Chương 1512: Nhi nữ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Cha!

Lục Thần Chương cùng Lục Thần Du nhìn thấy Lục Bình trở về từ Truyền tống trận, vội vàng tiến lên bái kiến.

Lục Bình quét hai người một cái, trên mặt một đạo vẻ vui mừng chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó nghiêm giọng hỏi:

– Hai người tiểu quỷ đầu các ngươi lại đánh chú ý quỷ gì nữa?

Lục Thần Chương cười khúc khích một trận “hà hà” cũng không nói lời nào. Lục Thần Du con ngươi vòng vo chuyển qua chuyển lại, vội vàng tiến lên ôm cánh tay Lục Bình, giọng nhỏ nhẹ:

– Cha, con cùng ca ca muốn đi Xích Vũ đảo mạo hiểm!

Lục Bình thấy buồn cười, hỏi:

– Xích Vụ đảo? Mẹ của con đồng ý không?

Nụ cười khờ trên mặt của Lục Thần Chương nhất thời biển thành cười gượng. Lục Thần Du nhìn nhìn ca ca, lườm mắt liếc hắn một cái cho cái vẻ bất kham này, lắc lắc cánh tay Lục Bình, nói:

– Ai nha, cha mẹ bây giờ quản toàn bộ Hoàng Ly đảo, làm gì còn quan tâm để ý chúng con. Người để cho chúng con đi đi, lại nói cũng không phải chỉ có hai chúng con, còn có mấy người sư điệt tu vi cùng chúng con chẳng khác gì. Mọi người đều đi chỉ có hai chúng con không đi, đó không hay lắm!

– Dạ! Dạ!

Lục Thần Chương dùng sức gật đầu một cái, hưởng ứng cùng lời của muội muội.

Lục Bình nhìn lướt qua phía dưới cổ hai người, phát hiện phía dưới có hai người đều mang trang sức hình một thanh kiếm, vì vậy cười nói:

– Hai người các ngươi hiện nay đều là dung huyết kỳ tu sĩ, hôm nay Bắc Hải này thật an toàn, tùy hai người các ngươi tới chỗ nào đi chơi. Tuy nhiên Xích Vụ Đảo thì sao, ở bên ngoài chơi một chút là được, chỗ sâu bên trong đảo vẫn không nên đi, lấy tu vi của các ngươi đến nơi đó thật sự không ổn lớn.

Lục Thần Du nghe phụ thân đồng ý nhất thời mừng rỡ, vừa nhảy vừa lắc lắc cánh tay của Lục Bình, nói:

– Biết rồi, cha, nữ nhi cũng biết, cha là tốt nhất!

Nhìn nhi tử cùng nữ nhi cao hứng đi ra ngoài đảo, Lục Bình cười lắc đầu một cái, đi tới bên trong đảo.

Sau khi Lục Thần Chương cùng Lục Thần Du nhìn thấy thân ảnh của Lục Bình biến mất, hai người nhất thời nhảy lên la “a” một tiếng Hai tay của Lục Thần Du vỗ một cái, nói:

– Phụ thân cuối cùng đồng ý cho chúng ta ra đảo rồi!

Lục Thần Chương cũng khuôn mặt vui mừng, nói:

– Đúng rồi, lần này chúng ta có thể du lịch một lần toàn bộ Bắc Hải!

Nói tới chỗ này, Lục Thần Chương phảng phất nghĩ tới điều gì, nói:

– Du nhi, hay là chúng ta không nên đi Đông Hải, nếu cha mẹ biết, nhất định sẽ lo lắng!

Lục Thần Du liếc mắt, nói:

– Ai nha ca à, chúng ta đều bàn kỹ lắm rồi, tại sao huynh lại đổi chủ ý? Bắc Hải có gì hay để chơi đâu. Ta lặng lẽ nhìn lén qua phụ thân lúc tuổi còn trẻ du lịch ghi lại, Đông Hải có thể lớn hơn so với Bắc Hải. Hơn nữa phụ thân khi lớn như chúng ta đã ở Đông Hải Vẫn Lạc bí cảnh tay không chiếm một tòa đảo nhỏ rồi. Huynh muội hai chúng ta liên thủ, chẳng lẽ còn so ra kém phụ thân sao?

