Chương 1196: Điệu hổ ly sơn

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lưỡng Nghi lâu chủ suy đoán quả thật không sai, sau khi Thanh Hồ thối lui không lâu, trước đó một vị tu sĩ đứng chung một chỗ cùng Lưỡng Nghi lậu chủ, Tam Tài lâu chủ đột nhiên ”ừ” một tiếng, nói:

– Lão nhị đoán không sai, quả thực có người lẻn vào, dự cảnh trận pháp bố trí trong núi đã bị xúc động rồi.

Thường lão tam kinh ngạc nhìn người này một cái, than thở:

– Lão ngũ tạo nghệ trên một đường trận pháp càng lúc càng kinh người, ta cùng với lão nhị cũng không phát hiện có người ẩn vào. Tuy nhiên đúng là vẫn không thể tránh được trận pháp trinh trắc của Lục Bình!

Lão ngũ lắc đầu, nói:

– Thủ đoạn che giấu hành tung tự thân của người tới cao minh dị thường. Nếu không phải hắn đi lại trên mặt đất đưa tới chấn động rất nhỏ làm xúc động trận pháp, đó là ngay cả ta cũng không biết người này thần không biết quỷ không hay tiến vào rồi.

Lưỡng Nghi lâu chủ vẫn không nói gì, lúc này mở miệng nói:

– Người đó nhất định chính là Lục Thiên Bình, cũng chỉ có người đó mới có thể đủ né qua thần niệm của bọn ta bao phủ, lẻn vào trong Cửu Huyền sơn.

Ngũ Hành lậu chủ nói:

– Có phải hiện tại đang đi tới hay không?

Lưỡng Nghi lâu chủ lắc đầu đáp:

– Lấy ba người chúng ta liên thủ đối phó hắn cũng đủ, chỉ là người này thực lực có thể chiến bại đại tu sĩ, đám ba người ta liên thủ xem như đánh bại nhưng cũng không giữ lại hắn được. Hiện tại chỉ cần đi theo tung tích của hắn là được, lúc này đây chủ yếu là hiểu rõ chỗ của Ngũ Hành bí tàng, muốn đối phó Lục Thiên Bình sẽ chờ tới lúc hắn đi ra từ trong bí tàng.

Thường lão tam sửng sốt, hỏi:

– Lần này là muốn đuổi tận giết tuyệt Lục Thiên Bình đó sao?

Lưỡng Nghi lâu chủ đáp:

– Vì Đạo Thiên bí tàng không thể quan tâm nhiều như vậy được. Các ngươi cũng đều đã rõ, là năm đó sau khi Đạo Thiên lão tổ từ Linh Loan Phúc Địa đi ra đã bị trọng thương, sau đó tu luyện giới không còn tin tức của ông ta nữa. Bản phái tiền bối đã sớm hoài nghi Đạo Thiên lão tổ lưu một chỗ cứ điểm di tàng ở phụ cận của Cửu Huyền lâu, Đạo Thiên lão tổ tám chín phần cũng bỏ mạng bên trong.

– Đáng tiếc là gần vạn năm qua, bản phái không ít tiền bối lão tổ đã từng không chỉ một lần tra xét khu vực phụ cận của bản phái. Cửu Huyền sơn càng là khu vực tra xét trọng điểm, nhưng mãi vẫn không thể phát hiện di tàng do Đạo Thiên lão tổ lưu lại, không ngờ lúc này đây lại có thể bị mấy tên ăn cắp vặt phát hiện lẻn vào một lần.

– Nghĩ một chút những lần Đạo Thiên bí tàng khai quật đều phát hiện số lượng bảo vật vô cùng nhiều. Đạo Thiên lão tổ trước khi chết cũng tất nhiên sẽ có một phen bố trí, mấy tên hại dân hại nước lấy được bất quá chút bề ngoài. Lúc này đây, chỗ Đạo Thiên lão tổ ngã xuống số lượng bảo vật chỉ có thể càng nhiều hơn, đây cũng là nguyên nhân đoán chừng bọn họ lần thứ hai lên trở lại!

