Chương 1146: Thiên hạ hưởng ứng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chớ để cho Văn Uyên đó chạy mất, người này từ trên Không Minh đảo đi ra!

Nghe tiếng hô to đó, trong nội tâm của Lục Bình thầm nghĩ một tiếng “hỏng rồi!”.

Quả nhiên, Nam Ngọc lão tổ nguyên vốn đã bị Lục Bình liều mình trùng kích không thể không tránh đường nghe vậy liền biến sắc, ngọc như ý trong tay lại không tránh không né, lần nữa bay lên trời đập tới sau lưng Lục Bình.

Lục Bình không khỏi có chút thở dài, không thể không trong chớp mắt tiếp đón một kích sau lưng của Nam Ngọc lão tổ vị pháp tướng đại tu sĩ này, đồng thời chứng kiến người đuổi theo sau lưng cũng không phải là Thủy Tinh Cung Lí Thế Càn, mà là một vị pháp tướng kỳ tu sĩ khác.

Dù sao Lục Bình cũng vừa mới tiến cấp pháp tướng trung kỳ, hết thảy thủ đoạn thần thông chưa hoàn toàn thích ứng, lúc này một thân thực lực có thể phát huy ra bảy tám phần mười vào trong đấu pháp xem ra là cao lắm rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn cứ bị một vị đại tu sĩ bám theo, hiện giờ lại kéo đến một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ khác, làm Lục Bình vô cùng bực tức.

– Phía trước chính là Ngọc Lâm phái Nam Ngọc lão tổ phải không? Vãn bối Quang Pháp lão tam đại đệ tử Quang Vũ, vị Vũ Văn thế gia Văn Uyên tiên sinh này đã từng tiến nhập Không Minh đảo, cái Không Minh di tàng ấy có lẽ đang nằm trong tay người này. Kính xin lão tổ bắt giữ người này đợi các phái tu sĩ đến xử lý, đến lúc đó thu hoạch trong Không Minh đảo cũng tất nhiên có một phần của quý phái!

– Ít nói nhảm đi, liên thủ bắt người này lại trước đã!

Nam Ngọc lão tổ mặt trầm như nước, thấp giọng quát.

Quang Vũ sững sờ một chút, trên mặt lộ ra một loại thần sắc kỳ quái, có vẻ tỏ ý như là bảo “Tiền bối lão ngài không phải là đang nói đùa chứ”, một tên tu sĩ chỉ có pháp tướng trung kỳ tu vị mà thôi, như thế nào là có thể làm cho lão tổ ngài gióng trống khua chiêng như thế!?

Sau đó hắn lại giống như đã gặp quỷ vậy khi thấy vị “Văn Uyên” tiên sinh đó rõ ràng đang cùng Nam Ngọc lão tổ đấu pháp vô cùng sinh động, tuy đã rơi vào thế hạ phong, nhưng không bị toàn diện áp chế. Hơn nữa vừa đánh vừa lui, tựa hồ Nam Ngọc lão tổ chỉ cần có chút không cẩn thận, người trước mắt có thể dễ dàng thoát khỏi Nam Ngọc lão tổ mà bỏ trốn mất dạng vậy.

Từ lúc nào mà gia nô của Trung Thổ đệ nhất thế gia lại có thực lực nghịch thiên như vậy chứ?!

Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu óc của Quang Vũ, sau đó hắn nghĩ tới lôi kiếp trên Không Minh đảo, mà trước mắt người này rõ ràng chỉ là pháp tướng trung kỳ tu vi, chẳng lẽ lúc trước cái cảnh tượng của lôi kiếp đó chính là lúc hắn vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên hay sao?

Những trận pháp tông sư Văn Uyên thành danh rất sớm ở tu luyện giới, người này sớm đã là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, như vậy người độ kiếp trên Không Minh đảo rốt cuộc là người phương nào?

Định đình đang đang, răng rắc!

Bầu trời khắp nơi đều là thanh âm nổ đùng, vô số kiếm quang bị bẻ gãy. Một thanh ngọc như ý xuyên thắng qua tới lui trong vòng kiếm. Vô thượng kiếm thuật thần thông của Lục Bình lại bị Nam Ngọc lão tổ phá vỡ một cách vô cùng đơn giản, dù vô thượng thần thông đó có uy lực tuyệt đại trong tay hắn. Tuy nhiên, Nam Ngọc lão tổ cũng buộc phải tạm thời thối lui tạm lánh bị ảnh hưởng, khiến cho Lục Bình có cơ hội thưa dịp rời đi.

