Chương 414: Thương hải tang điền quyết

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình suy nghĩ một chút, cảm thấy vấn đề này hay là đi thỉnh giáo Khương Thiên Lâm lão tổ một chút thì hay hơn.

Khương Thiên Lâm lão tổ đã sớm biết hắn sẽ đến, đã chờ ở cửa động phủ của mình.

Lục Bình khom người tiến lên hành lễ, nói:

– Sư công!

Khương Thiên Lâm lão tổ thấy Lục Bình cười hỏi:

– Trên Hàn Băng đảo tình cảnh như thế nào, còn coi là có thu hoạch gì không?

Lục Bình cũng cười thưa:

– Đúng thật là có chút thu hoạch, còn phải đa tạ sư công cho đệ tử cơ hội lần này.

Khương Thiên Lâm lão tổ lại nói:

– Như vậy lần này vì sao mà đến đây?

Lục Bình đem ý tưởng mình muốn đem Hoàng Ly đảo mở rộng nói cùng Khương Thiên Lâm lão tổ.

Khương Thiên Lâm lão tổ trầm ngâm hồi lâu, nói:

– Hoàng Ly đảo bị bọn người kinh doanh hàng vượng như vậy. Chính là ngay cả môn phái cũng không ngờ tới. Hoàng Ly đảo đúng là đã đến mức đầy ắp cả người. Hoàng Ly đảo nếu muốn tiến một bước hưng vượng, khai rộng kích thước là thế phải làm. Chuyện này người nói ra cũng tốt, Hoàng Ly đảo những năm này tu luyện tư nguyên tụ tập và phân tán ra với số lượng cực lớn, xem ra mấy người các ngươi trong đó hưởng được lợi ích cũng phải cực lớn rồi. Hồ sư điệt mỗi tháng đều ở trên Hoàng Ly đảo này bán ra hai viên Dung Huyết đan, nhưng ngươi gánh nhiệm vụ của bốn phái luyện chế Dung huyết đan lại cũng không trì hoãn. Người thân là bổn phái luyện đan đại sự, cũng chưa từng ở trong linh tháo viên của môn phái thu mua các loại niên phân linh thảo, có thể thấy chẳng qua là một hạng linh thảo này, Hoàng Ly đảo đã khiến cho ngươi thu hoạch trừ số lượng đủ cho mình dùng thì còn thừa lại lượng lớn. Về phần những thứ khác, cũng không cần nói nhiều.

Lục Bình biết sự công trong lời này có ý khác, khẳng định còn có những thứ bên trong đó chưa nói ra, vì vậy cũng không chen lời vào, chẳng qua là lặng nghe Khương Thiên Lâm lão tổ nói hết ý.

Khương Thiên Lâm thấy Lục Bình hiểu ý của mình, thầm gật đầu một cái hài lòng, nhưng vẫn cảm thấy cần phải đem chuyện này chỉ điểm cho minh bạch, vì vậy nói tiếp:

– Trong môn phái có bao nhiêu người sáng suốt đang nhìn, hiện giờ có mặt mũi của lão sư ngươi, ta lại đang trấn thủ nơi này, thực lực của ngươi cũng không yếu, người khác tự nhiên sẽ không nói gì. Nhưng thời gian dài, Hoàng Ly đảo là được một tòa Tụ Bảo bồn, đến lúc đó, nếu là tất cả chỗ tốt vẫn còn nằm ở trong tay một mình người quản lý thâu tóm cả, tất nhiên sẽ dẫn đến sự công phẫn của mọi người. Dù sao Hoàng Ly đảo là Hoàng Ly đảo của Chân Linh phái, chứ không phải Hoàng Ly đảo Lục Bình ngươi. Hoàng Ly đảo là người dẫn đầu thu phục, nhưng hôm đó nếu là không có những hảo hữu của ngươi tương trợ, môn phái không âm thầm chỉ huy ngoại vi hải tu sĩ ở các nơi đánh ra, kiềm chế yêu tu tăng viện hướng cho Hoàng Ly đảo, người dựa vào cái gì mà bảo vệ Hoàng Ly đảo? Lại nói chính là lần trước trong cuộc chiến bảo vệ Hoàng Ly đảo, mặc dù trong lòng ta và người đều biết rõ ràng, tất nhiên là có người đem tin tức ngươi bế quan âm thầm lan truyền đi ra ngoài.

