Chương 940: Trở lại Phi Linh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Khang lão tổ ở một bên cả kinh thất sắc. Chân Linh phái trên dưới chỉ có hai món hai kiếp linh bảo. Một món là vật khí vận mà năm đó Thái Tổ lão tổ lưu lại trấn áp bản phái, một vị bảo tồn trong tay Thiên Tượng lão tổ. Linh bảo này hiển nhiên sẽ không bị hủy diệt, như vậy nếu là thật đúng là như lời muốn bồi dục trấn thủ khí linh, cũng chỉ có thể đủ hủy diệt Khai sơn việt rồi.

– Chớ hòng mơ tưởng, Khai sơn việt cùng lão phu bản thân tu luyện công pháp rất khế hợp. Lão phu có Khai sơn việt nơi tay thậm chí có thể lực địch Ngọc tu la, cho dù lão phu mệnh không lâu vậy, nhưng Thiên Sơn tiểu tử tu luyện lại cùng công pháp như lão phu vậy. Hơn nữa Thiên Sơn ngày sau cũng có thể lên cấp pháp tướng trung kỳ. Khai sơn việt này lão phu muốn để lại cho hắn dùng, huống chi khí linh của Khai sơn việt cũng đã đáp ứng ngày sau nhận Thiên Sơn làm chủ.

Thiên Phàm lão tổ không nhịn được nói:

– Thiên Khang hãy an tâm một chút chớ nóng, Thiên Giang sư đệ nói dứt lời rồi, người cho rằng tại chỗ người nào chịu phá hủy Khai sơn việt chứ?

Lục Bình ở bên cạnh nghe chốc lát liền biết được tiền nhân hậu quả, vì vậy giơ tay lên, nói:

– Chư vị lão tổ, cái đó, thật ra thì trấn thủ khí linh chỗ này của đệ tử!

Một đoán đan kỳ tu sĩ bị bốn vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ trở lên đồng loạt nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm, toàn bộ uy áp giống như hồng thủy vỡ để vậy áp hướng hắn sẽ là một loại cảm giác gì?

Ít nhất Lục Bình không cảm giác!

Khí thế của uy áp kia xông tới mặt sau đó thêm trên người Lục Bình, quái giao trong tâm hạch không gian chẳng qua là hơi mang ngẩng đầu, liền đem uy áp này hóa giải với vô hình đủ để đem đoán đan kỳ tu sĩ bình thường bị dọa sợ đến đại tiểu tiện ra quần.

Nhìn Lục Bình chê cười, mấy vị lão tổ đều đưa kinh ngạc của mỗi người dằn xuống đáy lòng. Trước tiên Thiên Tượng lão tổ quát hỏi:

– Chuyện đến lúc nào, sao không nói sớm?

Thiên Giang lão tổ lại ở một bên nói:

– Không nên a, lấy trạng thái của bảo thuyền trước mặt, trấn thủ khí linh kia vô luận như thế nào cũng không thể đủ đem tự thân linh tính giữ vững bốn ngàn năm, đã sớm tan thành mây khói mới đúng!

Lục Bình nhìn Thiên Giang lão tổ một cái, có vị luyện khí tông sư này tại chỗ, Lục Bình nói láo muốn biên có tài nghệ cũng không dễ dàng.

– Đệ tử năm đó tu vi vẫn còn lúc dung huyết kỳ, đã từng dưới sự tiến cử của Thiên Lâm sư bá, tham dự chuyến đi Phi Linh đảo, đã từng lấy được tám viên Đoán Linh đan đồng thời còn chiếm được một món không gian pháp khí Thiên Chung túc. Mà khí linh Như Ngọc lúc ấy trong Thiên Chung túc, lần này để tử mặc dù có thể đủ phát hiện bảo thuyền hài cốt, thật ra thì cũng bởi vì Như Ngọc nhắc nhở.

– Thiên Chung túc? Chẳng lẽ đây ngay cả không gian pháp khí năm đó vây quanh bảo thuyền sao?

