuận Giáp. Xem ra hai nhà này quả nhiên là có quan hệ gì.

Thiên Cầm lão tố quan sát chỉ trong chốc lát, mới nói cho Lục Bình ở bên cạnh nghe.

Lục Bình kỳ thực sớm đã thành biết được chín người này là Lỗ gia tu sĩ, ngoại trừ Liêu Nhuận Giáp. Vị Liêu Nhuận Giáp và Lỗ gia tu sĩ Lỗ Nhuận đi cùng trong Huyễn Linh thành cũng có mặt ở đây. Thiên Cầm lão tổ có chút kỳ quái, hỏi:

– Lục sư điệt, ngươi vì sao lại phát hiện được chỗ bí ẩn này? Nếu không cùng ngươi đến chỗ này, biết được đến nơi đây cực kỳ gian nan, ta trước đó còn cho rằng ngươi đã đến nơi đây rồi.

Lục Bình cười “Hắc hắc”, đương nhiên là hắn không nói cho Thiên Cầm lão tổ nghe về Loan Ngọc sau khi tiến giai đoán đan trung kỳ, thiên phú thần thông có sự tiến bộ nhảy vọt, đối với một ít khu vực linh thảo sinh trưởng quy mô lớn có trực giác thiên nhiên. Vì vậy, Lục Bình nói:

– Đây là đệ tử học được trong sách cổ có một loại bí thuật, bất quá bộ bí thuật này có chút linh nghiệm có lúc mất linh. Lúc này đệ tử chỉ là may mắn mà thôi, không ngờ thật sự tìm được một chỗ linh thảo viên như thế.

Thiên Cầm lão tổ không màng nói phá những lời nói dối thô sơ của Lục Bình, mà là hỏi:

– Ngươi xem linh thảo sinh trưởng trong sơn cốc này, có phát hiện cái gì bất đồng không?

Lục Bình biết Thiên Cầm lão tổ nói tất có ý chí gì đó, liền bắt đầu cẩn thận kiểm tra linh thảo phân bố trong sơn cốc. Lục Bình tự thân là luyện đan đại sư, bản thân cũng hiểu biết biết sơ lược tập tính sinh trưởng của các loại linh thảo. Huống chi hiện tại hắn lại từ chỗ Loan Ngọc học được rất nhiều phương pháp bí thuật nuôi trồng linh thảo mà Mộc loan bộ tộc truyền thừa xuống, đối với đặc tính linh thảo nuôi trồng và sinh trưởng lại càng hiểu hơn. Cái hắn thiếu hụt hiện nay chỉ là kinh nghiệm tự mình trải qua như Thiên Cầm lão tổ mà thôi.

Sở dĩ Thiên Cầm lão tổ sau khi chi ra điều không thích hợp, Lục Bình liền cũng lập tức từ trong sơn cốc phát hiện ra manh mối thông quan sự sinh trưởng và phân bố của linh thảo.

Lục Bình có chút không hiểu, hỏi:

– Sư thúc, thật có chút không thích hợp. Những linh thảo này tương hỗ sinh trưởng cùng một chỗ, các dược tính và được hiệu không giống nhau. Tập tính sinh trưởng cũng không giống nhau, thậm chí có điều tương phản. Nhưng mà những linh thảo này lại có thể vô sự sống yên ổn sinh trưởng cùng một chỗ, không hỗ tương làm suy yếu cho nhau, trái lại còn sinh trưởng phồn thịnh. Điều này thật có chút kỳ quái.

Thiên Cầm lão tổ tán thưởng gật đầu, nói:

– Đúng là như vậy! Rốt cuộc là lực lượng nào có thể làm được điểm này? Nếu có thể hiểu rõ những điều này, hoặc là chúng ta có thể biết được trong đảo nhỏ này, Thuỷ Tinh cung tu sĩ các phái tranh đấu là vì nguyên nhân gì.

