Chương 1158: Kinh Thiên Nhất Kiếm

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Điền bên cạnh hiển nhiên cũng đã nghe nói qua loại thần thông bí thuật đó, kinh ngạc hỏi:

– Thiết Tỏa Hoành Giang sao? Người nào thi triển, có thể ngăn được bảo thuyền không?

Thiên Điền vừa dứt lời, bảo thuyền ngược dòng mà đến đột nhiên tốc độ trên nước sông bất ngờ chậm lại. Thân thuyền khổng lồ mang quán tính to lớn tiếp tục đi về phía trước, lại bị một cổ lực lượng núp trong nước chặn lại. Một đạo sóng nước rõ ràng chảy ngang trên mặt Thanh Minh Giang, lấy bảo thuyền làm trung tâm đột xuất căng thẳng về phía trước, tạo thành một hình tam giác to lớn.

Két két!

Toàn bộ trên thân của bảo thuyền truyền ra thanh âm làm người ta ê răng. Tiếp theo tiếng vang giòn giã “ba ba ba” liên tiếp không ngừng vang lên, phù lục khắc họa trên thân thuyền liên tiếp không ngừng tăng liệt mấy chục đạo.

– Hừ, chỉ dựa vào thủ đoạn như thế cũng vọng tưởng có thể chống đỡ được bảo thuyền!

Một tiếng quát lạnh trầm thấp mang sự lạnh lẽo sấm sâm truyền tới từ trên bảo thuyền, tiếp theo toàn bộ bảo thuyền đột nhiên sáng choang, linh khí nồng đặc dâng lên từ bốn phía bảo thuyền, bao phủ toàn bộ bảo thuyền trong một tầng tế vụ thật mỏng.

– Không được, mau rút lui xuống!

Có người phát giác không ổn, nhất thời há mồm hò hét, nhưng đã muộn.

Lại thấy bên ngoài bảo thuyền nguyên vốn dừng lại đột nhiên dâng lên một cỗ cự phong, thổi trúng cánh buồm cao mười mấy trượng như dây cung căng hết cỡ. Bảo thuyền đã bị dừng lại lần nữa ra sức đi về phía trước.

Tích lý ba lạp!

Trong lúc so kè sức lực, hộ trấn phù văn trên bảo thuyền lần nữa băng liệt, toàn bộ bảo thuyền nhìn qua cái khe loang lỗ, cơ hồ chiếm cứ cả một phần tư thân thuyền.

Băng!

Một đạo sóng nước đem bảo thuyền ngăn lại lúc này lại giống như dây cung đứt đoạn, tức thì bị bảo thuyền mạnh mẽ phá vỡ. Hơn hai mươi vị pháp tướng tu sĩ núp ở hai bờ sông Thanh Minh Giang hợp lực bày đạo ”Khóa Tỏa Hoành Giang” thần thông ẩn giấu thân hình đồng thời bạo lộ ra.

Hơn mười người do tu vi không đủ, bởi vì sau khi thần thông bị đứt đoạn nhấc bay đến giữa không trung. Còn dư lại mười người pháp tướng trung kỳ tu sĩ tuy không bị đánh bay, nhưng cũng miệng phun máu tươi, thần sắc một trận uể oải. Chỉ có hai bờ sông có một vị đại tu sĩ chủ trì đạo thần thông nhìn qua chẳng qua là sắc mặt trắng nhợt, lập tức khôi phục vô sự.

Bảo thuyền cắt đứt Thiết Tỏa Hoành Giang bí thuật đột nhiên vọt tới về phía trước, bởi vì sức lực lúc trước nhất thời tăng nhanh tốc độ đi tới.

– Không được, nó muốn chạy, mau ngăn nó lại!

Bốn phía truyền tới tiếng quát tháo thay nhau vang lên. Không ít tu sĩ ẩn giấu giữa không trung đua nhau tại chỗ cổ võ, trong lúc nhất thời cũng không một người dám lên xuất thủ trước vây công bảo thuyền.

Hơn hai mươi vị pháp tướng tu sĩ dưới hai vị đại tu sĩ chủ trì mới vừa bày ra thần thông chặn lại đều bị bảo thuyền dễ dàng phá vỡ. Những người dám chủ ý đánh bảo thuyền người nào không phải là người khôn khéo như quỷ. Mặc dù mình cổ võ nhưng cũng không tiến lên một bước, chỉ hy vọng người khác có thể làm điều nhi ra mặt.

