Chương 527: Kỳ tuyệt Vạn diệu lộ (hạ)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mấy người này thật ra thì cũng không biết, bọn họ mới vừa suy đoán thật ra là đúng.

Lục Bình phi độn ước chừng thời gian một nén nhang, lần nữa đáp xuống trên một tòa đảo nhỏ, hướng bốn phía tra xét một phen, sau khi xác nhận an toàn, Lục Bình lúc này mới đem năm cây ba ngàn linh thảo cùng hơn hai mươi cây ngàn năm linh thảo phát hiện trên đảo cẩn thận hái xuống.

Trên người Lục Bình vẫn mặc Thạch khôi giáp như cũ. Hắn ở trên đảo tìm một góc hơi ẩn bí, dù cũng không sợ bị người khác phát hiện, sau đó đưa tay đem bốn viên thượng phẩm linh thạch nắm ở trong tay, lại nuốt một viên đan dược bắt đầu khôi phục chân nguyên lúc trước bởi vì đại chiến cùng Trương huynh, Lưu huynh hai người mà dẫn tới hao tốn.

Bởi vì độc vụ ăn mòn, cho dù Lục Bình có Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương bảo vệ, khi cùng người sau một phen đối chiến, hao tốn chân nguyên cũng gấp hai ngày thường. Lấy Lục Bình dung luyện Vạn Độc Vẫn Nguyên Tương được xưng “Vạn độc chi mẫu” mà còn như vậy, tình cảnh của những tu sĩ khác ở trong Vẫn Lạc đại quần đảo này có thể tưởng tượng được là như thế nào.

Hồi lâu sau, Lục Bình rốt cục đem chân nguyên trong cơ thể khôi phục thất thất bát bát, lúc này mới đem tay trái mở ra, một cái Hoàng Kim ốc nho nhỏ xuất hiện ở trong tay của Lục Bình.

Lục Bình đưa thần niệm dò vào trong Hoàng Kim ốc, phát hiện Vạn Diệu Ngọc Lộ không biết từ lúc nào không ngờ đã lơ lửng ở trên không trên ao nước bằng đá xanh đó, tạo thành một thủy cầu to lớn. Mà bầu trời ở trên Vạn Diệu Ngọc Lộ, mây đen lúc trước nồng đậm lúc này lại là đã rút nhỏ lại hơn gấp đôi, hơn nữa còn xáo trộn cuồn cuộn trong đó, thỉnh thoảng thoáng hiện ra từng đạo màu vàng sáng bóng.

Lục Bình thần niệm cẩn thận điều tra, lại phát hiện từng đạo khí tức vô hình từ trong mây đen bị bóc tách đi ra, hướng về Vạn Diệu Ngọc Lộ treo đứng ở giữa không trung mà hội tụ.

Mỗi khi một đạo vô hình khí tức từ trong mây đen bị tách rời đi ra, thì một đạo kim sắc sáng bóng liền ở trong mây đen thoáng hiện.

Quá trình như vậy tiến hành sáu canh giờ, mây đen trôi lơ lửng trên Thanh Thạch trị đã thu nhỏ lại đến một phần tư so với ban đầu. Mà toàn bộ mây đen cũng từ sắc màu đen nhánh lúc trước biến thành màu vàng nhạt bây giờ.

Chính vào lúc này, tình huống làm Lục Bình Trung động đã xảy ra!

Nửa phần Vạn Diệu Ngọc Lộ lớn bằng cái đầu người trôi lơ lửng ở trên ao nước bằng đá xanh đó đột nhiên phồng lên, thể tích không ngờ lại đề thăng một thành so với lúc trước.

Rồi sau đó Vạn Diệu Ngọc Lộ liền dưới tình cảnh Lục Bình trợn mắt hốc mồm cùng với Loan Ngọc đứng cách ao nước bằng đá xanh không xa há mồm trợn mắt phảng phất như được ăn một bụng no căng vậy, không chịu nổi phụ trọng nặng nề mập mạp như vậy, trực tiếp rơi tiến vào trong ao nước đá xanh chứa Vạn Độc Tương, văng lên một mảnh bọt nước màu vàng.

Mà sau khi Vạn Diệu Ngọc Lộ rơi vào ao nước bằng đá xanh, đám mây màu vàng trôi lơ lửng ở phía trên ao nước bằng đá xanh tựa hồ đã hoàn toàn đạt tới cực hạn, đua nhau hóa thành hạt nước màu vàng “Hoa lạp lạp” phảng phất như trời mưa vậy, toàn bộ rơi xuống Thanh thạch thủy trì. Nguyên bản Thanh thạch trì chỉ có một tầng Vạn Độc Tương sát đáy ao, nhất thời đề thăng một phần ba.

Loan Ngọc đứng ở bên bờ ao đá xanh, nhìn Vạn Diệu Ngọc Lộ chìm ở trong Vạn Độc Tương, trong miệng lẩm bẩm nói:

– Quả nhiên như vậy, quả nhiên là như vậy!

Lục Bình là phảng phất hóa đá vậy, ngồi xếp bằng trong góc nhỏ trên đảo, vẫn lộ thần sắc bộ khó có thể tin như cũ. Sau đó một lúc lâu hắn mới phản ứng được, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ như điên.

Vạn Diệu Ngọc Lộ không ngờ lại có thể tự tạo thành và tráng đại như vậy!