Lục Bình lắc đầu, nói:

– Chẳng qua là một phần, chân chính không gian pháp khí vây quanh trên bảo thuyền xem ra là Hoàng Kim ốc. Mà Thiên Chung túc chẳng qua là mấu chốt hình thành nguy địa thế trong Hoàng Kim ốc, cũng mấu chốt cuối cùng trong Hoàng Kim ốc có thể đem đại hình linh mạch dẫn vào trong đó!

Thiên Giang lão tổ không hổ là luyện khí tông sư, nghe vậy lập tức nghĩ tới điều gì, nói:

– Hai món tổ hợp không gian pháp khí, chẳng lẽ bí mật của không gian pháp khí chủ thương mà Tiêu Ngọc Cường kia chế lại núp trong hai món không gian pháp khí này?

Lục Bình lắc đầu nói:

– Đệ tử lấy được Hoàng Kim ốc kia là trong Đông Hải Trọng Huyền lão tổ động phủ, lúc ấy hai món không gian pháp khí hiển nhiên thống nhất. Đệ tử không thông luyện khí thuật, cũng không biết là tại sao lại như vậy!

Thiên Giang lão tổ còn muốn hỏi cái gì, liền nghe Thiên Tượng lão tổ đột nhiên hé mồm nói:

– Khí linh Như Ngọc kia người đã nhận người làm chủ, bị người luyện hóa rồi đúng không?

Lục Bình xin lỗi chần chờ một chút, nói:

– Đúng vậy!

Thiên Phàm, Thiên Khang cùng mấy vị lão tổ đều bất đắc dĩ nhìn nhau một cái. Thiên Tượng lão tổ lúc này mới thở dài một cái, nói:

– Ngươi cần phải nhanh một chút để thăng tu vi tự thân rồi, nếu không tương lai bảo thuyền xuất hàng, không pháp tướng trung kỳ tu vi, áp lực của ngươi sẽ rất lớn!

Bởi vì duyên cớ trấn thủ khí linh của bảo thuyền đặc thù, người lấy được khí linh công nhận thường thường đều người chân chính chưởng khống bảo thuyền, như vậy mới có thể đem hết thảy uy năng của bảo thuyền đều hết sức phát huy được.

Vì vậy, lúc bảo thuyền của hải ngoại tu luyện giới xuất hàng, thường thường đều do pháp tướng đại tu sĩ tới chưởng khống trấn thủ khí linh của bảo thuyền.

Tuy nhiên trong lịch sử cũng từng từng có sự tình phát sinh khí linh của bảo thuyền tự động nhận chủ. Nói như vậy, mặc dù bảo thuyền cũng có thể không hề trong đại tu sĩ chưởng khống nữa, nhưng cuối cùng uy năng của bảo thuyền không thể lấy một loại trạng thái cực kỳ thuận sướng phát huy được.

Nếu không phải thân phận địa vị của Lục Bình ở Chân Linh phái, sợ rằng Thiên Tượng lão tổ thậm chí không tiếc muốn mạnh mẽ chinh thu khí linh trong tay Lục Bình, cũng muốn đem khí linh chưởng khống trong tay của ông ta.

Cũng chính bởi vì tu vi thực lực của Lục Bình hiện nay, khiến cho Thiên Tượng lão tổ đối với hắn tương lại thành tựu cực kỳ có lòng tin, lúc này mới sẽ cam chịu sự thật hắn luyện hóa trân thủ khí linh của bảo thuyền.

Thiên Tuyết lão tổ ở một bên đã sớm nghe không nhịn được, nói:

– Tốt lắm, nói nửa ngày nay cũng không ai trách ngươi luyện hóa khí linh, hãy lấy ra khí linh được gọi là Như Ngọc còn có Hoàng Kim ốc của ngươi nữa khiến cho bọn ta khai mở mắt!

