Chương 1188: Gặp lại Thanh Hồ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Không ngờ là ba người bọn họ!

Lục Bình nhìn độn quang của ba người một đường đi đến từ phương hướng gò núi, đến hơn mười dặm phụ cận, hiển nhiên đã nhận ra tình trạng ở đỉnh gò núi, độn quang của ba người ngừng ở đó chốc lát, sau đó lại phi độn tới bên này.

Hơn mười dặm bên ngoài, Thanh Hồ phát hiện tình hình ở định gò núi trước, hai người Thanh Lang cùng Thanh Hổ cũng đều ngừng thân hình.

– Đại tỷ, hình như là có người bị ma la vây công nha!

Thanh Hổ chậm rãi thu hồi thần niệm đã nỗ lực khai rộng ra, hiển nhiên có thể phát giác tình hình hơn mười dặm bên ngoài đối với Thanh Hổ cũng có một chút miễn cưỡng. Nhưng mà trên mặt hắn lại hiện lên một đạo nghi hoặc, hiển nhiên ở nơi hoang giao dã ngoại này xuất hiện tình huống một bầy ma la vây công tu sĩ như thế nhiều ít đều tỏ ra quỷ dị.

Tu vị của Thanh Lang phải kém hơn một chút so với Thanh Hổ, nhưng mà đầu óc của Thanh Lang hiển nhiên ý thức hơn một chút nếu so với Thanh Hổ, thấp giọng nói:

– Đại tỷ, hơi này không thể ở lâu, huống chi lúc này ba người chúng ta còn không thoát khỏi nguy hiểm, người của Cửu Huyền Lâu tùy thời cũng có thể đuổi theo!

Thanh Hổ nghe vậy cũng nói:

– Vậy mặc kệ bọn họ, chúng ta nhanh đi tìm Lục Thiên Bình đó. Người này có người nói là đang đi dọc theo Thanh Minh Giang du lịch, nhưng lại đi chậm như con ốc sên vậy. Nếu biết rằng hắn bây giờ còn ở hạ du ma ma thằng tháng, thì lúc đầu chúng ta cũng không cần mạo hiểm chờ hắn trong địa giới của Cửu Huyền Lâu nữa, kết quả bị nữ nhân điển Chu Cửu Loan đó phát hiện.

Thanh Lang trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói với Thanh Hồ:

– Đại tỷ, Lục Thiên Bình đó hôm nay uy phong thật lớn, ngay cả đại tu sĩ đều chiến bại. Chúng ta phải nhanh tìm được hắn mới có thể không sợ truy binh sau lưng, hơn nữa mới có cơ hội cứu trở về tiểu tử, tiểu thất, tiểu bát ba người bọn họ.

Thanh Hồ cũng trầm ngâm chỉ chốc lát, nói:

– Hai người bị vây kia là hai gã yêu tu, một con Khổng Tước, một con Cô Ưng.

Thanh Lang giật mình, hỏi:

– Cô Ưng nhất tộc sao?

Dứt lời, nhưng cũng trầm mặc xuống. Một bên Thanh Hổ lại lớn giọng nói:

– Vậy còn chờ gì, trên người tiểu ngũ có huyết mạch của Cô Ưng nhất tộc. Hắn từng được một vị Cô Ưng nhất tộc tiền bối chỉ điểm, đã sớm lập được lời thề trên người phải mang ân tình đó của Cô Ưng nhất tộc. Lần này Cô Ưng nhất tộc tu sĩ gặp rủi ro, tiểu ngũ lại mất, các ngươi phải nên cứu giúp, coi như là thay tiểu ngũ trả lại phần ân tình đó!

Thanh Hồ gật đầu, đáp:

– Lão nhị nói đúng là đạo lý này, lại nói ma la nhất tộc chính là đại địch của tu luyện giới, nếu đụng phải bọn ta cũng nên ra một phân lực, cũng coi là nhất cử lưỡng tiện.

Thanh Lang chặn lại nói:

– Bọn ta cứu hai người đó là phải rồi, xem ra bầy ma la vây công hai người này thực lực cũng không kém, vạn vật phức tạp kéo chúng ta ở chỗ này. Phải biết rằng bà nương điển Cửu Huyền Lâu bây giờ còn đang đuổi theo phía sau, nếu như bị nàng ta đuổi kịp thì phiền toái rồi.

Thanh Hổ thấy rõ khi Thanh Lang nói chuyện thì ánh mắt cũng vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, nhất thời tức giận nói:

– Ngươi làm gì thế luôn nhìn ta như vậy, ta cũng không muốn sinh thêm rắc rối!

