Chương 677: Trước trận loạn chiến

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bên ngoài Doanh Thiên đạo tràng, bầu trời đầu nguồn sông Doanh, thân ảnh của mấy vị tu sĩ trôi lơ lửng giữa không trung, quan sát cửa vào Doanh Thiên đạo tràng bị một tòa đại trận bảo hộ ở trong đó. Từ nơi đó vẫn như cũ truyền ra hàng loạt không gian ba động. Đó là sau khi trung ương động thiên sụp đổ, tiếp đến bắt đầu dẫn theo toàn bộ Doanh Thiên đạo tràng bắt đầu bị sụp đổ, vùi lấp.

Doanh Hà phái Trường Hà lão tổ cũng đứng trong mấy người này, chẳng qua là lúc này chỗ của lão đứng cũng lọt hắn về phía sau, hơn nữa nhìn thần thái lộ ra vẻ rất cung kính. Còn lại hai bên lão là Anh Sơn phái Ngũ Cát lão tổ cùng Đạo Vũ tông Vũ Thường lão tổ. Ngoài ra còn có ba tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, trên người mặc y phục tương tự với hai tên pháp tướng trung kỳ tu sĩ đứng trước, xem ra là cùng một môn phái.

Trong hai tu sĩ cầm đầu, một người có tu vi pháp tướng trung kỳ – là kẻ duy nhất có tu vi cao trong nhóm. Còn một tu sĩ khác bên cạnh y đang cùng trò chuyện thật vui thì chỉ có tu vi pháp tướng sơ kỳ.

Nhưng tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ này hiển nhiên địa vị cao hơn hẳn đám người Trường Hà lão tổ ở sau lưng, thậm chí còn cao hơn tên pháp tướng trung kỳ tu sĩ đang nói chuyện cùng với y kia. Tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ này hiển nhiên nghiêm nghị hơn nhiều, chẳng qua là thỉnh thoảng mỉm cười, vuốt cằm, đang lúc hoặc cùng pháp tướng trung kỳ tu sĩ đáp đôi câu. Còn vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ như vậy cũng không cảm thấy bị mạo phạm gì, ngược lại lộ ra càng lộ ra về hưng phấn, càng lúc càng nói có hứng hơn.

Đang lúc này, pháp tướng trung kỳ tu sĩ phảng phất nghĩ tới điều gì, xoay người hướng sau lưng Trường Hà lão tổ hỏi:

– Trường Hà, ngươi đem tình huống ngày đó bọn người gặp được đại khái nói lên một lần, tuy nói bọn ta chuẩn bị xem như hoàn toàn, nhưng rốt cuộc là phải biết người biết ta mới được.

Trường Hà lão tổ cung thanh đáp ứng, sau đó đem chuyện ngày đó đám người Trường Hà lão tổ cùng Khương Thiên Lâm lão tố giao thủ trải qua nói một lần, nói:

– Ngày đó đám ba người ta cùng người nọ lúc giao thủ, bốn phía thì có cùng cấp tu sĩ khuy trặc. Bọn họ tự cho là làm xảo diệu, cũng không biết bản phái quả thật có một cái bảo kính năm đó Doanh Thiên phải có được. Thông qua mặt bảo kính này, có thể đối với tình cảnh bốn phía trong phạm vi nhất định làm ra trinh trắc, hành tung của bọn họ đã sớm rơi vào trong mắt đám ba người ta. Sau khi đám ba người ta lại đã từng phát hiện không ít dấu vết người, phát hiện những người này ước chừng chừng mười mấy người, trong đó ước chừng năm sáu người tu vi đều đạt tới pháp tướng kỳ, có thể là một phe.

Pháp tướng trung kỳ tu sĩ đối với những điều khác cũng không thèm để ý, chẳng qua là lúc nghe đám ba người Trường Hà lão tổ liên thủ không ngờ lại bại dưới tay tên tu sĩ che giấu dung mạo kia, trong ánh mặt thoáng qua một đường hàn quang, thần sắc hơi mang ngưng trọng hỏi:

– Ngươi có thể xác định người nọ giao thủ cùng đám ba người của người thật là pháp tướng sơ kỳ tu vi sao?

Trên mặt đám người Trường Hà lão tổ đều thoáng qua một vẻ ngượng ngùng, dù sao lấy ba địch một thì không phải là chuyện gì tốt, cuối cùng ba người ngược lại bị người ta một người đánh bại, vậy thì càng thêm mất mặt đến nhà rồi.

Chẳng qua là bây giờ cũng không phải là thời điểm sợ mất mặt, đám ba người Trường Hà lão tổ cùng kêu lên nói:

– Không dám giấu giếm Cố Xương tiên sinh, người nọ không thể nghi ngờ đúng là pháp tướng sơ kỳ tu vi, nhưng thực lực cũng đúng là mạnh hơn bọn ta rất nhiều.

