Chương 763: Bản mệnh thần thông

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Còn thừa lại bốn tên Tây Hoang điện tu sĩ dưới sự hướng dẫn của vị Ngũ sư huynh này cũng không cùng vị pháp tướng lão tổ ấy dây dưa nhiều, mà là vội vã vọt vào trong sương mù. Tên pháp tướng tu sĩ này tới gần trước sương mù thì ngừng lại, rồi sau đó lại một lần nữa ấn núp trong dòng nước chảy của con sông nhỏ.

Ánh sáng dưới chân của Lục Bình chợt lóe lên, Vượt Dương chu đã lâu không dùng đến đột nhiên xuất hiện ở dưới chân, tốc độ phi độn của Lục Bình nhất thời tăng vọt lên một đoạn.

Thiên Mã tộc pháp tướng tu sĩ truy kích Lục Bình là một gã tu sĩ mặt dài chừng ba mươi tuổi, thấy Lục Bình đầu tiên là dùng một món sa y pháp bảo cấp bậc Dưỡng Linh ẩn dấu thân hình, bây giờ dưới chân lại có thêm một cái phi độn pháp khí cấp bậc Dưỡng linh, trên mặt nhất thời hăng hái, nói:

– Hí… hí, trong tay bảo bối cũng không ít, nhưng mà những thứ đồ này sắp thuộc về ta rồi!

Lục Bình không nói tiếng nào, Vượt Dương chu dưới chân phiếu động càng thêm linh động, mà Thiên Mã nhất tộc pháp tướng tu sĩ sau lưng trước sau đều bay dọc theo lằn ranh sương mù dày đặc truy kích Lục Bình. Mỗi khi Lục Bình muốn nhất cử vọt vào sương mù, vị Thiên Mã pháp tướng tu sĩ này liền thi triển không gian thần thông, cầm trong tay một thanh bản mệnh pháp bảo do độc giác trên trán của mình luyện chế mà thành bức lui Lục Bình.

Trong thời gian ngắn, Lục Bình cùng tên pháp tướng tu sĩ trước mắt này giao thủ mấy hiệp. Pháp tướng tu sĩ chân chính có chân nguyên mạnh mẽ, nắm bắt và ứng dụng đối với chân nguyên cũng như các loại thân thông đều kỳ ảo và lão luyện vô cùng, khiến cho Lục Bình thấy được thực lực thật sự của một vị pháp tướng tu sĩ chân chính là gì.

Pháp tướng tu sĩ cùng đoán đan kỳ căn bản khác nhau chủ yếu là ở ba phương diện: một mặt chính là pháp tướng tu sĩ nắm giữ đối với không gian thần thông. Nắm giữ không gian thần thông đối với pháp tướng tu sĩ vô luận là đấu pháp, bỏ chạy, che giấu đều một loại tăng lên về chất.

Phương diện thứ hai là sau khi kim đan hóa thành pháp tướng, bản thân pháp tướng sẽ làm phôi thai để thành tựu Chân Linh, vốn là tinh hoa toàn thân của một tu sĩ tụ hợp lại, hiển nhiên có tuyệt đại uy lực.

Phương diện thứ ba chính là ngưng luyện bản mệnh thần thông. Điều này mới là căn cơ sở tại mà pháp tướng tu sĩ dùng để đồ thủ đấu pháp, là căn bản để một pháp tướng tu sĩ chân chính khác biệt với đoán đan tu sĩ.

Ngưng luyện bản mệnh thần thông cùng luyện chế bản mệnh pháp bảo bất đồng. Bản mệnh thần thông ngưng luyện cần dùng thần niệm ngưng luyện thành từng viên thần thông chủng tử ở trong pháp tướng.

Mà mỗi một viên thần thông chủng tử ngưng luyện ra thì nhất định sẽ phải là một loại pháp thuật ở cấp bậc đại thần thông.

