Chương 1406: Luân phiên đại chiến

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trên Hàn Băng đảo, trước một cho trận bàn của Chân Linh phái thủ hộ đại trận, Viên Chiêm mặc dù sớm đã hạ quyết tâm, nhưng tới trước người chung quy vẫn là hiện ra thần sắc giãy giụa. Tuy nhiên lúc này hắn muốn dừng lại cũng không thể, cuối cùng lau một cái vẻ hung tợn thoáng hiện trên mặt. Hai tay nhấn một cái xuống phía dưới hư không, toàn bộ trận bàn nhất thời vỡ vụn. Linh thạch vây quanh phía trên thỉnh thoảng nổ bay. Linh khí của một cái linh mạch dưới trận bàn tán dật ra.

Chân Linh phát thủ hộ đại trận trong bất tri bất giác đã sinh ra một chỗ sơ hở. Mà đến lúc này, trước đó Viên Chiêm vốn còn có một chút đắn đo hiện giờ đã bình tĩnh trở lại, trong tay xuất hiện một cái gương mặt ngoài nhìn qua có vẻ cũ kỹ, đi vội về phía bên ngoài Hàn Băng đảo đã bị lộ ra trên mặt biển đen nhánh.

Trên mặt kiếng lóe lên ánh sáng mặc dù u ám, nhưng tựa hồ lực xuyên thấu lại cực mạnh. Ánh sáng lóe qua nhanh chóng, Viên Chiêm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đem gương thu vào.

– Ngươi chung quy vẫn đi bước này!

Viên Chiêm cả kinh, trong tay ánh sáng lập lòe. Hắn xoay người lại hai đạo pháp bảo một đạo che trước người, một đạo cả kinh sắc thể chờ phân phó.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy người tới, Viên Chiêm ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nói:

– Sư huynh cũng dọa người thật. Tuy nhiên tình thế hôm nay như tên đã lắp vào cung không phát không được. Lục Thiên Bình đó cùng Liễu Thiên Linh hai người lang bái vị gian, toan tính loại bỏ những kẻ bất đồng chính kiến, độc quyền nắm giữ môn phái. Lần này càng thêm đem toàn bộ tu sĩ đời thứ hai của bổn phải lên cấp pháp tướng trung kỳ sai phái tới trên bảo thuyền, dã tâm lang sói đã lộ thấy rõ. Ta và ngươi hôm nay hành động như thế này, bất quá là vì mình tìm một con đường sống thôi.

Huyền Tương dường như đang suy tư trong vô ý thức đi về phía trước hai bước, thở dài một cái, nói:

– Ngươi nói đúng là có đạo lý. Thủ đoạn của chưởng môn cùng Lục sư đệ thật quá mức kịch liệt một ít. Năm đó, người đã từng đắc tội rất lớn với Lục sư đệ. Thậm chí ngay cả liên lụy đại bá của ngươi mấy lần bị Lục sư đệ làm hồi đầu thổ kiểm, ngày sau tất nhiên sẽ bị thầy trò bọn họ chèn ép.

Huyền Tương vừa suy tư vừa đi về phía trước, Viên Chiêm rất đồng ý nói:

– Há chỉ là chèn ép, ta cùng với Lục Thiên Bình đó sớm đã thế bất lưỡng lập!

Vừa lúc đó, Huyền Tương đã đứng lại ba thước trước người Viên Chiêm, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Viên Chiêm nói:

– Sư đệ, bất luận thầy trò chưởng môn chưa nhúng tay chèn ép ngươi. Đây hết thảy bất quá đều là sự suy đoán hiển nhiên của ngươi. Cho dù muốn đánh áp người, cũng chỉ là sự tranh giành bên trong tông môn thôi, người cần gì phải dẫn sói vào nhà?

Viên Chiêm kinh hãi, lúc này mới ý thức tới khoảng cách của hai người tựa hồ quá mức nhích tới gần. Thân hình chợt động muốn lui về phía sau, nhưng bên tai lại truyền tới một tiếng thở dài của Huyền Tương, nói:

– Ai, chậm rồi!

Viên Chiêm lui đã cực nhanh, nhưng trước người Huyền Tương chẳng những không kéo ra khoảng cách, ngược lại lập tức dính vào trước người của hắn càng lúc càng gần, gần đến mức thủ hộ pháp bảo của hắn cũng không kịp tế lên.