Cố Xương tiên sinh trầm ngâm một chút, nói:

– Nếu thật đúng là như vậy, bọn ta lần này tuy nói có chút chuẩn bị, nhưng muốn lưu lại năm sáu tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ cũng tróc khâm kiên trứu, trong lúc vội vả cũng khó có thể tìm pháp tướng kỳ trợ thủ nữa.

Tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ bên cạnh Cố Xương tiên sinh cũng mỉm cười không nói, một bên Trường Hà lão tổ lại có chút vội vàng nói:

– Có tiên sinh xuất thủ, tên tu sĩ kia ngay cả có thực lực mạnh mẽ của pháp tướng sơ kỳ, nhưng chẳng lẽ còn có thể chống lại cùng tiên sinh pháp tướng trung kỳ tu vi hay sao? Đến lúc đó lại có Cố Tình, Cố Minh, Cố Huy ba vị cùng bọn ta liên thủ, hơn nữa bọn ta ở bên ngoài tòa đại trận che giấu này bày ra một tòa đại trận khác tương trợ, chẳng lẽ còn để cho bọn họ trốn hay sao?

Cố Xương tiên sinh lạnh lùng nói:

– Nếu thật đúng là như lời người nói, tên kia lấy lực một người chiến bại đám ba người pháp tướng sơ kỳ tu sĩ của ngươi lại vô cùng có khả năng chạy trốn.

Trường Hà lão tổ ngạc nhiên, trong miệng ngọa nguậy nguyên muốn nói những gì, cuối cùng lại không thể nói ra tới.

Cố Xương tiên sinh lạnh lùng nhìn Trường Hà lão tổ một cái, lúc này mới đem giọng nói bình tĩnh lại nói:

– Cùng những người này so sánh thu hoạch trong Doanh Thiên đạo tràng đây, ta ngược lại càng muốn biết được những người này đều đến từ môn phái nào. Dù sao như người lúc trước nói người nọ, ở Trung Thổ tu sĩ sinh ra một ít danh môn đại phái như vậy, huống chi lập tức liên phái ra năm sáu tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, không phải là danh môn đại phái thì làm sao sẽ có thực lực bực này? Nếu là hôm nay cùng những người này kết tử thù, Cố gia ta cho dù có chút thực lực, nhưng cũng không phải là địch thủ của những danh môn đại phái kia.

Trường Hà lão tổ gấp giọng nói:

– Những người này vạn vật có thể là cùng môn phái, nếu là cùng môn phái, ngày đó lúc đám ba người ta vây công người nọ, những pháp tướng tu sĩ kia ở một bên khuy trắc tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn được. Cũng vạn vô có thể là danh môn đại phái, nếu là như vậy, lúc này Doanh Thiên đạo tràng thì không phải là ít pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, sợ răng đã sớm có đại tu sĩ đi ra trận thủ hiện tràng, cũng không lén lén lút lút bày trận pháp bực này để che tai mắt người.

Cố Xương tiên sinh cười nói:

– Ngươi cũng tính toán rõ ràng, chẳng qua là dù vậy, lần này bọn ta phục kích bên ngoài, xem ra tu sĩ trong đạo tràng cũng có dự liệu. Pháp tướng kỳ tu sĩ cho dù là thực lực thấp kém, lại làm gì là dễ dàng vẫn lạc như vậy. Lần này bọn ta bày mai phục, năm sáu tên pháp tướng kỳ tu sĩ kia nhiều nhất lưu lại ba bốn người lại không tệ rồi.

Trường Hà lão tổ còn đợi cải có chút gì, lại nghe Cố Xương tiên sinh chuyển tiếng nói một cái, hướng pháp tướng sơ kỳ tu sĩ bên cạnh của mình nói:

– Tuy nhiên nếu là có Vũ Văn huynh xuất thủ tương trợ, lần này bọn ta lưu lại toàn bộ năm sáu người này cũng không phải là không thể được.

Tên tu sĩ bên cạnh kia cười một tiếng căng thẳng, khiêm tốn nói:

– Cố tiên sinh nói đùa rồi, Vũ Văn Liệt bất quá là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, có thể trấn áp được chuyện gì?

Ngôn ngữ của người này mặc dù khiêm tốn, nhưng trong căng thẳng lại lộ ra một tia cao ngạo, một loại tự tin.

Cố Xương tiên sinh cười to “ha ha”, nói:

– Vũ Văn huynh quá mức khiêm tốn, có người nào không biết Vũ Văn thế gia tu sĩ người cùng cấp nan địch. Trường Hà mới vừa nói tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ kia lấy một địch ba, Vũ Văn huynh chẳng lẽ cũng không muốn tiến lên gặp một chút hay sao?

