Chương 1102: Cô Ứng Doanh Lệ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hạng Tây Bình ngẩn ra, rốt cuộc minh bạch Lục Bình nghi ngờ ở chỗ nào, vì vậy buồn cười giải thích:

– Lục huynh có lẽ không biết, Bá quy nhất tộc ta phương thức tu hành có chút đặc biệt. Bá quy nhất tộc thích ngủ xem ra Lục huynh rõ ràng rồi, nhưng Lục huynh có lẽ không hiểu rõ nguyên nhân căn bản Bá Tuy nhất tộc ta vì sao ngủ chứ?

Nhìn thấy Lục Bình vẫn hiện vẻ nghi ngờ, biểu tình của Hạng Tây Bình ra vẻ quả nhiên như vậy, giải thích:

– Thật ra thì Bá quy nhất tộc ta trong lúc đang ngủ cũng có thể tự tu luyện, chẳng qua là tốc độ chậm lại thôi. Nhưng Bá quy nhất tộc ta thọ nguyên thật dài, có thể nói là đứng đầu trong tu luyện giới, mà đó cũng có nguyên nhân ngủ trong đó. Trong quá trình, độ sâu càng say, thời gian càng dài, thì sinh cơ mất đi càng ít, như vậy thọ nguyên tự nhiên kéo dài. Vì vậy, “Kinh Hồn tam hương” ở trong mắt người như Lục huynh bất quá chỉ là vật phụ trợ tu luyện, nhưng ở trong mắt Bá quy nhất tộc ta, là bảo vật có thể hiển trợ bọn ta chìm vào thật sâu trong giấc ngủ. Nó rõ ràng là vật duyên thọ so với Tử Kim Thọ đan còn tốt hơn. Nếu như vậy, chẳng lẽ giá trị của nó so ra còn kém hơn một món thiên địa kỳ thủy không dùng được hay sao?

Lục Bình cũng không ngờ tộc Bá quy có phương thức tu hành lại đặc biệt như vậy, ngẩn người, mở miệng nói:

– Tuy nói như thế, nhưng tại hạ nếu vì vậy mà trao đổi cùng Hạng huynh, tại hạ cũng hơi cảm thấy có chút thừa dịp cháy nhà hôi của. Dù sao hai món bảo vật này có giá trị đã sớm có công luận ở tại Tu Luyện Giới. Như vậy đi, ở chỗ tại hạ có nhánh cây Kinh Hồn còn mới. Kinh Hồn thụ mặc dù cực kỳ khó sống sót, nhưng nếu tại hạ cũng cấp cho Hạng huynh năm nhánh to đều mạnh mẽ, không biết Hạng huynh có nắm chắc trong sống hay không?

Năm nhánh Kinh Hồn còn mới?

Hạng Tây Bình sửng sốt, thầm nói: dù cho trồng Kinh Hồn thụ có tỷ lệ sống sót cực thấp, nhưng năm nhánh cây còn tươi mạnh chí ít cũng có thể sống được một nhánh. Chỉ cần có thể trồng sống một cây, chẳng phải là mình sau này có thể ngủ ngon ngủ khỏe dưới dưới tàng cây Kinh Hồn hay sao!

Nghĩ đến đây, trong bụng Hạng Tây Bình không khỏi dâng lên một trận kích động. Kinh Hồn thụ đối với Bá quy nhất tộc mà nói căn bản là một cây trường thọ. Chẳng qua là Kinh Hồn thụ dị thường dễ hư hại, cần tu sĩ thường xuyên chiếu cố. Mà Bá quy nhất tộc ngủ một cái là mấy năm, mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm. Tính tình lười biếng như vậy, hiển nhiên không thích hợp chiếu cố Kinh Hồn thụ.

Hạng Tây Bình nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, nói:

– Hảo, đổi luôn!

Lục Bình hơi vui mừng, đem hộp cấm linh trước người thu vào, rồi sau đó dùng thần niệm đầu nhập vào bên trong Hoàng Kim ốc, từ thân cây Kinh Hồn bất đồng bè năm nhánh cây to khỏe, giao cho Hạng Tây Bình.

Năm nhánh cây lơ lửng ở giữa không trung, một đạo Không Gian Môn Hộ đột nhiên khai mở, Vô Căn Thụ chi này nhất thời biến mất không thấy đâu nữa.

Trong nháy mắt ấy, Lục Bình tuy có thể nhận định đạo Không Gian Môn Hộ liên tiếp này không hề là một món không gian pháp bảo gì, nhưng ít ra cũng là một chỗ không gian đặc biệt.

Sau khi thu hồi năm nhánh cây, Hạng Tây Bình hướng về phía Dương Như Quân hô:

– Thủy muội tử của Khổng Tước tộc kia ơi, ngươi đem những tên hậu bối con cháu ta đều giấu đi đâu hết rồi, ta ở chỗ này cần phải dùng đến bọn chúng!

Hạng Tây Bình vừa dứt tiếng, liền thấy ánh sáng màu thủy lam thoáng qua giữa thiên không, mười mấy con Hải quy lớn nhỏ giống như từng cái bàn tròn to từ giữa lưng chừng trời rơi xuống. Nhưng không chờ tới lúc bọn họ rơi vào trong biển, thì đã bị cái một Không Gian Môn Hộ xuất hiện giữa không trung tiếp dẫn đến đặc dị không gian trong người Hạng Tây Bình.