Lục Bình gãi gãi mình cái ót của mình, nói:

– Còn phải bẩm báo mấy vị lão tổ, Hoàng Kim ốc cùng Thiên Chung túc kia đã bị đệ tử dùng để làm vườn linh thảo, bên trong có một ít bảo vật những năm này đệ tử tỉ mỉ bắt được,… Tuy nhiên Như Ngọc tựa hồ có trí nhớ đối với phương pháp luyện chế không gian pháp khí vây quanh bảo thuyền chủ thương này. Mấy vị lão tổ xem có thể một lần nữa luyện chế một không gian pháp khí vây quanh đi lên hay không, Hoàng Kim ốc kia phải để lại cho đệ tử như thế nào được không?

Thiên Tuyết lão tổ nhất thời mày liễu cũng thụ, mắng:

– Ngươi tên tiểu tử khốn kiếp này, lề mề nửa ngày nay không phải là đang nghiên cứu gì đó sao. Khí linh đều bị người luyện hóa rồi, ngày sau bảo thuyền này đều giao cho ngươi chưởng khống, ai còn có thể chiếm tiện nghi của ngươi chứ?

Lục Bình bị Thiên Tuyết lão tổ mắng mặt mũi đỏ bừng, vội vội vàng vàng đem Như Ngọc khai khai hết, sau đó kéo Trần Luyện quay đầu bước đi. Mấy vị lão tổ sau lưng kể cả Huyền Thần chân nhân đã ríu ra ríu rít hướng về phía Như Ngọc hỏi thăm ra.

Như Ngọc nếu đã bị Lục Bình luyện hóa, như vậy cái gì nên nói, cái gì không nên nói chính nàng rất rõ ràng. Lục Bình ngược cũng yên lòng.

Trần Luyện vội vả hất cánh tay Lục Bình ra, nói:

– Làm gì làm gì vậy? Ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi khí linh kia của ngươi đây!

– Như Ngọc sẽ tạm thời ở lại chỗ này. Người chừng nào thì hỏi thăm không được, bây giờ ta có chuyện trọng yếu hơn nhờ cậy ngươi!

Trần Luyện lúc này mới tỉnh táo lại, nói:

– Chuyện gì, ngươi hãy nói nghe một chút!

Lục Bình đem ngọc giản ghi lại phương pháp luyện chế Vô Hình kiếm ném tới trong tay Trần Luyện, nói:

– Ngươi xem này một chút!

Trần Luyện hồ nghi nhận lấy ngọc giản, thần niệm đảo qua bên trong, nhất thời sắc mặt vui mừng, nói:

– Phương thức luyện chế Vô Hình kiến hoàn chỉnh, hoàn chỉnh chín đạo bảo cấm sao?

Lục Bình cười đắc ý nói:

– Không phải là chuyện gấp gáp ta sẽ tìm đến ngươi, như thế nào, coi như là một vui mừng chứ? Vô Hình Kiếm Quyết này cùng với phương pháp luyện chế năm đó trong Phi Linh phái là nổi danh rất lớn. Mặc dù chỉ là đại thần thông kiếm thuật, nhưng bộ kiếm thuật này phối hợp Vô Hình phi kiếm, ngay cả dùng một loại vô thượng thần thông cũng không đổi! Có bí thuật luyện chế Vô Hình kiếm này nơi tay, toàn bộ Chân Linh phái trên dưới còn ai dám không nên mặt vị luyện khí tông sư ngươi chứ?

Sau khi Trần Luyện thành luyện khí tông sư, đã từng có Nhị đại đệ tử giống như hạ phát nhiệm vụ vậy chỉ điểm Trần Luyện vì bọn họ luyện chế Dưỡng linh pháp bảo. Trần Luyện đường đường luyện khí tông sư bị người hô tới uống đi, cuối cùng vẫn là Thiên Giang lão tổ ra mặt khiển trách mới tính xong chuyện.

Cuối cùng còn duyên cớ thực lực. Trần Luyện mặc dù cũng lên cấp đoán đan hậu kỳ, thực lực trong cùng cấp tu sĩ lại chỉ có thể coi là được với ưu tú, không coi là đỉnh tiêm. Mặc dù Trần Luyện có thể ngưng tụ Dưỡng linh bảo cấm, luyện chế Dưỡng linh pháp bảo, nhưng tự thân lại không bản lãnh áp đáy lương. Nếu là đổi thành Lục Bình, toàn bộ Chân Linh phái trên dưới có mấy người dám ở trước mặt hắn nổ đâm?