Ngôn ngữ của Cố Xương tiên sinh tựa hồ đang châm chọc lòng tự ái của Vũ Văn Liệt. Tuy nhiên, Vũ Văn Liệt vẫn tuyệt đối tạm thời không tham dự những thứ tranh đấu giữa các môn phái nhỏ bé ở bên lề này. Tin tức Doanh Thiên đạo tràng xuất hiện tuy nói làm hắn cực kỳ rung động, nhưng hắn lần này đi tới đại vực tiếp giáp giữa Trung Thổ cùng Bắc Băng nguyên này, trên người cũng gánh vác nhiệm vụ bí mật của gia tộc, vạn vạn không thể bởi vì nhỏ mất lớn. Doanh Thiên đạo tràng trọng yếu bất quá là một ít truyền thừa điển tịch, những thứ đồ này đối với những môn phái khác mà nói đều là bảo vật thiên kim khó đổi, nhưng đối với Vũ Văn thế gia mà nói lại có thể coi là cái gì.

Vì vậy Vũ Văn Liệt cười nói:

– Cố huynh quá khen rồi, nếu lấy Trường Hà đạo hữu nói, người nọ thật là lấy một địch ba, như vậy tại hạ hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ của người này.

Cố Xương tiên sinh bực nào lão lạt, hắn mặc dù trong lòng đối với Vũ Văn Liệt đột nhiên xuất hiện cảm thấy nghi ngờ, nhưng Vũ Văn thế gia tu sĩ ở tu luyện giới luôn luôn danh dự trác trứ, hắn ngược lại cũng không sợ Vũ Văn Liệt chứa tâm tư ác độc gì. – Hắn một lòng muốn kéo Vũ Văn Liệt làm trợ thủ, thật sự là bởi vì danh tiếng của Doanh Thiên đạo tràng ở Trung Thổ là không nhỏ, hắn cần mượn danh tiếng Vũ Văn thế gia ngăn trở một ít người mơ ước.

Cố Xương tiên sinh cũng không phải là người không đầu óc như Trường Hà lão tổ vậy. Hắn thấy không phải là có thể được ít đồ trong Doanh Thiên đạo tràng, mà là sau khi mình lấy được những thứ đồ này, có thể thuận lợi chiếm cứ mà không chọc cho môn phái tham dự càng thêm mạnh mẽ hay không.

Dù sao danh tiếng của Doanh Thiên đạo tràng bây giờ không phải là Cố gia trung hình thế gia có thể một hớp nuốt vào như vậy, nhưng nếu là có thể kéo Vũ Văn Liệt vào nhóm, chuyện này trở nên dễ dàng nhiều.

Vũ Văn thế gia chính là Trung Thổ đệ nhất thế gia, các truyền thừa bên trong có thể kể lên đến thời kỳ Khai Thiên Thất Tổ, lịch đại tu sĩ cao thủ nhiều như mây, chính là Trung Thổ một ít cự hình môn phái tu sĩ thấy thế lực đều phải lễ kính có thừa. Chuyện của Doanh Thiên đạo tràng nếu là có Vũ Văn thế gia tu sĩ tham dự, như vậy sau chuyện này một ít danh môn đại phái muốn ăn chặn cũng có thể bởi vì không nắm rõ mối quan hệ giữa Cố gia cùng Vũ Văn thế gia như thế nào mà dè dặt ném chuột sợ vỡ đồ đối với Cố gia.

Dĩ nhiên, nếu là Cố gia vì vậy leo lên bắt quan hệ với Vũ Văn thế gia, cùng thế gia này thành lập sự hữu nghị, như vậy Cố Xương tiên sinh hiển nhiên càng thêm vui mừng nhìn thấy chuyện tốt, nói không chừng vì vậy địa vị của Cố gia ở Trung Thổ tu luyện giới lấy được đại phúc để thăng cũng nói không chừng.

Vũ Văn Liệt không biết là không thèm một cố, còn chưa phải nguyện cuốn vào trong chuyện này, hay hoặc giả là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Cố Xương tiên sinh, tóm lại là không đáp ứng.

Thần niệm của Cố Xương tiên sinh cảm thụ trong không gian nơi xa truyền tới càng lúc càng phát ra chấn động kịch liệt, trong bụng không khỏi có chút nóng nảy. Nếu không phải có thể mời Vũ Văn Liệt tham dự chuyện này, Cố gia không dám đem những pháp tướng tu sĩ này một lưới bắt hết. Như thế, lần này mai phục thu hoạch tất nhiên sẽ giảm bớt nhiều, dù sao Cố gia cũng không dám đem chú ý của Trung Thổ tu luyện giới đối với Doanh Thiên đạo tràng toàn bộ đặt trên người Cố gia.

