Chương 834: Phạm Dư Khánh chết

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong chiến đoàn, khuôn mặt Phạm Dư Khánh rất dữ tợn, trên áo quần có mấy chỗ rách vỡ, trừ lúc trước bị Lục Bình dùng Thủy U kiếm chém phá ra thương thế ở bả vai ra, khóe miệng mơ hồ có vết máu tràn ra. Điều này hiển nhiên là hắn đã bị nội thương không nhẹ, hơn nữa bốn mệnh pháp bảo Thái Huyền chi thứ cầm trong tay cũng quang hoa ảm đạm, tựa hồ đã bị thương nặng.

Mà Bôn Lôi tam kiếm phía đối diện thì càng thêm thê thảm. Điện Kiếm tay trái đã đứt hẳn từ cổ tay, trước ngực có rõ ràng bị lõm vào, hiển nhiên nội phủ đã bị thương nặng, xương sườn dư lại không còn mấy cây, nếu đổi thành người thường hoặc là tu sĩ tu vi thấp kém, lúc này sợ rằng đã sớm vẫn lạc. Điện Kiếm hiện giờ cho dù dựa vào tu vi để níu giữ lại một hơi thở, một thân thực lực cũng đã không còn bao nhiêu, lúc này được Lôi Kiếm cùng Vân Kiếm bảo hộ ở sau lưng, ngược lại trở thành gánh nặng.

Bắp đùi của Lôi Kiếm hiển nhiên đã bị Thái Huyền chi đâm xuyên thủng, một vết thương to lớn ở trên mặt suýt nữa đâm mù mắt, bất quá ngược lại kích thích hung tính của Lôi Kiếm, một thanh phi kiếm vững vàng bảo vệ ở trước thân của Điện Kiếm, ngăn
cản Phạm Dư Khánh công kích.

Thương thế Vân Kiếm nhẹ nhất trong ba người, nhưng lúc này cơ hồ Vân Kiếm cản lại hơn phân nửa thế công của Phạm Dư Khánh. Sắc mặt tái nhợt cũng cho thấy chân nguyên trong cơ thể Vân Kiếm đã khô kiệt, chỉ sợ cũng không chống đỡ được thời gian bao lâu.

Phạm Dư Khánh cười gằn một tiếng, Thái Huyền chi thứ vốn ảm đạm không ánh sáng đột nhiên quang hoa tăng mạnh, một ngân thiện pháp tướng rách nát đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn.

– Xem lần này còn có ai ra cứu các ngươi.

Một đôi cánh ve trong suốt tràn đầy chỗ rách, pháp tướng không trọn vẹn hơi lung lay chấn động trôi lơ lửng ở giữa không trung, Thái Huyền chi thứ từ trong miệng ngân thiện pháp tướng bắn ra, lập tức ở trên phi kiếm của Vân Kiếm đánh xuyên một lỗ thủng, bắn tới ngực Vân Kiếm thốt không kịp để phòng.

Mắt thấy Thái Huyền chi thứ sẽ phải đâm vào ngực của Vân Kiếm, và chỉ cần có thể giết Vân Kiếm, thì Lôi Kiếm cùng Điện Kiếm đã bị thương nặng cũng còn chỉ có một con đường chết.

Phạm Dư Khánh khuôn mặt cười gằn, tựa hồ đã nhìn thấy bộ dáng ba người Bôn Lôi tam kiếm nhất nhất chết thảm ở dưới tay của mình.

Lần này Phạm Dư Khánh cũng coi như là hoa cái tụ đỉnh, nguyên bản bị môn phái phái tới hội hợp sứ giả của năm đại thánh địa, suy nghĩ cách cấp cho Thiên Huyền Tông một số phiền toái thật lớn, nhưng không ngờ bị năm tên sứ giả này coi thành người ở mà sai tới bảo lui. Điều này làm cho Phạm Dư Khánh vốn tâm cao khí ngạo vô cùng căm tức. Nhưng vì để không ảnh hưởng đại kế của môn phái, nên hắn không dám trêu chọc những sứ giả thánh địa này. Phạm Dư Khánh chỉ còn chịu nhục cầu toàn, bôn tẩu bốn phía.