Quang Vũ lập tức bừng tỉnh, trong tay ném ra ba cái búa nhỏ thanh ngắn, xoay quanh hình thành một đạo phủ nhận gió lốc khổng lồ. Vô số phủ quang giống như giọt mưa từ bầu trời rớt xuống, kín không kẽ hở giảo sát lên trên người Lục Bình, một lần nữa đuổi Lục Bình đang muốn thoát ly khỏi chiến đoàn, đánh bật hắn trở về.

Quang Pháp Tông nhất mạch truyền thừa này đúng là có chút kỳ quái. Bọn họ theo truyền thừa tôn chỉ chính là “Nhất niệm sinh vạn pháp”, cái này rất khác biệt với Giao đạo nhân mưu cầu “Nhất kiếm phá vạn pháp”.

Quang Pháp Tông cho rằng vạn pháp quy tông, thiên hạ bất luận pháp thuật thần thông gì nghiên cứu đến nơi cực sâu thì phần lớn đều có đạo lý giống nhau, bởi vậy nếu có thể nắm bắt lấy, hiểu rõ cái điểm giống nhau đó, thì thiên hạ vạn pháp đều bởi vậy mà diễn biến ra.

Do đó, điểm trọng yếu nhất của Quang Pháp Tông tu sĩ đấu pháp chính là “Biến”. Bọn họ thần thông có nhiều mặt, một khi đấu pháp thì các loại pháp thuật thần thông biến hóa phức tạp, làm cho người không kịp nhìn, giống như muôn nghìn việc hệ trọng vọt tới đối thủ vậy, sự tình hết sức biến ảo đa đoan.

Khi cùng một gã Quang Pháp Tông tu sĩ đấu pháp, dù tu sĩ này sử dụng pháp bảo chính là kiếm, nhưng trong quá trình đấu pháp kẻ đối địch lại bị đạo thuật thần thông liên tiếp đón đánh trực diện, rồi thường thuật thần thông, kích thuật thần thông, hoặc mặt khác các loại thần thông pháp thuật tập kích quấy rối, không nhận ra một đạo kiếm thuật thần thông nào được thi triển ra. Đây là điểm không có gì kỳ quái khi đấu với với Quang Pháp tổng tu sĩ.

Quang Vũ bức được Lục Bình quay về, Nam Ngọc lão tổ đại hỉ. Cười lớn tiến lên, lúc này đây Lục Bình đã chân chính lâm vào trong hiếm cảnh bị giáp kích trước sau.

– Được lắm, tiểu tử, bây giờ xem ngươi còn có thể trốn chỗ nào? Nếu có thể lấy đi Không Minh di tàng ra được, lão phu đảm bảo hôm nay người trong Không Minh di trận không ai sẽ làm khó với người, như thế nào?

Vị đại tu sĩ này hiển nhiên thấy Lục Bình lúc này đây đã bị hai người toàn diện áp chế, lập tức thói xấu huyềnh hoàng cũ lại nảy sinh, nhưng lão ta không biết lúc này trong lòng Lục Bình đã sớm một bụng phừng lửa giận, đang muốn phát tiết!

– Ngươi dù sao cũng là gia nô của Vũ Văn thế gia, vừa khéo Kinh Lôi công tử tại bản phái làm khách. Nếu như có lão phu cùng với Kinh Lôi công tử đảm bảo, mọi người chăng phải là sẽ nể chút mặt mũi của lão phu sao, cộng thêm xem xét tới có Vũ Văn thế gia chống sau lưng ngươi, ngươi cần gì phải liều mạng như vậy!

Lục Bình rốt cục không thể nhịn được nữa, cao giọng mắng:

– Các ngươi đều đi chết đi!

Tế Thủy Trường Lưu Kiếm bay ngược về. Linh bảo Lưỡng Đoạn trong tay biến mất không thấy gì nữa, mà chuyển biến thành chính là một thanh kiếm màu vàng dài ba thước lơ lửng trên đỉnh đầu của Lục Bình.

Trong tích tắc thanh kiếm đó xuất hiện, linh khí trong phạm vi mấy trăm trượng đột nhiên bị giam cầm, rồi sau đó mang theo sóng gió điên cuồng khôn cùng vọt tới vào trong trường kiếm lơ lửng, lập tức tạo thành thiên tượng linh khí cực lớn!

Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly, trong nháy mắt nó xuất hiện, từ trên thân kiếm tuôn ra khí tức tuyệt thế, ép tới khiến co Quang Vũ không thở nổi, mà một bên khi Nam Ngọc lão tổ nhìn qua thanh phi kiếm này tâm thần chợt dao động, miệng quát:

– Đây là kiếm gì?

– Kiếm để lấy mạng ngươi!

Lục Bình duỗi tay nắm chặt thanh kiếm, chân nguyên trong cơ thể giống như sôi trào dũng mãnh lao vào trong thân kiếm. Một đạo kiếm quang màu vàng tím đột nhiên nó bắn ra từ trên thân kiếm, thẳng vào phía chân trời. Kiếm quang thuần chánh vạch pha bầu trời, quang mang màu vàng tím phủ lên bầu trời hoàng hôn bao la, trong phạm vi hơn mười dặm rõ ràng có thể nhìn thấy được!

Một loại cảm giác kỳ dị tràn ngập quanh thân Lục Bình, tựa hồ một kiếm nơi tay, hắn có thể phá nát cả trời, có thể đem gai góc của đất trời này xuyên thủng hết, đem sinh linh toàn cõi này đều tàn sát không còn gì vậy!

Đây chỉ là một thanh nhất kiếp linh bảo phi kiếm mà thôi!

Nam Ngọc lão tổ ném ngọc như ý trong tay ra giữa không trung. Mặc dù thanh linh bảo phi kiếm đó khiến cho lão ta có cảm giác nguy hiểm, nhưng lão ta tuyệt không tin một thanh nhất kiếp linh bảo trong tay một gã pháp tướng trung kỳ tu sĩ lại có thể cấu thành uy hiếp với mình!

Nhưng mà lão ta đã sai rồi!

Lục Bình cầm Mạc Ly trong tay chém về phía Nam Ngọc lão tổ, thông thiên kiếm quang đồng dạng đánh xuống, kiếm quang xẹt qua không gian một đường chém vụt xuống.

Tranh!

Mũi của Mạc Ly Kiếm nghiêng xuống chỉ hướng mặt biển, thông thiên kiếm quang lập tức biến mất không thấy gì nữa. Xa xa, Nam Ngọc lão tổ mặt không biểu hiện gì nhìn qua Lục Bình, hay hoặc giả là nhìn qua Chân Linh Chi Kiếm nắm chặt ở trong tay hắn.

Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, ngọc như ý lơ lửng trên đỉnh đầu Nam Ngọc lão tổ bất ngờ rơi xuống, rồi sau đó giữa không trung nó đột nhiên đứt gãy thành hai đoạn rơi rụng xuống mặt biển. Chỗ đứt gãy trơn nhẵn thậm chí lóe ra ngọc chất sáng bóng!

Rồi sau đó đỉnh đầu của Nam Ngọc lão tổ truyền đến tiếng vang rắc rắc, chỗ hình thành tầng phòng hộ của một kiện bảo y lập tức bị cắt thành hai mảnh do không gian đứt gãy.

Sau đó vết nứt không gian đứt gãy đó tiếp tục hiện ra, liên tiếp chín tầng đặc biệt phân liệt về hai bên, chính là Nam Ngọc lão tổ hộ thân đại thần thông bị chém vỡ.

Ngay sau đó, hai mắt của Nam Ngọc lão tổ đột nhiên mở to giữa khoảng thời gian đó, toàn bộ thân hình từ trên xuống dưới bị chém thành hai mảnh, phân ra rơi ngả về hai bên.

Theo sát đó, mặt biển sau lưng Nam Ngọc lão tổ đột nhiên toát ra một khe rãnh sâu mấy trăm trượng, nước biển lấp lại, biển gầm sóng lớn cao vài chục trượng chạm vào nhau ầm ẩm. Tràng diện vô cùng kinh thiên động địa.

Tiếng vang ầm ầm liên tiếp từ đàng xa vọng lại, thông thiên kiếm quang lan đến gần hết trong Không Minh di trận, nhất cử chém vỡ mấy chục tòa trận pháp bên ngoài của Không Minh di trận!

Mạc Ly một kiếm ra lại là như thế!

Trước đó, Quang Vũ đã sớm bị uy lực của Mạc Ly dọa sợ đến ngây người, tuy nhiên thời gian sinh tử uy hiếp không cho phép hắn có chút chậm trễ nào, lập tức rõ ràng bỏ chạy trong chợp mắt.

Không ngờ Lục Bình chỉ là nắm phi kiếm trong tay thoáng đâm một cái về phía trước, Quang Vũ đang trốn chạy cũng cảm giác ngực mát lạnh, rồi sau đó vĩnh viễn mất đi ý thức của mình.

