Chương 1024: Tình thế hiểm ác

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hôm nay Bắc Hải tu luyện giới là ai cũng biết tình thế giữa Thương Hải tông cùng Chân Linh phái. Khương Thiên Lâm liên tiếp đuổi giết Trương Hi Di mấy năm. Trương Hi Di một đường bại lui chạy trốn tới Đông Hải, cũng không lâu sau đó lại có lời đồn đại nói Lục Thiên Bình lĩnh phù chiếu của Khương Thiên Lâm cũng đã đến Đông Hải, mười có tám chín phần là hướng về phía Trương Hi Di mà tới.

Lời đồn đãi này vô luận là thật hay giả, Lưu Vĩnh Xương đều không nguyện đối mặt Lục Bình. Huống chi lần này hắn được Lục Bình cứu đi từ trong tay ma la, càng thêm làm hắn không chỗ nào thích trước mặt của Lục Bình.

Lúc tâm thần của Lưu Vĩnh Xương có chút bối rối, Lục Bình đột nhiên há mồm hỏi:

– Trương Hi Di tiền bối tới Huyễn Linh thành bao lâu rồi?

Thần sắc của Lưu Vĩnh Xương ngẩn ra, nói:

– Làm sao người biết…

Lưu Vĩnh Xương đột nhiên sắc mặt đại biến, cuống quít im miệng không nói, tuy nhiên cũng đã chậm, chỉ nghe Lục Bình cười nói:

– Cước trình của Trương tiền bối quả nhiên nhanh hơn tại hạ, chính là không biết Thương Hải tông đệ tử thất thủ trong đạo phòng tuyến thứ sáu còn có giống như Lưu huynh như vậy hay không. Nếu không quý tông sợ là phải bị tổn thất không dậy nổi rồi, Trương tiền bối đến lúc đó nói không chừng sẽ còn mạo hiểm đi ra cứu giúp.

Lưu Vĩnh Xương sắc mặt hậm hực, nghe vậy nhất thời ngẩng đầu lên, hỏi:

– Ngươi, ngươi không ngờ lại đã sớm biết ta sao?

Lục Bình lắc đầu một cái, đáp:

– Tuy không thấy mặt, nhưng đại danh của Lưu huynh tại hạ cũng đã biết lâu rồi, dù sao? “Thương Hải bát tử” ở Bắc Hải cũng sớm có danh tiếng!

Lưu Vĩnh Xương ở trước mặt Lục Bình chỗ nào cũng bị dưới cơ, bèn dứt khoát hừ lạnh nói:

– Nhưng không so được với Lục huynh!

Một bên Niếp Thanh lúc này cũng hiểu rõ ra, hiển nhiên hai nhà Bắc Hải môn phái này cũng không hợp nhau, nhưng mà lúc này mọi người còn cần Lục Bình pháp tướng lão tổ che chở, vì vậy vội vàng tiến lên chen lời nói:

– Danh tiếng của Lục huynh dĩ nhiên là không thể nghi ngờ, đó là sự tồn tại ngay cả Thủy Tinh cung Ngô Thế Hoàn, Trung Thổ Vũ Văn Phi Tường đều cực kỳ bội phục. Chẳng qua là không biết Lục huynh lần này có muốn đi Huyễn Linh thành hay không, nếu là như vậy có thể để cho bọn ta cùng Lục huynh đồng hành hay không?

Mấy người khác lúc này cũng thấy rõ tình thế, đua nhau nói:

– Niếp huynh nói không sai, đại danh của Lục huynh bọn ta đã sớm như sấm bên tai, lần này nếu là có thể cùng Lục huynh đồng hành, cùng có vinh yên!

Lưu Vĩnh Xương giận dữ trong lòng, lại là không thể làm gì, chỉ đành phải cố tự trấn định ngậm miệng không nói.

Lục Bình cười gật đầu, ngay sau đó hỏi:

– Như vậy rất tốt, Niếp huynh cũng muốn đi Huyễn Linh thành, không ngờ lại bị ma la đuổi đến chỗ này, chẳng lẽ là đạo phòng tuyến thứ sáu có vấn đề chăng?

Niếp Thanh cùng mấy người khác nhìn nhau một cái, không khỏi lộ ra có chút cúi đầu ủ rũ.

Thấy thần sắc của Lục Bình không hiểu, cuối cùng vẫn là Niếp Thanh đem chuyện đã xảy ra nói hết một lần cùng Lục Bình.

Thần sắc của Lục Bình nhất thời đại biến, hỏi:

– Cái gì? Đạo phòng tuyến thứ sáu ngay cả một ngày cũng không chịu đựng, Ngọc tu la cùng A tu la đều xuất thủ sao?

Niếp Thanh gật đầu một cái, đáp:

– Chỉ có rất ít người tới kịp thông qua Truyền tống trận trốn về Huyễn Linh thành, phần lớn người hoặc là vẫn lạc, hoặc là tứ tán thoát đi. Gần đây tại hạ nghe được tin tức xác thật thì có ít nhất bốn năm vị pháp tướng tu sĩ vẫn lạc. Hôm nay ma la đại quân đang trên biển tiễu trừ tu sĩ thoát đi, bao vây đối với đạo phòng tuyến thứ bảy của Huyễn Linh thành lập tức cũng phải hoàn thành. Nếu là bọn ta không thể chạy tới Huyễn Linh thành trước khi vòng vây hoàn toàn tạo thành, chỉ sợ cũng chỉ có thể chờ đợi ma la tiễu trừ rồi.