Lục Thần Du nói tới chỗ này dùng một chút, sau đó rất khiêu khích nhìn Lục Thần Chương, hỏi:

– Ca, huynh không phải là sợ chứ?

Lục Thần Chương nghe vậy sắc mặt nhất thời phồng phải đỏ bừng, đáp:

– Người nào sợ, ta là sợ ngươi tại gặp phải nguy hiểm. Nhật ký du lịch của cha ta cũng nhìn rồi, Vẫn Lạc bí cảnh rất hỗn loạn, nhưng ban đầu cha có thể làm được, ta cũng có thể làm được.

Lục Thần Du vỗ tay cười nói:

– Đó không phải rồi, trong tay chúng ta có một đống lớn phù bảo, phù khí pháp bảo, phù lục do cha mẹ cùng các vị sư thúc bá tổ, sư thúc bá cấp cho, tùy tiện lấy ra mấy dạng, cho dù là đoán đan kỳ tu sĩ cũng bó tay chịu phép. Chúng ta không đi gây chuyện đã cám ơn trời đất rồi, còn ai dám chọc tới chúng ta? Hơn nữa, Đông Hải còn có dì Anh ở đó, cho dù gặp phải nguy hiểm, chúng ta đi Thính Đào đảo tìm dì Anh là được. Dì Anh là pháp tướng trung kỳ đại cao thủ, Kinh Chập đảo cũng có Thiên Cầm sư thúc tổ trấn giữ, rất an toàn!

– Ta còn nghe nói, dì Anh sinh cho phụ thân một nữ nhi. Chúng ta thêm một tiểu muội muội, đến bây giờ còn chưa từng gặp qua. Đến lúc đó chúng ta cũng đi Thính Đào đảo bái phỏng dì Anh, thuận tiện nhìn một chút tiểu muội muội đó của chúng ta.

Lục Thần Chương bị muội muội của mình phen này phân tích nói tinh xảo tâm phục khẩu phục. Chung quy là chính hắn cũng muốn đi ra du ngoạn nhưng vẫn không tìm được một cơ rất tốt thôi, lần này cũng để cho hai người đều tìm được cơ hội rồi.

Sau khi Lục Bình từ Trung Thổ trở về vừa đúng vượt qua Thiên Hồ lâm bồn, hơn nữa còn là một đôi long phượng thai, chính là huynh muội Lục Thần Chương, Lục Thần Du.

Bởi vì duyên cớ Lục Bình, huynh muội hai người này tuổi tuy nhỏ tu vi tuy thấp, nhưng bối phận cũng cực cao. Chân Linh phái hiện giờ người ưu tú trong đệ tử đời thứ tư ví dụ như Vương Thiên Kỳ đều đã lên cấp pháp tướng, đệ tử đời thứ năm cũng bắt đầu lục tục thành tựu đoán đan. Mà đệ tử đời thứ sáu tu vi tương đương cùng huynh đệ bọn họ thấy hai người đều phải lạy hô “sư tổ”. Huynh muội hai người này có thể nói từ lúc mới ra đời đã cơ hồ được tất cả mọi người sủng ái.

Hơn nữa huynh muội hai người tư chất không tệ, tu luyện cũng được cho là dụng tâm, hôm nay mới vừa tiến cấp dung huyết hậu kỳ tu vi. Nếu không phải Lục Bình sợ hai người kiêu căng hấp tấp đã hết lần này đến lần khác áp chế tốc độ tu vi của hai người, hôm nay sợ rằng sớm đã chuẩn bị bắt tay đoán ngưng kim đan rồi.

Sau khi huynh muội hai người lên cấp dung huyết, thừa kế chủ huyết mạch đều cùng một loại huyết mạch, hơn nữa huyết mạch ngưng tụ đều cực kỳ tinh khiết. Lục Bình đối với lần này cũng sớm có dự liệu. Huyết mạch của hắn ngưng tụ cực kỳ mạnh mẽ, ở trình độ nhất định cơ hồ không phân cao thấp cùng Chân Long huyết mạch, lại là sau khi thành tựu Thuần Dương mới dựng dục đời sau huyết mạch mạnh mẽ đương nhiên không cần nhiều lời.