Nhưng sau chuyện đó, nếu tu sĩ các nơi không tiếp ứng, thì làm sao chỉ có sáu vị đoán đan tu sĩ vây công bọn ngươi? Cho dù là đám người Huyền Xương chân nhân có lẽ đối với người có bất mãn, nhưng cũng hết sức chạy tới. Nếu đảo này là của mình Lục Bình ngươi, bọn họ còn sẽ tới sao?

Đạo lý này suy nghĩ thật ra thì cũng rất đúng. Lục Bình trước đó thật ra thì đã sớm nhường cho môn phái phái người tham dự vào, nhưng không ngờ tới Khương Thiên Lâm lão tổ lại đem Hoàng Ly đảo xây rộng hơn cùng kết hợp với chuyện này nói cùng một lượt.

Từ xưa đến nay có câu “tài bạch động lòng người”, huống chi là tu luyện tư nguyên. Lục Bình cũng biết lợi ích của Hoàng Ly đảo này không thể chỉ từ một mình mình độc thôn, nếu không thời gian dài tất nhiên sẽ dẫn tới người khác bất mãn, thậm chí môn phái cũng sinh ra cái nhìn khác đối với hắn. Ngay cả khi hắn không phải có lòng mang chí hướng khác, cũng bị mang tiếng là quá mức tiêu hoành bạt hỗ.

Sau khi Lục Bình suy nghĩ rõ ra, trong lòng đã có chủ ý, liên hướng Khương Thiên Lâm lão tố hỏi tới, như thế nào mới có thể khai rộng kích thước của Hoàng Ly đảo.

Khương Thiên Lâm lão tổ suy nghĩ một chút, nói:

– “Di Sơn Điền Hải Thuật” từ xưa đã có, nhưng không một cái nào không phải là đại thần thông kinh thiên động địa. Một kiếm đoạn sơn dễ, di sơn điền hải nan a!

Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:

– Hoàng Ly đảo bây giờ cũng chẳng qua là một tòa vi hình đảo, phương viên bất quá hơn mười dặm. Đệ tử cũng không nghĩ lập tức liền đem nó phát triển trở thành một tòa tiểu hình đảo tự hay thậm chí lớn hơn, mà chỉ cần có thể đem diện tích phát triển lên gấp đôi là được.

Khương Thiên Lâm gật đầu một cái, nói:

– Như vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều, di sơn điền hải khó khăn không ở di dời sông núi, mà là ở mạch. Đem một tòa tiểu đảo dẫn dắt tới, chính là lão phu cũng có thể làm được, nhưng nếu đem địa mạch cùng nhau đưa tới, lão phu liền thúc thủ vô sách.

Lục Bình không ngờ tới di sơn điền hải còn có thuyết pháp như vậy, bất quá suy nghĩ một chút thấy cũng phải. “Di Sơn Điền Hải Thuật” không chỉ là dời một ngọn núi, nếu trong một ngọn núi cùng với linh mạch liên đới, các loại quáng mạch vân vân cùng tới nữa. Nếu chẳng qua là đem núi dời tới, linh mạch tất nhiên đoạn tuyệt, quáng mạch cũng mất đi khả năng dựng dục, mang tới một tòa núi hoang có ích lợi gì?

Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:

– Nếu đã là như vậy, trong bốn phái có tiền bối tu tập “Di Sơn Điển Hải Thuật” này không?

– Có!