Huyền Tương một chưởng vỗ trên ngực của Viên Chiêm. Viên Chiêm nhất thời trợn to hai mắt, máu tươi trong miệng nhất thời phun ra giống như suối, trong miệng vang lên “ối ôi”, hồi lâu mới chầm chậm nói:

– Ngươi, ngươi, ngươi đã là pháp tướng tu sĩ? Tại sao? Ngươi đừng quên, đây hết thảy bố trí tới ngày hôm nay, người cùng Thiên Vương sư thúc cũng xuất đại lực!

Thiên Tương thở dài một cái, trên mặt hiện ra một tia đau buồn, nói:

– Sư đệ, ngươi đến bây giờ còn nhìn không ra rồi, đây bất quá là nhằm vào ngươi cùng người sau lưng ngươi bày ra cục diện thôi. Bên phía chúng ta ngay cả từ trước đến giờ cùng chưởng môn nhất mạch không thuận, cũng không tang tâm bệnh cuồng đến mức phản bội môn phái. Huống chi chưởng môn mặc dù bá đạo nhưng cũng công bình, nếu nói không thuận bất quá là sự ân oán giữa đời thứ nhất thôi, cùng bọn ta có quan hệ gì đâu? Lục sư đệ kỳ tài xung thiên, chính là nhân vật then chốt của bổn phái quật khởi, sau khi phát hiện cử chỉ của ngươi không ổn, đã hết lần này đến lần khác chịu nhịn.

Nếu ngươi giữa đường biết quay trở lại, tất nhiên chuyện cũ sẽ bỏ qua, ai ngờ ngươi chẳng những chủ động lâm vào trong ở đó, hơn nữa còn càng lún càng sâu. Ta và ngươi cũng từng tương giao mạc nghịch, bởi vì không đành lòng ngươi rời môn phái, ta tự hỏi từng mấy lần ám hiệu với ngươi, ngươi có từng có chút hối cãi?

– Ha ha ha ha…

Viên Chiêm đột nhiên giọng sắc bén cười to, giống như ác quỷ, giọng lạnh lùng nói:

– Một đám ngụy quân tử thôi! Cái gì lạc đường biết quay về? Cái gì mấy lần ám hiệu, bất quá các người dùng để che giấu bộ mặt nạ ngụy thiện của mình thôi. Ta dẫn sói vào nhà là độc, các ngươi rõ ràng có trở ngại chỉ ta cơ hội vẫn thấy chết mà không cứu thì không phải là độc sao? Lấy độc công độc, các ngươi càng độc hơn!

Viên Chiêm từng ngụm từng ngụm máu tươi bởi vì tâm hạch không gian bể nát mà theo đó chảy ra. Nhưng lúc này hắn cũng sớm biết hắn phải chết, ngược lại muốn đem toàn bộ chuyện trong lòng phun ra hết, cũng khiến cho mình chết được nhắm mắt.

Thiên Tương lắc đầu một cái, không muốn giải thích với một người sẽ chết, lại nghe Viên Chiêm cười lạnh nói:

– Coi như các ngươi biết được chuyện này thì phải làm thế nào đây? Trước mặt thực lực tuyệt đối, chính là Lục Thiên Bình cũng chưa chắc có thể ngăn cơn sóng dữ. Huống chi lúc này hắn đã theo bảo thuyền vào Phong Bạo Dương, làm gì còn có thể chạy về!

– Ai nói hắn sẽ không trở lại!

Thiên Tương lạnh lùng ngắt lời hắn.

Viên Chiêm lúc này tinh thần cũng chấn động cả lên, đưa tay lau một cái máu tươi bên mép, nói:

– Không thể nào, bên phía Thương Hải tông truyền tới tin tức, Lục Thiên Bình đó đã theo thuyền tiến vào Phong Bạo Dương.

– Phong Bạo Dương cũng chưa chắc sẽ có thể vây được hắn!

Thiên Tương nhìn ra được Viên Chiêm hiện giờ đã nỏ hết đà, nhưng vẫn không nhịn được giải thích đôi câu.

Ngay vào lúc này, một đạo rung mạnh truyền tới. Một tiếng nổ trầm muộn vang dội toàn bộ Hàn Băng đảo, có người xông trên, Chân Linh phát thủ hộ đại trận trong nháy mắt bị đánh phá.

– Thiên Tuyết lão phụ, nạp mạng đi!

Một tiếng quát khẽ phảng phất một đạo kinh lôi nổ vang bên tai tất cả tu sĩ của Hàn Băng đảo, trong nháy mắt để lại những địa phương khác của Hàn Băng đảo lúc tiếng nổ truyền tới đưa tới tạo loạn: là đi về phía Chân Linh phái!

