Chương 1473: Hư Thật

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trên một chỗ hải vực không biết tên của Bắc Hải, Vũ Văn Phi Tường hành lễ với lão giả trước mặt hỏi:

– Tam tổ phụ, Lục Thiên Bình đó hôm nay trở về Bắc Hải có sinh ra ảnh hưởng với kế hoạch của bọn ta hay không?

Vũ Văn Thông Thiên xoay người lại, đôi mắt lẫm liệt lóe lên trong đêm tối, lạnh giọng đáp:

– Ảnh hưởng đương nhiên là có. Lục Thiên Bình đó lúc hậu kỳ có thể đánh chết thuần dương tu sĩ, hôm nay lên cấp thuần Dương, thực lực đương nhiên cao hơn một tầng lầu. Hôm nay hắn dám quang minh chánh đại trở về Bắc Hải, chứng minh hắn tuyệt đối tự tin với tu vi của mình. Cho tới hôm nay, thuần dương của ngũ đại thánh địa chưa từng liên thủ tiêu trừ Lục Thiên Bình, bản lĩnh chính là chứng minh tốt nhất với thực lực của hắn.

Vũ Văn Phi Tường cười nói:

– Nói đến chuyện này, hôm nay toàn bộ tu luyện giới đều có lời đồn đãi Lục Thiên Bình sở dĩ dám tứ vô kiêng kỵ xuất hiện ở Bắc Hải như vậy, cũng bởi vì Lục Thiên Bình trong tư hạ thỏa hiệp với ngũ đại thánh địa, tiết lộ tin tức của mấy vị thuần dương khác. Khi đó mới đưa đến Thạch Hoa lão tổ bị giết, Mãn Nguyệt lão tổ cũng thiếu chút nữa bị người vây giết. Chuyện này được truyền sói nổi ở tu luyện giới, sợ rằng ngũ đại tông môn liên minh vì thế đều sẽ che phủ lên bóng ma bất ổn.

Vũ Văn Thông Thiên liếc mắt nhìn Vũ Văn Phi Tường có chút hả hê, hỏi:

– Lời này người tin sao?

Vũ Văn Phi Tường thần sắc kinh ngạc, sau đó lắc đầu đáp:

– Không tin lắm, nhưng nghe nói những tông môn đệ tử khác của ngũ đại tông môn hôm nay đối với Chân Linh phái tu sĩ cũng đều là sắc mặt không tốt.

Vũ Văn Thông Thiên lại hỏi:

– Nhưng có pháp tướng tu sĩ tham dự không?

Vũ Văn Phi Tường sửng sốt, đáp:

– Không có!

– Ngươi hiểu chưa!

Vũ Văn Thông Thiên nói tiếp:

– Ngũ đại tông môn pháp tướng tu sĩ đều rất lý trí, bọn họ có lẽ đã suy đoán ra hư vọng của những lời đồn đãi đó. Có lẽ căn bản trước tiên lấy được thụ ý của thuần dưỡng lão tổ mình, không có pháp tướng tu sĩ tham dự, thì không tổn hao gì với liên minh của ngũ đại tông môn.

Vũ Văn Phi Tường không hiểu nói:

– Nhưng như vậy đúng là vấn thành tai họa ngầm chôn xuống liên minh của song phương. Những tu sĩ đời thứ tư, đời thứ năm đó ngày sau trưởng thành làm người cầm quyền tông môn của mỗi người cùng Chân Linh phái sinh ra xung đột. Ngũ đại tông môn vẫn có thể thân mật vô gian như hôm nay sao?

– Ngu xuẩn!

Vũ Văn Thông Thiên trách cứ không chút lưu tình làm sắc mặt của Vũ Văn Phi Tường đỏ lên, lại nghe Vũ Văn Thông Thiên nói tiếp:

– Nếu nói liên minh, bất quá là bởi vì hai bên cần thôi, tu luyện giới cuối cùng vẫn dựa vào thực lực của tự thân nói chuyện. Ngũ đại tông môn liên minh khi một ngày bắt đầu thành lập nhất định sẽ có một ngày giải tán. Cao tầng cầm quyền tu sĩ của song phương đối với lần này đều trong lòng biết rõ ràng, đã như vậy, cần gì phải vì mấy câu lời đồn đãi mà hao tổn.

Vũ Văn Phi Tường không hiểu hỏi:

– Vậy thì mục đích của người phát ra lời đồn đãi rốt cuộc ở chỗ nào?

Vũ Văn Thông Thiên trên mặt hiển lộ vẻ trào phúng, đáp:

– Thủ đoạn của Ngũ Hành tông càng ngày càng không phải thai diện rồi, đều là chuyện tốt suy nghĩ chút khích bác ly gián, ngồi hưởng kỳ thành.