Hơn nữa nếu như sứ giả của năm đại thánh địa đều là tu sĩ đời một, đời hai của các phái thì cũng thôi đi, vì ít nhất họ còn chiếm danh phận tiền bối, Phạm Dư Khánh làm thủ hạ của những người này so ra còn có thể chấp nhận được. Nhưng điều khiến cho Phạm Dư Khánh uất nghẹn chính là, những người này vốn đều có bối phận ngang bằng mình ở trong tu luyện giới, bàn về thực lực cùng tu vi cũng chưa chắc cao hơn so với mình bao nhiêu, nhưng Phạm Dư Khánh không thể không thấp hơn ba phân ở trước mặt người ta.

Lần này phục giết đệ tử của Thái Huyền Tông, Phạm Dư Khánh đầu tiên là bị làm thành con mồi, tiếp theo lại bị chỉ điểm đi nghênh kích Bôn Lôi tam kiếm là đích truyền đệ tử nhị lưu của Thiên Huyền Tông này, rõ ràng chính là không tín nhiệm thực lực của hắn.

Nguyên vốn có thể nói là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng vừa khéo bất ngờ không ngừng xảy ra.

Đầu tiên là đụng phải Lục Huyền Bình do bị Bôn Lôi tam kiếm lừa dối mà đến, cứng rắn rơi vào mưu kế tính toán của người ta, bị một kiếm trên bả vai, cuối cùng còn phải nhờ Tử Dương cung Tạ Thiên Dương xuất thủ thì hắn mới thoát khỏi khốn cảnh này.

Sau khi Tạ Thiên Dương đuổi Lục Huyền Bình đi, Phạm Dư Khánh đang muốn hạ sát thủ đối với ba người Bôn Lôi tam kiếm, không ngờ Thái Huyền Tông Tiêu Viễn đến.

Cũng may Tiêu Viễn rất nhanh liền bị hai gã sứ giả thánh địa khác vây khốn. Tiêu Viễn này tuy nói là đích truyền đệ tử thứ ba của Thiên Huyền Tông, thực tế tu vi lại chưa chắc hơn được Hạ Hầu Vô Thương, chẳng qua là bởi vì lên cấp pháp tướng kỳ trước Hạ Hầu Vô Thương mà thôi.

Mặc dù như thế, Bôn Lôi tam kiếm còn mượn cơ hội đó lấy lại hơi dưới kiếm của Phạm Dư Khánh. Lần này Bôn Lôi tam kiếm biết khôn, hiểu Phạm Dư Khánh không phải là đối thủ để họ liều mạng nữa. Ba người bắt đầu chia ra hợp kích, du đấu khắp nơi.

Mặc dù Phạm Dư Khánh vẫn vững vàng chiếm cứ thượng phong, bất quá lần này muốn đem Bôn Lôi tam kiếm một lưới bắt hết thì phải hao phí tinh lực lớn hơn.

Sứ giả của năm đại thánh địa vốn dự định là để cho Phạm Dư Khánh nhanh chóng giải quyết Bôn Lôi tam kiếm, sau đó rút thân tới cùng Tạ Thiên Dương gia nhập chiến đoàn. Như vậy lấy sáu chiến hai, thì có thể nhanh chóng đánh chết Hạ Hầu Vô Thương cùng Tiêu Viễn, để tránh đêm dài lắm mộng, rước lấy sự chú ý của những Thái Huyền Tông pháp tướng lão tổ khác. Không ngờ Phạm Dư Khánh ở nơi này chậm chạp mãi mà không làm gì được đối thủ.

Mặc dù như thế, mọi chuyện vẫn bị năm vị sứ giả thánh địa cùng với Phạm Dư Khánh chưởng khống. Chỉ đợi Tạ Thiên Dương trở về, năm đại thánh địa có thể ung dung đem đối thủ lần lượt kích phá.

Trên thực tế lúc Tạ Thiên Dương trở về, vô luận là Bôn Lôi tam kiếm hay là Hạ Hầu Vô Thương hay hoặc giả là Tiêu Viễn, mấy người đều đã tuyệt vọng, mà Tạ Thiên Dương cũng thuận tay một kiếm chặt đứt cổ tay của Điện Kiếm, rồi liền tham dự vào trong chiến đoàn vây giết Tiêu Viễn.