Khương Thiên Lâm lão tổ trịnh trọng gật đầu một cái, nói:

– Bổn phái tu tập loại thần thông này, và thành tựu cao nhất đương nhiên là Thiên Khang sư thúc. Chẳng qua là Thiên Khang sư thúc năm đó bởi vì bị ta liên lụy, mà bị ngoại địch làm cho trọng thương. Hôm nay đã thọ nguyên không nhiều, bất quá Thiên Khang sư thúc từng đem thuật này truyền xuống, trừ Thiên Khang sư thúc ra, người có thể nắm được tinh túy của thuật này, chỉ có Quách Huyền Sơn sư thúc của ngươi.

Lục Bình lúc trước nghe lão sư nói là bởi vì người phạm phải sai lầm lớn, mới khiến cho Thiên Khang lão tổ bị người ta đã thương. Lần này sư công còn nói là bởi vì liên lụy đến ông ta, xem ra năm đó chuyện của vị Thiên Khang lão tố này là cùng lão sư cùng sư công có quan hệ.

Chẳng lẽ là có liên quan đến chuyện lão sư cùng sưu công hai người trở mặt nhau hay sao?

Trong lòng của Lục Bình đột nhiên toát ra một ý nghĩ như vậy, nghi ngờ trong lòng liền sâu hơn, bất quá tự hắn cũng không ngu để đi mở miệng hỏi thẳng Khương Thiên Lâm lão tổ, vì vậy nói:

– Sư công, đệ tử có một thuật, gọi là “Thương Hải Tang Điền Quyết”, có lẽ cũng có hiệu quả di sơn điền hải.

Dứt lời, Lục Bình đem “Thương Hải Tang Điền Quyết” trong Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp nói cho Khương Thiên Lâm lão tổ nghe.

Khương Thiên Lâm lão tổ rất kinh ngạc nói:

– Thuật này đúng thật là tinh huyền ảo diệu, tất nhiên cũng là một bộ pháp thuật cấp bậc đại thần thông. Nếu ngươi có thể tu luyện tới cực hạn, di sơn điền hải cũng không phải là chuyện khó khăn gì ở đây.

Lục Bình tự nhiên hiểu được “Thương Hải Tang Điền Quyết” bá đạo, nhưng lại hỏi:

– Cái này so với di sơn chi thuật của Thiên Khang lão tố như thế nào?

Khương Thiên Lâm lão tổ nhìn Lục Bình một cái, cười nói:

– Pháp thuật không cao thấp, tu vi có cao thấp.

Lục Bình xấu hổ cười cười, biết Khương Thiên Lâm lão tổ nói là muốn xem pháp thuật là ở trong tay của người nào thi triển, “Thương Hải Tang Điền Quyết” cùng “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết” trong Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp chỉ có hai bộ đại thần thông cấp bậc pháp thuật. Bộ sau Lục Bình đã tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn, còn bị trước hắn bất quá là sơ khuy môn kính, khoảng cách thành tựu đại thần thông còn xa. Hơn nữa môn trước không thiện trường về việc lấy một chọi một đối địch tiếp chiến, mà là một loại thần thông pháp thuật có phạm vi lớn và tốn thời gian dài đề thi triển, hiệu quả uy lực theo thời gian trôi qua mà từ từ hiện ra.

– Bất quá…

Khương Thiên Lâm lão tổ suy tư chốc lát, lại nói:

– Thiên Khang sự thúc truyền xuống Di Sơn thuật, Lưu thế là nhanh nhẹn, khuyết điểm chính là quá mức bá đạo, di động một ít tiều đảo hoặc là vi hình đảo tự thì được, nếu là di dời một tòa tiểu đảo, vậy thì khó tránh khỏi sẽ tổn thương địa mạch; “Thương Hải Tang Điền Quyết” này có điều bất đồng, số lần thi triển quá trình thật dài, thời gian dẫn đến hiệu quả cũng chậm, nhưng lại có thể di dời so với di sơn thuật diện tích đảo tự lớn hơn cũng nói không chừng. Hơn nữa có thể giữ vững địa mạch rất tốt không chịu tổn thương quá lớn. Chẳng qua là đối với tu sĩ tiêu hao cũng cực lớn, sợ là không có pháp tướng kỳ tu vi, căn bản vô lực thi triển loại pháp thuật này.

