Chương 1090: Bí ẩn của Bắc Minh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này Lâm Tĩnh Đường hiển nhiên có chút điên cuồng, Lục Bình hơi nhíu mày một cái, cảm thấy xem ra phải lên tiếng ngăn cản, rồi lại sợ có tác dụng ngược lại.

Những bản thân Lâm Tĩnh Đường lúc này cũng đột nhiên bình tĩnh lại, lạnh giọng nói:

– Ngươi chỉ cần đáp ứng giúp ta giết một người, ta lập tức báo cho ngươi một chỗ mật tàng của Bắc Minh. Ngươi yên tâm, chỗ mật tàng đó cực kỳ bí ẩn, nguyên vốn thuộc về Sơ Diệp sư thúc cùng tại hạ liên hiệp trông coi. Trừ cái đó ra thì chỉ có bản minh hai vị đại tu sĩ khác cùng với một vị trưởng lão biết được chỗ mật tàng. Nhưng trừ hai người Sơ Diệp sư thúc cùng tại hạ ra, trong thời gian ngắn không người nào có thể mang đi chỗ mật tàng đó.
ư

Lục Bình cũng không vội đáp ứng, mà chỉ hỏi:

– Người mà người muốn giết là ai?

Lâm Tĩnh Đường đột nhiên cười, rồi sau đó trong thần sắc mang theo một tia hận ý, đáp:

– Chính là Hàn Diệp!

Lục Bình ngẩn ra, bên cạnh Thiên Phong lão tổ đã sớm nhảy lên, hỏi:

– Cái gì, Hàn Diệp? Hàn Diệp lão tổ? Là tên Bắc Minh Đại tu sĩ nào phá minh đi ra ngoài sao? Đùa gì thế, làm sao có thể giết được lão ta chứ?

Lâm Tĩnh Đường chẳng những không chút giải thích đối với chất vấn của Thiên Phong lão tổ, ngược lại cười lợi hại càng giống như tưới dầu lên lửa vậy nói một bí mật làm mọi người kinh ngạc hơn.

– Hắn chẳng những là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, hơn nữa còn là gian tế mà Ngũ Hành tông phái đến bản minh. Bản minh sở dĩ phân bằng chia rẽ, người này có thể nói là tội khối họa thủ, hôm nay hắn phá môn ra, tất nhiên muốn trở về Ngũ Hành tông Đoạn Thủy nhất mạch, ha ha!

Ngũ Hành tông, một trong Trung Thổ năm đại thánh địa!

Thiên Phong lão tổ không hề gầm thét nữa, tất cả mọi người là một trận trầm mặc, chỉ để lại tiếng cười quái dị “ha ha” của Lâm Tĩnh Đường nằm trên đất, tựa hồ đang giễu cợt mọi người bị bối cảnh của Hàn Diệp lão tổ hù dọa, vừa tựa hồ đang giễu cợt Bắc Minh nhà mình tiêu diệt.

Lục Bình lúc này đột nhiên lên tiếng nói:

– Trong mật tàng đó rốt cuộc có cái gì?

Tiếng cười của Lâm Tĩnh Đường sẽ ngưng, chính là Khương Thiên Lâm lão tổ lúc này cũng không thể không mở miệng ngăn cản nói:

– Không thể lỗ mãng làm việc!

Lâm Tĩnh Đường ”hô” một tiếng lật người ngồi dậy từ trên mặt đất, rồi sau đó bắt đầu thở dốc từng ngụm từng ngụm. Ông ta mặc cho máu tươi màu đen dầm dề lịch lịch từ trong lỗ mũi rơi trên vạt áo, đầu cũng cố gắng nâng lên, để cho ánh mắt có thể nhìn lên nhiều đến Lục Bình.

– Hắc hắc, hắc hắc! Lâm Tĩnh Đường lại cười quái dị một trận, nói tiếp:

– Là một chỗ động thiên truyền thừa, bên trong là chỗ nghĩ ngơi của Bắc Minh luyện đan sư. Như thế nào, chỉ cần ngươi phát hạ độc thề, vị trí của chỗ động thiên đó ta lập tức báo cho, hơn nữa dâng lên phương pháp lấy đi động thiên!

Luyện đan sư Truyền Thừa chi địa, pháp bảo động thiên!

Lục Bình hơi sửng sờ. Năm đó, hắn mới tới Đông Hải tham dự Bắc Minh đan sư đại hội, cũng nhất cử tiến vào trước sáu, có cơ hội tiến vào Bắc Minh luyện đan sư Truyền Thừa chi địa, hơn nữa ở bên trong được lợi ích cực lớn, trong tay hắn Hắc Ngục Độc Hỏa nguyên vốn chính là lấy ra từ truyền thừa động thiên có được.

Bất quá khi đó, Lục Bình tiến vào truyền thừa động thiên đã đối mặt nguy hiểm hỏng mất, Bắc Minh lựa chọn nhiều luyện đan sư ưu tú tiến vào trong đó như vậy, nguyên vốn chính là vì cấp cứu các loại luyện đan sư truyền thừa tồn tại trong động thiên. Như vậy bây giờ Lâm Tĩnh Đường nói cho đan sư truyền thừa động thiên đó, xem ra chính là pháp bảo động thiên mà Bắc Minh lần nữa dùng để an trí luyện đan sư truyền thừa rồi.

– Ngươi là luyện đan tông sư, xem ra phải biết được tầm quan trọng Truyền Thừa chi địa nghỉ ngơi của Bắc Minh lịch đại luyện đan sư. Đây chính là một trong mấy chỗ Truyền Thừa chi địa giá trị cao nhất của bản minh!