Thanh Lang hừ lạnh một tiếng, đáp:

– Chỉ hy vọng như thế!

Thanh Hổ nhất thời cả giận hỏi:

– Ngươi lời này có ý gì?

Thanh Lang thấp giọng đáp:

– Nếu không phải lần trước ngươi nóng mặt đấu pháp giết mờ cả mắt, bị Cửu Huyền Lâu nhân cơ hội vậy, thất muội bọn họ làm sao sẽ bị nữ nhân điển Chu Cửu Loan đó bắt lại, tứ đệ ba người bọn họ làm sao mà chết chứ ?

Thần sắc của Thanh Hổ nổi giận rồi đột nhiên bị kiềm hãm, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bỗng nhiên nghe được Thanh Hồ quát lên:

– Được rồi, tất cả câm miệng!

Thanh Hổ cùng Thanh Lang hai người đều hừ lạnh một tiếng không thèm nói thêm gì nữa, lúc này Thanh Hồ mới mở miệng nói:

– Từ bên ngoài khai một đạo lỗ hổng, cứu hai người đó ra xong chúng ta sẽ đi!

Ba đạo độn quang lại vọt lên cao, bay tới phía gò núi. Hai người Dương Hoa Quân cùng Doanh Ngạo rất nhanh đã nhận ra ba người Thanh Hồ, lúc này có người bay tới hiển nhiên là để tương trợ hai người, Dương Hoa Quân lớn tiếng nói

– Cám ơn ba vị đạo hữu xuất thủ tương trợ. Xin ba vị hãy lưu lại tên, ngày sau Dương Hoa Quân tất có hậu báo!

Hiện nay ba người Thanh Hồ cũng đều pháp tướng kỳ tu sĩ, đặc biệt bản thân Thanh Hồ, cũng đã vượt qua lối kiếp lần thứ hai, thực lực cũng yếu hơn một ít so với những kẻ có hạng trong Thánh Địa đích truyền mà thôi. Thanh Hổ, Thanh Lang cũng đều coi là hảo thủ trong pháp tướng sơ kỳ.

Ba người xuất thủ, đầu tiên quấn lấy đầu Ngọc Ma đó. Một thanh tuyến hoa cự phủ trong tay của Thanh Hồ mang uy phong khai sơn liệt thạch một búa tiếp theo một búa bổ tới trên đầu của Ngọc Ma, dưới sự xuất kỳ bất ý trong lúc nhất thời đánh cho đầu Ngọc Ma liên tiếp tại lui.

Nhưng mà bản thân Thanh Hồ cũng biết được thực lực của tự thân, trong đồng cấp tu sĩ, Thanh Hồ tuy rằng được cho là hảo thủ, nhưng cũng không đến mức một mình chính diện chống lại một con Ngọc Ma La.

Nàng ta dựa vào bất quá là bộ phủ pháp thần thông mang theo loại khí thế chưa từng có từ trước tới nay cùng với lúc trước Ngọc Ma trở tay không kịp mà thôi. Một khi Ngọc Ma chống nổi ba đợt tấn công điên cuồng của Thanh Hồ, chỉ sợ cũng phải đến phiên bản thân Thanh Hồ khó chịu rồi.

Ngay vào lúc Thanh Hồ tạm thời đỡ được một đầu Ngọc Ma, Thanh Hổ cùng Thanh Lang cũng liên tiếp xuất thủ, xông phá bầy ma la ngăn trở bên ngoài, chia nhau đánh lén hai đầu Huyết Tu La bị thương, đánh cho trọng thương lần nữa.

Sau đó hai người cũng không chờ kết quả hai đầu Huyết Tu La thoi thóp hơi tàn, đột nhiên quay lại liên thủ đánh một đầu Huyết Ma một mực phối hợp Ngọc Ma kia công kích hai người Dương Hoa Quân.

Vào lúc ba người Thanh Hồ đột nhiên gia nhập chiến đoàn, hai người Dương Hoa Quân cùng Doanh Ngạo cũng đột nhiên bạo phát. Tuy rằng trước đó hai người đều đã thân chịu trọng thương, nhưng cũng không nghĩa là trong tay hai người không có thủ đoạn liều mạng áp đáy rương.

Lần này xem ra rốt cuộc hai người cũng có cơ hội thoát mạng, hiển nhiên đều muốn thi triển ra thủ đoạn liều mạng áp đáy rương của mỗi người.