Nhưng mà trên công pháp chúc tính, Lục Thần Chương là mộc chúc tính Giao huyết mạch, điểm này càng giống như thừa kế thiên phú của Thiên Hồ; còn Lục Thần Du là thủy chúc tính huyết mạch như Lục Bình vậy, sau khi lên cấp dung huyết kỳ tu luyện cũng đồng dạng là “Long Đằng Tinh Hà quyết”.

Về phần công phu Lục Thần Chương tu luyện sử dụng, Chân Linh phái trước mắt mặc dù đã có mấy loại nối thẳng Chân Linh chân truyền công pháp, nhưng Lục Bình còn vì thế đặc biệt chạy một chuyến Đông Hải, dùng bộ phận của “Long Đằng Tinh Hà quyết” trước khi thành tựu Chân Linh, cũng chính là “Bắc Hải Thính Đào quyết” Lục Bình đã từng tu luyện đổi lấy công pháp tu luyện tự thân của Long Hòe lão tổ.

“Thanh Long Trường Sanh quyết”!

Cũng là tu luyện công pháp trước đây của Chân Linh, Long Hòe lão tổ vì thế còn đặc biệt giải thích cho Lục Bình về Thanh Long nhất mạch trong Thần Long nhất tộc. Ông ta làm gì biết Lục Bình trên thực tế hiểu rõ đối với lần này thậm chí so với ông ta còn nhiều hơn nhiều lắm.

Lục Bình đi tới động phủ lại thấy Lục Đại Quý đã ở chỗ này với dáng vẻ chờ đợi đã lâu. Hôm nay Lục Đại Quý sau khi thừa kế Phách Quy huyết mạch, tu vị một đường nhảy lên tới pháp tướng kỳ.

– Chủ nhân, hai vị thiếu chủ ra ngoài du lịch có cần đi theo hay không?

Lục Bình lắc đầu một cái, chỉ Lục Đại Quý không thể làm gì nói:

– Sớm nói người và ta gọi nhau huynh đệ, ngươi lại luôn không thay đổi, gọi ta là chủ nhân cả người không được tự nhiên!

Lục Đại Quý cười cười, nhưng chưa hề đổi lời nói.

Lục Bình lại nói:

– Không cần đi quản bọn nó, trên người hai người mang Tế Thủy Trường Lưu Kiếm, trong phạm vi Bắc Hải không người nào có thể làm bị thương hai người bọn nó.

Lục Đại Quý vẫn trầm giọng nói:

– Sợ là sợ hai vị thiếu chủ đi ra khỏi Bắc Hải!

Lục Bình ngẩn ra, hỏi:

– Hai tên tiểu quỷ này có chủ quỷ gì?

Lục Đại Quý đáp:

– Mấy ngày nay hai vị thiếu chủ sau khi từ chỗ chủ mẫu nghe nói chuyện Anh phu nhân sinh con gái đã từng muốn đi Đông Hải thăm con gái của Anh phu nhân. Sau khi bị chủ mẫu trách cứ, hai vị thiếu chủ một mực ở trong động phủ của chủ nhân tra xét kiến thức du lịch của chủ nhân năm đó ở Đông Hải lịch luyện lưu lại.

Lục Bình cười mắng:

– Hai tên tiểu quỷ này, ngay cả ta cũng dám lừa gạt!

Lục Đại Quý hỏi:

– Cần gọi hai vị thiếu chủ trở về không?

Lục Bình khoát tay áo một cái, đáp:

– Không cần, bọn nó nếu muốn một mình đi bên ngoài xem một chút cũng tốt. Đại Quý ngươi âm thầm theo sau là được, không phải đến lúc sống chết trước mắt không cần xuất thủ giải cứu, để cho hai người ma luyện một phen cũng tốt, dè đặt bọn họ ở Bắc Hải được nhân sủng không biết trời cao đất rộng.