Lưỡng Nghi Lâu chủ nói đến đây dựng một chút, nói:

– Lấy bản lĩnh của Lục Thiên Bình chỉ cần đi vào Đạo Thiên bí tàng, thu hoạch tất nhiên phải vượt qua mấy người Thanh Hồ Cửu Đạo không đáng mặt này. Nhưng chúng ta để tìm được cửa vào của Đạo Thiên bí tàng lại phải để chúng đi vào, chỉ có thể chờ lúc chúng đi ra rồi vây giết. Vào lúc đó, Ngụy lão đại cũng tới rồi, lão ngũ cũng có thể bày trận pháp ở cửa động, đến lúc đó Cửu Huyền lâu đích truyền Nhất Nguyên lâu, Lưỡng Nghi lâu, Tam Tài lâu, Ngũ Hành lâu liên thủ, có trận pháp tương trợ nữa, nếu là vẫn không thể thu thập Lục Thiên Bình đó lại, vậy chúng ta thật là cũng đừng nên làm đích truyền tu sĩ nữa, để tránh mất mặt xấu hổ chết đi!

Nhưng mà Lưỡng Nghi lâu chủ vừa dứt lời, sắc mặt của Ngũ Hành lâu chủ cũng trở nên càng lúc càng cổ quái. Thường Tam Tài một bên rất nhanh chú ý tới sắc mặt của Ngũ Hành lâu chủ, liền vội vàng hỏi:

– Lão ngũ làm sao vậy?

Ngũ Hành lâu chủ nhìn hai người một chút, đáp:

– Hắn đi tới về bên phía bên này của chúng ta rồi!

Lưỡng Nghi lâu chủ cả kinh, trừng hướng Ngũ Hành lâu chủ nói:

– Làm sao hắn phát hiện được chứ? Đạo trận pháp ẩn giấu hành tung của chúng ta lão ngũ ngươi không phải nói là sở ngộ trong Không Minh di trận, đó là bản phái đại tu sĩ đều không phát hiện được sao?

Ngũ Hành lâu chủ lúc này hiển nhiên cũng ngẩn ra khó hiểu, nhưng Thường Tam Tài ở một bên nói:

– Có thể hắn cũng không phát hiện chúng ta.

Lưỡng Nghi lâu chủ cùng Ngũ Hành lâu chủ sửng sốt, chợt nghe Thường Tam Tài nói tiếp:

– Vì sao cửa vào của Đạo Thiên di tàng không thể trên chỗ gò núi của chúng ta chứ?

Lục Bình khi lẻn vào Cửu Huyền sơn một đường đi nhanh, tuy nhiên hắn thủy chung chưa từng thi triển phi độn thuật, mà là kiên trì đi lại trên mặt đất. Hắn một đường đi qua mấy sơn cốc khe núi, lúc này mới đánh một vòng đi về phía gò núi chỗ của mọi người Cửu Huyền lâu.

Lục Bình đối với trận pháp cũng căn bản không coi là tinh thông, nhưng trong nhà có một vị đạo lữ tinh nghiên trận pháp. Hắn còn bị nhốt hơn hai mươi niên trong Không Minh di trận, lại được chín đạo bảo cấm trận pháp căn cơ ghi lại trong Không Minh di trận, Lục Bình hiểu về trận pháp cũng không cạn.

Hắn hôm nay càng là người mang Tam Thanh Chân Đồng thần thông đại thành, lúc dung luyện Cô Ưng huyết mạch, uy năng của Tam Thanh Chân Đồng càng mạnh, khi tiến vào Cửu Huyền sơn không lâu sau đó đã phát hiện trên gò núi bố trí một bộ trận pháp che lấp hành tung.

Ngũ Hành lêu chủ nếu nói lĩnh ngộ trận pháp bên trong Không Minh di trận, đối với Lục Bình mà nói lại là một truyện cười. Trận pháp che lấp hành tung căn bản là bắt chước một trận pháp hàng ngũ tầng thứ tám bên trong Không Minh di trận, hơn nữa vẫn chưa hoàn toàn phỏng chế thành công, chỉ ở những chỗ góc cạnh nhỏ hơi làm chút cải biến, nhìn qua chỉ tốt ở bề ngoài mà thôi.

