Chương 242: Hùng Hậu Tích Lũy

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chỉ chốc lát sau, mười hai đóa quang hoa đột nhiên chợt lóe rồi biến mất, trên mặt biển chỉ còn lại sáu tên tu sĩ ban đầu.

Một người trong đó nhìn về phía tu sĩ cầm đầu, hỏi:

– Đại ca, vậy chúng ta …

Tu sĩ cầm đầu tu sĩ sắc mặt bình tĩnh, xoay người phi độn lên, chỉ để lại hai chữ:

– Về đảo!

Lại qua một khoảng thời gian uống cạn chung trà, hai đạo quang hoa đột ngột lóe sáng trên mặt biên, lộ ra một tu sĩ chừng ba mươi tuổi mặc hắc sam và một vị lão giả mặc một chiếc áo dài màu bạc.

Nếu như Lục Bình ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra mặc hắc sam tu sĩ chính là trước đó ngộ nhận hắn là Thủy Tinh cung tu sĩ – Vương Hóa chân nhân, mà một vị khác lão giả nhất định là Thủy Tinh cung luyện đan đại sư – Côn Sơn chân nhân.

Lúc này, Côn Sơn chân nhân trên mặt thật không tốt. Lão ta đi tới Vẫn Lạc Bí Cảnh liền thấy đệ tử lưu lại lời nhắn là đã phát hiện được Bách Hoa Chi Địa.

Côn Sơn chân nhân đương nhiên hiểu rõ Bách Hoa Chi Địa ý vị như thế nào. Ngựa không ngừng vó câu, lão ta lập tức chạy tới Vô Danh tiểu đảo, nhưng cuối cùng lại chậm một bước.

Sau khi cùng Vương Hoa chân nhân liên thủ, đánh đuổi làm cho Cẩm Lỗ chân nhân bị thương, hai người lúc này mới phát hiện đám người Vương Nhất Sơn ở trong Bách Hoa Chi Địa. Khi Côn Sơn chân nhân thấy hai cái hồ đất thật to bên trong Bách Hoa Chi Địa kia, làm sao không biết Bách hoa vương đã bị người nhanh chân giành trước, vì vậy hung hăng măng Tề sư huynh một trận.

Tề sư huynh cảm thấy mình bị oan uổng, đồng thời trong lòng cũng vạn phần phiền não. Hắn làm sao biết được Bách Hoa Chi Địa còn có Bách hoa vương như thế này chứ.

Dĩ nhiên, nếu là thầy trò Côn Sơn chân nhân biết Lục Bình đắc thủ Bách hoa vương lại là một đóa cửu phẩm Bạch Ngọc liên, lại còn có một cây Đào thụ yêu ngưng kết Thông linh mộc, chỉ sợ cũng chỉ hối tiếc đơn giản như vậy thôi.

Bất kể nói thế nào, Bách Hoa Chi Địa còn là một chỗ bảo địa, bên trong Bách hoa sát đã trải qua Lục Bình và Tề sư huynh hai lần đại quy mô lược đoạt, nhưng thiên địa kỳ vật vốn là khan hiếm, mặc dù Bách hoa sát đã cực kỳ mỏng manh, nhưng tu sĩ nguyện ý dùng để ngưng kết cường hóa hộ thân cương khí vẫn có nhiều người như cũ. Tu sĩ hai nhà tự nhiên muốn đem chỗ bảo địa này phong cẩm lại, lưu lại chờ sau này dùng.

– Xem ra chúng ta đã tới chậm một bước. Cẩm Lễ đã trốn thoát rồi. Nơi này bây giờ chỉ còn khí tức cổ quái, giống như là Cẩm Lễ đã cùng một dung huyết kỳ tu sĩ đại chiến một trận vậy.

Vương Hoa chân nhân có phần không xác định nói.

– Không sai! Đúng là cổ quái! Với khả năng của Cẩm Lễ kia, mặc dù sau khi thi triển huyết độn cũng không cần phải cùng một dung huyết kỳ tu sĩ đeo bám thời gian dài như vậy. Hơn nữa, lấy khí tức còn để lại nơi đây mà xét, Cẩm Lễ phảng phất còn thi triển toàn lực.

Ngân sam lão gia Thủy Tinh cung Côn Sơn chân nhân thần niệm hiển nhiên ở trên Vương Hoa chân nhân, có thể nhận ra được nhiều thứ hơn.

– Bất kể như thế nào, người này chắc là sẽ không xuất hiện ở bên trong phạm vi Tam gia liên minh ta nữa. Việc quan trọng hơn trước mắt chính là mưu đồ của bọn ta tuyệt đối không được để cho Trương, Lý hai nhà phát giác. Đặc biệt là sau lưng Trương gia còn có Bắc Tu Liên Minh, lần này suýt nữa đã khiến cho Cẩm Lễ phát hiện Truyền Tống trận, may nhờ lão phu kịp thời chạy tới.