Khó trách Giao đạo nhân năm đó không muốn hủy diệt Vẫn Lạc đại quần đảo. Chỉ một hạng này, Vẫn Lạc đại quần đảo cố nhiên là hiểm địa, nhưng làm sao không phải là phúc địa cực lớn chứ!

Lục Bình mạnh mẽ kềm chế xung động trong lòng mình muốn đem Hoàng Kim ốc lần nữa khai mở ra để hấp thu độc vụ, mà xếp bằng ngồi dưới đất mặc suy nghĩ chốc lát, lúc này mới đưa tay đem ngọc hoàn lúc trước dung luyện Hắc Ngục Độc Hỏa cầm ở trong tay.

Hắc ngọc độc hỏa lúc trước cũng thôn phệ đại lượng độc vụ, đã xảy ra rất nhiều biến hóa, chẳng qua là Lục Bình lúc ấy nóng lòng đối phó hai tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ, lúc này mới kịp lấy ra cẩn thận tra xét.

Hỏa chủng lần nữa bị Lục Bình từ trong ngọc hoàn thúc giục ra, hỏa chủng nguyên bản chỉ có lớn chừng hột đào cũng đã tăng lớn gấp đôi, hỏa diễm màu đen lấp lánh so với lúc trước hoạt bát không ít. Thậm chí Lục Bình tựa hồ còn sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy trong hỏa diễm màu đen đang nhảy nhót tựa hồ có nhiều thêm một tia linh động vậy!

Chẳng lẽ Hắc Ngục Độc Hỏa này còn có thể biến thành một đóa thiên địa linh hỏa hay sao?!

Cái ý niệm này chẳng qua là ở trong Lục Bình đầu chợt lóe lên rồi biến mất, liền bị Lục Bình cho nó là một loại kỳ tư quái tưởng ném ra sau ót.

Hắc Ngục Độc Hỏa sau khi bạo lộ ở trong độc vụ, vẫn còn chậm rãi hấp thu độc vụ màu xám tro tràn ngập chung quanh, chẳng qua là động tĩnh so với lúc trước theo kiểu cá kình nuốt sóng đó nhỏ hơn không ít.

Theo độc vụ màu xám tro cuồn cuộn không ngừng bị Hắc Ngục Độc Hòa thôn phệ, Hắc Ngục Độc Hỏa hỏa chủng lần nữa đề thăng gấp đôi, nhìn qua đã to bằng nửa quả đấm. Độc hoa này lên hỏa diễm, cũng càng lúc càng dâng cao. Chẳng qua là vào giờ khắc này, độc vụ màu xám tro rốt cục không hề nữa hướng độc hỏa hội tụ, phảng phất Hắc Ngục Độc Hỏa vào thời khắc này đã tăng trưởng đến mức cực hạn vậy.

Lục Bình tiếp tục hướng một hướng khác phi độn, trong lúc phi độn cũng từng gặp phải mấy tu sĩ tiến vào Vẫn Lạc đại quần đảo. Chẳng qua là trên người Lục Bình có Thạch khôi giáp, khiến cho đối phương không cách nào nhìn ra Lục Bình nông sâu thế nào. Song phương kiêng kỵ lẫn nhau, lại lo lắng ở trong Vẫn Lạc đại quần đảo tràn ngập độc vụ nơi này mà tranh đấu lẫn nhau sẽ bị đối phương chiếm lấy tiện nghi, vì vậy mỗi người đều tự thối lui ra.

Lục Bình cố ý tránh ra những hòn đảo có diện tích lớn, đặc biệt tìm kiếm một ít đảo nhỏ nhìn qua vắng vẻ không gây cho người chú ý hay đặt chân, rồi sau khi ở trên đảo đem số linh thảo không nhiều đó hái đi. Sau khi xác nhận phụ cận an toàn, Lục Bình liền đem Hoàng Kim ốc đại môn khai mở, mở lối đi không gian liên tiếp với ao nước bằng đá xanh. Bốn phía tràn ngập độc vụ liền lần nữa hướng vào trong Hoàng Kim ốc hội tụ, ở trên bầu trời ao nước bằng đá xanh tạo thành một đóa mây đen so với lúc trước nhỏ hơn rất nhiều.

Vạn Diệu Ngọc Lộ trong ao đá xanh tựa hồ sau khi trải qua một lần đại động tĩnh cơ hồ tương đương với dẫn động thiên địa dị tượng lúc trước kia đã ăn uống no đủ rồi, khi Lục Bình lần nữa liên tiếp thông đạo cho nó, Vạn Diệu Ngọc Lộ chăng qua là lười biếng từ ao nước đá xanh lơ lửng ở trên mặt nước của Vạn Độc Tương, đem mây đen lơ lửng bầu trời tách bóc ra cái loại vô hình khí tức đó. Rồi sau đó nó liền chìm ở đáy Thanh thạch thủy trì không nhúc nhích. Mây đen biến thành màu vàng hóa thành hạt mưa màu vàng rơi xuống, hối tụ vào trong Vạn Độc Tương trong Thanh Thạch thủy trì.

Liên tục ba lần như thế, khi Lục Bình lần nữa ở trên một tòa đảo nhỏ khai mở ra Hoàng Kim ốc đại môn, lần này Vạn Diệu Ngọc Lộ thể tích đã ở trên cơ sở nửa phần vốn có, đề thăng lên một phần tư, chìm ở trong Thành thạch thủy trì không nhúc nhích. Bốn phía, độc vụ màu xám tro cũng không hướng vào trong Hoàng Kim ốc hội tụ nữa.

– Xem ra là nó đã ăn no!