Phía đông dần trắng lên, một vòng hỏa cầu từ trên mặt đất nhảy ra. Chỉ một thoáng ánh sáng vạn trượng, phá vỡ vụ ải trầm trầm trên mặt sông. Ánh sáng chói mắt thậm chí làm rất nhiều người trong lúc nhất thời cảm thấy không thích ứng.

– Không được, rút lui!

Hai người Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền không ngờ có một ngày sẽ nghe được thanh âm của hoảng lên của Lục Bình như vậy. Mặc dù hai người không biết Lục Bình phát hiện cái gì đó, nhưng cũng không dám chậm trễ chút nào, ba người bay lên trời, bay ngược ra sau phía cái gò thấp.

Chân trời mơ hồ truyền tới tiếng huýt gió kỳ dị! Ừ, làm sao có thể có tiếng huýt gió?

Hai người Lưu Thiên Viễn cùng với Thiên Điền trong quá trình bay ngược lần nữa nhìn trên mặt sông. Lần này hai người rốt cục thấy rõ ràng nguyên nhân, vì vậy cũng hít một hơi khí lạnh. Nguyên vốn họ hơi chần chờ bay ngược nhất thời kiên định không dời, thậm chí nhanh hơn ba phần.

Đó là một đạo kiếm mang!

Vào phút chốc mặt trời mọc thoát ra, chiếu ánh sáng khắp vạn vật trong thiên địa, trong khoảnh khắc thậm chí tạo ra vạn trường kim ô trong địa vực này. Thiên địa trở nên thất sắc, thế giới trở nên thất thanh, giữa vũ trụ chỉ có hai của một kiếm đó, lật nghiêng thiên hạ, phong vân biến sắc!

Tiếng huýt gió mơ hồ bên bầu trời chính là kinh thiên nhất kiếm sau khi phá thai bức tường âm thanh vội vàng chạy tới hội hợp cùng tiếng kiếm ngân vang, nhưng lập tức lại bị một loại cảnh tượng long trời lở đất hoàn toàn bao phủ.

Một kiếm từ hướng đông tới, bàng bạc chính đại, chém thắng tới trên bảo thuyền. Ánh sáng chói chang khiến cho trong tầm mắt tất cả tu sĩ hai bờ sông của Thanh Minh Giang đều một mảnh tuyết lượng. Bên trong chỉ có trước đó một tiếng thấp lạnh vang lên từ trên bảo thuyền truyền tới, cũng là một tiếng rống giận chất thêm sợ hãi!

Hai mắt của Lục Bình trong khi bay ngược đột nhiên biến thành màu đỏ xanh. Hai đạo ánh sáng đỏ xanh bắn ra khoảng hai thước. Trong lúc nhất thời thậm chí kinh thế kiếm mang làm thiên địa trở nên biến sắc cũng không cách nào che giấu tầm mắt của Lục Bình.

Thanh Minh Giang dài mấy chục dặm đột nhiên vùi lấp xuống, tạo thành một đạo thủy câu cực lớn rộng hơn ba trượng sâu mười trượng. Bảo thuyền đột nhiên vùi lấp mười trượng, tựa hồ tùy thời đều muốn bị nước sông hai bên lấp lại nuốt sống vậy.

Nhưng bảo thuyền sở dĩ xưng là bảo thuyền, chính là một nhà môn phái tập tài lực đến mấy đời tu sĩ, tu chân bách nghệ với một thân. Nó có thể nói là một trong bảo vật thành tựu cao nhất của luyện giới cao, làm sao bị người một kích mà hủy, cho dù là kinh thiên nhất kiếm cũng không được!

Bảo thuyền theo một tiếng quát to mới vừa đó, đột nhiên sáng lên một hộ tráo to lớn. Rồi sau đó ở bầu trời hộ tráo ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, không ngờ lại bắt đi kiếm mang chém tới từ trời.

Phốc xuy!

Bàn tay tức thì bị chặt đứt, kiếm mang tiếp tục bày ra.

Ầm!

Bảo thuyền trận pháp hộ tráo đột nhiên tối sầm lại. Phụ lục trên thân thuyền liền bạo vang. Phù lục trên thân thuyền lập tức nổ mạnh hai phần ba. Toàn bộ thân của bảo thuyền lần nữa vùi xuống ba thước có thừa trên mặt sông.

Nhưng bảo thuyền đúng là vẫn đứng thẳng, đỡ được một kích kinh thiên đó!