– Tin tức về Bách Hoa Chi Địa cũng cần phải phong tỏa, bên trong Bách hoa sát tuy nói mỏng manh đi không ít, nhưng dùng để tưởng thưởng đệ tử bình thường cũng đủ cho bảy tám người ngưng kết cương khí. Thủy Tinh cung ta cùng Vương gia ngươi phân chia những phần sát khí này. Vương gia người sai phái bốn tên đệ tử tới đó trước ngưng luyện sát khí đi.

Trong lúc nói chuyện, Côn Sơn chân nhân đã đem Bách Hoa Chi Địa trên Vô Danh đảo làm thành vật trong túi của Thủy Tinh cung. Đây chính là địa phương tốt, chỉ cần bách hoa không dứt thì sát khí vĩnh tồn. Tích lũy mấy chục năm sau, lại có thể nhường cho môn hạ đệ tử dùng để ngưng luyện cương khí. Thậm chí mấy trăm năm sau sẽ có hoa vương ra đời. Huống chi bên trong cũng không thiếu năm trăm năm, thậm chí ngàn năm linh thảo.

Vương Hoa chân nhân nghe vậy ngẩn người, thấy Côn Sơn chân nhân đang sử dụng mục quang lấp lánh nhìn lão ta, mới từ trong miệng nói ra hai chữ:

– Được lắm!

Lục Bình đi suốt đêm trở về Thính Đào đảo. Hắn kêu Hồng Ưng tới phân phó một phen. Hồng Ưng nghe vậy vừa khiếp sợ lại vừa khâm phục, tất cả hiện lên trên mặt. Gã vội vã gọi thủ hạ là Tứ Đại Kim Cương của mình tới. Đồng thời cắt cử Ngô Nham trông chừng hòn đảo, cả đêm ra khỏi Thính Đào đảo.

Lục Bình ngồi ngay ngắn ở trên cái vi hình linh mạch trong động phủ, rốt cục trấn định tâm thần. Sắc mặt của hắn bỗng nhiên biến đổi, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Lần này Lục Bình cùng Cẩm Lễ chân nhân đánh một trận, có thể nói là hắn đã được sinh ra từ cửa tử. Nếu không phải Bản Mệnh Nguyên Thần Đại Trận của Lục Bình quả thật là cường hãn, không ngờ lại có thể chống đỡ được truyền thừa thần thông của Cẩm Lễ chân nhân, Lục Bình sớm đã chết dưới “Thiên môn kiếm trận” của y rồi.

Dĩ nhiên, nguyên nhân căn bản là sau khi Cẩm Lễ chân nhân bị trọng thương, thực lực toàn thân mười phần chỉ phát huy được ba, bốn. Nếu không, Lục Bình cho dù có trong tay Nguyên Thần Đại Trận, cao lắm là sẽ khiến Cẩm Lễ chân nhân trốn thoát trong tay hắn mà thôi.

Ngày hôm sau, Hồng Ưng hăng hái bừng bừng trở lại Thính Đào đảo tuyên bố huynh đệ sáu người của Hà Quang đảo Diệp Bất Khí đã quy phụ Thính Đào đảo. Thủ hạ của Lục Bình đã nắm giữ ba hòn đảo: Thính Đào đảo, Xích Ảnh đảo, Hà Quang đảo. Với thế lực như vậy cũng coi là đứng ở hàng đầu trong hai mươi bảy hòn đảo hạ hạt của Tam gia liên minh. Hồng Ưng vẫn với danh nghĩa là lão đại của ba đảo này. Hà Quang đảo Diệp Bất Khí trở thành Nhị đương gia.

Lý do nữa làm cho Hồng Ưng càng thêm làm hưng phấn chính là trên Hà Quang đảo không ngờ lại cũng có một cái vị hình linh mạch. Tin tức này khiến cho sáu huynh đệ Diệp Bất Khí phải kín đáo che giấu, bưng bít cố không cho một chút tin tức nào bị truyền ra.

Lục Bình đã khống chế được thương thế của mình, nhanh chóng bố trí trận pháp. Hắn dẫn dắt cái linh mạch kia đến Thính Đào đảo. Có hai cái linh mạch, động phủ này có độ dày linh khí tăng lên rất nhiều, thương thế của Lục Bình cũng nhanh chóng chuyển biến tốt.

Qua ít ngày, thương đội do ba đảo kết đội đi ra ngoài chạy về. Thế lực trong Vẫn Lạc Bí Cảnh qua một đoạn thời gian đều phải đem đặc sản trong bí cảnh vận ra ngoài, rồi từ trong các phường thị bên ngoài bí cảnh đổi lấy vật phẩm mà mình cần thiết. Thường thì những loại này phần nhiều là lấy đan dược cùng pháp khí làm chủ.