Trong lòng Lục Bình lóe lên thứ nguyên nhân: đó là Vạn Diệu Ngọc Lộ , nhưng trong miệng hắn lại hỏi:

– Có phải là Tức thổ hay không? Thiên Cầm lão tổ lắc đầu, nói:

– Tức thổ tuy rằng trân quý, có thể đại quy mô rút ngắn thời gian linh thảo sinh trưởng, nhưng bản thân Tức thổ cũng ngưng tụ chung một chỗ, trừ phi là tu sĩ điều dưỡng đem nó nghiền thành mảnh vỡ, rãi lên trên linh thảo viên. Chỗ linh thảo viên này tuy rằng phồn thịnh, nhưng hiển nhiên cũng do thiên nhiên sanh thành. Hơn nữa Tức thô cũng không cách nào có thể đem những linh thảo có tập tính sinh trưởng cùng với dược tính hoàn toàn ngược lại cố gắng tụ tập cùng một chỗ như vậy.

Lục Bình trầm ngâm một chút, lúc này mới hỏi: – Chẳng lẽ là Vạn Diệu Ngọc Lộ?

Thiên Cầm lão tổ trầm mặc trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng:

– Nếu là Tức nhưỡng thì cũng có thể.

Tức nhưỡng, thiên cấp trung phẩm thủ chúc tính linh vật, là một loại thiên tài địa bảo không kém gì Vạn Diệu Ngọc Lộ. Chỉ có điều khả năng xuất hiện thổ chúc tính linh vật phẩm cấp bực này ở hải ngoại hiển nhiên là không cao.

Thiên Cầm lão tổ cùng Lục Bình đang âm thầm quan sát trong chốc lát, phát hiện chín người này cũng phối hợp ăn ý. Nếu Thiên Cầm lão tổ tùy tiện đánh lén, cho dù có thể trọng thương một, hai người cũng khó mà toàn thân trở ra. Một khi bị đối phương đeo bám rồi khiến Lỗ gia pháp tướng kỳ tu sĩ tới, Thiên Cầm lão tổ muốn toàn thân trở ra còn khó hơn.

Lục Bình có chút bất đắc dĩ, nói:

– Sư thúc, sợ là không có cơ hội gì rồi, hay là chúng ta đi tới nơi khác?

Thiên Cầm lão tổ cũng thấp giọng, cười nói:

– Đừng nóng vội! Trò hay sẽ khai màn.

Lục Bình hồ nghi hướng ánh mắt về bốn phía quan sát, cũng không thu hoạch được gì. Nơi này ở vào trung ương của Vẫn Lạc Đại Quần Đảo, độ dày của khói độc so với ngoại vi cao hơn không ít. Lục Bình chỉ dám dùng thần niệm quanh quẩn chu vi quanh thân cự ly mười mấy trượng, khó có thể phát hiện ra cái gì, trừ phi tu vi của hắn cũng đạt được pháp tướng kỳ.

Trong lúc Lục Bình còn đang tỉ mỉ theo dõi động tĩnh bốn phía sơn cốc, đột nhiên một trận tiếng ầm ĩ ầm ầm vang lên từ bên ngoài sơn cốc. Mặt đất bắt đầu rung động trong tiếng oanh minh ầm ĩ.

Lỗ gia tu sĩ phản ứng cấp tốc, lập tức kết thành một tòa đạo binh đại trận, ánh mắt lấp lánh nhìn cửa vào sơn cốc.

Nhưng mà điều khiếm cho sắc mặt của Lỗ gia tu sĩ đại biến: từ bên ngoài sơn cốc nhảy vào không phải là tu sĩ, mà là một bầy độc thú. Những độc thú này tựa hộ bị cái gì đó kích thích, lúc nhìn thấy Lỗ gia tu sĩ lập tức giống như điên, hướng về phía chín tên Lỗ gia tu sĩ phóng tới.

Dưới chân chín tên Lỗ gia tu sĩ độn quang lóe lên, định bay lên trời. Nhưng các loại độc thú với những cặp mắt đỏ như máu cũng mượn hai bên trái phải vách đá, núi đá quanh sơn cốc hướng về phía trước leo trèo nhảy vọt, cấp tốc bay người lao vào khoảng không hướng về Lỗ gia tu sĩ giữa không trung mà tấn công.