Bản mệnh pháp bảo mặc dù đối với tu sĩ mà nói là vũ khí có lực nhất để phát huy thực lực của bản thân, nhưng bản mệnh pháp bảo đối với tu sĩ có ý nghĩa chân chính thật ra là sau khi tu sĩ lên cấp pháp tướng kỳ, bản mệnh thần thông thông qua bản mệnh pháp bảo thi triển, chỉ có như vậy mới có thể phát huy ra uy năng lớn nhất của bản mệnh thần thông.

Mà mỗi một loại pháp thuật ở cấp bậc đại thần thông tốt xấu cao thấp đều trực tiếp ảnh hưởng đến phẩm chất của viên thần thông chủng tử này. Vì vậy, loại pháp thuật cấp bậc đại thần thông có thể đề thăng trình độ càng cao, thì có thể ngưng luyện thần thông chủng tử phẩm chất càng cao, tương lai sau này thành tựu pháp tướng sẽ có uy lực càng lớn.

Nhưng thần thông chủng tử ngưng luyện đối với tuyệt đại đa số tu sĩ thành tựu pháp tướng mà nói vốn là một chuyện cực kỳ khó có thể thành công. Đoán đan điên phong tu sĩ thường thường không tự tin lên cấp pháp tướng kỳ đồng thời còn ngưng luyện thần thông chủng tử cùng một lúc. Vì họ không muốn ảnh hưởng đến tương lai thành tựu pháp tướng kỳ, nên không thể làm gì khác hơn là đem tất cả tiềm lực đều để dành lại.

Sau khi lên cấp pháp tướng kỳ, tu sĩ còn muốn ngưng luyện thân thông chủng tử thì sẽ còn khó khăn hơn nữa. Chỉ có dưới điều kiện hà khắc đến cực đoan mới có thể may mắn ngưng luyện thành công. Trong đó, một con đường tắt để làm chuyện này chính là ba lần cơ hội khi tu sĩ vượt qua lối kiếp, thành tựu pháp tướng trung kỳ, pháp tướng hậu kỳ, pháp tướng điên phong. Nhưng ba lần cơ hội này thường thường so với lúc tu sĩ lên cấp pháp tướng kỳ còn mong manh hơn.

Trên thực tế, ngưng luyện thần thông chung tử đối với tu sĩ mà nói thật ra là một loại ác tính tuần hoàn.

Càng đẩy lùi về sau, càng không thể nào ngưng luyện thành công, càng đây về sau, so sánh cùng pháp tướng tu sĩ đã ngưng luyện xong thần thông chủng tử, phát hiện thực lực của mình càng bị bỏ xa hơn.

Lục Bình lúc trước giao thủ cùng Cần Tuyết lão tổ, Nam Hoa lão tổ và với một vị lão tổ của Liễu Dương phái. Sở dĩ cho rằng những pháp tướng lão tổ này chẳng qua là cấp bậc thấp kém nhất trong pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, nguyên nhân chính là bản mệnh của những tu sĩ này chưa ngưng luyện ra được cho dù đó là một viên thần thông chủng tử cấp thấp nhất, nên vào thời điểm nguy cơ nhất, chỉ có thể gọi ra tự thân pháp tướng để làm thủ đoạn liều mạng mạnh nhất mà thôi.

Mà Hoa Ngọc tông Thanh Hoa lão tổ đã từng bị ba người Quách Thiên Sơn, Lương Thiên Phong, Khúc Thiên Thành vây công thế mà thiếu chút nữa chạy trốn được cũng đồng dạng là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, nhung tu vi chênh lệch to lớn như thế, nguyên nhân trừ Thanh Hoa lão tổ có pháp tướng sơ kỳ điên phong tu vi ra, trọng yếu nhất chính là lão ta lúc lên cấp pháp tướng kỳ đã từng ngưng luyện xong một viên thần thông chủng tử, thành tựu một đạo bản mệnh thần thông.

