Chương 573: Cò kè trả giá

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chính là không biết lần này Huyền Linh phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ đi theo Đạo Diễn tiến vào Vẫn Lạc quần đảo là người nào? Cũng không biết người này là đã mượn cơ hội trong một địa cung cấp khiến cho tu vi được đột phá hay không, lại càng không biết lần này Huyền Linh phái đi theo Thủy Tinh cung có bao nhiêu thu hoạch trong mật địa!

Huyền Hư chân nhân cùng Huyền Sâm chân nhân so sánh, đối với thu hoạch của Huyền Linh phái càng thêm canh cánh trong lòng!

– Ha ha…

Trong lúc hai vị chân nhân Huyền Sâm cùng Huyền Hư lo lắng bởi vì Huyền Linh phái cùng Thủy Tinh cung liên hiệp làm thế cục Bắc Hải biến đổi, Thiên Cầm lão tổ ngồi ở ghế trên đột nhiên cất giọng cười giòn giã.

Huyền Hư chân nhân chần chờ một chút, miễn cưỡng cười nói:

– Sư muội vì sao lại bật cười, thật đã nghĩ ra đối sách gì sao?

Thiên Cầm lão tổ cười “hì hì” nói:

– Những chuyện này làm gì cần đến bọn ta quan tâm. Liễu Thiên Linh bây giờ lấy pháp tướng tu sĩ tôn sư đảm đương bổn phải chấp sự, hành xử dĩ nhiên là chưởng môn chi quyền. Những chuyện này đương nhiên là đến phiên nàng ta nhức đầu, cùng bọn ta lại có liên quan gì với nhau!

Huyền Hư chân nhân bị lời nói của Thiên Cầm lão tổ sửng sốt một chút, không biết nên trả lời như thế nào. Huyền Sâm chân nhân cười khổ lắc đầu một cái, cũng không nói tiếp.

Lục Bình mặt không chút thay đổi ngồi ở đầu dưới, phảng phất lời mới rồi hoàn toàn không nghe thấy vậy.

Thiên Cầm lão tổ nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Ngươi còn có chuyện gì nữa?

Lục Bình rất trịnh trọng thi lễ với Thiên Cầm lão tổ một cái, nói:

– Không biết trên tay của sự thúc có một món Mộc chúc tính địa cấp hạ phẩm linh vật đúng không?

Thiên Cầm lão tổ ngẩng đầu liếc Lục Bình một cái, mạn bất kinh tâm hỏi:

– Thế nào, người muốn sao?

Lục Bình lắc đầu, nói:

– Đệ tử không dám không nhọc mà thu hoạch, là muốn đổi!

Thiên Cầm lão tổ tùy ý cười cười, nói:

– Xem ra lần này người may mắn không chết trong Vẫn Lạc quần đảo lại được một ít bảo vật, cũng được, nghe thấy người ở bổn phái đây có mỹ dự là “Đa Bảo đồng tử”, ỷ vào chỗ dựa sau lưng có Liễu Thiên Linh, học vài món pháp thuật thần thông, trong bổn phái đệ tử đời thứ ba luôn luôn ngông cuồng, khai ích một tòa Hoàng Ly đảo nho nhỏ, không ngờ lại có thể mời ngụy quân tử Khương Thiên Lâm đến trấn giữ.

Như vậy muốn đổi một món địa cấp hạ phẩm linh vật hiển nhiên cũng dễ dàng rồi.

Lục Bình thần sắc vẫn như cũ không thay đổi. Thiên Cầm lão tổ lời trong lời ngoài đầy ý châm chọc hắn làm như không nghe thấy.

Thiên Cầm lão tổ thấy Lục Bình không bởi vì mình khích tướng mà phản ứng bất cứ điều gì, nhất thời cảm thấy không thú vị, vì vậy mở miệng lại hỏi:

– Ngươi muốn đổi cái gì? Nếu là địa cấp hạ phẩm linh vật giống như vậy, vậy thì không nên mở miệng thì tốt hơn. Địa cấp hạ phẩm linh vật bản lão tổ còn không để ở trong mắt!

Trong tay của Lục Bình có hai phần Càn Cương Kim Dịch, chính là địa cấp hạ phẩm Kim chúc tính linh vật, lấy ra một phần đổi lấy cùng cấp Mộc chúc tính linh vật là thích hợp, không ngờ Thiên Cầm lão tổ vừa nói như vậy, Lục Bình ngược lại có chút dự đoán không kịp.

Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Thiên Cầm lão tổ đang có nhiều thú vị nhìn hắn, trong hai mắt lóe lên ý hài hước, hiển nhiên là đang cố ý làm khó cho hắn.

Bên cạnh Huyền Hư chân nhân cùng Huyền Sâm chân nhân cũng gương mặt đầy sự vui vẻ, trong thần sắc không ngờ lại mang theo vẻ mong đợi, hiển nhiên cũng muốn nhìn một chút xem Lục Bình sẽ lấy ra một món vật gì làm pháp tướng lão tổ đều cảm giác hứng thú hay không.

Lục Bình suy nghĩ một chút, mình trải qua một chuyến ở Vẫn Lạc quần đảo, đặc biệt là sau khi gặp Long Hòe lão tố trong mật địa, bảo vật trên người có thể đổi lấy một món địa cấp linh vật còn rất nhiều, tin tưởng vô luận là lấy ra một hai giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ, hay hoặc là nửa bình Tử Tinh phong vương tương gì đó, Lục Bình tin tưởng Thiên Cầm lão tố vạn không có lý do gì cự tuyệt.

Lục Bình dùng thần niệm lật tìm qua lại mấy lần ở chiếc nhẫn trữ vật cùng trong Hoàng Kim ốc, thần niệm đột nhiên định ở trên một món đồ, ánh mắt nhất thời sáng lên, thâm nói:

– Thiếu chút nữa lại quên vật này rồi!

Lục Bình trong lòng có suy tính, nhất thời cười ha hả nói:

– Sư thúc nhìn vật này thế nào?

Hai vị chân nhân Huyền Hư cùng Huyền Sâm để mắt nhìn lại, thấy Lục Bình từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra một khối quang thạch màu vàng lớn bằng đầu lâu mang theo kim chúc quang trạch, trong lúc nhất thời cũng không nhận ra nguồn gốc của vật này.

Thiên Cầm lão tổ thấy Lục Bình lấy ra quáng thạch, một đạo ánh sáng nổ bắn ra từ trong hai mặt, trên mặt sắc mặt vẻ vui mừng chợt lóe rồi biến mất, trầm giọng hỏi:

– Không ngờ trong tay người lại có thể có vật này, ngươi lấy được từ đâu?

Lục Bình cười nói:

– Đệ tử cũng may mắn thôi. Chính là đệ tử trong lúc đào linh thảo trong hải vực đại quần đảo vô tình gặp được.

Huyền Hư chân nhân chắt lưỡi nói:

– Lục sư điệt ngươi không ngờ lại có thể xâm nhập vào hải vực của Vẫn Lạc quần đảo? Nơi đó là chỉ có pháp tướng lão tổ mới có thể lên vào trong đó thời gian dài.

Vẻ kinh ngạc trên mặt của Thiên Cầm lão tổ cũng không bao nhiêu, bởi vì Lục Bình cáo mượn oai hùm hù dọa Đông Cực lão tổ, trợ giúp Thiên Cầm lão tổ thoát khỏi Đông Cực lão tổ dây dưa, lúc ấy hắn chính là ở đáy biển của Vẫn Lạc quần đảo.

Không đợi Lục Bình trả lời, Huyền Sâm chân nhân cũng đột nhiên “hả” một tiếng, nói:

– Ta nhớ ra rồi, cái này là Thiên Sa đồng, chính là vật không thể thiếu để luyện chế đỉnh cấp luyện đan lô. Phẩm cấp của vật này mặc dù không cao, nhưng lại cực kỳ hiếm hoi, khiến cho trình độ trân quý của nó không dưới địa cấp linh vật, dùng vật này trao đổi một phần Mộc chúc tính địa cấp hạ phẩm linh vật cũng dư sức có thừa!

Một câu nói sau cùng này của Huyền Sâm chân nhân cũng là nói đối với Thiên Cầm lão tổ.

Thiên Cầm lão tổ làm gì không hiểu ý tứ trong lời nói của Huyền Sâm chân nhân, liếc Huyền Sâm chân nhân một cái, nói:

– Huyền Sâm sư đệ, ta biết tiểu tử này đối với người từng có đại ân, nhưng cũng không cần phải lộ cốt thay hắn nói chuyện như vậy!