Con người của Cố Xương tiên sinh đảo một vòng, cũng nghĩ tới thứ gì đó, vì vậy cười nói:

– Vũ Văn huynh quá khiêm nhường, người nào không biết giang sơn của Vũ Văn thế gia có mang người tài, nghe nói có một vị trong quý gia tộc hậu khởi tu sĩ gọi là Vũ Văn Phi Tường, trước đó một khoảng thời gian lấy đoán đan hậu kỳ tu vi làm bị thương nặng một tên tu ma thực lực pháp tướng kỳ, danh chấn Trung Thổ tu luyện giới. Không biết người này cùng Vũ Văn huynh là quan hệ như thế nào?

Vũ Văn Liệt nghe nói Cố Xương nói đến tên của Vũ Văn Phi Tường, thần sắc nhất thời lộ ra có chút trầm mặc, ảm đạm trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất, lại bị lão gian cự hoạt Cố Xương tiên sinh trong nháy mắt để trong mắt, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười.

Vũ Văn Liệt kia sau khi một đạo ảm đạm thoáng qua, cả người trở nên có chút tự hào, nói:

– Phi Tường là đường độ của tại hạ, chính là đệ nhất cao thủ chân chính mới nổi sau này của gia tộc. Tại hạ tuy sớm một bước lên cấp pháp tướng kỳ, nhưng tương lai so sánh cùng Phi Tường đường để cũng phải kém nhiều.

Cố Xương tiên sinh chất phất tay, nói:

– Vũ Văn huynh bây giờ quá mức khiêm tốn. Ta xem Vũ Văn huynh cuối cùng là không có được cơ hội thôi. Nếu là có một cái cơ hội như vậy, Vũ Văn huynh chưa chắc kém so với lệnh đệ, ngày sau thành tựu cao thấp cũng còn chưa biết nha!

Vũ Văn Liệt và Vũ Văn Phi Tường cùng bối phận, hai người tuổi cũng phảng phất chênh lệch. Vũ Văn Liệt tuổi còn trẻ lên cấp pháp tướng kỳ, trên tu vi thậm chí còn muốn áp Vũ Văn Phi Tường một đầu, hiển nhiên cũng giảo giảo giả trong Vũ Văn thế gia.

Chẳng qua là Vũ Văn Phi Tường là thiên tư hơn người, tuy nói chưa lên cấp pháp tướng kỳ, nhưng Vũ Văn thế gia đã đem hắn xem như là nhân vật trong yếu của gia tộc tương lai để bồi dưỡng. Điều này làm cho không ít Vũ Văn thế gia tu sĩ cùng lứa âm thầm sinh lòng tật đố, mà Vũ Văn Liệt rõ ràng là một người trong số đó. Mà Cố Xương tiên sinh tựa hồ đối với tin tức của Vũ Văn thế gia cũng biết rất nhiều, lúc này mới xảo diệu muốn thông qua Vũ Văn Phi Tường thực hiện pháp khích tướng của mình.

Vũ Văn Liệt làm gì có thể không nhìn ra Cố Xương tiên sinh đánh chủ ý, nguyên vốn đang định từ chối, nhưng hắn lại đột nhiên chuyên niệm vừa nghĩ, bỏ đi cái ý niệm này.

Vũ Văn Liệt kỳ dị nhìn Cố Xương tiên sinh một cái. Trong lúc Cố Xương tiên sinh bị ánh mắt của Vũ Văn Liệt nhìn sợ hãi, vì tính toán của mình đã bị Vũ Văn Liệt xem thấu rồi, Vũ Văn Liệt trong miệng đột nhiên phun ra mấy chữ khiến Cố Xương tiên sinh vui mừng quá đổi:

– Được, ta giúp ngươi!

Đang lúc này, bầu trời sống Doanh đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn, một không gian lối đi to lớn bị khai ra, Bắc Hải các phái tu sĩ rốt cục phải ra khỏi Doanh Thiên đạo tràng rồi.

– Cái không gian lối đi này đã đủ người ở bên trong đi ra, nhưng lại không một người đi ra.

Đám người Cố Xương lão tổ trong lòng có chút dự cảm xấu, đang lúc này, lại là một tiếng vang”ầm” thật lớn, không gian lối đi lúc trước lần nữa bị khai rộng, nếu như nói lối đi lúc trước đủ hai người ra vào, một kích này đi qua, đã có thể bốn năm người đồng thời ra vào.

Cố Xương lão tổ trong bụng trầm xuống, nói:

– Không tốt, bọn họ đã đoán chắc chúng ta mai phục, đây là muốn cùng nhau đi ra.