Trần Luyện nghe vậy kinh ngạc nói:

– Ngươi muốn đem Vô Hình Kiếm Quyết công khai với môn phái tu sĩ sao?

Lục Bình cười nói:

– Nửa công khai chứ, dù sao Vô Hình Kiếm Quyết này coi là được với hạng nhất tuyệt kỷ. Đỗ Phong, Chung Kiếm, Mã Ngọc đều coi như là kiếm tu, dưới chúng ta cũng có mấy luyện kiếm đệ tử. Vô Hình kiếm này xem ra đối với bọn họ lực hút không nhỏ, công khai cụ thể các biện pháp đến lúc đó giao cho môn phái lão tổ ngay cả nhức đầu, dù sao kiếm quyết này cũng thông dụng không được rồi.

Dứt lời, Lục Bình đem Thủy U kiếm giao cho Trần Luyện, nói:

– Thủy U kiếm trước đó được người đề thăng phẩm chất, bây giờ còn kém một đạo Dưỡng linh bảo cấm ngay cả pháp bảo cấp bậc Dưỡng linh rồi. Ngươi tận lực đem đề thăng đi, nhìn xem có thể ngưng tụ ba đạo Dưỡng linh bảo cấm còn dư lại hay không?

Lục Bình một khi đem pháp bảo cầm trong tay giao cho Trần Luyện đề thăng, thường thường đều thời điểm hắn muốn bế quan hoặc là không nhiệm vụ, vì vậy Trần Luyện đoán nói:

– Ngươi đây là, lại muốn bế quan?

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Ừ, chuyện này người ngay cả giữ bí mật!

Trần Luyện thấy hắn nói trịnh trọng, trong lòng càng thêm kinh hãi, nếu muốn gã giữ bí mật, lần này bế quan hiển nhiên vô cùng trọng yếu, nghĩ tới Lục Bình tu vi bây giờ, còn có cái gì so với bế quan ngưng tụ pháp tướng trọng yếu hơn.

Trần Luyện nhuyễn động một cái đôi môi, nguyên vốn còn muốn hỏi chút gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn là đem ngôn ngữ nuốt xuống.

Lục Bình đưa tay từ dưới mặt cổ kéo Hoàng Kim ốc xuống, giao cho Trần Luyện nói:

– Ta giao Hoàng Kim ốc cho ngươi. Như Ngọc mặc dù biết được không ít bí ẩn của bảo thuyền chủ thương, nhưng dù sao không vật thật muốn luyện chế ra rất phí mất nhiều công sức. Hoàng Kim ốc này ngươi hãy tự mình cảm suy nghĩ, tranh thủ có thể từ phía trên lĩnh ngộ ra bí mật năm đó Tiêu Ngọc Cường tướng không gian pháp khí vây quanh đến trên bảo thuyền. Như vậy Hoàng Kim ốc của ta cũng không đến nổi đến lúc đó bị mạnh mẽ vây quanh đến trên bảo thuyền. Ta cũng không muốn bảo vật những năm gần đây bắt được cử ban sạch thiên hạ như vậy!

Trần Luyện không nhịn được nói:

– Ngươi không sợ ta biết được người giấu đồ vật bên trong sao?

Lục Bình cười”ha ha” nói:

– Một ít địa phương trọng yếu ở bên trong ta đã xếp đặt cấm chế, trừ phi pháp tướng kỳ tu sĩ, lấy tu vi của ngươi bây giờ là không thể khai ích những cấm chế này. Tuy nhiên những cấm chế này cũng không làm trở ngại người nghiên cứu bản thân của Hoàng Kim ốc cùng với Thiên Chung túc!

Trần Luyện cười nói:

– Ta biết người người này làm vạn toàn chuẩn bị, ngươi ngay cả hãy yên tâm. Ta sẽ không đem Hoàng Kim ốc hiển lộ trước mặt người.