Huyền Sâm chân nhân bị Thiên Cầm lão tổ nhìn phá tâm tư, trên mặt cũng không ít nhiều vẻ lúng túng, mà là cười nói:

– Tiểu tử này có người yêu dấu, chính là đệ tử đắc ý môn hạ của Huyền Thần sư tỷ, một mực đang vì hắn kinh doanh Hoàng Ly đảo. Hiện nay cũng là đoán đan tầng ba tu vi, tiểu tử này sợ là muốn không mưa nhưng chuẩn bị dù trước, định khiến cho giai nhân hoan hỉ tâm thần đây rồi.

Lục Bình bị Huyền Sâm chân nhân nói toạc tâm tư, trên mặt đỏ lên một ít.

Thiên Cầm lão tổ “a” một tiếng, nhàn nhạt nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Bổn phái nguyên vốn có ba cái đỉnh cấp luyện đan lô, đáng tiếc một cái trong đó lại là bởi vì sử dụng lâu năm lại vì trong quá trình thử đem đề thăng lên thành pháp bảo bị hỏng nặng, những năm gần đây một mực không thể sửa chữa, chính là bởi vì thiếu hụt một khối Thiên Sa đồng phẩm chất thượng hạng như thế này. Món Thiên Sa đồng quáng thạch này của người đưa tới ngược lại cũng kịp thời, một khi một cái đỉnh cấp luyện đan lô này sửa chữa xong, bổn phái để uẩn lại tăng dầy một phần.

Lục Bình trong lòng vui mừng. Thiên Cầm lão tổ đây là đồng ý cùng hắn đổi lấy Mộc chúc tính địa cấp hạ phẩm linh vật rồi.

– Nhưng mà…

Thiên Cầm lão tổ một tiếng chuyển ý, cũng khiến cho Lục Bình không tự chủ nhíu mày một cái. Thiên Cầm lão tổ để ở trong mắt, ý hài hước trên mặt cũng càng rõ, nói:

– Giá trị khối Thiên Sa đồng này đối với bổn phái mà nói cũng vượt xa địa cấp hạ phẩm linh vật. Nếu ngươi cố ý muốn đổi lấy, sư thúc ta cũng không thể đả kích lòng nhiệt tình của vãn bối đệ tử đáp đền môn phái. Nơi này có một khối Ô Trầm mộc, so với phân lượng một phần Ô Trầm mộc bình thường còn phải nhiều hơn một chút, người cầm đưa cho tiểu tình nhân của ngươi đi!

Lục Bình giao Thiên Sa đồng cho Thiên Cầm lão tố, dùng một cái hộp ngọc trân trọng chứa đựng Ô Trầm mộc cầm trong tay, dán phong linh phù ở bên ngoài, lúc này mới thu vào trong nhẫn trữ vật.

Thiên Cầm lão tổ cũng cùng hai vị chân nhân Huyền Sâm và Huyền Hư đại khái giảng thuật một phen những gì mình trải qua trong Vẫn Lạc quần đảo.

Khi nghe được Thiên Cầm lão tổ không ngờ lại ở trong Vẫn Lạc quần đảo lấy được thiên cấp linh vật Huyền Thiên tà mộc, hai người cũng vui mừng lớn.

Đặc biệt là Huyền Sâm chân nhân, trong thần sắc thậm chí mang theo một tia kích động.

Huyền Sâm chân nhân tu luyện là Mộc chúc tính công pháp, Huyền Thiên tà mộc đối với ông ta ngưng luyện phẩm cao cấp kim đan lại thích hợp không gì bằng. Tuy nhiên, muốn xử trí thiên cấp linh vật, mỗi loại đều phải trải qua mấy vị lão tố trong môn phái gật đầu mới được. Dù sao Huyền Sâm chân nhân khoảng cách đoán đan chín tầng đại viên mãn còn có khoảng cách không ngắn, trung gian còn có thật nhiều biến số, khối Huyền Thiên tà mộc này cũng chỉ có thể nói là cuối cùng khiến cho ông ta lấy được hy vọng lớn nhất mà thôi.