Chỉ cần một thủ đoạn tiếp thủ này cũng có thể thấy Hạng Tây Bình đối với Không Gian Thần Thông quen thuộc đến mức hơn hẳn Pháp Tướng sơ kỳ tu sĩ bình thường. Cho dù là có kém hơn so với Lục Bình về cách không ngự vật thần thông, nhưng cũng chỉ kém một bước nhỏ mà thôi.

Hạng Tây Bình cười nói:

– Có những tên hậu bối này chiếu cố thay, xem ra lão Hạng tổ ta có thể yên tâm ngủ say rồi.

Mấy ngày kế tiếp theo đó, mọi người vẫn tiếp tục phiêu lưu không mục đích trên Nam Hải. Còn Lục Bình thì ở trên lưng của Hạng Tây Bình thẳng thừng khai mở một chủ động phủ, bắt đầu ngưng luyện loại thiên địa kỳ thủy cuối cùng vào “Tam Thanh Chân Đồng” – Ngọc Thanh Tĩnh Mục Dịch.

Cứ như vậy hơn mười ngày qua đi, trong hai mắt Lục Bình thanh quang càng ngày càng thịnh, hơn nữa càng lúc càng khó có thể thu liễm, nếu bình thường nói chuyện cùng người, từ trong hai mắt của hắn bắn xong ra thanh quang có cảm giác đốt đốt bức người.

Ngày hôm đó, mọi người sau khi trải qua gần một tháng trôi trên biển, Hỏa Khổng Tước Dương Lệ Quân sớm đã không chịu được tịch mịch, la hét muốn tìm một chỗ hoang đảo nghỉ ngơi một chút.

Mọi người đi mấy ngày liên tiếp cũng có chút mệt mỏi, vì vậy đua nhau đồng ý, ngay cả hai con Bá quy cũng biến thành hình người vốn là điều rất hiếm thấy. Hạng Tây Bình biến thành một tráng bản thân cao chín thước có thừa, trên lưng vác một mặt cự hình thuẫn bài hình tròn dài, thân hình nhìn có vẻ rất hung hãn: Còn Hạng Tĩnh Vũ hơi lùn lại vô cùng mập, nhưng cũng cao tám thước, nhìn qua giống như một cái vòng tròn vậy, sau lưng cùng cũng một mặt lá chắn lớn, cũng hình tròn.

Thủy Khổng Tước Dương Như Quân chần chờ chốc lát, lúc này mới đi tới trước người Lục Bình nói:

– Chuyện trước đây vài ngày còn phải đa tạ Lục huynh rồi, còn có ngôn ngữ của đại tỷ trước đó cũng xin Lục huynh chớ có để ở trong lòng. Đại tỷ xem ra lòng thẳng miệng nhanh, cũng chưa chắc có lòng xấu.

Lục Bình cười nói:

– Đều là chút chuyện lẻ tẻ, cô nương không cần phải để ý quá mức!

Dương Như Quân nhìn thấy vẻ mặt Lục Bình thản nhiên, liền nhẹ lòng đi không ít, nói:

– Nói ra thật xấu hổ, lần này xung kích vào Ngũ Hành Chi Địa, tuy nói năm tỷ muội ta liên thủ cũng cũng có chút tự tin, nhưng tu vị thực lực của Lục huynh ở trên bọn ta xa, đến lúc đó thỉnh Lục huynh xuất thủ tương trợ.

Lục Bình đáp:

– Mọi người mục tiêu giống nhau, tự nhiên ra tay tương trợ rồi. Bất quá tại hạ thấy rằng, lệnh tỷ muội năm người trong tay tất nhiên còn có thủ đoạn áp đáy rương. Thủ đoạn này thi triển ra, sợ là Lục mỗ cũng phải tránh ra xa. Chúng ta song phương chẳng qua là liên thủ thôi, viện thủ cái gì đó nói quá nặng rồi.

Dương Như Quân thần sắc biến ảo, cuối cùng vẫn cười cười, song phương bỏ qua cách ngại lúc trước, chuyển sang nói nói cười cười.

Ngay vào lúc này, vẻ mặt Lục Bình chợt biến đổi, nổi giận quát lên một tiếng, trở tay hướng ra sau lưng phẩy một cái.

Trong lúc một chưởng này của Lục Bình đấy về phía sau, không gian sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi móng nhọn, hướng về hậu tâm của hắn mà chộp tới.

Một chưởng này của Lục Bình đẩy về phía sau vừa kịp lúc. Một mảnh Pháp Tướng Khánh Vân từ sau lưng Lục Bình mãnh liệt dâng lên. Một đôi song trào có chút giống chân cá sấu đưa ra, ầm ầm chạm vào nhau cùng đôi móng nhọn xuất hiện từ trong không gian. Lục Bình hướng về trước lảo đảo một cái, ngực bụng huyết khí sôi trào. Còn đôi móng nhọn đánh lén sau lưng thì hóa thành bụi nát, cách đó không xa nguyên bản không có một bóng người, không ngờ trong hư không chợt truyền tới một tiếng hự, một tu sĩ hai mắt lộ ra vẻ ngoan lệ từ trong hư không ngã văng ra, hung hăng nhìn về Lục Bình vừa phía xoay người lại.

– Doanh Lệ, ngươi muốn làm gì?

Không chờ Lục Bình cất tiếng hỏi, Dương Như Quân ở bên cạnh hắn đã cất tiếng kêu chói lói.