Phạm Dư Khánh theo sau Tạ Thiên Dương cũng nhân cơ hội đó dùng Thái Huyền chi thứ quét ngang, đập vào ngực của Điện Kiếm mới vừa bị chém ngực cổ tay, mặc dù không đánh chết Điện Kiếm, nhưng cũng đem đập gãy vài cái xương sườn xương ngực.

Nhưng Phạm Dư Khánh và phòng ngừa ba người du đấu lần nữa, mới vừa dùng Thái Huyền chi thứ xuyên thủng bắp đùi Lôi Kiếm, mấy tên tu sĩ xa lạ lại đột nhiên xuất hiện.

Hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ lao thẳng tới chiến đoàn đang vẫy giết Tiêu Viễn cùng Hạ Hầu Vô Thương, còn một gã đoán đan điên phong kiếm tu khác thì dùng một loại kiếm thuật đột thi sát thủ sắc bén giống như Lục Bình lúc trước, hướng Phạm Dư Khánh đánh tới.

Mặc dù Phạm Dư Khánh vội vàng tránh thoát phi kiếm của người đến, nhưng không ngờ thủ đoạn của người này vô cùng quỷ dị, giống như võ giả người phàm đột nhiên bám sát gần người, một chưởng đánh vào phía sau lưng của hắn.

Cho dù Phạm Dư Khánh có thân thể cường hãn cấp bậc pháp tướng, dưới một chương này cũng chấn động nội phủ, máu tươi từ trong miệng mũi không ngừng chảy ra.

Cũng may người đến tựa hồ cũng không lấy Phạm Dư Khánh làm mục tiêu, sau một chưởng đả thương Phạm Dư Khánh, không ngờ liền ngự sử phi kiếm hướng Tạ Thiên Dương đánh tới.

Một tên đoán đan điền phong tu sĩ mà lại chủ động hướng một tên thánh địa truyền pháp tướng tu sĩ xuất thủ, ngược lại làm cho Phạm Dư Khánh cảm thấy không giải thích được, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, vì tu sĩ quỷ dị ấy mới vừa rồi đánh một chưởng đã làm cho Phạm Dư Khánh sợ hãi thật sự.

Phạm Dư Khánh không biết là, tên đoán đan kỳ tu sĩ này đã từng lấy một loại phương thức cực kỳ khuất nhục thua ở dưới kiếm của Lục Bình!

Sau khi chuyện xảy ra, người này ngồi ôn chuyện cũ, trải qua mấy lần kỳ ngộ, được môn phái trưởng bối chỉ điểm, tu vi một đường tăng vọt, sớm đã có ý niệm rửa sạch mối nhục phải chịu trước đó.

Lúc trước bọn họ núp ở một bên quan sát Lục Bình cùng Tạ Thiên Dương đấu kiếm, bởi vì nhóm người này có mục đích khác, để tránh đả thảo kinh xà, đã không xuất thủ can thiệp.

Đợi đến sau khi Lục Bình cùng Tạ Thiên Dương tách ra, nhóm người này theo đuổi Tạ Thiên Dương tới giải cứu Thiên Huyền Tông tu sĩ, lúc này đoán đan điên phong tu sĩ kia lập tức không kịp chờ đợi liền tìm tới Tạ Thiên Dương, muốn thông qua Tạ Thiên Dương nghiệm chứng lúc này giữa mình và Lục Bình còn có chênh lệch nữa hay không, và chênh lệch này là bao lớn.

Mấy tên tu sĩ mới vừa xông vào, lập tức đem Hạ Hầu Vô Thương cùng Tiêu Viễn bị vây cứng đó cứu ra. Mấy người bắt cặp chém giết lẫn nhau, một đường xoay xoay trở trở kéo dần về nơi xa, chỉ để lại Phạm Dư Khánh thề quyết đem Bôn Lôi tam kiếm ngược sát từng người một.

Mắt thấy Vân Kiếm sẽ bị Thái Huyền chi thứ xuyên qua ngực, lại thấy một đạo nhân ảnh lảo đảo xuất hiện ở trước người của Vân Kiếm, vừa vặn thay Vân Kiếm chặn lại một kích trí mạng này.