Sau khi nghe Đông Cực lão tổ bởi vì Huyền Thiên tà mộc mà đuổi giết Thiên Cầm, rồi lại bị Lục Bình giả mạo pháp tướng tu sĩ bức lui, hai người nhìn về phía Lục Bình ánh mắt càng lúc càng quỷ dị, ngược lại làm hắn rất bất đắc dĩ.

Trong lúc núi lửa ở đáy biển nổ tung, khi Đông Cực lão tổ cùng Thiên Cầm lão tổ đại chiến, còn từng dẫn ra địa cấp thượng phẩm linh vật Địa Huyết diễm, cũng bị Thiên Cầm lão tổ lấy được.

Huyền Hư chân nhân cười nói:

– Địa Huyết Diễm? Sư muội ngược lại vận khí thật tốt, như thế, Huyền Tuệ sư điệt lên cấp đoán đan hậu kỳ dung luyện linh vật coi như có chỗ dựa rồi!

Vào lúc mấy người đàm luận tới Địa Huyết Diễm, Lục Bình dùng thần niệm dò vào trong Hoàng Kim ốc.

Trong một khe núi phía sau tiểu cô sơn, một đóa hỏa diễm đỏ tươi đang chậm rãi thiêu đốt. Nếu như Thiên Cầm lão tổ ở đây, tất nhiên sẽ liếc mắt một cái nhìn ra đóa hỏa diễm màu đỏ tươi này chính là Địa Huyết Ngụy Diễm ban đầu đã cùng Địa Huyết Diễm từ lòng đất phún phát ra.

Lục Cầm nhi lúc này đang vây quanh Địa Huyết Ngụy Diễm này vui sướng múa lượn, bởi vì trước đó Lục Bình đã đáp ứng cho Lục Cầm nhi sử dụng Địa Huyết Ngụy Diễm này để dung luyện hộ thân cương khí của cô nàng.

Bất quá Địa Huyết Ngụy Diễm này không biết cùng Địa Huyết Diễm trong lòng đất uấn nhưỡng bao nhiêu năm, mới trong lúc vô tình bị Thiên Cầm lão tổ cùng Đông Cực lão tổ đại chiến dẫn bạo bay thoát đi ra, trong đó ẩn chứa hỏa diễm tinh hoa lực, chính là Lục Cầm nhi đi theo chỗ Diễm Vô Cữu thừa kế Hỏa Loan nhất tộc truyền thừa cũng không cách nào luyện hóa toàn bộ.

Huyền Hư chân nhân cùng Huyền Sâm chân nhân đang nghe được Thiên Cầm lão tổ nói về chuyện nàng cùng Lục Bình giả mạo pháp tướng tu sĩ, trợ giúp Thiên Nguyệt tông cùng Tiêu Dao phái giằng co cùng Vũ Văn thế gia, cũng từ trong đó phân được địa cấp thượng phẩm Phong chức tính linh vật, hai người mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng vẫn là cười nói:

– Chuyến đi Vẫn Lạc quần đảo của sư tỷ có thể nói là nặng túi mà về. Ngược lại cái phiến Phong Linh Vũ này coi như tiện nghi cho Trương Huyền Bối tiểu tử kia rồi. Lần này bổn phái điểm danh đoán đan sáu tầng điên phong đệ tử đời thứ ba cuối cùng cũng có năm người lấy được linh vật thích hợp lên cấp đoán đan hậu kỳ. Tin tưởng không lâu sau này, bổn phái sẽ có thêm năm vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ nữa!

Sau khi từ trong động phủ đi ra, Lý Huyền Như sự tỷ đi tới giao cho Lục Bình một cái ngọc giản, nói:

– Đây là Huyền Sở sư đệ đưa ta giao cho ngươi, sau khi giao cho ta cái ngọc giản này, hắn liền vội vã rời đi.

Lục Bình xem qua nội dung ngọc giản một lần, ngang đầu lên nói:

– Đệ phải nhanh chóng trở về Thính Đào đảo một chuyến!

Lục Bình cũng không giấu giếm môn phái mình tạo ra Thính Đào đảo thế lực trong Vẫn Lạc bí cảnh , thậm chí còn chiếm được sự âm thầm ủng hộ của Thiên Tượng lão tố. Mặc dù thế lực này của Lục Bình chẳng qua là một trong bảy mươi hai nhà tiểu hình thế lực dưới quyền Bắc Minh mà thôi.