– Lại là Ngũ Hành tông sao?

Vũ Văn Phi Tường thần sắc tràn đầy vẻ chán ghét, đáp:

– Đúng vậy, ban đầu Lục Thiên Bình đó ở Doanh Ngọc chiểu trạch độ thuần dương lôi kiếp, nơi đó khoảng cách Ngũ Hành tông gần nhất. Động tĩnh lớn như vậy, theo lý thuyết người của Ngũ Hành tông phải làm dẫn đầu cảm thấy mới đúng, nhưng cuối cùng lại là không một chút tin tức truyền ra. Bây giờ nhìn lại chỉ sợ không phải người của Ngũ Hành tông không đi, mà là đi nhưng không đòi được tiện nghi, vì vậy dùng thủ đoạn hạ sách như vậy.

Nói tới chỗ này Vũ Văn Phi Tường lại nghĩ tới điều gì, nói:

– Nói như vậy ngũ đại thánh địa thủy chung không có ai đi tìm Lục Thiên Bình phiền toái, sợ rằng bắt đầu từ chỗ của Ngũ Hành tông lấy được tin tức. Chẳng lẽ là Lục Thiên Bình đó lộ ra thực lực làm ngũ đại tông môn đều sinh lòng kiêng kỵ. Cũng chính bởi vì như vậy, Lục Thiên Bình đó mới dám với công khai lộ diện ở tu luyện giới.

Sự suy đoán của Vũ Văn Phi Tường làm Vũ Văn Thông Thiên cũng có một ít ngạc nhiên, ngay sau đó hai mắt lập lòe không biết tự định chút gì.

Thần sắc của Vũ Văn Thông Thiên không giấu giếm được Vũ Văn Phi Tường. Vũ Văn Phi Tường thận trọng hỏi:

– Tam tổ phụ, chuyện Thất Tinh động thiên tuy nói gia tộc sớm có lưu ý, nhưng lần này đột nhiên tiến vào Bắc Hải có phải bởi vì duyên cớ sau lưng có Ngũ Hành tông hay không?

Vũ Văn Thông Thiên chần chờ một chút, lúc này mới gật đầu đáp:

– Đúng vậy, tuy nói gia tộc đối với Thất Tinh động thiên sớm có hoài nghi vì chuyện của tiểu thiên thế giới hay không, còn đã từng đặc biệt phái ngươi tới Bắc Hải dò xét. Nhưng Thất Tinh động thiên nấp trong hư không chính là bảy vị đại thần thông liên thủ làm nên, muốn mưu lấy khó khăn cực lớn. Còn có truyền thuyết sau lưng bảy vị đại thần thông đó tựa hồ có Khai Thiên Thất Tổ đầu đuôi bố cục. Vì vậy lúc này mới một mực không dám làm gì, hôm nay cũng được Ngũ Hành tông trợ giúp, lúc này mới trở lại Bắc Hải.

Vũ Văn Phi Tường nói:

– Ngũ Hành tông đây là giấu dã tâm trong túi, muốn gia tộc ta cùng Chân Linh phái đấu nhau a!

– Ngũ Hành tông đây là dương mưu, bọn ta chính là biết được thì có thể như thế nào? Vũ Văn thế gia tuy nói được xưng đệ nhất thiên hạ thế gia, nhưng thủy chung không thể có được tiểu thiên thế giới. Không có tiểu thiên thế giới dung thân, Vũ Văn gia tộc thủy chung không thể đánh vỡ số mệnh do khai thiên lưu lại, trở thành chân chính cùng thánh địa tịnh giá tề khu thậm chí vượt qua xa chỗ của thánh địa. Đây cũng là duyên cớ những năm gần đây tổ phụ ta một mực ủng hộ người tìm kiếm tiểu thiên thế giới.

– Đáng tiếc đám người Tiêu Bạch Vũ bên ngoài Cửu Huyền lâu đắc thủ quá nhanh. Người nọ hiển nhiên trong đó địa vị không cao, hơn nữa gia tộc nội bộ thủy chung có người cản trở. Nếu không, có người nọ làm nội ứng, hết thảy mưu đồ của đám người Tiêu Bạch Vũ có lẽ chính là thành Vũ Văn thế gia ta làm giá y!

Vũ Văn Thông Thiên lắc đầu nói

– Ngươi chớ có xem thường Tiêu Bạch Vũ, Thất Phiến, Phùng Lục những người đó. Vô luận là tâm trí, thực lực, bọn họ đều là một nhóm người đứng đầu nhất phương thế giới này. Bọn họ có thể liên kết hơn mười vị cấp bậc thuần dương tu sĩ mưu tính Cửu Huyền lâu, âm thầm sợ rằng đã làm xong phòng bị đối với trạng huống bất ngờ. Chuyện Cửu Huyền lâu lão phu vốn ôm mục đích chính là có thể thành thì tốt nhất, không thành cũng nằm trong dự liệu.