Vân Kiếm nhìn bóng lưng quen thuộc trước mắt, bị phẫn hô to:

– Tam đệ, không! Điện Kiếm gian nan quay đầu lại một chút, nói:

– Đại ca, đi mau!

Điện Kiểếm mắt thấy Vân Kiếm sẽ phải bỏ mình, dứt khoát tự bạo tâm hạch không gian, lợi dụng thời cơ linh khí tạm thời doanh thân, tu vi tăng vọt vọt tới, thay Vân Kiếm đỡ được một kiếm tất sát của Phạm Dư Khánh.

Lôi Kiếm phảng phất dường như không tin nhìn lại sau lưng, nhưng làm gì còn có thân ảnh của Điện Kiếm, đôi mắt nhất thời trừng đỏ như máu, một cổ linh lực mãnh liệt đột nhiên dâng trào trước ngực. Lôi Kiếm gào lên, hướng Phạm Dư Khánh vọt tới, đồng thời trong miệng không quên quát lên:

– Đại ca, đi mau! Ngày sau báo thù cho ta cùng Tam đệ.

– Muốn đi hay sao?! Hôm nay ba người các ngươi ai cũng không đi được.

Phạm Dư Khánh mới vừa rồi cố cường hành áp chế năng lượng quỷ dị do một chưởng của đoán đan kỳ tu sĩ kia đột nhiên xuất hiện đánh vào trong cơ thể khiến nội lực bạo loạn, đem Lôi Kiếm đang giống như con hổ điển chặn lại, lạnh lùng nói.

Vân Kiếm mắt thấy Điện Kiếm vì mình mà chết, còn Lôi Kiếm lúc này hiển nhiên cũng đang ôm cái chí phải chết, trong đầu óc chỉ còn lại tình cảnh năm đó ba người mới vừa được nhận vào Thiên Huyền Tông, làm quen lẫn nhau, cùng kết làm huynh đệ khác họ, trong đầu làm gì còn có ý niệm chạy trốn một mình, buông thi thể Điện Kiểm trong tay xuống, nhào tới Phạm Dư Khánh.

Phạm Dư Khánh cười to “Ha ha”, nói:

– Tới thật vừa lúc, hôm nay nhất định phải khiến cho các ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không thể.

Dứt lời còn liếc thi thể Điện Kiếm trên đất một cái, mắng:

– Ngược lại tiện nghi một người trong các ngươi.

Phạm Dư Khánh chuyển tay đánh bay Lôi Kiếm, mắt thấy Lôi Kiếm từ dưới đất bò dậy, trong miệng khạc máu tươi tiếp tục hướng hắn vọt tới, không khỏi nhíu mày một cái, đang muốn tế lên Thái Huyền chi thứ để kết thúc tính mạng Lôi Kiếm đã phát điện như phong ma này, đột nhiên cảm giác một đạo ánh sáng màu trắng lóe lên sau lưng. Sau đó Phạm Dư Khánh liền hoảng sợ phát hiện chân nguyên trong cơ thể cùng huyết mạch lập tức ngưng lưu chuyển, mà thân thể tựa hồ cũng biến thành bình sứ không còn tri giác nữa.

Vân Kiếm đang vọt tới Phạm Dư Khánh cũng thấy rõ tình cảnh này, chứng kiến Phạm Dư Khánh sắp đâm Thái Huyền chi thử vào lồng ngực Lôi Kiếm, không ngờ bị Lục Huyền Bình lúc trước bị Tạ Thiên Dương đuổi đi đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Phạm Dư Khánh hơn trăm trượng ra tay tập kích kẻ này.

Một đóa cửu phẩm Bạch Ngọc liên Hoa nở rộ dưới chân của Lục Bình. Theo hoa sen nở rộ, một đạo ánh sáng màu trắng lập tức phóng tới ở sau lưng Phạm Dư Khánh. Cả người Phạm Dư Khánh liền giống như một pho tượng, đột nhiên không thể động đậy được nữa.

Mặc dù chỉ trong một cái nháy mắt là Phạm Dư Khánh đã tránh thoát luồng bạch quang trói buộc, nhưng chỉ với cái nháy mắt này, ba viên châu lóe ra ngũ sắc hào quang đã bị Lục Bình ném ra, hướng đánh vào sau lưng của Phạm Dư Khánh.

