Chương 1181: Đường Đường Thắng Trận

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Có thể Thiên Mã trưởng lão nhân vật như vậy, đừng nói là một nồi nước sôi, cho dù là ở chỗ sâu bên trong miệng núi lửa, cũng chưa chắc sẽ có thể tổn thương một sợi lông nào của lão ta, làm sao bị nhiệt khí hun chóng mặt được chứ.

Không đúng, không phải nguyên nhân kiếm vực, chính là thần niệm xảy ra vấn đề rồi!

Thần niệm của Thiên Mã trưởng lão tích lũy dù sao cũng trải qua gần ngàn năm thiên chuy bách luyện, đã sớm tâm cùng ý hợp, có lẽ thần niệm mạnh mẽ vẫn so sánh không được Lục Bình, nhưng phần nội tình rất quen đó thì Lục Bình hơn hai trăm năm không thể so sánh.

Bởi vậy, khi Thiên Mã trưởng lão đã nhận ra thần niệm của mình rõ ràng nhận được công kích trong vô thanh vô tức, mà đã như thế, Thiên Mã trưởng lão trong lúc nhất thời đối với loại phương thức công kích quỷ dị đó cũng không biết theo ai.

Vào đúng lúc này, Thiên Mã trưởng lão thần niệm lại mơ hồ tựa như gặp được một nhúm hào quang trong đó, có đúng là ánh lửa không? Chính là Mã Tứ trưởng lão trong lúc nhất thời cũng không nhìn rõ ràng.

Sau đó một cổ đau đớn kịch liệt khiến cho Thiên Mã trưởng lão cũng không khỏi không phát ra một tiếng kêu thảm đến suy yếu loại đau đớn nguồn gốc từ linh hồn đó.

Sau đó từ trong nước Thanh Minh Giang nổi lên một bọt khí khổng lồ, lại là nhân cơ hội nuốt cả người Mã Tứ trưởng lão vào trong bọt khí.

Vô số kiếm khí bắn ra, chỗ bị thần niệm công kích ảnh hưởng dưới sự vội vàng Mã Tứ trưởng lão chỉ có thể đem cái mã vĩ phất trần chức thành một đoàn vong, đem bản thân một mực hộ trong đó.

Đồng thời Mã Tứ trưởng lão tận lực thu co thần niệm của bản thân lại, thậm chí nhét vào bản thân dưới sự bảo vệ của pháp tướng, như thế rốt cục thoát khỏi thần niệm của Lục Bình công kích kiềm chế.

Trong tiếng vang xì xì”, đuôi ngựa tơ mỏng trên một cây mã vĩ phất trần đứt gãy dưới kiếm khí cắt. Mã Tứ trưởng lão lại không dám chậm trễ, thân thủ triệu hồi độc giác linh bảo đó đột nhiên đâm chọc một cái lên trên, lập tức đánh nát bọt khí, thoát thân ra từ bên trong. Nhưng mà mã vĩ phất trần lại thành một cái đuôi trụi lủi, pháp bảo này xem như triệt để phế đi.

Tứ trưởng lão lúc này cũng bất chấp đau lòng dùng pháp bảo tiện tay do một bộ phận của bản thể luyện chế mà thành.

Mặc dù lão ta thoát khỏi Lục Bình vô thượng thần thông kiếm thuật công kích, nhưng lúc này lại còn khổn thủ trong kiếm vực.

Tuy nhiên Tứ trưởng lão lúc trước dùng bản thân bản mệnh linh bảo một phen loạn đả giữa không trung thực sự đã nhận ra một ít gì đó, lập tức thả người mà dậy. Cái độc giác đó hất lên trên, nhưng chẳng biết lúc nào sinh ra một thất Thiên Mã cực lớn sau lưng Tứ trưởng lão, mà đúng lúc cái độc giác đó rơi vào trên đỉnh đầu Thiên Mã.

Đầu Thiên Mã ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, rồi sau đó đột nhiên đánh tới lên trên, cái độc giác ở đỉnh đầu càng lúc càng to lớn. Thiên địa linh khí trong kiếm vực đều ngưng tụ trên cái độc giác đó, rồi sau đó tạo thành một cái độc giác chi tướng cực lớn giữa không trung.