Lâm Tĩnh Đường lần này cũng sợ Lục Bình ngược lại bỏ qua, nói tiếp:

– Huống chi lão phu cũng không phải là muốn người giết chết Hàn Diệp ngay bây giờ. Tên đó dù sao cũng là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, nhưng người ngày sau có cơ hội tất nhiên phải chém chết. Hắn phản bội Bắc Minh, phản bội Côi Diệp sư thúc, đáng tiếc Côi Diệp sự thúc quỷ mê tâm khiếu không ngờ lại cùng hắn kết thành đạo lữ, không nghe Sơ Diệp sư thúc khuyên can, nếu không sao lại thế này,…

Lâm Tĩnh Đường ngay từ đầu nói chuyện còn rất rõ ràng, nhưng nói xong lời cuối cùng ý thức lại bắt đầu mơ hồ, không ít tin tức bí mật có liên quan Bắc Minh cũng bắt đầu bị ông ta nói ra, chẳng qua là trong ngôn ngữ lộ ra có chút không rõ ràng lắm.

Lục Bình mặc dù đối với với những thứ tin tức bí mật này cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng tình huống của Lâm Tĩnh Đường hiển nhiên càng ngày càng kém. Đến bây giờ ông ta còn chưa cho biết bí thuật khai ích cùng với thu lấy truyền thừa động thiên đó, vì vậy Lục Bình vội vàng cắt đứt ngôn ngữ của ông ta, nói:

– Được, tại hạ đáp ứng ngươi, ngày sau tất lấy tánh mạng của Hàn Diệp lão tổ kia để tế điện với người. Ngươi bây giờ có thể báo cho tại hạ vị trí truyền thừa động thiên đó, cùng với phương thức khai ích và thu lấy nó!

Hai mắt của Lâm Tĩnh Đường hơi sáng lên, miễn cưỡng báo cho Lục Bình hết thảy, xong rồi ý thức lần nữa có chút không rõ ràng lắm, trong miệng liên tiếp lẩm bẩm:

– Phương thức khai ích cùng với thu lấy động thiên đó nguyên vốn còn có một phương pháp càng đơn giản hơn, đó chính là một món Nhị kiếp linh bảo trong tay Sơ Diệp sư thúc. Hàn Diệp phản bội Bắc Minh, bây giờ nhìn lại sợ rằng ban đầu Sơ Diệp lão tổ suy đoán mười có tám chín phần ngược lại chính xác. Hàn Diệp căn bản là tới vì món đó linh bảo đó, tin đồn món linh bảo đó chính là Đoạn Thủy lão tổ của Đoạn Thủy nhất mạch do Ngũ Hành tông sáng lập lưu lại. Chẳng những nó là linh bảo khế hợp nhất thị triển đoạn thủy thần thông, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa một bí mật lớn của Đoạn Thủy nhất mạch. Tuy nhiên Ngũ Hành tông đối với lần này lại không thèm quan tâm. Bây giờ nhìn lại, Ngũ Hành tông làm ra đây hết thảy thần thái không thèm bận tâm bất quá chính là vì muốn tránh né sự chú ý mà thôi. Trong linh bảo kia tất nhiên cất giấu tin tức bí mật Đoạn Thủy nhất mạch của Ngũ Hành tông. Đáng tiếc năm đó Côi Diệp sư thúc cuối cùng không tin Sơ Diệp sư thúc khuyến cáo, lại nghe tin Hàn Diệp nói như vậy, cho rằng đây là lời lẽ bêu xấu của Sơ Diệp sự thúc đối với tình địch. Cũng may Sơ Diệp sư thúc vì thế coi như ghét Côi Diệp sư thúc, cũng không từng đem linh bảo cầm trong tay giao cho Hàn Diệp, Hàn Diệp trở về Ngũ Hành tông chẳng những là vô công mà phản, sợ rằng còn phải để cho danh tiếng của Ngũ Hành tổng tổn hao nhiều,…

Ý thức của Lâm Tĩnh Đường càng ngày càng mơ hồ, chỉ là dựa vào bản năng trong miệng hàm hồ không rõ nói, nhưng nội dung thổ lộ bên trong cũng làm mọi người tại chỗ đưa mắt nhìn nhau. Họ không ngờ khi Bắc Minh diệt vong sau lưng lại còn cất giấu một tin tức bí mật như vậy. Mà đường đường Trung Thổ năm đại thánh địa chỉ có Ngũ Hành tông lại là đây sau màn chuyện này.

Ánh sáng lóe lên trong tay Lục Bình, một thanh cây kéo màu tím bầm xuất hiện trong tay hắn, Đường lang Lưỡng Đoạn bôn tẩu qua lại trên cánh tay cùng với lòng bàn tay của Lục Bình, điệp điệp bất hưu nói:

– Làm gì làm gì thế? Ta đang sửa chữa cái phá hồ lô đó đây. Tiểu dạng bây giờ càng ngày càng lớn lối, không ngờ lại so với ta còn phách lối. Ngươi kêu ta đi ra có chuyện a?

Lục Bình không để ý đến Đường lang Lưỡng Đoạn la lối, đối với vẻ kinh dị trên mặt của hai vị lão tổ Thiên Phong, Thiên Lâm cũng nhìn mà không thấy, mà là đem cây kéo đưa đến trước người Lâm Tĩnh Đường hỏi:

– Ngươi xem một chút, linh bảo người nói là cái này đúng không?

– Thiên ý!