Lần này thương đội tuân theo sự căn dặn của Lục Bình, từ các phường thị bên ngoài Vẫn Lạc Bí Cảnh đổi trở về không ít năm trăm năm linh thảo. Lục Bình xuất thủ luyện chế mấy lò đan dược, giao cho Hồng Ưng phân phát cho dung huyết kỳ tu sĩ của ba đảo. Vì vậy, Hồng Ưng cùng Diệp Bất Khí hai người mới biết Lục Bình không ngờ lại còn là một vị luyện đan sư. Hai người đối với Lục Bình lại càng thêm cung kính, không dám có chút lời oán hận nào.

Có đan dược hỗ trợ, tổng cộng hơn ba mươi tên dung huyết kỳ tu sĩ ở ba đảo nhất thời dấy lên một trận nhiệt triệu tu luyện. Những tán tu này xuất sinh từ tu sĩ các loại, tu luyện từ nguyên thiếu thốn, truyền thừa cũng không đầy đủ. Cho nên, một khi có cơ hội tăng cường tu vi, bọn họ quyết tâm tu luyện đều mãnh liệt hơn so với bất cứ kẻ nào.

Thủ hạ tu sĩ trong lòng nghĩ như thế nào, Lục Bình cũng không thèm quản. Hắn cùng Cẩm Lễ chân nhân đánh một trận, có thể nói là tổn thất thảm trọng.

Lần này, không nói tới thời gian dưỡng thương hao tốn ba tháng liền, Thanh Hàm kiếm đi theo Lục Bình lâu nhất đã vỡ vụn tan tành. “Âm thiên” bị hỏng nặng liên tiếp, hiển nhiên cũng không kham trọng dụng. Một món phụ bảo vì vậy bỏ đi. “Vạn độc Vẫn nguyên cương” liên tục bị đánh nát. Lục Bình cần có thời gian dài dùng pháp lực để mà uẩn dưỡng.

Lục Bình bây giờ hợp tay sử dụng đỉnh cấp pháp khí chỉ còn sót Thủy Tinh Lưu Ly Bát cùng Kim Quang Đồng Kính. Những đỉnh cấp pháp khí khác, trong tay Lục Bình cũng có hai ba món, nhưng cùng chủ tụ công pháp của hắn không hợp, sử dụng khó có thể phát huy ra uy lực của bản thân pháp khí.

Bản Mệnh Nguyên Thần Đại Trận hiển nhiên không thể xem thường, nhưng ngự sử Nguyên Thần Đại Trận pháp lực hao phí bây giờ cực lớn, không tới thời khắc mấu chốt không thể khinh suất sử xuất. Một khi đã sử dụng, phải tốc chiến tốc thắng. Nếu không Lục Bình sẽ phải đối mặt với tình cảnh quan bách khi pháp lực đã hao hết.

Lần này cùng Cẩm Lễ chân nhân đại chiến, nếu không phải có tam chuyển Hóa linh đan chống đỡ, Lục Bình không thể kiên trì đến cuối cùng. Dù vậy, Lục Bình thân mang nội thương cũng phần lớn là do cường hành ngự sử Nguyên Thần Đại Trận gây nên.

Cũng may lần này Lục Bình thu hoạch cực lớn. Hiện tại, chính là thời khắc đem những thu hoạch này dùng để tăng cường để uẩn của mình.

Lục Bình lần nữa dẫn dắt dòng nước trong Thủy Tinh Lưu Ly Bát đi ra. Đây là lúc Lục Bình đang bế quan thường có thói quen này dùng để luyện kiếm.

Lúc này, đã có ba trăm hai mươi bốn đạo thủy kiếm ở dưới sự chỉ huy của Lục Bình, vây quanh hắn nô đùa ở trong động phủ. Dẫn đầu chính là thông linh kiếm quang đã gia tăng đến một trăm sáu mươi hai đạo, phảng phất là đầu lĩnh của hơn ba trăm đạo kiếm quang.

Đang lúc này, Lục Bình biến đổi biến đổi ấn quyết, hơn ba trăm đạo thủy kiếm chấn động, đột nhiên từ trong mỗi thanh phân hóa ra thêm một thanh tiểu kiếm. Tiểu kiếm phân hóa ra này bắt đầu ra vào trong Thủy Tinh Lưu Ly Bát, nhất thời biến thành cùng một loại với những thủy kiếm khác. Cuối cùng, tổng cộng có sáu trăm bốn mươi tám đạo kiếm quang dẫn đầu bởi một trăm sáu mươi hai đạo thông linh kiêm quang, chậm rãi ở trên trời hợp thành một thanh thủy kiếm to lớn.

Đạo thủy kiếm này Lục Bình nắm trong tay, đột nhiên thi triển một bộ “Loạn thạch xuyên không kiểm quyết”, rồi đột nhiên băng tán ra, hóa thành bọt nước đầy trời, tung bay khắp bốn phía động phủ.