Lục Bình gật đầu cười, cùng Trần Luyện hàn huyên mấy câu, đặc biệt là dặn dò gã có cơ hội liền đem Vô Hình Kiếm Quyết truyền cho Ân Huyền Sở, lúc này mới vội vã cáo từ ra khỏi huyệt động.

Trần Luyện thú Hoàng Kim ốc vào trong ống tay áo rồi đi về, chạm mặt lại thấy sư tổ Thiên Giang lão tổ bước nhanh tới, thấy chỉ có một người Trần Luyện, hỏi vội:

– Tiểu tử kia đâu, đi làm gì rồi?

Trần Luyện lắc đầu một cái, nói:

– Hắn rời đi, không nói đi làm gì.

Thiên Giang lão tổ thấp giọng mắng:

– Thỏ chết bầm chạy đến mau!

Ngay sau đó lại hướng Trần Luyện hỏi:

– Hắn có nói gì không? Trần Luyện đàng hoàng đáp:

– Hắn lấy được đầy đủ bảo cấm luyện chế Vô Hình kiếm, đã giao cho đệ tử, những thứ khác cũng chưa có.

Thiên Giang lão tổ đi trở về. Trần Luyện vội vàng đuổi theo, chỉ nghe Thiên Giang lão tổ nói:

– Khí linh kia nói ngược lại cẩn thận, cũng không thực vật tham chiếu lúc nào mới có thể chế thành không gian pháp khí thích hợp, bất kể, đến lúc đó nếu là lấy không được, đoán là tiểu tử kia cũng không lấy ra Hoàng Kim ốc để khảm vào!

Sâu nơi đáy biển, Lục Bình thủy độn thuật thi triển càng lúc càng tinh diệu, một đường độn tới phương hướng tây nam.

Đến địa giới, Lục Bình đem Tị Thủy Nguyệt Minh Châu đính ở trên đầu một đường lặn xuống chỗ sâu đến chín ngàn trượng, lần nữa khai ích ra tiểu huyệt động kia trên vách đá ở đáy vực.

Lần này trong tay Lục Bình không Thất Sắc Phá Cấm phù, nhưng Lục Bình tu vi hiện nay cũng không phải có thể so với trước khi chưa ngưng luyện Lôi Kiếp Chi Thủy ngưng tụ cửu phẩm kim đan. Lục Bình chỉ dùng một tờ lục sắc phá cấm phù lục, hắn liền lần nữa khai ích hộ tráo của Truyền tổng trận, bỏ lại một viên cực phẩm linh thạch đem trận pháp khai khai, trước mắt lần nữa rõ ràng, Lục Bình đã lần thứ ba bước lên Phi Linh đảo.

Trên Phi Linh đảo vẫn tràn ngập linh khí nồng đặc, chẳng qua là Lục Bình rời đi đoạn thời gian này, bảy cái đại hình linh mạch ở đỉnh Phi Linh sơn bởi vì không Linh Lung điều lý mà lộ ra tán loạn chút rồi. Lục Bình sau khi đem Linh Lung lần nữa tế lên, toàn bộ linh khí trên Phi Linh đảo nhất thời lần nữa trở nên có điều lý.

Lục Bình đem hai con linh sủng đại khai khai, đem Đại Bảo cùng Lục Tiểu Hải thả đi ra, nói:

– Hai người các ngươi tự đi tìm chỗ tu luyện đi!

Đại Bảo theo Đỗ Gia Lạc lẻn vào săn giết ma la trong Hàn Băng đảo linh thạch quáng mạch, thuận tiện trộm đạo cực phẩm linh thạch tích chứa trong quáng mạch.

Mặc dù chỉ nửa năm ma la trong quáng mạch liền bị quét sạch không còn, nhưng Đại Bảo còn từ trong quáng mạch thuận lấy đi hai mươi viên cực phẩm linh thạch, về phần thượng phẩm linh thạch Đại Bảo chỉ nộp lên hết năm trăm khối, ẩn giấu riêng tư ít nhiều Lục Bình cũng lười để ý quản đến hắn.