Trường cung trong tay Dương Hoa Quân khẽ đảo một cái, dây cung lại tiếp tục đổ xuống, sau đó bỗng nhiên thấy nàng ta kéo trường cung lần nữa. Nhưng trên dây cung cũng không có tên, mà là một cây bản mệnh linh vũ cắm trên cánh cung lóe lên ánh sáng màu vàng cũng nhanh chóng phai nhạt xuống. Theo bản mệnh linh vũ ảm đạm, trên dây cung kéo xuống cũng sinh ra một mũi tên dài sáng bóng lóe ra màu vàng, xa xa chỉ hướng một đầu Ngọc Tu La cách đó không xa.

Cùng lúc đó, một đôi cánh đạo trong tay Doanh Ngạo đột nhiên phân giải, hóa thành một trăm lẻ tám chiếc lông chim màu đỏ đen. Mỗi một chiếc lông chim đều là một cái vũ đạo sắc bén, rõ ràng là một trăm lẻ tám món thông linh pháp bảo, lần nữa hợp thành đạo mang đại trận. Chỉ có điều lúc này đây, uy năng của vô thượng thần thông hiển nhiên cao hơn mấy thành so với một lần trước đó, đối mặt đao mang đại trận, một đầu Ngọc Tu La khác đối chiến cùng Doanh Ngọc cũng vội vã lui về phía sau.

Hai con Ngọc Tu La chia nhau bị buộc không dám tiến lên đeo bám. Khi hai người vội vàng xung phong liều chế về phía chỗ của Thanh Lang cùng Thanh Hổ, hội hợp cùng hai người đó, bốn người liên thủ hướng ra phía ngoài tiếp ứng Thanh Hồ lúc này đã bị Ngọc Ma đánh cho thảm hại không chịu nổi. Mà hai đầu Ngọc Tu La thoát khỏi khi đó cũng thong thả lại sức, vẫn không từ bỏ cứ theo phía sau bốn người, hiển nhiên không muốn miếng mồi ngon vì vậy mà chạy mất.

Đúng lúc này, bên ngoài rừng cây đột nhiên truyền đến một tiếng kêu dài. Một đạo lôi quang không đợi tiếng kêu dài đó ngừng lập tức đã bổ vào gần bầu trời, sau đó một người hiện ra thân hình từ trong lôi quang. Đó không phải Vũ Văn Thế Gia Vũ Văn Kinh Lôi thì là người nào?

Vũ Văn Kinh Lôi tới phụ cận của gò núi hiển nhiên không ngoài ý liệu của Dương Hoa Quân cùng với đám người Thanh Hồ. Chính là Lục Bình ẩn thân trong không trung trước đó không phát giác chút nào.

Nhìn tới phương hướng tiếng kêu dài trước đó truyền lại, hiển nhiên cách rừng cây chỉ có vài dặm, nhưng mà thần niệm của Lục Bình bao trùm, không ngờ lại trước đó cũng không phát hiện có người ẩn núp nơi đó. Vũ Văn Thế Gia không hổ là đệ nhất thiên hạ thế gia, truyền thừa có thể truy ngược đến thời kì khai thiên, quả nhiên kỳ công diệu thuật của họ nhiều vô số kể.

Vào lúc Lục Bình âm thầm kinh dị tài lực phía sau của Vũ Văn Thế Gia, Vũ Văn Kinh Lôi đã hét lớn một tiếng, nói:

– Chư vị chớ hoảng sợ, Vũ Văn Kinh Lôi cũng tới đây!

Vừa dứt lời, mấy đạo lôi quang phẩm chất như nước dội tới đã nổ tung trước bốn người Thanh Lang cùng với Dương Hoa Quân, nhất cử kinh sợ ma la đại quân ép đi lên bốn phía. Ngoài ra còn có một đạo lôi quang chính là hạ xuống về phía Ngọc Ma phản kích Thanh Hồ, hóa giải áp lực cho Thanh Hồ.

Vũ Văn Kinh Lôi gia nhập có thể khiến cho hình thức trên sân nhất thời biến đổi. Vũ Văn Kinh Lôi nguyên vốn không kém gì cao thủ của thánh địa đích truyền, trong khi vừa có thực lực cỡ như Dương Hoa Quân, Doanh Ngạo, vừa một thân lôi điện thần thông chuyên môn khắc chế ma la. Hắn vừa ra tay lập tức chấn nhiếp ba đầu Ngọc Ma La, hai đầu Huyết Tu La lúc trước bị Dương Hoa Quân và đám người Thanh Lang trước sau bị thương nặng tại chỗ lại biến thành tro tàn dưới mấy đạo lôi quang.