Mặc dù một kiếm che khuất bầu trời bị cản lại, nhưng lập tức vỡ vụn ra, kình khí sắc bén vẫn xâm nhập vào trong thân thuyền.

Hoa lạp lạp!

Đầu buồm của bảo thuyền căng ra nhất thời rơi xuống. Nguyên vốn bảo thuyền chạy nhanh từ từ chạy chậm lại trên mặt sông, giảm tốc độ dần, cho đến khi hoàn toàn mất động lực đi về phía trước.

Giữa động tác mau lẹ, quang mang chói nóng che trời đột nhiên tản đi. Nước sông bị kiếm khí cắt xuống vùi lấp sâu hơn mười trượng cuồng trào lấp lại. Nguyên vốn bảo thuyền lâm vào trong thủy câu nhìn qua đột nhiên nhảy lên trên. Thân thuyền to lúc này giống như một món đồ chơi phập phồng lên xuống trên mặt sông.

Giữa hai bờ sông một mảnh yên lặng như tờ, tựa hồ cũng đã bị kinh thiên nhất kích mới vừa rồi làm sợ ngây người vậy. Sau đó trong nước sông đột nhiên dâng lên mấy cổ thi thể, hiển nhiên là tu sĩ lúc trước núp trong Thanh Minh Giang. Rồi sau đó trong rừng cây hai bên bờ sông giống như con chim con bị hoảng sợ ùa ra như một bầy ong, thoáng cái mấy chục đạo thân hình đã bay ra nơi xa.

Tuyệt đại đa số trong những tu sĩ này đều là cấp bậc pháp tướng, lúc này cả người trên dưới cũng thảm hại không chịu nổi. Hiển nhiên một kiếm che trời mới vừa đó mặc dù không làm bị thương bọn họ, nhưng cũng khiến cho bọn họ chịu không ít khổ đau.

Ba người Lục Bình một đường lui về phía sau, cuối cùng không bị một kiếm kinh thiên đó liên lụy. Nhưng Thiên Điền cùng Lưu Thiên Viễn như cũ là một bộ thần thái chưa tỉnh hồn. Lưu Thiền Viễn trợn to hai mặt kinh hô:

– Thật là một kiếm lợi hại, đây là nhân vật nào mới có thể thi triển ra kinh thiên nhất kiếm như vậy!

Lục Bình ngẩng đầu nhìn trong ánh sáng dâng lên dần dần phía đông, đột nhiên mở miệng nói:

– Tới rồi!

Hai người nhìn theo ánh mắt của Lục Bình, trong tầm mắt như cũ là một mảnh ánh nắng chói mắt, lại là cái gì cũng không thấy rõ.

Ngay vào lúc này, ánh nắng đầy trời đột nhiên ngưng tụ, lại một đạo kiếm mang che trời thành hình, xa xa chém tới bảo thuyền trên Thanh Minh Giang.

Vào lúc kiếm mang thành hình, ánh nắng đầy trời đều thu liễm. Hai người Lưu Thiên Viễn rốt cục trong lúc mơ hồ thấy ánh nắng đang hướng về phía một đạo thân ảnh vừa đi tới.

– Quả nhiên là ông ta!

– Người nào?

– Người nào?

– Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ! – Chà, là ông ta! Khó trách!

Bắc Minh bảo thuyền trận pháp hỗ tráo bởi vì phù lục trên thân thuyền đã bị bể nát hai phần ba. Uy năng của hộ tráo mười không còn một căn bản không thể nào ngăn che một kiếm làm ánh sáng của thiên địa đều trở nên ảm đạm.

Một tiếng kiếm rít lẫm liệt vang lên lần nữa. Một đạo kiếm mang huy hoàng giống vậy từ bắc ngạn của Thanh Minh Giang chém tới, trên đường cùng một đạo ánh sáng lúc trước đụng nhau ầm ầm. Kiếm quang huy hoàng nhất thời bể tan tành, nhưng một đạo kiếm mang trước đó mặc dù ảm đạm rất nhiều, vẫn chém tới phía trước.

– Tiêu Bạch Vũ, đủ rồi!

Một tiếng rống giận từ bờ phía nam truyền tới, âm lãng cuồn cuộn ngưng tụ giữa không trung, không ngờ lại ngưng kết hư không giữa không trung thành một mặt tấm thuẫn tinh trạng.

Tấm thuẫn ầm ầm bể tan tành khi kiếm quang chém xuống, nhưng không gian bể tan tành đồng thời cũng cắn nát thôn phệ không còn kiếm khí đầy trời.