Thần sắc của Lục Bình âm trầm, bàn tay vải ra một cái pháp bảo bộ dáng tiểu chu. Pháp bảo phồng lớn giữa không trung, vừa vặn là một chiếc tiểu chu cho mấy người có thể ngồi, chính là Vượt Dương chu Lục Bình chưa từng dùng đã lâu.

Lục Bình một bước bước vào trong Vượt Dương chu, lạnh lùng nói:

– Còn chờ gì nữa, đi thôi!

Đám người Niếp Thanh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó mừng rỡ, đua nhau bước vào trong thuyền. Lưu Vĩnh Xương kia chần chờ chốc lát, vẫn là người cuối cùng bước vào trong thuyền. Vượt Dương chu bay lên trời, giữa không trung xẹt qua một đạo dấu vết màu xanh nhạt, ngay sau đó liền biến mất ở chân trời.

Trong Vượt Dương chu, sắc mặt của Lục Bình nhìn thật không tốt, không ngờ thế cục đã hỏng đến tình cảnh như thế. Lúc này thậm chí ngay cả đường đi Huyễn Linh thành đều tràn đầy nguy hiểm, coi như xông phá ma la tiễu trừ tiến vào trong Huyễn Linh thành, chuyến đi Huyễn Linh thành lần này của mình sợ rằng trong thời gian ngắn là không trở về được. Hơn nữa nếu có biện pháp trở về, sợ rằng những đại tu sĩ của các đại môn phái cũng lấy cớ tập trung lực lượng bảo vệ Huyễn Linh ngũ đảo mà tập trung lại tất cả lực lượng của Huyễn Linh ngũ đảo có được.

Lục Bình cố trấn định mình lại, nuốt một viên linh đan vào trong bụng, chậm rãi khôi phục lực thần niệm lúc trước đại chiến cùng đầu huyết ma đó đã bị hao tổn.

Nguyên vốn lấy thủ đoạn của Lục Bình muốn đánh bại đầu huyết ma đó cũng không phải là một chuyện khó, sở dĩ hao phí mất nhiều công sức lớn như vậy, bất quá là Lục Bình muốn kiểm nghiệm một phen uy lực của Nguyên Thần châu sau khi dung hợp cùng Bích Lân Hồn Hỏa.

Trên thực tế hiệu quả này cũng không làm Lục Bình thất vọng, sau khi Lục Bình lấy thần niệm tự thân hùng hậu làm mồi bày bẫy rập, Bích Lân Hồn Hỏa không ngờ lại có thể phá giải phệ hồn thần niệm của một con huyết ma cũng bị phản phệ lên bản thân, khơi khơi thiêu cháy chết một con huyết ma.

Gần đây trong lòng Lục Bình cảm thấy hài lòng chính là bạn sinh linh bảo như một khối tinh thể vậy. Mặc dù lúc ma la đó vẫn lạc bạn sinh linh bảo cũng biến mất theo, nhưng Lục Bình còn cướp nó trước khi hoàn toàn biến mất thông qua viên Nguyên Thần châu dung hợp Bích Lân Hồn Hỏa kia đem bản nguyên hồn lực trong linh bảo cấp thủ hết không ít.

Mặc dù những thứ bản nguyên hồn lực này sợ rằng ngay cả một phần tư ẩn chứa trong bạn sinh linh bảo đều đánh không tới, nhưng Lục Bình vẫn có thể nhận ra được theo Bích Lân Hồn Hỏa đem những thứ bản nguyên hồn lực đó dần dần hóa thành kỷ dụng. Phẩm chất của viên Nguyên Thần châu này cũng phải nhận được đề thăng cực lớn, đạo bảo cấm thứ tám sẽ ngưng kết hoàn thành trước mười một viên Nguyên Thần châu khác, thậm chí tốc độ ngưng kết của đạo bảo cấm thứ chín cũng tăng nhanh rất nhiều.

Ngoài ra chính là Đại tu la cầm đầu một đám ma la đó, sự tồn tại này hiển nhiên là một con sắp tấn thăng làm huyết tu la, một thân bản nguyên tinh khí đã đạt đến điểm giới hạn. Lúc trước sở dĩ Lục Bình đại chiến cùng huyết mà còn phải mạo hiểm bao lấy đám người Niệp Thanh, sợ rằng vì chính là huyết khí tinh hoa trên người của mấy người này.

Lục Bình nguyên vốn xem trọng là một con Đại tu la một thân Thủy chúc tính bản nguyên tinh khí, mặc dù không so được huyết tu la tinh thuần dầy cộm nặng nề, sự đề thăng đối với tu vi tự thân của Lục Bình cũng không được tác dụng, nhưng vừa đúng cầm tới để ân cần săn sóc Tế Thủy Trường Lưu kiếm bị tổn thương ở hai lần đại chiến trước đó.