Trong tiếng nổ vang ầm ầm, Lục Bình cảm giác được Tế Thủy Trường Lưu kiếm song kiếm đột nhiên chấn động, cơ hồ muốn thoát ly Lục Bình ngự sử, rồi sau đó thầm nghĩ một tiếng không tốt. Lục Bình phi thân lui về phía sau, lại chứng kiến xung thiên kiếm vực trước mắt do song phi kiếm hình thành ầm ầm mà phá, sau đó Mã Tứ trưởng lão phá vây ra từ một đầu Thiên Mã pháp tướng cực lớn.

Lại là Thiên Mã Tộc đích truyền đại thần thông ”Đính Thiên”, mà khi Mã Tứ trưởng lão triệu hồi ra Thiên Mã pháp tướng bản thân liên hợp cùng độc giác linh bảo, uy năng thần thông đó lại càng như hổ thêm cánh, rõ ràng nhất cử phá khai xong Lục Bình vô thượng kiếm thuật thần thông!

Nhưng mà trong lúc Mã Tứ trưởng lão phá vây ra nháy mắt, đột nhiên trong hư không xoáy lên một cổ khí lưu rất nhỏ, lập tức lại khiến cho Tứ trưởng lão vừa mới đem thần niệm tản mát ra bên ngoài cơ thể thay đổi sắc mặt.

Bởi vì lúc trước, vô thượng kiếm thuật thần thông đó của Lục Bình quả thật là một loại bí thuật thần thông kiếm thuật tồn tại cùng thần niệm. Dưới thần niệm mạnh mẽ bàng bạc của Lục Bình công kích, chính là Tứ trưởng lão pháp tướng hậu kỳ tu vị cũng không khỏi không thu liễm thần niệm, dưới Thiên Mã pháp tướng che chở mới có thể thoát khỏi thần niệm truy tung.

Cũng chính bởi vì vậy, trước khi phá vỡ xung thiên kiếm vực của Lục Bình, Mã Tứ trưởng lão cũng không dám đơn giản phát tán ra thần niệm của bản thân. Nhưng vào một khắc lão ta phá vây ra, lại không phát hiện Lục Bình đã sớm mai phục Thủy U Vô Hình kiếm ở bên cạnh.

Khi Tứ trưởng lão phát tán ra thần niệm của bản thân phát giác được trong hư không quanh người chấn động quỷ dị, lúc này đã chậm. Thủy U kiếm đã tới ba thước trước người lão ta, đến thẳng mặt Tứ trưởng lão.

Dưới sự vội vàng, Tứ trưởng lão chỉ tới kịp triệu hoán ra hộ thân thần thông, đồng thời trên phía sau cổ của Tứ trưởng lão đột nhiên có bộ lông màu đen kéo dài ra, quấn quanh mà đi vươn về phía Thủy U kiếm.

Nhưng mà mặc dù Vô Hình Kiếm Quyết dùng thủ đoạn ẩn giấu đánh lén làm chủ, nhưng dù sao cũng một bộ đại thần thông kiếm quyết, như thế nào sẽ đã không có thủ đoạn chính diện nghênh đối địch chiến chứ?

Thủy U kiếm vào một khắc lộ ra hành tung chính là liên tiếp lóe ra năm đạo bóng kiếm. Lông dài màu đen quấn quanh mà đến trên thân Thủy U kiếm trong chốc lát bị xoắn đến tung bay lung tung, rồi sau đó Thủy U kiếm liên tiếp đâm xuyên qua chín đạo hộ thân cương khí, phá khai xong Tử trưởng lão hộ thân thần thông.

– Ahhh…

Đáng tiếc Thủy U kiếm sau khi liên tiếp phá vỡ bờm ngựa của Tứ trưởng lão đeo bám cùng với hệ thân thần thông đã đến lúc nó mạnh hết đà, chỉ lập tức chọc mù mắt trái của Tứ trưởng lão thì không còn lực tiến thêm tấc nào nữa.

Thiên Mã độc giác nện xuống, đập bay Thủy Ủ kiếm, Mã Tứ trưởng lão chỉ còn lại có một con mắt hung dữ liếc nhìn Lục Bình. Lão ta cũng không dám giao thủ, đột nhiên trong chớp mắt phi độn đi về phía tây.