Mặc dù ngưng luyện một viên thần thông chủng tử này chẳng qua là đại thần thông pháp thuật bình thường, nhưng uy lực trong tay pháp tướng tu sĩ vẫn cực kỳ mạnh mẽ. Chính là bởi vì đạo bản mệnh thần thông này bộc phát, mới xông phá vòng vây của ba vị pháp tướng tu sĩ, hơn nữa chẳng qua chỉ là một chiêu nỏ hết đà, đã có thể một kích đánh bay Lục Bình đứng chặn lại ở phía trước.

Pháp tướng tu sĩ ngưng luyện xong thần thông chủng tử, thành tựu bản mệnh thần thông đem so với những pháp tướng tu sĩ không thành tựu bản mệnh thần thông thì thực lực cơ hồ có thể dùng từ một trời một vực để hình dung.

Thần thông chủng tử ngưng luyện đối với tu sĩ trước khi lên cấp pháp tướng kỳ mà nói có yếu quyết hai điểm: điểm thứ nhất là ngưng luyện thần thông bản thân có phẩm chất cao thấp; điểm thứ hai là tu sĩ sau khi lên cấp đoán đan chín tầng ngưng luyện ra kim đan có phẩm cấp như thế nào.

Vị Thiên Mã nhất tộc pháp tướng tu sĩ trước mắt đuổi giết Lục Bình rõ ràng chính là ngưng luyện được thần thông chủng tử, thành tựu xong bản mệnh thần thông.

Tu sĩ thành tựu xong bản mệnh thần thông có một điều rất dễ hình dung, đó chính là lời nói tuôn ra thì pháp thuật liền đi theo!

Vì vậy, vô luận phi độn pháp bảo cấp bậc dưỡng linh dưới chân của Lục Bình được hắn ngự sử linh hoạt như thế nào, chỉ cần vị Thiên Mã tộc pháp tướng tu sĩ này nhận định đúng Lục Bình là người muốn đi vào Hà Nguyên chi địa tìm Lạc Thánh hồ, bảo vệ vững vàng phương hướng đi thông về phía sương mù bao trùm, thì Lục Bình không cách nào thoát khỏi sự đeo bám để tiến vào trong đó.

Vị Thiên Mã tộc tu sĩ này dùng bản mệnh thần thông đối phó với Lục Bình gọi là “Đính thiên”, chính là một loại đại thần thông uy lực không tầm thường trong truyền thừa của Thiên Mã nhất tộc. Pháp thuật này bây giờ được vị Thiên Mã tộc tu sĩ này ngưng luyện thành bản mệnh thần thông, uy năng đầu chỉ tăng cường gấp đôi!

Hơn nữa loại đại thần thông này năm đó được Thiên Mã nhất tộc đời trước sáng chế ra, bản thân chính là vì muốn phát huy uy năng của độc giác trên đầu của Thiên Mã tộc tu sĩ. Vị Thiên Mã tộc pháp tướng tu sĩ này đem độc giác tự thân luyện chế thành bản mệnh pháp bảo, khiến cho uy lực của loại bản mệnh thần thông này càng như hổ thêm cánh.

Cho nên, sau khi Lục Bình gặp gỡ loại pháp tướng tu sĩ đã ngưng luyện xong bản mệnh thần thông này, sự tự tin cùng với kiêu ngạo vì trước đó mình đã mấy lần vượt cấp khiêu chiến pháp tướng tu sĩ đã hoàn toàn bị đánh trở về nguyên hình. Hắn hiện giờ chỉ có thể trốn, trốn chui trốn nhũi một cách chật vật!

Thu Thủy Y Nhân kiếm bị đánh bay. “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” chưa từ trên trời giáng xuống, liền bị độc giác phá hủy. Chân Nguyên Nhất Khí kiếm hiện nay làm gì dám lấy ra dùng, mà cho dù có lấy ra dùng cũng chưa chắc có tác dụng; Liên Hoàn Phi Toàn Sát là thần thông đánh bất ngờ, tác dụng đối với pháp tướng tu sĩ có không gian thần thông cũng không lớn; về phần Sấm Thủy kiếm quyết lại không cần phải nói rồi, đó là thần thông đánh rát, chỉ thích hợp đối mặt chiến đấu, Lục Bình hiện giờ làm gì còn dám cùng người ta chính diện đối kháng, bỏ chạy còn không kịp nữa là!

