Chương 416: Bảy bước vào hải cung

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bất quá nếu thật sự đúng là ở trong lúc nhập môn đụng phải cừu nhân, bị người ta mượn cớ nhập môn thử tài thì cũng chỉ có thể trách thực lực mình không đủ. Những chuyện như vậy ở Bắc Hải cũng không phải là chưa có phát sinh. Một trăm năm mươi năm trước, Chân Linh phái Huyền Cầm chân nhân thành tựu luyện đan đại sư, đi theo Thiên Lô lão tổ tham gia Bắc Hải đan sư tập hội, Huyền Linh phái luyện đan đại sư Nguy Hư Nhân xuất thủ toàn lực ngăn cản, không ngờ tự bản thân mình gây náo loạn đến nỗi nhục nhã đổ lên đầu mình, bị Huyền Cầm chân nhân xông vào trong. Năm mươi năm sau, Huyền Cầm chân nhân đối ngược lại, ở Bắc Hải cung đem Ngụy Hư Nhân chắn lại ở ngoài cửa Bắc Hải cung. Lại hơn hai mươi năm sau, Huyền Cầm chân nhân tiếp tục tham gia Bắc Hải đan sư tập hội. Nguy Hư Nhân lần nữa bị ngăn cản. Cho đến sáu mươi năm trước, Huyền Cầm chân nhân tham gia tập hội một lần cuối cùng. Ngụy Hư Nhân lần nữa chạy tới Bắc Hải cung, xa xa thấy Huyền Cầm chân nhân đứng đàng trước ở trước cửa Bắc Hải cửa cung nhìn hắn cười lạnh, liên quay đầu bỏ đi, trong lúc nhất thời trở thành trò cười Bắc Hải.

Lục Bình theo Thiên Lô chân nhân đi đến trước cửa Bắc Hải cung, chưa tiến vào trong đó, liền nghe được bên trong cung điện có tiếng truyền đi ra:

– Chân Linh phái lần này mang theo người mới tới à?

– Thiên Lô. Tên tiểu tử này là luyện đan đại sư? Không phải là một vãn bối của người đó chứ? Tuy nhiên vẫn không thể phá quy củ của Bắc Hải tập hội được. Ngươi cũng đừng có định mà lén làm chuyện riêng đó nghe!

– Ha ha, có trò hay để xem rồi! Các ngươi nhìn kia, ánh mắt của lão Ngụy không đúng rồi a!

Trong lời nói mang theo sự kinh ngạc, sự hài hước, còn có giễu cợt. Bất quá Thiên Lô lão tổ giờ phút này phảng phất trở nên hoàn toàn không liên quan đến chuyện này. Thiên Lô lão tổ không nói một lời, đi thẳng vào bên trong cung điện. Lục Bình theo sát phía sau muốn bước đi vào, liền nghe một thanh âm nói:

– Tiểu tử, ngươi trước hết chớ vào!

Thần sắc trên mặt của Lục Bình không thay đổi, tiếp tục cất bước vào bên trong. Bên trái của cung điện đột nhiên xuất hiện một lưỡi lửa hướng hắn đánh tới. Lục Bình không ngừng bước chân, tiếp tục bước một bước về phía trước. Lúc này, khoảng cách tới ngưỡng cửa chỉ còn lại có sáu bước.

– Thiên địa kỳ hỏa

Lục Bình nhìn đạo hỏa thiệt (lưỡi lửa) mang theo một tia phấn hồng này đang hướng mình xoắn tới, khẽ mỉm cười, đưa tay bắn ra. Thất Bảo hồ lô trong tâm hạch không gian nhất thời phun ra một cổ minh hoàng sắc hỏa diễm, theo ngón tay của Lục Bình bắn ra, cũng hóa thành một hỏa thằng (dây lửa), hướng hỏa thiệt cuốn ngược trở lại.

– A a! Không tệ! Lão phu cũng đi thử một chút!

Vừa dứt lời, một đạo hỏa diễm đốt tới. Lại là một cổ thiên địa kỳ hỏa. Bất quá đóa hỏa diễm này cùng với hỏa thiệt lúc trước bất đồng, mỗi một lần nhảy lên, ở giữa không trung cũng phát ra tiếng nổ mạnh vang dội.

Lục Bình nhíu mắt một cái. Một cổ hỏa diễm màu đen chỉ lớn có lớn chừng ngón tay cái trực tiếp từ trong Hoàng Kim ốc treo dưới cổ bay ra, phảng phất như một màn đen đang thiêu đốt hừng hực, hướng hỏa diễm đang nỗ đó phản pháo trở lại.