– Tới rồi, tới rồi,…

Sinh cơ từ trên người của Viên Chiêm không ngừng trôi qua. Thiên Tương đứng bên cạnh vẫn không vì thế mà động lòng, lại thấy thân thể của Viên Chiêm nguyên vốn đã ngã xuống đất đột nhiên ngồi dậy, chỉ Thiên Tương nói:

– Các ngươi đều sẽ chết!

Thiên Tương bản năng đá ra một cước, lại thấy Viên Chiêm bay giữa không trung sớm đã bị tuyệt hết khí tức.

Tiếng vang mạnh liên tiếp vọt truyền tới từ sau lưng Thiên Tương. Thiên Tương mặt liền biến sắc, đây là triệu chứng thủ hộ đại trận bị liên tiếp đột phá.

Mặc dù bởi vì duyên cớ Viên Chiêm phá hư một tòa trận bàn, khiến cho Chân Linh phái thủ hộ đại trận có chỗ sơ hở, nhưng có thể lấy tốc độ nhanh như vậy tìm được chỗ sơ hở đồng thời cũng tăng thêm phá hủy, là chứng minh thực lực của địch lại tập trên sự đánh giá của bọn họ xa.

Thiên Tương bản thân là một gã trận pháp sư. Mặc dù trận pháp thành tựu của hắn chỉ có thể coi là một gã trận pháp sư tiêu chuẩn bình thường, nhưng tu vi cấp bậc pháp tướng cũng cao nhất trong tất cả trận pháp sư của Chân Linh phái.

Hiện nay Chân Linh phái thủ hộ trận pháp trên Hàn Băng đảo trong tay của hắn mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất. Hôm nay Hàn Băng đảo gặp phải nguy cơ, bản thân Thiên Tương chính là nhân vật then chốt nhất của Chân Linh phái có thể vượt qua cửa ải khó.

Nhất định phải thu hộ huyễn trận pháp, ít nhất cũng phải trì hoãn thời gian đủ dài!

Lúc này Thiên Tương có chút hối hận mình đem quá nhiều thời gian đặt trên mặt tu luyện. Nếu không, lấy tư chất của hắn mặc dù không cách nào thành tựu trận pháp tông sư, nghĩ rằng hiện tại cũng phải có tiêu chuẩn của cấp bậc đại sư, duy trì thủ hộ đại trận này vận chuyển cũng ung dung một ít.

Trong lúc Thiên Tương toàn lực vận chuyển trận pháp vây khốn hai vị tu sĩ xông vào trong trận khi đó mới phát hiện người đến lại là hai vị đại tu sĩ!

Chuyện gì xảy ra? Lần này không phải là Thương Hải tông muốn hô phong hoán vũ sao, chẳng lẽ là Đạo Thắng lão tổ cũng tham dự vào sao?

Thiên Tương trong lòng hoảng hốt, thủ hộ đại trận này dưới tương kế tựu kế bị đổi thành một khống trận. Mà cơ hội khai ích chính là một tòa bị Viên Chiêm hủy diệt trong bảy tòa trận bàn, nhưng bên trong nếu có hai vị đại tu sĩ, khốn trận này không gây được tác dụng bao lớn!

Ngay vào lúc này, Thiên Tuyết lão tổ gầm lên đột nhiên nổ vang ở bầu trời:

– Tên khốn kia ăn phải gan hùm mật gấu rồi, dám đến Hàn Băng đảo giương oai!

Người đến chưa đến, một thanh chiết phiến đã trước một bước thoát ra từ trong hư không. Sau khi chiết phiến kéo một tiếng khai ích lay động, một mảnh băng tuyết đã rơi xuống hai người trong khốn trận.

– Ha ha, năm đó Phong Tuyết Song Tiên phong tư bực nào, hôm nay bạo tuyết không cuồng phong, còn có thể còn dư lại mấy thành uy lực?

Đông Cực lão tổ lời còn chưa dứt, giữa không trung một cỗ bạo tuyết dưới cuồng phong cuốn ùa vô đầu che mặt đánh tới Đông Cực lão tổ.

Đông Cực lão tổ kêu lên một tiếng, hắc vụ vây lượn quanh người cơ hồ bị thổi tan. Cả người liên tiếp bay ngược về phía sau mười mấy trượng lúc này mới khó khăn lắm tránh khỏi một kích ngoài dự đoán mọi người của Thiên Tuyết lão tổ. Cả người theo hắc vụ nhàn nhạt quanh người kịch liệt phập phồng, hiển nhiên bị dọa đến không nhẹ.