Mà vấn đề mấu chốt nhất là, Thiên Mã nhất tộc bản thân giỏi về chạy trốn, phi độn cũng thành một trong thiên phú của bọn họ. Lục Bình mấy lần lợi dụng Vượt Dương chu kéo xa khoảng cách của song phương, nhưng bất quá chốc lát lại bị đối phương đuổi theo kịp.

Lục Bình bất đắc dĩ chỉ đành phải bỏ qua dự định tiến vào trong Lạc Thánh hồ ngay bây giờ, mà quay người phi độn trở lại chỗ sâu của đất Tây Hoang, nhưng lúc này Thiên Mã nhất tộc pháp tướng tu sĩ cũng không muốn bỏ qua cho Lục Bình rồi. Ba món pháp bảo cấp bậc dưỡng linh, một món Việt Dương chu, một món Vân Quang Ngũ Hành y, hơn nữa còn một đôi phi kiếm, điều này đối với một vị pháp tướng tu sĩ mà nói đã có đầy đủ sự cám dỗ rồi!

– Ngươi trốn không thoát đâu!

Thiên Mã nhất tộc pháp tướng tu sĩ đã không thèm để ý đến nhiệm vụ của mình. Nhưng hắn chợt thấy Lục Bình đang chạy trốn đột nhiên ngừng lại rồi cũng xoay người lại, một đóa Bạch Ngọc liên hoa đột nhiên nở rộ ở ngực của Lục Bình, từng tầng cánh hoa trắng noãn không tỳ vết nở ra!

Thiên Mã tộc tu sĩ bản năng cảm thấy không ổn, lại thấy một đạo ánh sáng màu trắng mới vừa rồi trong lúc Bạch Ngọc liên nở rộ đã bắn tới trước người của mình.

Vị pháp tướng lão tổ này liền cảm giác được thân thể cả người cứng đờ, toàn thân trên dưới vô luận là thân thể, chân nguyên, huyết mạch, có thể nói trừ thần niệm ra cơ hồ hết thảy đều bị một đạo bạch quang này định trụ rồi.

Định thần thần thông thật là cao minh!

Nhưng còn chưa đủ!

Thần niệm của Thiên Mã tu sĩ chợt động, độc giác biến thành Phá Thiên thứ liền độn vào trong tâm hạch không gian của hắn, nhất cử xua tan đạo ánh sáng màu trắng này oanh lượn quanh toàn thân trên dưới. Thiên Mã tu sĩ nhất thời khôi phục lại hoạt động đối với tự thân.

Đây cũng bản mệnh thần thông, cảnh giới ngôn xuất pháp tùy, chỉ cần tu sĩ chưa chết, bản mệnh pháp bảo dưới bản mệnh thần thông điều khiển, vẫn có thể làm ra hành động cứu chủ hộ chủ.

Cao thủ tranh nhau, thắng bại chỉ ở phút chốc này.

Mặc dù Lục Bình trong thời gian ngắn không có tư cách đánh bại Thiên Mã tu sĩ, nhưng nhờ đeo bám nên hắn lại có một cơ hội!

Một đạo sắc thái lôi quang hỗn hợp trong đó từ trên trời giáng xuống, mà tiếng sấm cuồn cuộn lại tựa hồ như còn đang nổi lên bên trong.

Mới vừa giải xong định thân thần thông của Lục Bình, Thiên Mã tu sĩ nhìn Thất Thải Lôi Quang ngất trời giáng xuống, rốt cục có một chút do dự!

– Thất thải lôi quang, rất giống hỗn độn lôi thuật thần thông của Vũ Văn thế gia. Chẳng lẽ hắn lại là Vũ Văn thế gia tu sĩ sao? Từ lúc nào Vũ Văn thế gia tu sĩ cao ngạo cũng nguyện ý học tập thần thông thuật pháp khác ngoại trừ lôi thuật thần thông như vậy?