May nhờ lần này đem Lục Cầm bắt trở lại. Bởi vì Thiên Linh lão tổ trấn thủ Hàn Băng đảo linh quáng mạch, Thiên Lâm lão tổ trấn thủ Hoàng Ly đảo, trên Thiên Linh sơn Khương Huyền Huyễn đột nhiên trở thành thành hài tử không có cha mẹ quản thúc. Lục Bình không lo lắng có người tính toán tiểu sư muội, mà lại lo lắng có người cách sơn đả ngưu, thông qua Lục Cầm lần nữa tính kế đối phó với mình, cho nên không thể làm gì khác hơn là đem tiểu sư muội dẫn tới Hoàng Ly đảo, khiến cho Thiên Lâm lão tổ tự nhức đầu vì con gái của mình. Còn Lục Cầm nhi bị Lục Bình mang theo tới đây, lần này vừa đúng dùng Hắc Ngục Độc Hỏa trong Băng Hỏa Song Hoàn đem ra đón địch.

Tu sĩ trong cung điện kêu lên một tiếng, hỏa diễm không ngừng nổ vang đó chợt dừng lại. Tiếng nổ vang dội trong hỏa diễm nhất thời dầy đặc thêm, cùng Hắc Ngục Độc Hỏa giao vào nhau chung một chỗ, bắt đầu hỗ tương tranh đấu.

Hắc Ngục Độc Hỏa ở trong thiên địa kỳ hỏa cũng coi là đại danh đỉnh đỉnh. Không phải là bởi vì thích dùng cho việc luyện độc đan, mà bởi vì loại hỏa diễm này khó đeo bám cùng đặc thù, một là chỉ có thể dùng để luyện chế độc đan, hai là sẽ làm ô nhiễm những thiên địa kỳ hỏa hỏa chủng khác.

Một trong chuyện đáng sợ nhất đối với luyện đan chính là hỏa chúng không thuần, chẳng những sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ thành đan, nếu là có độc tính dính lên, luyện thành độc đan, thì chuyện vui kia còn có thể to lớn hơn nhiều.

Quả nhiên, Hắc Ngục Độc Hỏa vừa được Lục Bình mang ra, trên mặt của vị tu sĩ xuất thủ thứ hai ở trong cung điện liền giống như một loại bị đổ huyết xấu vậy, tự lẩm bẩm:

– Phen này thua thiệt lớn rồi, cho dù là hỏa chủng không bị ô nhiễm, thì vì để ngừa vạn nhất cũng phải thực hành kiểm tra một lần, loại lửa này sợ là trong vòng một hai năm sẽ không dùng được nữa rồi.

Lục Bình thừa dịp Hắc Ngục Độc Hóa chấn nhiếp đối với tu sĩ, lần nữa nhân cơ hội này đi về phía trước một bước. Lúc này khoảng cách tới ngưỡng cửa của Bắc Hải cung chỉ còn có năm bước.

Lục Bình mới vừa đặt chân xuống đất, lần này lại có hai đạo hỏa diễm bay tới, xa xa chính là hai đạo sóng nhiệt tập kích.

Lục Bình nhìn hai đạo hỏa lãng này, chân mày cũng hơi nhướn lên một chút: một đạo đan hỏa, một đạo khác rõ ràng chính là hỏa thuật tiểu thần thông. Những người này thật đúng là đối với mình có oán niệm a, chẳng phải là chỉ sớm đạt tới cảnh giới này so với các ngươi có mấy năm sao, có cần phải ghen tỵ như vậy không?

Trong lòng Lục Bình không khỏi nỗi lên oán niệm, tay phải chuyển một cái, mượn quá trình bấm pháp quyết hướng về phía ngực sờ một cái, một đạo đan hỏa cũng đã bay ra ngoài. Dù sao loại đạn hỏa này mơ hồ phân ra thành ba loại sắc thái. Rõ ràng là Lục Cầm nhi chưa luyện thành tam muội chân hỏa tiểu thần thông, bất quá thấy trong hỏa diễm đã phân ba sắc, hiển nhiên đã lấy được hai loại hóa chủng. Nghe nói khoảng thời gian này Lục Cẩm nhi cùng với tiểu sư muội chơi đùa, lão sư cùng sư công đều có bảo vật ban thưởng. Chẳng lẽ chính là hai đạo hỏa chủng này?!