Vũ Văn Kinh Lôi cười to “ha ha”, nói:

– Chư vị, chúng ta liên thủ chém giết đám ma la này được không, cũng tránh cho bọn nó khắp nơi làm hại!

Không ngờ Vũ Văn Kinh Lôi vừa dứt lời, Thanh Hồ đầu tiên đáp:

– Vũ Văn Thế Gia đạo hữu, ba huynh muội bọn ta lần này xuất thủ cũng chỉ là muốn cứu hai người này, muốn trả lại phần ân tình cho một vị Cô Ưng tộc tiền bối mà thôi. Thế nhưng ba người bọn ta dù có muốn vậy, nhưng không đủ khả năng , thực sự xin lỗi rồi!

Dương Hoa Quân lúc này cũng mở miệng nói:

– Vũ Văn đạo hữu dốc sức tương trợ, song có điều tại hạ cùng với Ngạo huynh lúc này cũng thân chịu trọng thương, lúc trước đột phá vòng vây cũng sức cùng lực kiệt, sợ là không giúp được gì, thật không phải rồi!

Vũ Văn Kinh Lôi nghe đến mấy người này đều không hẹn mà cùng mở miệng cự tuyệt, hiển nhiên cũng có chút lúng túng, vội vã cười đáp:

– Ah, là tại hạ suy nghĩ không chu tất, như vậy chư vị lui trước đi, tại hạ vì chư vị cản phía sau!

Dứt lời, tiếng sấm nổ mãnh liệt, lại là mấy đạo lôi quang rớt xuống, đan vào lẫn nhau giữa không trung, thậm chí thành một đạo lôi võng, chắn giữa mọi người cùng ma la đuổi theo tới.

Chỉ nghe Vũ Văn Kinh Lôi nói:

– Chư vị mau lui lại! Tại hạ chống đỡ thời gian cũng không được lâu.

Dương Hoa Quân đáp:

– Vũ Văn đạo hữu cao thượng, Khổng Tước Dương Hoa Quân cùng Cô Ưng Doanh Ngạo ngày sau sẽ báo đáp, còn có ba vị đạo hữu chẳng biết xưng hô như thế nào? Hôm nay cứu giúp chi ân, Khổng Tước Vương Tộc tất có sở báo.

Thoát khỏi Ngọc Ma đeo bám, Thanh Hồ đã hội hợp cùng hai người Thanh Hổ, Thanh Lang, nghe được Dương Hoa Quân nói, Thanh Hồ khoát tay đáp:

– Không cần phải vậy, hôm nay bọn ta xuất thủ chỉ vì đáp lại tình cảm của Cô Ưng nhất tộc, ngày sau nếu có duyên, bọn ta lại tiếp tục già mồm cãi láo cũng không muộn!

Dứt lời, Thanh Hồ cùng Thanh Lang, Thanh Hồ đã bay lên trời, Thanh Hồ cao giọng nói:

– Đa tạ Vũ Văn đạo hữu chặn phía sau, bọn ta đã được thoát ly hiểm cảnh, đạo hữu cũng mau mau lui lại.

Vũ Văn Kinh Lôi cao giọng cười đáp:

– Phải nên như vậy!

Dứt lời, lôi vương đột nhiên nổ tung, vô số lôi quang tàn sát bừa bãi, có thể khiến cho phạm vi trong diện tích mười mấy trượng đều trở thành lôi quang điện vực. Bên trong không ngừng truyền đến tiếng gào thét thống khổ của ma la, mà người của Vũ Văn Kinh Lôi cũng nhân cơ hội rời khỏi mấy dặm ngoài gò núi.

Nơi chân trời lại có mấy đạo quang mang lóe lên, hiển nhiên lúc này lại có người đang phi độn đến về phía bên này. Sắc mặt của Thanh Lang không thay đổi, thanh âm lại có vẻ lo lắng dị thường, thấp giọng nói:

– Đại tỷ, người của Cửu Huyền Lâu đuổi tới, chúng ta phải nhanh đi thôi!

Độn quang lóe lên nơi chân trời không chỉ đám ba người Thanh Hồ nhìn thấy, ngay cả đám ba người Vũ Văn Kinh Lôi cùng với Dương Hoa Quân, Doanh Ngạo đều đã chú ý tới.

Vũ Văn Kinh Lôi rất vui mừng, nói:

– Xem ra như là Cửu Huyền Lâu đạo hữu, nếu là có thể thính Cửu Huyền Lâu đạo hữu tương trợ, rất có khả năng tiêu diệt một đám ma la này, chư vị nghĩ như thế nào?