Lục Bình trịnh trọng hướng Khương Thiên Lâm lão tổ hành lễ nói:

– Đa tạ sư công chỉ điểm.

Lục Bình trở về động phủ, từ trong mật thất đem Hoàng Kim ốc thu nhỏ mang ở trên người. Cô sơn trong Hoàng Kim ốc có công hiệu tích trữ linh khí, hắn đem đặt ở trên linh mạch gần năm năm, cô sơn chứa đựng linh khí đủ trong Hoàng Kim ốc duy trì năm mươi ngày không tiêu tán.

Sau khi cùng Hồ Lệ Lệ thông báo một phen, Lục Bình liền quay trở về Thiên Linh sơn, trước tiên tới trong Trùng Hoa phủ đem mấy cái ngọc giản lúc trước mượn từ trong động phủ của lão sư trả lại. Sau khi ra khỏi động phủ, hắn ở trên hồ nhỏ ngoại vi Trùng Hoa phủ dừng lại một chút, đáy hồ thoáng qua ba đạo thân ảnh nhỏ dài, chạy đến trong tay Lục Bình, chui vào trong Hoàng Kim ốc không thấy bóng dáng đâu nữa.

Rồi sau đó, Lục Bình liền đi bái kiến Quách Huyền Sơn chân nhân.

Quách chân nhân nghe tới ý của Lục Bình, cười nói:

– Di sơn thuật, tuy ta có được truyền thừa của Thiên Khang sư thúc, không biết sao hỏa hầu theo không kịp Thiên Khang sư thúc rất xa, dời một ít hoang đảo đá ngầm cũng không sao, nếu là di động một tòa vi hình đảo tự sợ là lực chưa như mong đợi.

Hơn nữa thi triển dời sơn thuật, vì tránh khỏi tổn thương địa mạch, trước đó còn phải bố trí rất nhiều “Khiên Dẫn Trận Pháp”. Vì vậy, để làm chuẩn bị, sợ là nếu so với thi triển di sơn thuật tiêu tốn thời gian còn phải dài hơn.

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Đệ tử chờ được. Đệ tử đã ở Hoàng Ly đảo luyện chế một ít đan dược đoán đan hậu kỳ tu sĩ dùng để khôi phục chân nguyên trong cơ thể, để lại gần trăm thượng phẩm linh thạch, hơn nữa để cho Hồ Lệ Lệ hiệp trợ sư thúc khắc họa “Khiên Dẫn Trận Pháp”, và sư công lúc này cũng đang ở trên đảo, cũng đáp ứng sẽ hiệp trợ sư thúc thi triển di sơn thuật.

Quách Huyền Sơn chân nhân ánh mắt sáng lên, nói:

– À, ngươi bây giờ đã có thể luyện chế đoán đan hậu kỳ đan dược rồi? Vậy cũng thật là cái phúc của bổn môn rồi đó. Bổn phái có thể thuần thục luyện chế đoán đan hậu kỳ đan dược đại sư cũng bất quá chính là hai người Huyền Viêm, Huyền Nguyệt. Hai người Huyền Cảnh, Huyền Điện lại là bởi vì tu vi không đủ, chỉ có thể luyện chế chút đoán đan trung tiền kỳ đan dược, một khi bắt tay luyện chế đoán đan hậu kỳ đan dược, thành đan suất chính là thê thảm không dám nhìn, làm cho người đau lòng muốn chết. Không ngờ ngươi bây giờ tuy mới vừa tiến cấp đoán đan trung kỳ, cũng đã có thể luyện chế đoán đan hậu kỳ đan dược rồi.