Lục Bình mắng thẩm trong bụng không dứt, cả ngày phụng bồi tiểu sư muội vui đùa bát nháo quậy phá một chút thì chính là được hai đạo hỏa chủng tới tay! Chuyện tốt như thế chính là Lục Bình cũng rất ghen tỵ a. Hắn cũng không nhận rằng pháp tướng lão tổ ban thưởng sẽ là đồ có chất lượng bình thường.

Về phần một đạo hỏa diễm tiểu thần thông khác, Lục Bình cũng lập tức đem Loan Ngọc tự thân tu luyện cái loại ba ngọn lửa hợp nhất thiêu đốt ở trên Ngô Đồng mộc tạo ra tiểu thần thông cho bay ra, đem tiểu thần thông của đối phương gắt gao ngăn trở.

Lục Bình lần nữa tiến một bước về phía trước. Khoảng cách đại môn chỉ còn dư lại bốn bước.

Đang lúc này, liền nghe thấy trong cung điện có người nói:

– Cũng được! Lão phu cũng xuất thủ một lần, chẳng qua là cũng quá ỷ lớn hiếp nhỏ.

Vừa dứt lời, một đạo sương mù xanh biếc mông lung liên hướng mấy đóa hỏa diễm đang đối kháng cùng các hỏa diễm của Lục Bình tung ra bay đi. Trong cung điện mơ hồ truyền đến tiếng hừ lạnh của Thiên Lô lão tổ.

– Ất mộc chi khí!

Lục Bình tức giận muốn ngoác miệng mắng to, nhưng cuối cùng ghìm được măng thầm trong lòng:

– Đây là lão khốn kiếp nào ở đâu xuất thủ vậy? Thà tự mình bị mất tiền chứ không muốn cho hắn yên ổn hay sao?

Ất Mộc chi khí là một loại Mộc chúc tính thiên địa kỳ vật. Loại kỳ vật này cũng có rất nhiều chỗ dùng. Hơn nữa một chỗ dùng trọng yếu nhất chính là có thể kích thích hỏa chủng, khiến cho uy thế của hỏa diễm tăng mạnh hơn lên. Bất quá loại hành động xa xỉ này so với trước kia khi Loan Ngọc sử dụng nhị đẳng biến dị Mộc chúc tính linh tài để đốt lửa còn mạnh và phí của hơn nhiều. Loại vật này tuy là thiên địa kỳ vật, nhưng đốt rồi thì cũng chính là đốt rồi. Mấy đóa hỏa diễm cùng Lục Bình đeo bám được Ất Mộc chi khí trợ giúp, nhất thời khí diễm dâng cao, hướng Lục Bình chèn ép tới.

Lục Bình trong lòng thịt đau gần chết, nhưng lúc này cũng không chiếu cố được sự đau lòng này. Tay phải của hắn vừa sờ vào trong nhẫn trữ vật, tám viên thượng phẩm linh thạch hướng bốn đóa hỏa diễm do bản thân thao túng, bay tới mỗi đóa phân ra hai viên.

Lục Bình thầm quát một tiếng trong lòng:

“Bạo!” (Nổ)

Bạo Linh quyết phát động. Bốn đóa hỏa diễm cũng dâng cao, đem những đóa hỏa diễm được Ất Mộc chi khí trợ giúp lần nữa ngăn cản lại được..

– Cha, loại bí thuật kích thích linh thạch linh khí này ngược lại quả là thú vị!

– Há chỉ là thú vị?! Đơn giản chính là không giống bình thường. Thiên Lô, Chân Linh phái khi nào tìm được một loại pháp quyết như vậy. Tập hội lần này có bằng lòng trao đổi hay không? Ở đây lão phu vừa có đúng một hỏa chúng chưa dùng tới, người xem coi thế nào?

Ngồi ngay ngắn trong cung điện đều là nhân vật từ luyện đan đại sự trở lên của Bắc Hải, đương nhiên nhận biết Lục Bình sử dụng “Bạo linh quyết” lợi hại thế nào, lập tức mồm năm miệng mười hướng Thiên Lô lão tổ hỏi thăm. Còn có kẻ vì vậy mà nóng lòng dự định đổi bí thuật này. Nhưng dù thế nào đi nữa, Thiên Lô lão tổ cũng một mực cự tuyệt. Thân là đoán đan tông sư, làm sao mà ông ta lại không biết Bạo Linh quyết có lợi ích lâu dài như thế nào. Một cái hỏa chủng? Đi mà gặp quỷ đổi đi!