Đầu óc Thiên Mã tu sĩ trong một sát na đó chuyển chiết thật nhiều y nghĩ, nhưng tay lại không chậm chút nào, Phá Thiên thứ ngất trời đánh ra, nhất cử đánh tan đạo Thất Thải Lôi Quang này. Phá Thiên thứ lóe lên ở mặt ngoài của Lôi quang, thậm chí bản thân cây Phá Thiên thứ này còn ngừng nhẹ nhàng rung động. Lôi quang lóe lên rồi không ngừng tiêu tán, phảng phất cây Phá Thiên thứ đang thông qua hộ hấp tiêu hóa những lối quang này vậy.

Đây lại là một món dưỡng linh điển phong pháp bảo ngưng luyện xong chín đạo bảo cấm, chỉ còn thiếu chuyện trải qua lối kiếp là có thể thành tựu một món linh bảo một kiếp.

Hai đòn sát thủ lớn của Lục Bình đều xuất hiện, rốt cục chớp thời cơ tìm lại cho mình một chút thời gian để thở dốc. Lục Bình không do dự chút nào, tung người độn tới trong sương mù, Vượt Dương chu cấp tốc đi xuyên, trên không trung xẹt qua một đạo dấu vết nóng rực.

Thiên Mã tu sĩ đã không cách nào ngăn cản hắn được, nhìn Lục Bình sắp trốn vào trong sương mù, đột nhiên cao giọng hỏi:

– Các hạ hảo thân thủ, tại hạ Thiên Mã tộc Mã Thần Quang, không biết các hạ có thể lưu lại tên họ hay không?

– Bắc Hải Lục Huyền Bình!

Độn quang sau khi tiến vào trong sương mù, một giọng nói xa xa truyền tới.

Ngay vào lúc này, phương hướng lúc trước Lục Bình bỏ chạy về phía chỗ sâu của Tây Hoang đột nhiên dâng lên mấy đạo độn quang, phi độn tới phương vị của Thiên Mã tu sĩ.

– Ra mắt Tam công tử!

Thiên Mã tu sĩ Mã Thần Quang phất phất tay, có chút không yên lòng.

– Tam công tử, kế tiếp nên làm gì bây giờ? Người này quả nhiên là giảo hoạt, không ngờ lại không phi độn chạy tiếp.

Mã Thần Quang liếc thủ hạ một cái, phảng phất nhớ ra cái gì đó, nói:

– Người đi thông báo lão Tứ một cái, và cả bản tộc tu sĩ chuẩn bị tiến vào Hà Nguyên chi địa nữa, rằng một khi gặp gỡ Bắc Hải Lục Huyền Bình này, bảo bọn họ tránh được thì nên tránh, không nên cùng hắn xung đột. Người này khó đối phó, lão Tứ chỉ sợ không phải là đối thủ.

– Tứ công tử cũng không phải là đối thủ sao? Công tử, người cũng biết tính tình của Tổ công tử rồi, nói chưa dứt lời, sợ rằng Tổ công tử đã muốn đặc biệt đi tìm người nọ phiền toái, hơn nữa danh ngạch tiến vào Lạc Thánh hồ có hạn, đến lúc đó không thể thiếu một phen tranh đoạt chém giết,…

– Thiên Mã nhất tộc chúng ta cũng không ít đi một danh ngạch kia, chưa kể trước giờ Lạc Thánh hồ khai mở, đều có tu sĩ có thể tránh qua tại mắt cho Thiên Mã nhất tộc chúng ta cùng Cẩm Ly nhất tộc, thậm chí có cả những tu sĩ mạnh mẽ tiến vào trong đó. Chẳng qua là người này rất bất đồng, ta cảm giác được, cho dù là thời điểm năm xưa khi lão đại lên cấp đoán đan hậu kỳ cũng không có thực lực này!