Nhưng Mạc Ly xuất thế một kiếm này ảnh hưởng không chỉ có như vậy!

Trong nháy mắt Lục Bình chém ra Chân Linh Chi Kiếm đó, chín tòa căn cơ đại trận trên Không Minh di trận tựa hồ bị dẫn động rồi đột nhiên sụp đổ!

Vốn là sau khi Lục Bình thoát ly Không Minh đảo, chín tòa căn cơ đại trận đó giống như đóa hoa nở rộ đã muốn dần dần khép lại rồi.

Thủy Tinh Cung trận pháp tông sư Nguyễn Quái lão tổ đi trước mọi người tranh thông đạo do chín tòa căn cơ đại trận mở ra đó, những tu sĩ chạy đến sau có ý đồ tiến vào không Minh đảo đều bị Nguyễn Quái lão tổ chặn đuổi đi.

Nguyễn Quái lão tổ một người đã đủ giữ quan ải, lão ta có pháp tướng trung kỳ tu vi, dựa vào trận pháp trong lúc nhất thời có thể chắn hết tu sĩ mưu toan tiến vào Không Minh đảo.

Thủy Tinh Cung đây là muốn đem hết thảy bảo vật trên Không Minh đảo đều nhét vào trong túi Thủy Tinh Cung, thậm chí không tiếc đắc tội tất cả tu sĩ trong Không Minh di trận. Chín tòa căn cơ đại trận dần dần khép lại, mắt thấy mưu đồ của Nguyễn Quái lão tổ sắp thành công, nhưng sự sụp đổ trận pháp không ngờ lại đột ngột xảy ra đến như vậy.

Chín tòa căn cơ đại trận đột nhiên sụp đổ, tu sĩ ngoài trận trước kia có ý đồ tiến vào Không Minh đảo mà không thể được thấy vậy đều ngây ngẩn cả người, Nguyễn Quái lão tổ cũng ngây ngẩn cả người.

Sau đó tất cả mọi người đều phản ứng lại, toát lên nụ cười quái dị toe toét nhìn về phía Nguyễn Quái lão tổ, độn quang dưới chân không chút chậm trễ, chui vào trong Không Minh đảo.

Mặc dù những tu sĩ này ngại bối cảnh của Thủy Tinh Cung, không thừa cơ ra tay vẫy giết Nguyễn Quái lão tổ, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng mọi người che dấu ý trào phúng trong từng tiếng cười quái dị, thậm chí có tu sĩ còn có ngôn ngữ cay nghiệt, nói vài lời lạnh nhạt mỉa mai hai câu.

Nguyên Quái lão tổ trước kia hùng tâm vạn trượng, một người đã đủ giữ quan ải phòng ngự thống đạo do chín tòa căn cơ đại trận mở ra, cùng tu sĩ trong Không Minh di trận triển khai xa luân đại chiến, hiện giờ đã bị thương. Lần này lại bị tất cả mọi người chê cười, sự tình tính toán lại biến thành công dã tràng, lão ta lập tức hóa cấp công tâm, há miệng ra “oa” một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi!

Vào lúc Nguyên Quái lão tổ ngây người, các phái tu sĩ đã lào ào dũng mãnh tiến vào Không Minh đảo. Nguyên Quái lão tổ rốt cục cũng không dám chậm trễ nữa, vội vội vàng vàng bay đáp xuống Không Minh đảo.

Ngay sau khi Mạc Ly Kiếm bị Lục Bình ngự sử chém chết Nam Ngọc lão tổ, trong lúc nhất thời, hắn tựa hồ cảm thấy có rất nhiều dao động có quan hệ cùng Chân Linh Chi Kiếm phát sinh ở hơn mười nơi bất đồng ở tu luyện giới, tựa hồ đang nghênh đón hay hoặc giả là đang hưởng ứng Chân Linh Chi Kiếm sinh ra đời vậy.

Vào thời điểm Mạc Ly một kiếm chém giết Nam Ngọc lão tổ, một số nơi trong bầu trời Nam Hải, đột nhiên một đạo huyền quang phá tan không gian trói buộc, trên mặt biển ngưng kết thành hư ảnh của một cái đỉnh lô ba chân hai quai như hai lỗ tai. Ngay sau đó hư ảnh liền phá tản ra, hóa thành linh khí tạo hóa khôn cùng khuếch tán đến trên mặt biển.