Đương nhiên, người bày trận có thể tiến vào hàng ngũ tầng thứ tám của Không Minh di trận, chí ít cũng nói rõ người này tạo nghệ trên trận pháp còn trên Đặng Minh, chính là nhân vật cấp tông sư tự thân trận pháp, nếu là trong ngày thường Lục Bình thấy đương nhiên phải cẩn thận một chút.

Nhưng mà một đạo trận pháp này, nếu sao chép lợi hại như vậy, di trận sớm đã biết được câu trả lời dĩ nhiên cũng không khách khí như vậy. Hắn lập tức đi thẳng về đỉnh núi, chuẩn bị kiến thức một phen nhân vật đích truyền trong Cửu Huyền lâu.

Trên đỉnh gò núi, Thường Tam Tài một phen nói làm hai vị lâu chủ Lưỡng Nghi, Ngũ Hành rất tán thành. Đặc biệt Ngũ Hành Linh lâu càng nhận định Lục Bình kiên quyết không phát hiện trận pháp ở đỉnh núi, mà là Đạo Thiên di tàng lại nằm trên gò núi này.

Lưỡng Nghi lâu chủ gật đầu, nói:

– Đã như vậy, lão nhị lập tức khai trận pháp cấm chế để hắn tự do hoạt động. Bọn ta rút lui đi trước, đợi đến hắn tìm được cửa vào di tàng lại trở lại bao vây.

Ngũ Hành lâu chủ thi triển vài đạo pháp quyết. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Bình dưới chân núi, mặc dù toàn bộ trận pháp vẫn tồn tại, nhưng đã bị mất đi công năng trở ngại người tiến vào đỉnh núi, chỉ còn lại có hiệu quả che lấp hành tung. Nếu Lục Bình không có ”Tam Thanh Chân Đồng”, sợ rằng trên đỉnh núi này đi hết một vòng cũng không biết trên đó có một tòa trận pháp tồn tại.

Thần niệm của Lục Bình khẽ động, liền thấy ba đạo khí tức yếu ớt đến mức tận cùng rút lui ra khỏi từ một bên kia của đỉnh núi. Nếu thần niệm của Lục Bình không khác hẳn với thường nhân, sợ rằng chỉ biết đem ba đạo khí tức đó cho rằng là dã thú thường lui tới trong đêm tối giữa núi mà thôi.

Cử động của Cửu Huyền lâu khiến cho Lục Bình có chút mê hoặc, nhưng lập tức liền nghĩ tới điều gì, khóe miệng khẽ cười, liền quả thật làm như là ở trên đỉnh núi đi một vòng, sau đó phảng phất dưới chân bị vấp té lộn mèo gì đó. Hắn lảo đảo một cái, đạp tảng đá dưới chân bay đến chỗ lõm xuống dưới trên một mặt vách đá.

Vào lúc tảng đá đó đập ở phía trên, toàn bộ vách đá đột nhiên lóe lên một đạo linh quang sau đó theo hòn đá từ trên vách đá rơi xuống rồi lần nữa biến mất.

Xa xa Ngũ Hành lâu chủ thời khắc giám thị hết thảy phát sinh trên đỉnh núi, nhất thời khẽ hô nói:

– Hỏng rồi, bị hắn phát hiện rồi!

Theo sát liền thấy ở đỉnh núi, Lục Bình dường như cực kỳ kinh ngạc nhìn vách đá một chút, sau đó phảng phất ý thức được cái gì đó, độn quang lóe lên dưới chân, phi độn thật nhanh đi về phía ngoài Cửu Huyền sơn.

Thường Tam Tài trong lòng kỳ quái sao sự tình lại đúng dịp như vậy, thế có chết hay không? Lục Bình đường đường pháp tướng tu sĩ lại bị bán té lộn mèo một cái, đúng lúc đạp bay một khối tảng đá, nhưng lại đập vào trên một chỗ tiết điểm của trận pháp, khiến cho nguyên vốn trận pháp đã bị ẩn hình đột nhiên hiển lộ vết tích. Sao lại có nhiều trùng khớp cùng xảy ra như vậy?