Lục Bình thừa dịp Bạo Linh quyết phát uy, lần nữa đi tới một bước. Lúc này hắn cách Bắc Hải cung chỉ có ba bước cuối cùng.

Đang lúc này, một tiếng hừ lạnh xen lẫn lãnh ý sâm sâm, phảng phất hóa thành một cây lợi thứ bén nhọn, đâm hướng vào trong thần niệm của Lục Bình. Lục Bình cười lạnh một tiếng: rốt cục không nhịn được xuất thủ rồi sao??

Lục Bình có thể lấy tu luyện thủy chúc tính công pháp đem thuật luyện đan tăng lên tới cảnh giới như vậy, chủ yếu là dựa vào thần niệm tu vi tự thân vượt xa đối với người thường. Lúc này tu vi của Lục Bình chỉ có đoán đan trung kỳ, nhưng thần niệm cũng không ở dưới đoán đan hậu kỳ tu sĩ. Thậm chí còn mạnh hơn so với đoán đan hậu kỳ tu sĩ bình thường.

Lần này tu sĩ hướng hắn ra tay cố nhiên bởi vì tự thân tu vi của y, cùng luyện thân phận đan sư, khiến cho thần niệm so với Lục Bình mạnh hơn một bậc. Nhưng mạnh hơn cũng không được nhiều cho lắm, Lục Bình hết sức phòng thủ, đối phương cũng không thể làm gì được. Nhưng bởi vì như thế, Lục Bình phải chậm lại một nhịp bước chân bước tới, liền ngay lúc đó, trong Bắc Hải cung, một đóa hải lam sắc hỏa diễm xuyên qua giữa không trung dây dưa mấy đóa hỏa diễm khác, hướng về phía Lục Bình bay tới.

Thiên địa linh hỏa! Người này đúng là cuối cùng vẫn dùng tới loại thủ đoạn này!

Hải Lam diễm, huyền cấp thượng phẩm thiên địa linh hỏa.

Lục Bình tâm niệm vừa động, đồng dạng là một đóa hỏa diễm màu xanh nhạt từ trong tay Lục Bình bay ra.

– Hoắc! Trong tay của tiểu tử này cũng không ít thứ tốt. Xem ra Thiên Lô bọn người kể từ sau khi Huyền Cầm bỏ đi, toàn bộ tâm tư đều dùng để bồi dưỡng vào trên người của tên tiểu tử này hay sao, còn tìm cho hằn Lam Linh hỏa nữa?! Loại linh hỏa này là huyền cấp linh hỏa hỏa chúng thích hợp nhất trong việc luyện đan. Bình thường địa cấp hạ phẩm linh hỏa đều có phần không thể bì kịp.

Nghe một vị luyện đan tông sư của Thượng Lãng tông bên cạnh hỏi thăm, Thiên Lô lão tố cười nhạt không đáp lại, nhìn qua dường như có vẻ là chấp nhận. Thực là cả Thiên Lô lão tổ cũng thầm than tiểu tử này vận khí tốt, bước vào tu luyện giới tổng cộng mới mấy chục năm mà đã có bao nhiêu phiên kỳ ngộ như thế này.

Lam Linh hỏa ngăn cản được Hải Lam diễm, rốt cục bước chân thứ năm của Lục Bình cũng đã bước ra. Bắc Hải cung gần trong gang tấc!

Lục Bình dưới sự vây công của mấy người, dễ dàng đi tới địa phương có khoảng cách với Bắc Hải cung chỉ có hai bước như vậy, hiển nhiên thật sự vượt ra ngoài ý liệu của các Luyện đan đại sư trong Bắc Hải cung.

Đang khi Lục Bình muốn khởi bộ để đi bước nữa, thì một đoàn khí vụ ngũ nhan lục sắc hướng Lục Bình xúm tới. Hắn trong lòng chợt động, một tầng kim sắc hộ thân cương khí bay lên, khí vụ sắc thái sặc sỡ khi tiếp xúc vạn độc Vẫn nguyên cương của Lục Bình, rối rít giống như một loại thiêu thân bay vào dập lửa, hướng Vạn độc Vẫn nguyên cương hội tụ, sau đó độc tố khí vụ bị tách ra, phiêu tán trên không trung không thấy đâu nữa.