Phong tuyết thoáng qua, Thiên Tuyết lão tổ một tay cầm tuyết phiên, một tay cầm phong phiên treo giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đông Cực lão tổ thân hình bại lộ hơn phân nửa, thấp giọng hỏi:

– Ngươi không phải là Đông Cực, chẳng lẽ là đoạt xá, nhưng người làm sao vượt qua lôi kiếp lần thứ hai?

Đông Cực lão tổ không trả lời Thiên Tuyết lão tổ chất vấn, mà là cười “hắc hắc” nói:

– Thiên Phàm đã chết, phong vũ song phiến cuối cùng không còn cách nào hợp bích. Trước đó quả thật lão phu giật mình!

Một bên sắc mặt của Vô Giới lão tổ cũng âm trầm đáng sợ. Lúc nãy Đông Cực lão tổ mặc dù có thể nhảy ra tiếp chiến cùng Thiên Tuyết lão tổ, chính là trong nháy mắt đó Vô Giới lão tổ toàn bộ đỡ được lực vây khốn của cấm chế, lúc này hắn mới sáng tạo ra cơ hội.

Làm gì ngờ tới đường đường đại tu sĩ không ngờ lại sửng sốt bị một người chết làm sợ hết hồn, theo sát đó lại bị ép trở về bên trong trận pháp, vẫn bị một pháp tướng trung kỳ tu sĩ ép trở lại.

– Đông Cực đạo huynh, không nói nhiều, chỉ để cho bọn họ trì hoãn thời gian!

Trong lời nói của Vô Giới lão tố rõ ràng lộ ra vẻ bất mãn. Trên mặt Đông Cực lão tổ thoáng qua vẻ lúng túng, lập tức giọng hung ác:

– Thiên Tuyết lão phụ, ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi!

Dứt lời, Đông Cực lão tổ lần nữa tung người lên. Vô Giới lão tổ trong nháy mắt tạo ra trận pháp cấm cố. Đông Cực lão tổ ép thẳng tới Thiên Tuyết lão tổ.

Đông Cực bất kể làm sao tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, tu vi chung quy cao hơn Thiên Tuyết lão tổ rất nhiều. Trước đó Thiên Tuyết lão tổ xuất kỳ bất ý lợi dụng Phong Tuyết Song Phiến bày Đông Cực lão tổ một đạo. Nhưng bà ta chung quy không cách nào toàn bộ phát huy ra uy năng của linh bảo phong phiến. Lần này ngược lại nếu bị Đông Cực lão tổ đè ép đánh, chỉ một kích sẽ phá thần thông của Thiên Tuyết lão tổ.

Nhưng không chờ tới lúc Đông Cực lão tổ hoàn toàn nhảy ra bao vây, một đạo thất sắc quang hoa lập lòe giữa không trung. Một con thất sắc hỏa điểu đột nhiên bay ra từ trong ánh sáng lao xuống đỉnh đầu của Đông Cực lão tổ.

Lại là một lần công kích xuất kỳ bất ý!

Trong nháy mắt Đông Cực lão tổ đang toàn lực xuất thủ bức lui Thiên Tuyết lão tổ, Mai Thiên Cầm nhờ chút thần thông lĩnh ngộ từ trên Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ, dưới xuất kỳ bất ý không ngờ lại lần nữa ép Đông Cực lão tổ trở về trong khốn trận.

Lần này chính là bản thân Đông Cực lão tổ cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng lão ta không nhìn thấy Vô Giới lão tổ bên cạnh lúc này lại là mặt cảnh giác nhìn Mai Thiên Cầm và Thiên Tuyết lão tổ cùng treo trên bầu trời của trận pháp chuẩn bị tùy thời xuất thủ trấn áp hai người.

Lúc nãy Mai Thiên Cầm đột nhiên xuất thủ hiển nhiên chiếm tiện nghi đánh lén. Lực chú ý của Đông Cực lão tổ không trên người Mai Thiên Cầm có lẽ không phát giác được. Nhưng Vô Giới lão tổ một bên vào khoảnh khắc Mai Thiên Cầm xuất thủ rõ ràng từ trên người của bà ta cảm nhận được uy hiếp!

Đông Cực lão tổ đang muốn lần nữa xông ra, một bên Vô Giới lão tổ cũng kéo lại hắn, nói:

– Không nên đeo bám quá nhiều! Ta và ngươi liên thủ phá trận pháp trước rồi hãy nói.