Vũ Văn Phi Tường liền nói:

– Tam tổ phụ, người nọ gần đây có truyền về tin tức có liên quan đám người Tiêu Bạch Vũ, Lục Thiên Bình hay không? Đặc biệt là Lục Thiên Bình đó, hài nhi luôn cảm giác Lục Thiên Bình lần này trở về Bắc Hải là có mưu đồ gì kinh người, có lẽ là hướng về phía Thất Tinh động thiên, có nên cử người nọ đi dò thử ý kiến hay không?

– Sau chuyện Cửu Huyền lâu, những người này đã phân đạo dương tiêu, hai bên không còn liên lạc. Thứ nhất là vì để tránh cho dính líu với nhau do ngũ đại thánh địa liên thủ tiêu trừ trả thù. Thứ hai sợ rằng hiềm khích đã sớm sinh ra giữa những người đó, đã không cách nào tín nhiệm lẫn nhau, chính là người nọ cũng rất ít biết được tin tức của những người khác.

Vũ Văn Thông Thiên cười nói:

– Lục Thiên Bình được Chân Linh truyền thừa, hắn chính là nhân vật kiệt xuất nhất của phương thiên địa này, xem ra có ở khả năng cực cao thành tựu Chân Linh, hơn nữa thời gian cũng cực nhanh. Nếu không muốn rời khỏi phương thế giới này nhanh như vậy, thế thì chuyện cần thiết nhất hiện nay dĩ nhiên là phải tìm được tiểu thiên thế giới tồn thân. Vì vậy, nhằm vào Thất Tinh động thiên, tranh đấu giữa Vũ Văn thế gia ta cùng Chân Linh phái đã không thể tránh khỏi.

Trên Hoàng Ly đảo, Thiên Hồ thấy trận pháp kỳ quái bày ra trong mật địa, cùng với mấy món bày trận khí cụ ở bốn phía, có chút không tin tưởng hỏi:

– Vì một Thất Tinh động thiên, sẽ phải dùng hết rất nhiều linh bảo trận khí này sao?

Lục Bình cười đáp:

– Nếu thật đúng là có nắm chắc lấy được Thất Tinh động thiên, đừng nói là Thương Hải tam bảo, pháp bảo luyện đan lô, chính là thuần dương linh bảo thì có sao?

Thiên Hồ cả kinh hỏi:
– Chẳng lẽ đã như thế cũng không nhất định lấy được Thất Tinh động thiên sao?

Lục Bình lắc đầu đáp:

– Không rõ! Thất Tinh động thiên ở Bắc Hải xuất hiện đã lâu, không phải là không có người cố gắng lấy được chỗ tòa động thiên thế giới này. Nhưng lại thủy chung không nắm bắt được mấu chốt của vấn đề, chỉ có thể bị động chờ đợi trăm năm một lần tự đi khai ích. Hôm nay bổn phái tuy nói từ lịch đại lưu lại truyền thuyết, tổng hợp phân tích trong Phi Linh đảo truyền thừa, Thượng Hải tông truyền thừa. Đặc biệt là Thương Hải tông đã từng nhận định Thương Hải lão tổ ban đầu chính là người duy nhất nắm giữ phương pháp tự do ra vào Thất Tinh động thiên, cho ra được một kết luận có khả năng như vậy. Nhưng thật có thể đem Thất Tinh động thiên lưu ở Hoàng Ly đảo hay không, chính ta cũng không nắm chắc.

– Có phải bởi vì duyên cớ Vũ Văn thế gia gần đây xuất hiện ở Bắc Hải hay không?

Thiên Hồ suy nghĩ một chút hỏi.

Lục Bình gật đầu đáp:

– Vũ Văn thế gia đích xác là một người phiền phức, cũng không ai biết khai thiên đệ nhất thế gia đó rốt cuộc nắm giữ chút bí mật gì, đây mới làm người ta kiêng kỵ nhất.

Lục Bình dừng một chút nói tiếp:

– Gần đây có tin tức từ Trung Thổ truyền tới, Vũ Văn thế gia lại có một vị thuần dương đã đến Đông Hải, không biết ngày nào chỉ sợ cũng muốn xuất hiện ở Bắc Hải. Hơn nữa hôm nay Vũ Văn Thông Thiên ở Bắc Hải, còn có Vũ Văn Phi Tường cùng mấy vị đại tu sĩ tương trợ. Bổn phái cho dù là đầu xà, muốn ngăn trở Vũ Văn thể gia mạnh tay cướp đoạt chỉ sợ cũng không dễ!