Lúc này bên tai đã vang lên thanh âm lo lắng của Ngũ Hành lâu chủ, hỏi:

– Có đuổi theo hay không?

Không đuổi, lúc này bại lộ tung tích, sau khi đã thảo kinh xà Lục Thiên Bình đó đương nhiên sẽ không trở lại; nói là đuổi, không nói đến đuổi không kịp, cho dù đuổi kịp, ba người bọn họ liên thủ có thể bắt được Lục Thiên Bình sao?

Thường Tam Tài ít nhất cũng đã biết thực lực của Lục Bình lại không cho rằng bọn họ có thể làm được tới như vậy.

Trong thời gian nói chuyện, độn quang của Lục Bình sớm đã biến mất trong bầu trời. Thần niệm của ba người cũng không bắt được tung tích của Lục Bình nữa, không ngờ lại nhanh như vậy.

Lưỡng Nghi lâu chủ thở dài một hơi, nói:

– Không cần đuổi rồi, ít nhất chúng ta đã xác định được Đạo Thiên di tàng ngay trên ngọn núi này, cho dù là tốn hao một ít thời gian cũng có thể tìm ra di tàng.

Bên ngoài Cửu Huyền sơn, Chu Cửu Loan cùng Thất Tinh, Bát Quái hai vị lâu chủ ở đây cản lại Thanh Hồ, Chu Cửu Loan hậm hực nói:

– Tiện nhân, lần này xem ngươi trốn đâu!

Thanh Hồ nhìn ba người đứng quanh mười mấy trượng tạo thành góc chân định vậy nàng vào giữa, mỉm cười, đáp:

– Ta chưa nói muốn chạy trốn a!

Chu Cửu Loan ngẩn ra, liền thấy quang mang dưới chân của Thanh Hồ sáng lên một cái. Chu Cửu Loan thầm nghĩ một tiếng không xong, vội vã quát:

– Mau xuất thủ, đánh tan Truyền Tống trận dưới chân của ả!

Nhưng mà quang mang lóe lên rồi biến mất, trên đất làm gì còn có tung tích của Thanh Hồ. Ba người Chu Cửu Loan chạy tới chỗ lúc trước Thanh Hồ đứng yên, liền thấy trên Truyền Tống trận giản dị bị một tầng đất mỏng bao trùm có khắc họa phù văn truyền tống đã dần dần tiêu tán. Truyền Tống trận trung ương chỉ còn lại có một đạo truyền tống phù vì kích phát trận pháp rất nhanh mà xé rách!

Truyền Tống trận có thể có mục đích truyền tống, nhưng mà tốc độ phát động thong thả, nếu Truyền Tống trận tốc độ phát động nhanh, mục đích của truyền tống cũng không đủ chính xác. Nhưng lúc này hai thứ đó cũng hoàn mỹ kết hợp cùng nhau, đây là một đạo định hướng Truyền Tống trận!

Thanh Hồ đi đâu?

Một chỗ khe núi trong Cửu Huyền sơn lúc trước Lục Bình đã từng đi ngang qua, trong tiếng tất tất tác tác, Đại Bảo tận lực thu nhỏ thân hình lại nhưng như trước vẫn mập mạp như quả cầu thịt chui ra từ dưới mặt đất.
Trước đó Lục Bình lẻn vào trong Cửu Huyền sơn sở dĩ chọn lựa đi ở mặt đất, nguyên vốn chính là để yểm hộ Đại Bảo dưới chân hắn một đường thi triển thổ độn thuật.

Trong khe núi, Đại Bảo biến hóa nhanh chóng, một lần nữa hóa thành hình người cười ”hắc hắc”, cầm trong tay một món ném đi về phía trước. Vật ấy chính là một cái mật thi (chìa khóa mật) lúc trước ở trong tay Thanh Hồ dùng để ra vào Đạo Thiên di tàng, một thanh phủ hình pháp khí khéo léo!

Đại Bảo đi nửa vòng trong khe núi, đã phát hiện một khối tảng đá lớn mà Thanh Hồ nói trước đó, lập tức thấy Lục Bình tế lên phủ hình pháp khí. Pháp khí nhất thời hóa thành một thanh cự phủ uy phong lẫm lẫm, sau đó bỗng nhiên bổ một cái về phía tảng đá lớn.