Đông Cực lão tổ trước đó chẳng qua là giận đến có chút không lấy hơi được, lúc này được Vô Giới lão tổ ngăn trở nhất thời khôi phục sáng suốt. Hắc vụ quanh người lần nữa bắt đầu thay đổi nồng đậm, đồng thời che đậy thân hình mình cũng không thử lao ra trận pháp vây khốn, mà là ngược lại chuyên tâm lấy bạo lực phá giải khai ích trận pháp vây khốn bọn họ.

Một khi trận pháp bị phá, Chân Linh phái ở Hàn Băng đảo không còn đất trú đóng, Chân Linh phái tu sĩ còn dư lại đối mặt hai vị đại tu sĩ chỉ có hai con đường chạy trốn cùng với bị giết. Vô luận một đường nào, linh thạch khoáng mạch trên Hàn Băng đảo của Chân Linh phái khó giữ được nữa.

Ầm ầm ầm!

Hai vị đại tu sĩ liên tiếp ba kích, Thiên Tương lão tổ hết sức duy trì vận chuyển sáu đạo trận bàn lần nữa bể nát hai đạo. Chỉ cần lại bị phá vỡ một đạo, Chân Linh phái đại trận trên Hàn Băng đảo lập tức không vận chuyển cần thiết nữa.

Thiên Tuyết cùng Thiên Cầm hiển nhiên biết rõ lai lịch trận pháp của mình, thấy hai người không hề cố gắng xông trận nữa, mà là bắt đầu phá giải trận pháp, nhất thời biết được không ổn. Hai người không xuất thủ không được cố gắng ngăn cản Đông Cực cùng Vô Giới hai người.

Nhưng hai người sau khi mất đi trận pháp chi lực hiệp trợ, đối mặt hai vị đại tu sĩ thật có chút vô lực.

Mặc dù hai người đã hết sức, nhưng mãi không thể ngăn trở bước chân của hai vị đại tu sĩ. Một khi trận pháp hỏng mất, toàn thể Chân Linh phái gặp phải đúng là sự tàn sát vô tình của hai vị đại tu sĩ.

Rắc rắc! Lại có một tờ trận bàn rốt cục không cách nào chịu đựng lực phá trận của hai vị đại tu sĩ mà vỡ vụn.

Nhưng theo đạo trận bàn vỡ vụn, toàn bộ Chân Linh phái thủ hộ trận pháp bắt đầu hỏng mất.

Sắc mặt của Thiên Tương nhất thời thay đổi, không có trận pháp che giấu, thân hình của hắn cũng nhất thời bại lộ trước mắt hai vị đại tu sĩ.

– Lần này xem các ngươi có thể trốn nơi nào?

Vô Giới lão tổ cười gần chụp một cái vào Mai Thiên Cầm trực tiếp cấm cố bà ta, rồi sau đó hữu quyền hư ác, cách không nên xuống ngực của bà ta.

Mắt thấy Mai Thiên Cầm lần này không chết cũng phải trọng thương, trong nháy mắt thấy một bên thân thể Thiên Tuyết lão tổ miễn cưỡng tự bạo dưới sự đuổi giết của Đông Cực lão tổ đột nhiên trôi ngang qua, không ngờ lại chính xác cắm vào hai người như vậy. Vô Giới lão tổ một quyền kia vừa đúng ngắn nơi ngực của Thiên Tuyết lão tổ.

Thiên Tuyết lão tổ trong miệng phun ra không phải là máu tươi, mà là huyết quang màu đỏ trong suốt!

– Sư thúc!

Mai Thiên Cầm kêu lên một tiếng, vội vàng nhào tới Thiên Tuyết lão tổ té rơi trên mặt đất hôn mê.

Vô Giới lão tố cười nói:

– Không cần phải đi chịu chết, dù sao cũng phải kết thúc rồi!

– Không sai, đúng là phải thực hiện một sự kết thúc rồi!

Trong lúc Vô Giới lão tổ vừa dứt lời, một giọng nói ngay sau đó phụ họa vang lên bên tai của lão ta.

– Người nào?

Vô Giới lão tổ cả kinh, chân trời lại đột nhiên có chín tiếng chuông to lớn vang dội cửu thiên! Hai vị đại tu sĩ cảm giác được đau xót trong đầu óc, lập tức khôi phục sáng suốt. Nhưng một người bọn họ tuyệt đối không ngờ, càng thêm không muốn đối mặt đã đứng đối diện hai người.