– Chà, tiểu tử này quả nhiên có thủ đoạn khắc chế độc vụ, hơn nữa lại nhanh nhẹn như vậy? “Ngũ Sắc Hàn Quang Chướng” kia của ta cũng coi là uy lực không tầm thường, đoán đan kỳ tu sĩ tầm thường đụng phải điều khó giải quyết, lại bị hắn dễ dàng phá vỡ như vậy!

Ngũ Sắc Hàn Quang Chương?

Lục Bình khinh thường lắc đầu một cái, loại này chỉ có thể làm phân bón cho “Vạn Độc Vẫn Nguyên Sát”!

Đang lúc này, lại là một đoàn hỏa diễm màu cam bay lượn tới, Lục Bình liền nghe thấy trong cung điện Thiên Lô lão tổ tức giận nói:

– Ngụy Hư Nhân, hai đóa thiên địa linh hỏa, ngươi còn có nửa điểm phong độ của luyện đan tông sư nữa không?

Trong ngoài đại điện vượt ngoài ý liệu yên tĩnh hằn lại, chỉ để lại cho mấy đạo hỏa diễm ở cửa bay lên bay xuống, biến đổi các loại hình dáng. Tuy nhiên, Lục Bình vẫn có thể nhận ra được lúc hỏa diễm màu cam bay tới, trước lúc uy lực của mấy đạo hỏa diễm ngăn trở mình lập tức giảm xuống không ít, thế công cũng hòa hoãn trở lại.

Lục Bình khẽ mỉm cười, xem ra vị Ngụy Hư Nhân tông sư này thật là không có chút xíu khí độ nào của một bậc tông sư. Tuy nhiên, đóa hỏa diễm màu cam này lại đúng là địa cấp thượng phẩm Lưu Tinh Phi Hỏa, để ngăn cản được nó ngược lại rất khó khăn.

Đang lúc này, trong đại điện truyền tới một tiếng cười có chút lúng túng, nói:

– Vị tiểu đệ này của quý phái ngược lại cũng không tệ, còn nhỏ tuổi có thể thành tựu đến ngần này, tất nhiên là cực kỳ lợi hại. Hư nhân sư điệt đây không phải là cũng muốn nhìn xem vị tiểu hữu này rốt cuộc có thủ đoạn gì hay sao? Tin tưởng tất cả chư vị ở đây đều rất tò mò.

Thiên Lô lão tổ cười lạnh một tiếng, nói:

– Thật đúng là thẹn thùng cùng đội ngũ với các ngươi!

Nói thật ra, bây giờ những thủ đoạn này đối với Lục Bình mà nói thật là không đủ nhìn, chỉ cần hắn tế lên Kim Lân kiếm hướng vào đó đánh giết một phen, mặc dù không địch lại những đan sư này liên thủ này, nói không chừng cũng nháy mắt đã xông vào Bắc Hải cung. Nhưng một điều bất đắc dĩ chính là, muốn tiến vào Bắc Hải cung này, phải dùng thủ đoạn của đan sư. Mà Lục Bình tu luyện Thủy chúc tính công pháp, Ngự sử những thứ linh hỏa này nguyên vốn là tiên thiên không đủ, căn bản không cách nào phát huy toàn bộ uy lực của linh hỏa, chỉ có thể dựa vào chuyện mình có chân nguyên hùng hậu và thần thức mạnh mẽ vượt xa thường nhân để cùng những người này dây dưa mà thôi.

Cũng may những người đóng vai trò ngăn trở cánh cửa này tuy không ít, nhưng trừ Ngụy Hư Nhân cũng không ai nguyện ý cùng Lục Bình kết thù, lại có uy thế của Chân Linh phái ở đó, mọi người sẽ không toàn lực xuất thủ. Nhưng họ cũng không ngờ một kẻ
hậu bối như Lục Bình này lại dễ dàng tiến vào Bắc Hải cung đến như thế.

Trong Bắc Hải cung này, không vị nào không phải là ở tu luyện giới lăn lộn tranh đấu hơn mấy trăm năm mới có thực lực và địa vị như hôm nay. Lục Bình chỉ là một tiểu tử tu luyện mấy chục năm thì có thể cùng bọn họ ngồi ngang hàng, chẳng phải là cho thấy mọi người sống đến tuổi này đều là sống đến thân chó quá tầm thương rồi hay sao? Nếu không thì tên tiểu tử này dựa vào cái gì?