Lúc này sau khi đoàn linh khí khuếch tán xẹt qua bầu trời, những chim bay cùng cá bơi ở đáy biển của cái hải vực này có hai mắt linh động không giống với cầm thú thường. Trong đó một con chim biển chân dài mỏ nhọn thực tế thông minh, sau khi bay qua trên mặt biển, lập tức xoay quanh một vòng, lần nữa chuyển đến trong linh khí đang tiêu tán rất nhanh đó, lặp lại nhiều lần liên tục như thế.

Đồng thời, rất nhiều địa phương ở Nam Hải đều xuất hiện nước biển chấn động cực lớn, thỉnh thoảng có từng tòa tiểu đảo cực lớn đột nhiên hiện lên từ đáy biển, cũng không thiếu tiểu đảo không biết tồn tại bao nhiêu năm đột nhiên bắt đầu lắc lư, chuyển hướng, ngang nhiên rống dài từ bên trong. Từng cái đầu rùa khổng lồ dữ tợn đưa ra ngoài từ dưới mấy cái đảo nhỏ đó: những tiểu đảo lớn nhỏ này không ngờ là những con Bá Thiên Thần Quy không biết ngủ say bao nhiêu năm, tất cả đều thành tinh trong tích tắc cái cự định ba chân hai lỗ tai đó xuất hiện.

Từng con rùa khổng lồ chuyển động thân hình trên mặt biển, đem đầu rùa cực lớn quay về phương hướng của cự định ba chân hai lỗ tai đã từng xuất hiện chậm rãi cúi đầu bái lạy.

Rồi sau đó, thân hình khổng lồ lớn tới vài dặm thậm chí lớn hơn đó hoặc là đột nhiên biến mất không thấy gì nữa trên mặt biển, hoặc là ầm ầm chìm xuống đáy biển, rồi sau đó cả Nam Hải lần nữa quy về bình tĩnh.

Nhưng mà tình cảnh vô số Bá Thiên Thần Quy ở Nam Hải di động trên biển triều bái có lẽ còn rơi vào trong mắt không ít Nam Hải tu sĩ. Cả Nam Hải tu luyện giới chấn động. Tất cả các phái trú trên không trung thỉnh thoảng thoáng hiện ra từng đạo quang mang, tới lui trao đổi tin tức, nhưng tất cả đều không biết đó là vì sao.

Ở chỗ sâu trong Vô Tận Sơn Mạch, từng tiếng kêu to rung trời, cơ hồ khiến cho gần nửa cái Vô Tận Sơn Mạch lập tức lâm vào sự yên lặng, sau đó năm đạo thông thiên ngũ thải quang trụ chợt lóe lên rồi biến mất ở chỗ sâu trong Vô Tận Sơn Mạch.

Tựa hồ là hô ứng cùng năm đạo cột sáng thông thiên năm màu vậy, một bên Vô Tận Sơn Mạch khác, một đạo thân ảnh cự đại hình con ve chợt lóe lên rồi biến mất giữa không trung. Chỉ là hư ảnh, nhưng vào thời khắc hư ảnh xuất hiện này, yêu tu trong cả Vô Tận Sơn Mạch không biết quỳ xuống bái phục bao nhiêu con.

Chỗ biên giới đông nam của bắc bằng nguyên, trên một ngọn núi khổng lồ chống trời ầm ầm chấn động. Vô số cự viên hình người xoay quanh trên xuống dọc theo ngọn núi khổng lồ, ngọn núi khổng lồ lúc này mới đình chỉ chấn động.

Một lão vượn với bộ lông bạc trắng, không biết cư ngụ bao nhiều năm tháng ở đỉnh núi này chậm rì rì đi tới chỗ biên giới của ngọn núi khổng lồ. Cự viên leo lên trên cự định, không biết nói những thứ gì, mấy chục đầu cự viên nhảy xuống từ trên cự đỉnh, ở giữa không trung hóa thành từng đạo độn quang phi độn về phương hướng Trung Thổ.

Ở trong chỗ sâu thuộc vùng biển Đông Hải, liên tiếp ba cái xoáy lớn có phạm vi mười dặm đột nhiên thành hình. Nước biển vô lượng rót vào trong ba cái tuyền qua này, phảng phất như gặp ba cái vực sâu không đáy vậy. Di tượng cực lớn giằng co suốt một canh giờ mới chậm chạp tiêu biến đi.

Sở Phiên Vân đứng ở trên mặt biển nhìn ra xa về phương hướng đông nam, thì thào lẩm bẩm:

– Là cái gì vậy, sẽ là ai chứ?