Chương 1197: Không Minh chi trận

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một tu sĩ sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn qua có bộ dáng niên thiếu giống như quỷ mị đột ngột xuất hiện trước mặt những Cửu Huyền lâu tu sĩ khác. Mà những người giữ trọng trách của Cửu Huyền lâu cũng tựa hồ sớm đã quen thuộc với tu sĩ có đặc điểm như thế này không có vẻ quá mức kinh ngạc, tỏ ra cực kỳ cung kính, ngay cả Chu Cửu Loan đều thu hồi tất cả tâm tình trên mặt trước đó.

Gã thiếu niên trắng bệch đó là Cửu Huyền lâu đệ nhất đích truyền tu sĩ, Nhất Nguyên lâu chủ. Bởi vì hắn họ Ngụy, nên được gọi Ngụy lão đại, đương nhiên, môn phái tu sĩ xưng là Ngụy Nhất Nguyên.

– Nếu Lục Thiên Bình đó dương đông kích tây, sau khi đã khai toàn bộ bọn người lại đưa một người khác vào Đạo Thiên bí tàng. Như vậy đợi đến khi người đó đi ra từ bí tàng, Thanh Hồ đi ra cùng Lục Thiên Bình tất nhiên sẽ bên ngoài Cửu Huyền sơn tiếp ứng. Đây là cơ hội của chúng ta, và cũng là cơ hội duy nhất.

Ngụy Nhất Nguyên ánh mắt bình tĩnh hướng về mỗi người, nhưng mà bao gồm cả Lưỡng Nghi lâu chủ bên trong, không ngờ lại không ai dám nhìn thẳng hắn.

Thấy rõ không ai phản đối, Ngụy Nhất Nguyên khẽ gật đầu, nói:

– Đã như vậy, cứ quyết định như vậy!

Khi Đại Bảo nhảy vào trong tảng đá lớn, cũng cảm giác được thân thể đầu tiên là trầm xuống, dưới chân căng thẳng, một thanh âm “đùng”vang lên. Đại Bảo cảm thấy trước mắt sáng ngời, lúc mở mắt nhìn lại, người đã đến trong một đường hầm cao khoảng một người do người khai ích.

Đại Bảo nhìn một cái về bốn phía, nói:

– Quả thực là Tâm Linh Thử chúng ta, sai rồi, là thủ bút của Tầm Bảo Thử nhất tộc. Đạo Thiên tiên tổ quả nhiên lợi hại!

Vừa nói, Đại Bảo vừa đưa bàn tay đầy đặn dán một cái trên vách đá. Một đạo chân nguyên màu vàng đất vào trong vách đá, sau đó linh quang phù văn của một đạo trận pháp cấm chế hiển lộ trên vách đá.

Trận pháp cấm chế độ hiển nhiên là bên ngoài không hợp bên trong, cho nên mặc dù Đại Bảo là người không có bao nhiêu nghiên cứu với trận pháp cũng có thể rất dễ dàng tìm được một hai tiết điểm trên trận pháp..

Vào nháy mắt tiết điểm này sáng lên, trong tay Đại Bảo sinh ra một hòn đá trong suốt lớn bằng đầu ngón tay, tiếp đó đã đem khối đá nhỏ ấn vào trong một tiết điểm đang sáng lên.

Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Đại Bảo, những phù văn sáng lên nhất thời như nòng nọc sống lại, bắt đầu chậm rãi bơi đi trên vách đá.

Mà những linh văn bơi chạy chẳng biết tại sao cũng vẫn chưa ảnh hưởng đến lúc trận pháp cấm chế vận chuyển. Mà khi những phù văn này lưu chuyển, một lần nữa tổ hợp hình thành một trận pháp hoàn toàn mới, Đại Bảo nhất thời vui vẻ nói:

– Thành rồi, Không Minh chi tinh quả thực không phải tầm thường, không ngờ lại dễ dàng tạo thành một đạo Truyền Tống trận đơn giản như vậy.

Vừa dứt lời, Truyền Tống trận vừa hình thành đột nhiên quang mang đại thịnh, chớp mắt một cái quang mang tản đi, Lục Bình đã trước một bước đi tới trong đường hầm.

Đạo Truyền Tống trận đơn giản đó là trận pháp phù văn trong Đạo Thiên di tàng trãi qua Không Minh chi tinh gây dựng lại, nhưng rốt cuộc là một đạo Truyền Tống trận đơn giản, mỗi một lần khởi động chỉ có thể truyền tống một người vào đây.

Quang mang của Truyền Tống trận liên tiếp lập lòe. Tam Linh, Thanh Loan, lão hổ, Huyền Quy, Lục Hoa Đào, thậm chí còn có Tử Tinh phong vương, đương nhiên còn có đám người Thanh Hồ Cửu Đạo trước sau tiến vào trong Đạo Thiên di tàng.

– Thế nào, chỗ này có cùng bộ dáng với lần trước các người tiến vào hay không?

Không đề cập tới mọi người vô cùng kinh ngạc khi nhìn về phía mấy người theo đuôi thủ hạ của Lục Bình, hắn một bên vừa hỏi đám người Thanh Hồ, vừa đưa tay lấy xuống viên Không Minh chi tinh tra khảm trên vách đá.