Phạm Dư Khánh khôi phục lại như cũ, còn không kịp xoay người tra xét, thì đã phải nhào sáng một bên. Nhưng Lục Bình tựa hồ đã sớm dự liệu đến tình huống như thế, ba hạt châu theo hình chữ phẩm mà đánh tới. Mặc dù Phạm Dư Khánh tránh thoát một viên, dùng Thái Huyền chi thứ ngăn cản gạt đi một viên khác, nhưng rốt cuộc cũng không tránh khỏi viên thứ ba.

Vào thời khắc nguy cơ này, ngân thiện pháp tướng tàn phá xuất hiện lần nữa, chắn trước người Phạm Dư Khánh, nhưng hạt châu ngũ sắc này tựa hồ đối với pháp tướng có lực sát thương rất đặc biệt, chỉ một kích liên đem đầu của ngân thiện pháp tướng đánh cho nát bấy.

Phạm Dư Khánh há mồm phun ra một cổ máu nóng, bất quá hắn vẫn còn kịp tránh thoát được một kích tất sát.

Nhìn đầu lâu pháp tướng của mình bị đánh nát, một cổ khí lạnh toát từ trong tâm hạch không gian của Phạm Dư Khánh, trực thấu lên Thiên Linh cái của hắn: vô luận là tu sĩ lúc trước đột nhiên xuất hiện đánh ra một chưởng, hay là hạt châu ngũ sắc này, cả hai tựa hồ đều đối với pháp tướng của tu sĩ có lực sát thương rất đặc thù vậy.

Phạm Dư Khánh lúc này sớm đã thấy Lục Bình xuất hiện trở lại, trong lòng còn chưa kịp nguyền rủa Tạ Thiên Dương vì sao không đem người này giết chết cho xong, đã vội dùng độn quang dưới chân lóe lên, tránh qua một bên, bởi vì ba viên châu ngũ sắc đã được theo sát bằng một đôi phi kiếm mà Lục Bình dùng chém vào đầu của Phạm Dư Khánh.

Ngay tại lúc Phạm Dư Khánh tránh né, đột nhiên dưới chân căng thẳng, độn quang mặc dù vẫn mang Phạm Dư Khánh di động đi, nhưng chỉ là tránh thoát được có ba thước. Lúc hắn cúi đầu nhìn xuống, thì đã thấy Lôi Kiếm nhào tới ở dưới chân của hắn, hai cánh tay như kem sắt đang gắt gao bám giữ chặt hai chân của hắn, ngẩng đầu nhe cái miệng đầy máu tươi rộng hoác nhìn hắn mà cười.

Phạm Dư Khánh lần này chẳng những luống cuống, mà còn hoảng sợ nữa.

Thái Huyền chi thứ trong nháy mắt liền bắn ra mấy chục đạo ánh sáng, đem thân thể của Lôi Kiếm đâm lô chỗ thành tổ ong vò vẽ. Lôi Kiếm lập tức chết tốt, nhưng hai cánh tay vẫn ôm chặt lấy hai chân của Phạm Dư Khánh.

Phạm Dư Khánh một kiếm cắt ngang bụng của Vân Kiếm ra, máu tươi từ bên trong phún trào. Một con ngân thiện pháp tướng nhỏ bé tuy đã rách nát và đầm đìa máu tươi lập tức bay ra đánh tới Vân Kiếm.

Vân Kiếm bị bắn tung bay ra xa, rơi vào chỗ sâu trong mật lâm, không biết sinh tử thế nào.

Không đợi ngân thiền bay trở về, Thu Thủy Y Nhân kiếm đã chém ra liên hoàn. Ngân thiện pháp tướng bị chém thành bốn đoạn, trong miệng mũi Phạm Dư Khánh ứa trào máu tươi, đôi mắt nhìn Lục Bình chằm chằm, đờ đẫn nhìn Trường Lưu kiểm xẹt qua giữa trường không, nhất cử đâm vào trong tâm hạch không gian của hắn.

Pháp tướng bị chém vỡ, tâm hạch không gian bị hủy, Phạm Dư Khánh đã chết không còn gì có thể chết hơn nữa. Lục Bình mặc dù không bị thương chút nào, nhưng toàn bộ quá trình cũng làm cho hắn kinh tâm động phách.