Nếu như Quách Huyền Sơn chân nhận biết Lục Bình đã từng ngay cả nửa bước pháp tướng kỳ Chung Đỉnh đan cùng Dung Tâm đan đều luyện chế thành công qua, không biết ông ta sẽ có cảm tưởng thế nào.

Quách Huyền Sơn chân nhân tiếp tục nói:

– Nếu như đã có Thiên Lâm sư huynh tương trợ, như vậy dời tới mấy ngôi đảo tự cũng không phải việc khó gì. Chẳng qua là người bây giờ có di động mục tiêu nào chưa?

Lục Bình cười nói:

– Trước mắt đã nghĩ tới bốn ngôi đảo tự, trong đó có một tòa đã từng dựng dục một cái vi hình linh mạch, trên đảo cũng có vài chỗ Tụ Linh chi địa. Một chỗ nguyên ở trong hải vực cảnh nội của Huyền Linh phái, bất quá bây giờ cũng đã trở thành yêu tộc hải vực, bên trong tích chứa một cái tiểu hình Linh Trang thô quáng mạch. Còn có hai nơi còn lại là cô đảo mà những năm gần đây tu sĩ ra biển đã phát giác ra. Bên trong cũng từng dựng dục qua hai cái vi hình linh mạch, trên đảo có Tụ Linh chi địa, hơn nữa một tòa trong đó còn phát hiện một cái trung cấp linh tài quáng mạch, đáng tiếc tương đối bần tích.

Thụy Thu Quách Huyền Sơn chân nhân rất kinh ngạc nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Không ngờ tới người sớm có chuẩn bị, chung quanh các đảo này cũng không tệ. Nghe nói trên Hoàng Ly đảo đã bị người tập tụ hai cái tiểu hình linh mạch, sau khi đem các đảo chung quanh này di dời tới, sợ là lập tức thì có thể dùng đến chỗ thực tế rồi.

Khó trách có người nói Hoàng Ly đảo này của ngươi bây giờ chính là một tòa Tụ Bảo bồn.

Lục Bình trong lòng chợt động, nói:

– Nói đến đệ tử lần này tới đây còn có một việc muốn bẩm báo sư thúc. Đệ tử khai ra Hoàng Ly đảo tới nay, môn phái trợ giúp quá nhiều. Hoàng Ly đảo dù sao cũng là Hoàng Ly đảo của Chân Linh phái. Hoàng Ly đảo sau khi khai rộng, trên đảo tu sĩ lui tới sợ rằng sẽ nhiều hơn. Đệ tử thực lực chưa như mong đợi, hy vọng môn phái có thể phái nhiều tu sĩ vào trú Hoàng Ly đảo, mở phường thị, quản thúc tu sĩ trên đảo. Như vậy cũng có thể khiến cho trật tự trên đảo ổn định hơn, có thể vì môn phái tập tụ tài phú lớn hơn.

Quách Huyền Sơn chân nhân “ha ha” cười to, nói:

– Tên tiểu tử này quả nhiên là người tâm tư bén nhạy. Ngươi hãy yên tâm, Hoàng Ly đảo đúng là vẫn còn giao cho người kinh doanh. Trên đảo mặc dù tập tụ không ít tu luyện tư nguyên, nhưng phần lớn đều là dung huyết kỳ, luyện huyết kỳ tu sĩ sử dụng. Ngươi không nên quên chiếu cố Chân Linh Biệt Viện đệ tử là tốt rồi, về phần những việc khác, ngươi có luyện chế Dung huyết đan hóa đơn thuật nơi tay, chỉ cần hàng năm nhiều mấy chục viên Dung Huyết đan, trong môn phái lại có người nào có ý này nói này nói kia được chứ? Về phần chỉ chiếm một số ít đoán đan kỳ tu luyện tư nguyên, người hàng năm trợ giúp cho những tên hảo hữu kia của ngươi số linh đan diệu dược như vậy cũng đã là đủ rồi. Người nào lại dám nói ngươi ăn nhiều độc chiếm, chiếm đảo làm vua được hả?