Mặc dù đám người Thanh Hồ nhìn về phía khối đá nhỏ trong tay của Lục Bình có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nhìn bốn phía một chút, Thanh Hồ lúc này mới vui vẻ đáp:

– Không sai, chính là chỗ này, không ngờ lại dễ dàng quay trở về như vậy.

Lục Bình gật đầu, nói:

– Một đoạn cửa vào này xem ra đã bị các ngươi sục sạo không sai biệt lắm rồi chúng ta đi thẳng tới chỗ vị trí xa nhất mà trước đây các ngươi đạt tới, bắt đầu từ nơi đó.

Lục Bình vừa dứt lời, một bên Đại Bảo liền kêu lên:

– Đừng, đừng, đợi lát nữa!

Lục Bình nhìn Đại Bảo một chút, hỏi:

– Sao vậy?

Đại Bảo cười đáp:

– Vì sao nói bảo vật trong Đạo Thiên di tàng thường thường phải tìm tòi hơn mười hơn trăm lần cũng có thể nghiệm lại phát hiện món đồ mới chẳng bao giờ bị phát hiện chứ? Bởi vì không có người nào có thể một lần tìm tòi xong hết bảo bối của Đạo Thiên lão tổ năm đó giấu đi. Một đoạn lối đi này tuy rằng để cho đám người Thanh Hồ bọn họ cẩn thận tìm tòi một lần, nhưng đồ còn sót lại thật cũng không ít.

Thanh Hổ vừa nghe thì có chút không cam tâm tình nguyện, nói:

– Chỉ biết to mồm, vậy người đi tìm ra một ít thử xem?

Đại Bảo cười ác ý “hắc hắc”, thân thể mập mạp không nhanh không chậm vòng vo hai vòng. Một đạo khói mù màu vàng đất vọt lên cao, đợi đến khi khói mù khuếch tán, Đại Bảo đã biến trở về nguyên hình, giống như một đầu lão thử lớn bằng con heo xuất hiện trước mặt mọi người.

Cự thử đi về phía trước hai bước, chỗ đó chính là chỗ mà lúc trước Thanh Hổ đứng, lại thấy cự thử ở chỗ đó một hồi bận rộn. Trong nháy mắt một hố to sâu hai thước bị cự thử ném ra ngoài, sau đó mọi người thấy một cái hộp đồng lớn chừng bàn tay cứ như vậy nằm ở đáy hố.

Thanh Hổ ”a” xong một tiếng, không nhiều lời nữa, cự thử đáy hố đã ném cái hộp đồng tới trong tay Lục Bình.

Lục Bình khai ích cái hộp đồng ra trước mặt của mọi người, nhất thời cười nói:

– Vận khí không tệ, một khối Thanh Kim Thạch, kim thổ song chúc tính địa cấp hạ phẩm linh vật.

Lục Bình nói xong lập tức đem cái hộp đồng lại lần nữa ném cho Đại Bảo, liền thấy quang mang lóe lên dưới cổ Đại Bảo. Cái hộp đồng biến mất, hiển nhiên phía dưới cổ của Đại Bảo treo một cái trữ vật pháp khí.

Đại Bảo bò ra ngoài từ trong hố to, nhưng mà một lần nữa lại lấp hố đất lại, một bên Thanh Hổ hỏi:

– Một hố đất mà thôi, bây giờ cần phải nắm chắc thời gian, lấp lại chỗ đó làm gì?

Đại Bảo nghiêm túc đáp:

– Chỗ này là Đạo Thiên tiên tổ lưu lại, thậm chí có thể là chỗ an sinh sau khi Đạo Thiên tiên tổ ngã xuống. Chúng ta lấy bảo vật bên trong, cũng không cần làm phiền lão nhân gia ông ta nghỉ ngơi.

Thanh Hổ bĩu môi, hiển nhiên không chấp nhận, chi bất quá hắn xem ra cũng không cần phải giữ ý với một người chết.

Mọi người dọc theo bên trong đường hầm đi hết mười mấy trượng, dọc theo đường đi có thể thấy rõ ràng không ít vết tích lần trước Thanh Hồ Cửu Đạo tiến đến lục soát bên trong. Đại Bảo đều tận lực xóa đi những vết tích đó, khôi phục dáng dấp trong bí tàng.

Đúng lúc này, Đại Bảo đầu to một mực phía trước dẫn đường cũng quay người nhìn lại trên vách tường bên cạnh. Sau đó hắn ”a” lên một tiếng, đi tới trước mặt vách tường thì trong tay không biết lúc nào đã sinh ra một thanh cây búa và cái đục, tiếp theo liền gõ vang lên ” định định đương đương” ở một chỗ trên vách tường.

Thanh Hổ không hiểu, há mồm lại hỏi:

– Đây không phải là một vách đá sao, ngoại trừ mở hay cho nổ ra thì đều là do thiên nhiên thành hình. Chẳng lẽ Đạo Thiên lão tổ còn có bản lĩnh xuyên thấu qua vách đá giấu đồ bên trong sao?