Một tiếng “đùng”, cự thạch bị bổ thành hai đoạn, mà toàn bộ Cửu Huyền sơn lại dường như có một cái thanh la lớn bị đập vang vọng lên vậy.

Đại Bảo vừa thu lại pháp khí cầm trong tay, thân thể to mọng nhảy một cái tới trong cự thạch bị chém thành hai đoạn, cả người nhất thời vào trong không thấy đâu nữa. Mà hai khôi cự thạch gãy cũng trong nháy mắt hợp lại, hoàn chỉnh như lúc ban đầu.

Đại Bảo bổ xuống một búa gây chấn động không nhỏ, nhưng mà một tiếng vang đột ngột thật lớn cũng làm Cửu Huyền lâu tu sĩ dù sớm chuẩn bị xong vẫn bất ngờ không kịp đề phòng. Đám người Lưỡng Nghi lâu chủ bỗng nhiên ý thức được bọn họ bị người mưu hại. Không chỉ là Thanh Hồ, chính Lục Thiên Bình đó cũng chỉ là mồi, dụ dỗ bọn họ đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người bọn hắn, mà trong Cửu Huyền sơn không ngờ còn có người thứ ba lẻn đi vào.

Nhưng mà mấu chốt của vấn đề chính là rốt cuộc người thứ ba làm sao lẻn vào được? Vì sao trước đó Cửu Huyền lâu bố trí tất cả thủ đoạn ở chỗ này cũng không thể phát hiện người này tồn tại.

Cách đó không xa, độn quang của đám người Chu Cửu Loan cũng đi tới hội hợp cùng đám người Lưỡng Nghi lâu chủ, bọn họ đã trở lại sau khi bị Thanh Hồ thoát khỏi.

– Làm sao bây giờ?

Tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về phía Lưỡng Nghi lâu chủ, mà lúc này sắc mặt của Lưỡng Nghi lâu chủ cũng âm trầm đáng sợ. Trước đó hắn cho rằng hết thảy đều đã trong khống chế, nhưng lúc này bỗng phát hiện mình hiển nhiên bị Lục Thiên Bình đùa bỡn. Mấy tên đích truyền mỗi người không nói tiếng nào, chỉ có trên mặt của Chu Cửu Loan lộ ra nhìn có chút biểu tình hả hê.

– Tìm đi! Bây giờ còn có thể làm gì? Hãy bao vòng hết toàn bộ những chỗ khả nghi của Cửu Huyền sơn, chờ người của đối phương đi ra thì làm hết sức vây lấy.

Thường Tam Tài thấy rõ lúc này Lưỡng Nghi lâu chủ hiển nhiên có chút phân thân, vì vậy liền nói một câu như vậy.

Một câu nói của Thường Tam Tài cũng khiến cho Lưỡng Nghi lâu chủ tỉnh táo lại, nói tiếp:

– Tất cả mọi người không thể đơn độc hành động, một khi phát hiện khác thường trước tiên đeo bám người đến, những người khác theo sau chi viện..

Chu Cửu Loan một bên lơ đãng đong đưa hai tay của mình, ở bên trong nhất nói:

– Cửu Huyền sơn lớn như vậy, chỉ dựa vào vài người chúng ta để tìm sao? Ta xem cũng không cần băng bó mặt mũi, nên về môn phái cầu viện đi, gọi tới mấy người đại tu sĩ trong tu sĩ đời thứ hai, vây hắn thành nước chảy không lọt trong toàn bộ Cửu Huyền sơn. Cô nãi nãi cũng không tin hắn hoàn có thể bay lên trời!

– Nực cười, một Lục Thiên Bình đáng giá làm kinh động toàn bộ Cửu Huyền lâu sao?

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên tai mọi người, hầu như tinh thần của mọi người chấn động một cái. Ngay cả Thường Tam Tài linh tinh lang tang cũng nhổ cọng cỏ trong miệng ra. Mà đại tiểu thư Chu Cửu Loan tính hay châm chọc khiêu khích cũng biến mất.

– Ngụy lão đại, rốt cuộc huynh đã tới rồi!