Cùng lúc đó, cái linh bảo độc giác đột nhiên bắn ra, một hồi loạn hưởng leng keng. Linh Minh Cự Viên côn võng ngăn lại hai gã Thiên Mã tộc pháp tướng trung kỳ tu sĩ lập tức bị phá khai một lổ hổng. Hai đạo thân ảnh theo chỗ lỗ hổng phi độn ra, theo sát sau Mã Tứ trưởng lão hốt hoảng bay đi về phương tây.

– Ai, lão Viên ta còn không đánh đã ghiền, sao bỏ chạy rồi?

Trong lúc bất chợt bị Mã Tứ trưởng lão phá vỡ thần thông, khiến cho hai đối thủ chạy đi, làm Linh Minh Cự Viên Viên Long thất vọng, không khỏi giơ chân mắng to:

– Bọn hèn nhát, có bản lĩnh phân thắng bại xong rồi đi!

Ngay sau đó đầu cự viên này biến thành hình tráng hán đột nhiên chuyển hóa hư, hướng Lục Bình nói:

– Ta nói ngươi sao lại để cho thất lão Mã đó chạy đi chứ, khiến cho lão Viên ta ngay cả lông cũng không được đánh!

Lục Bình dở khóc dở cười, hai tay một quán, đáp:

– Nhân gia dù sao cũng đại tu sĩ, quyết định chủ ý muốn đi, điều đó tại hạ còn có thể ngăn được hay sao?

Một vị đại tu sĩ cùng Lục Bình đường đường chính chính một hồi đại chiến đại bại thua thiệt, ngay cả nhân tình đều bị chọc mù một mắt. Điều này đủ cho người trong cả tu luyện giới chứng kiến làm truyền kỳ một khắc, đầu Linh Minh Cự Viên lúc này rõ ràng phàn nàn Lục Bình quấy rầy hào hứng đánh nhau của hắn.

Tuy nhiên lập tức Lục Bình hiểu rõ ràng mục đích của người này, chỉ thấy hai mắt của cự hán chuyển một cái ùng ục, trên mặt thô cuồng lập tức hiện lên một đạo cười ngây ngô, nói:

– Ha ha, lúc nãy lão Viên ta giúp người ngăn lại hai con ngựa đó xem như giúp ngươi bề bộn. Bây giờ ngươi quấy rầy lão Viên ta hào hứng đánh nhau, lúc này đúng lúc thời điểm người trả ân tình rồi. Đến! Đến đây, trước tạm cùng lão Viên ta làm một hồi rồi nói sau!

Dứt lời, Viên Long đưa tay xoắn áo, tỏ tư thế muốn ra tay.

Lục Bình vội vàng khoát tay nói:

– Chậm đã chậm đã, ta nguyên vốn bị ba người Thiên Mã tộc vây công, ngay sau đó lại một phen đại chiến cùng một gã Thiên Mã tộc đại tu sĩ trưởng lão, lúc này một thân thực lực còn thừa bao nhiêu? Lão Viên nhất tộc các ngươi sẽ không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ?

Viên Long lập tức giận dữ, vỗ ngực đáp:

– Quả thực nói hưu nói vượn, chỉ dựa vào một câu nói kia của ngươi, lão Viên ta phải cùng người đánh qua một hồi. Tuy nhiên lão Viên ta từ trước đến nay công bình, ta cho ngươi thời gian mấy ngày tu dưỡng, chờ ngươi hồi phục, chúng ta lại đánh qua một hồi.

Lục Bình biết được Linh Minh Cự Viên nhất tộc từ trước đến nay bướng bỉnh, trận này đấu pháp tám chín phần mười cũng không tránh thoát, vì vậy chỉ phải bất đắc dĩ nói:

– Cũng được, chỉ là nơi đây một hồi đại chiến tất nhiên đã rước lấy rất nhiều người chú ý, lần này không thể ở lâu.

Viên Long cười một tiếng ”ha ha” quái dị, nói:

– Đúng lúc lão Viên ta cũng mệt mỏi rồi, hãy đến trên lưng huyền quy của ngươi nghỉ ngơi một lát. Lão Viên ta nhớ rõ lúc trước người từng nói qua muốn mời ta uống rượu, mà đầu tiên nói trước rồi, nếu là rượu không ngon, chớ trách lão Viên ta giễu cợt ngươi!