Lục Bình trở lại trong động phủ của mình, Vương Huyền Kỳ với Đỗ Huyền Lạc đã chờ trong động phủ.

Sau khi thấy Lục Bình, sư huynh đệ hai người hướng về phía Lục Bình bẩm báo hết bọn họ trải qua Trung Thổ du lịch lần này, cuối cùng hai người tựa hồ còn muốn hướng về phía Lục Bình bẩm báo gì đó, lại bị Lục Bình đưa tay dừng lại, hỏi:

– Hai người các ngươi lần này ở Trung Thổ du lịch trước sau tổng cộng cùng Thiên Huyền tông, Thiên Nguyệt tông hai phái tu sĩ so tài qua bao nhiêu người?

Vương Huyền Kỳ đáp:

– Đệ tử cung Thiên Huyền tông tu sĩ giao thủ mười bảy lần, mười lăm thắng hai bại, cùng Thiên Nguyệt tông tu sĩ đời thứ tư giao thủ chín lần, toàn thắng!

Đỗ Huyền Lạc lại nói:

– Đệ tử không bằng đại sư huynh. Đệ tử cung Thiên Huyền tông tu sĩ đời thứ tư giao thủ mười hai lần, bảy thắng bốn huề một thua, cùng Thiên Nguyệt tông tu sĩ cùng lứa giao thủ chín lần, năm thắng bốn huề.

Vương Huyền Kỳ cười nói:

– Đệ tử không bằng sư đệ thương hương tiếc ngọc, một khi cùng người giao thủ, từ trước đến giờ đều không thắng là bại. Thiên Nguyệt tông tuy nhiều nữ tu, nhưng cũng khó mà nương tay.

Đỗ Huyền Lạc cười một tiếng “ha ha”, có chút bất bình vì Vương Huyền Kỳ, nói:

– Sư huynh kiếm thuật sắc bén. Thiên Huyền tông tu sĩ đời thứ tư cuối cùng vì mặt mũi, không ngờ lại để cho tu sĩ đời thứ tư lên cấp pháp tướng xuất thủ. Nếu không sư huynh ở Thiên Huyền tông chiến tích như cũ là toàn thắng.

Lục Bình nghe vậy là nhíu mày một cái, hỏi:

– Thế nào, Thiên Huyền tông pháp tướng tu sĩ cũng xuất thủ sao?

Vương Huyền Kỳ không dám giấu giếm, đáp:

– Đệ tử bởi vì Thiên Huyền tông có người nói lên lão sư, đệ tử không cam lòng, trong lúc so tài xuất thủ nặng một ít, bị thương nặng hai người. Khi đó mới đưa tới đích truyền đời thứ tư lên cấp pháp tướng xuất thủ. Đệ tử liền bại hai lần, khiến cho lão sư mất thể diện.

Lục Bình nghe vậy chân mày giãn ra, nhưng vẫn nghiêm giọng nói:

– Như tu luyện giới hiện nay ngũ đại thánh địa đích truyền đời thứ tư đã bắt đầu ngưng tụ pháp tướng. Giống như Thiên Huyền tống lão bài đại hình tông môn như vậy cũng bắt đầu có đệ tử đời thứ tư ngưng tụ pháp tướng. Hai người các ngươi tích lũy vốn cũng đủ rồi, nhưng hai người các ngươi có biết vi sư vì sao để cho các ngươi lần nữa đè nén tu vi, thậm chí không để cho hai người các ngươi ngưng luyện loại thiên địa linh vật thứ ba thành tựu phẩn cấp kim đan, mà là đi ra ngoài du lịch rèn luyện hay không?

Không đợi hai người trả lời, liền nghe Lục Bình tiếp tục nói:

– Tâm tính nóng nảy, chỉ biết hảo dùng đấu ngoan, không biết tìm hiểu tình thế, như vậy hai người các ngươi tương lai làm sao có thể thừa kế Thính Đào phủ y bát?

Vương Huyền Kỳ cùng Đỗ Huyền Lạc nhìn thấy Lục Bình tức giận không khỏi câm như hến. Ngay vào lúc này, Lục Bình ngồi lên ghế trên đột nhiên ngậm miệng không nói. Hai người Vương, Đỗ thận trọng ngẩng đầu nhìn Lục Bình, lại thấy lão sư khi đó cũng chau mày, tựa hồ trên mặt có vẻ không hiểu, không khỏi trong lòng kỳ quái.

Ngay vào lúc đó, Lục Bình mở miệng nói:

– Huyền Kỳ, Huyền Lạc, hai người các ngươi hãy đi ra ngoài Hoàng Ly đảo đại diện vi sư nghênh đón Lâm Vũ tiền bối!