Lý Huyền Như nghe Lục Bình nói khẩn cấp, liền vội vàng hỏi:

– Nhưng trên đảo có chuyện gì xảy ra, có cần sư tỷ đi cùng ngươi không? Có báo cho Kinh Chập đảo Thiên Tượng sư bá tổ cùng bổn phái chư vị tiền bối hay không?

Lục Bình trong bụng cảm động, lại lắc đầu cười nói:

– Sư tỷ, không nghiêm trọng như vậy, lần này là có một vị cô nhân tới thăm, sư đệ ta năm đó nhận được quá nhiều ân huệ từ người này, lại là không thể thất lễ, thân tự chiêu đãi mới là phải.

Từ biệt Thính Đào đảo mấy chục năm, Xích Luyện Anh tuân thủ nghiêm ngặt phương lược quyết định của Lục Bình trước khi rời đi, thao quang dưỡng hôi, hết sức kinh doanh. Mấy chục năm qua, Thính Đào đảo cùng phụ cận mây tòa vi hình đảo tự được đám người Xích Luyện Anh cố gắng kinh doanh cũng rất hưng vượng. Có luyện đan đại sư Lạc Giang Thụy trấn giữ, Thính Đào đảo tu sĩ cũng thành lập hệ thống tu luyện tương đối hoàn bị.

Một ngày nọ, bên ngoài Thính Đào đảo, một đạo độn quang nhô lên cao, mấy tên Thính Đào đảo tu sĩ đang bên ngoài đảo tuần tra nhất thời thân hình dạng lại trong bầu trời, nhìn tốc độ độn quang từ từ chậm lại hướng mấy người đáp xuống.

Khi một tên tu sĩ trẻ tuổi chừng hơn hai mươi từ trong độn quang đi ra, tu sĩ dẫn đội đang đi tuần thần thức đảo qua, sắc mặt nhất thời nghiêm nghị, vội vàng tiến lên hành lễ nói:

– Ra mắt tiền bối, không biết tiền bối đến Thính Đào đảo có chuyện gì, vãn bối cũng tiện hướng lên trên bẩm báo!

Lục Bình nhìn mấy tên tu sĩ trước mắt, tất cả tu sĩ vô danh đều là dung huyết kỳ tu vi, một tên cầm đầu là dung huyết trung kỳ, bốn người khác đều là dung huyết sơ kỳ.

– Trương đầu! Là…

Sau lưng tu sĩ dẫn đầu đột nhiên chuyển ra một tên tu sĩ diện mạo thanh tú, chỉ Lục Bình kích động nói:

– Hắn, hắn là đảo chú!

– Đảo chủ?

Không chỉ có tu sĩ dẫn đầu Trương đầu, chính là mấy tên tu sĩ khác cũng mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Lục Bình, sau đó mới nói:

– Đảo chủ? Không phải đầu, nghe nói Thính Đào đảo đảo chủ của chúng ta đi ra ngoài du lịch thiên hạ đã mấy chục năm không về rồi, trên đảo vẫn là Xích Luyện tiên tử đang chủ trì đại cục, Tiêu Tư Mã ngươi có thể khẳng định người này là đảo chủ không?

Lục Bình nhìn tu sĩ trẻ tuổi đã trưởng thành trước mắt, cười nói:

– Tiểu Tư Mã, không ngờ lại là ngươi, lúc trước không phải là đem ngươi an bài đến Lý gia linh thảo điếm phổ làm học đồ sao, sao lại tới Thính Đào đảo này?

Người mới vừa nhận ra thân phận của Lục Bình chính là Tiểu Tư Mã năm đó trên Tam gia đảo làm đồng tử dẫn dắt Lục Bình. Ban đầu Tiểu Tư Mã chỉ có sáu bảy tuổi, tâm tư cũng thông tuệ, nhất mực muốn theo học bản lãnh từ trên người của Lục Bình. Lục Bình ban đầu cũng ngại Tiểu Tư Mã còn nhỏ tuổi mà có bụng dạ toan tính như vậy nên có chút không thích, vì vậy chẳng qua là tùy ý truyền cho hắn một ít kiến thức linh thảo, nhờ cậy Lý gia an bài cho hắn làm một tiểu nhị vô tích sự ở linh thảo điếm phố, cũng coi là cho hắn một chỗ xuất thân.