Nguyên vốn hai người Dương Hoa Quân, Doanh Ngạo muốn rời đi nhưng nhất thời rất ý động. Lúc trước họ bị một đám ma la không giải thích được vây công bày bẫy, phải nói trong lòng của hai người Dương Hoa Quân không nhịn một lửa đó là nói dối. Song lúc nãy Vũ Văn Kinh Lôi mời hai người, bọn họ đích xác đã đến nó mạnh hết đà, nghịch tập cũng lực bất tòng tâm.

Nhưng hiện tại nếu là thật có người của Cửu Huyền Lâu gia nhập, tiêu diệt một đoàn ma la này, thỏa một khẩu ác khí dường như cũng không phải việc khó gì.

Vào lúc hai người Dương Hoa Quân có chút ý động, bên tại lại đột nhiên nghe được ba huynh muội Thanh Hồ đột nhiên nói:

– Đã như vậy, bọn ta xin cáo từ trước!

Dứt lời, cũng không chờ đám người Vũ Văn Kinh Lôi giữ lại, trực tiếp nhấc lên độn quang rời khỏi nơi đó.

Sắc mặt của ba người Thanh Hồ khó coi dị thường, bọn họ thật không ngờ người của Cửu Huyền Lâu lại có thể đuổi theo nhanh như vậy.

Thanh Hồ càng tự trách, nguyên vốn nàng xem ra lúc trước, đám người Cửu Huyền Lâu đã bị bọn họ bỏ rơi khoảng cách cũng đủ xa, thật không ngờ bọn họ không lại đuổi theo nhanh như vậy. Nếu không nàng vô luận như thế nào cũng sẽ không ở Trung Thổ thân thủ đi cứu hai người Dương Hoa Quân cùng với Doanh Ngạo.

Trong tay của những người đó tất nhiên có chút thủ đoạn hoặc là dị bảo, bằng không cũng không khả năng nhanh như vậy lại phát giác và điều chỉnh phương hướng truy tung.

Vũ Văn Kinh Lôi cùng hai người Dương Hoa Quân hơi có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền đi đến phía Cửu Huyền Lâu tu sĩ đang phi độn mà đến từ phương bắc, hy vọng có thể được sự giúp đỡ của bọn họ. Bầy ma la trên gò núi dường như cũng cảm giác được không thích hợp, lúc này bắt đầu rút lui, nếu không phải nhanh một chút nữa, sợ rằng những ma la sẽ chẳng biết tung tích.

Vào lúc ba người rời đi, giữa bầu trời lại nổi lên uy phong, nguyên vốn mây trắng vừa tụ lại trong bầu trời lại bị thổi tan, sau đó dằng dặc hướng về phía đám ba người Thanh Hồ rời đi lúc trước. Mà đám người Vũ Văn Kinh Lôi từ đầu chí cuối cũng không phát giác sự dị thường trong bầu trời.

Độn quang của Cửu Huyền Lâu lúc đám người Vũ Văn Kinh Lôi nghênh đón vẫn chưa có chút giảm bớt, trái lại nhìn qua tựa hồ nhanh hơn chút, dường như muốn tiếp tục giả vờ bay hướng về ba người vậy.

Vũ Văn Kinh Lôi nhíu mày một cái, cao giọng hỏi:

– Phía trước có phải là Cửu Huyền Lâu đạo hữu không? Tại hạ Vũ Văn Kinh Lôi, trên gò núi phía trước có một đám ma la. Mấy người bọn ta muốn tiêu diệt nhưng lực có chưa đủ, chư vị đạo hữu có thể tương trợ giúp một tay hay không?

Độn quang rốt cục hơi chậm lại, bên trong truyền đến thanh âm của một cô gái, mang theo một tia kinh nghi, hỏi:

– Vũ Văn Thế Gia sao?

Vũ Văn Kinh Lôi khóe miệng mỉm cười, đang muốn mở miệng trả lời, lại nghe thanh âm kia vang lên lần nữa, nói:

– Bản tiểu thư không rãnh cùng mấy người các ngươi dong dài, mau mau tránh ra, vừa rồi ba tên tạp chủng đó đào tẩu từ chỗ của các ngươi. Nguyên vốn bản tiểu thư còn muốn tìm các ngươi tính số, xem ra các ngươi cũng không biết tình hình, nhưng mà hiện tại chớ ngăn bản tiểu thư bắt người!