Có lời của Quách Huyền Sơn chân nhân, trong lòng của Lục Bình coi như là để xuống một tảng đá. Hoàng Ly đảo những năm này hưng vượng, đúng là đã chọc cho một ít tu sĩ trong môn phái có chút không thích, nói hắn cậy công kiêu căng ngang ngược, có ý ở thế hiếp người, còn nói hắn muốn chiếm đảo để làm vua, thoát ly khỏi bổn phái. Tuy đây là những lời nói không có căn cứ, nhưng cũng ứng với câu “chúng khâu thước kim”, lời đồn của miệng thế gian dù sao cũng ảnh hưởng rất lớn.

Những lời của Quách chân nhân cũng khiến cho Lục Bình tỉnh ra. Thật ra thì môn phái muốn chẳng qua là thái độ của hắn mà thôi. Trên Hoàng Ly đảo tập tụ ít tu luyện từ nguyên kia phần lớn cuối cùng bất quá là dành cho tu sĩ cấp thấp sử dụng. Những kẻ đỏ mắt cũng bất quá là một ít cao cấp tu sĩ cá biệt. Lời đồn đãi hoặc là từ miệng bọn này mà ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể lan truyền ở những tu sĩ cấp thấp không rõ thị phi, chứ cao cấp tu sĩ làm gì sẽ tin vào những cái này. Bất quá là họ muốn tạo cho hắn một ít áp lực mà thôi.

Hiện nay Quách Huyền Sơn chân nhân là môn phái chấp sự, Lục Bình đem thái độ này của mình nói ra và tiếp cận tới ông ta, Quách Huyền Sơn chân nhân tự nhiên cũng chỉ điểm thêm. Dung huyết kỳ cùng luyện huyết kỳ đan dược bây giờ đối với Lục Bình làm gì còn có chỗ khó khăn nào? Chỉ cần có linh thảo, Lục Bình luyện chế những đan dược này đơn giản chính là tự tin đưa tay tới là có được. Sau đó đưa về cho Chân Linh Biệt Viện, hoặc là bán với giá thấp cho dung huyết kỳ tu sĩ của bồn phái. Khi ấy, những lời đồn đãi này tự nhiên vô tật mà chấm dứt, còn có thể lấy được một danh tiếng tốt nữa.

Lục Bình chắp tay đang muốn cáo từ, lại bị Quách Huyện Sơn chân nhân gọi lại.

Chị thấy Quách chân nhân sắc mặt nghiêm nghị, nói:

– Những ngày sắp tới có phải Thiên Lô sư thúc sẽ dẫn người tham gia Bắc Hải luyện đan đại sư tập hội hay không?

Quách Huyền Sơn chân nhân làm bổn phải chấp sự, tự nhiên đối với những chuyện này biết được rất rõ, thấy Lục Bình đáp là phải, Quách chân nhân nói:

– Lần tập hội này, Thiên Lô sư thúc trọng yếu nhất chính là phải đổi lấy đan phương năm năm thọ đan của Huyền Linh phái. Huyền Linh phái nhất định sẽ ngồi dưới đất nói giá trên trời. Ngươi nếu có thể giúp một tay, liền hết sức xuất thủ, bổn phái Thiên Khang lão tổ thọ nguyên dùng hết, sắp tọa hóa đến nơi.

Thiên Khang lão tổ đối với bổn phái có cống hiến lớn, di sơn thuật kia lão phu cũng từ Thiên Khang sư thúc nơi đó mà có được, người cần phải dụng tâm.

Lục Bình thấy Quách chân nhân nói trịnh trọng như vậy, trong thần sắc lúc nhắc tới Thiên Khang lão tổ cũng có bộ dáng rất kính trọng, liền cũng nghiêm mặt thưa:

– Đệ tử sẽ hết sức!