Chương 572: Trở về Huyễn Linh thành

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cũng may, dọc theo đường đi Lục Bình không gặp lại tình huống như khôi ngô tu sĩ vậy nữa, hữu kinh vô hiểm bay tới trước Vạn Độc Thương Khung Bích.

Lúc này Vạn Độc Thương Khung Bích đã bắt đầu trở nên vô hình, Lục Bình không dám chậm trễ, chúi đầu vào trong Vạn Độc Thương Khung Bích, rời khỏi Vẫn Lạc Đại Quần Đảo.

Lục Bình mới vừa hiện thân ra bên ngoài Vạn Độc Thương Khung Bích, trong lòng liền cả kinh. Bất quá hắn vẫn còn kịp kiệt lực đem tự thân khí tức ẩn giấu đi, khóe miệng lộ ra một tia cười khẽ, một cổ thần niệm uy áp từ trong cơ thể bồng bột phát ra, trấn áp về bốn phương tám hướng. Lập tức, Lục Bình liền không coi ai ra gì, hướng về phía phương hướng của Huyễn Linh thành mà phi độn đi.

Lục Bình vừa ly khai không lâu, ở giữa hư không có một trận quang mang lóe lên, bảy tám gã tu sĩ từ các phương hướng cũng lộ ra thân hình, phương vị đứng vừa vặn đem vị trí Lục Bình vừa đi ra ngoài đó vây ở trung tâm.

Trong mấy tên tu sĩ này, đoán đan hậu kỳ tu sĩ có tới năm người, ba người còn lại là đoán đan năm sáu tầng tu vi.

Một gã tu sĩ vóc người thấp đậm, râu mép xoã tung hướng ra phía ngoài phun ra một cục đàm, hung tợn măng:

– Thiệt là con mẹ nó xui xẻo, không ngờ lại đụng phải một pháp tướng kỳ tu sĩ!

Bên cạnh Tu sĩ thấp đậm ngoài mấy trường có một gã tu sĩ tướng mạo nhã nhặn tay cầm một thanh chiết phiến, cười nói:

– Đại hổ tu, người đáng lẽ phải cảm thấy may mắn vì người ta không xuất thủ, bằng không những người này của chúng ta có mấy người có thể lưu lại?

Tu sĩ thấp đậm râu dài Đại Hổ Tu nói lầm bầm vài tiếng, thần sắc có chút không cam lòng, nhưng miệng cũng không nói gì nữa. Tuy nhiên, một gã tu sĩ thiếu một cái lỗ tai bên cạnh hắn lại có chút tiếc nuối nói rằng:

– Vậy cũng không nhất định, tên tu sĩ đó có vẻ vội vã, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên cũng đã ở trong Vẫn Lạc Đại Quần Đảo hao tổn lớn, bằng không với pháp tướng kỳ tu vi, khi phát giác bọn ta mai phục thì làm thế nào sẽ bỏ qua cho bọn ta?

Chiết phiến tu sĩ cười nhạo nói:

– Ngươi còn muốn đem chủ ý đặt trên người pháp tướng lão tổ? Đừng quên một nhóm khác cũng giống như chúng ta phục kích một pháp tướng kỳ nữ tu bản thân đã bị trọng thương, nhưng tối hậu rơi vào hạ tràng như thế nào!

Mọi người nghe chiết phiến tu sĩ nói thế, tất cả đều biến sắc mặt. Chiết phiến tu sĩ thấy rõ tất cả mọi người không thèm nói nữa lại, trong lòng cười lạnh một tiếng, ngoài miệng lại thuyết giáo:

– Pháp tướng kỳ tu sĩ thần thông làm gì mà bọ ta có thể đo lường được. Cho dù người đó có thật là đến mức nỏ mạnh hết đà rồi, nhưng thủ đoạn áp đáy rương cũng đủ khiến cho bọn ta tử thương hơn phân nửa, mà còn chưa nhất định là có thể lưu lại được người ta nữa!

Lục Bình lần thứ hai đã lừa gạt được một nhóm tu sĩ có ý đồ bất chính, đơn giản liền chúi đầu vào trong nước biển, Bích Thủy Nguyệt Minh Châu hiện lên trên đỉnh đầu. Chân nguyên màu xanh nhạt của Lục Bình cùng nước biển bốn phía hòa làm một thể. Thân hình Lục Bình nhất thời ở trong nước biển trở nên mau lẹ linh hoạt còn hơn so với ở trên trời, trong chớp mắt liền đến bên ngoài mấy chục dặm.

Ở trong Huyễn Linh thành, Huyện Hư chân nhân cùng Huyền Sâm chân nhân đang vội vội vàng vàng hướng về động phủ lâm thời của Chân Linh phái mà đi đến.

– Hai vị sư thúc, Thiên Cầm sư thúc trở lại rồi?

Huyền Hư cùng Huyền Sâm hai vị chân nhân ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm truyền tới, khi thấy Lục Bình cười hì hì nhìn hai người, bất quá bởi vì chân nguyên tổn hao mà hơi lộ ra sắc mặt tái nhợt, cho thấy trạng thái hư nhược của hắn.

Huyền Hư chân nhân sắc mặt lập tức vui vẻ, nói:

– Lục sư điệt, người quay về tới đây thật là đúng lúc!

Huyền Sâm chân nhân lại huých Huyền Hư chân nhân một cái, xoay người đối mặt với Lục Bình thấp giọng nói:

– Lục sư điệt, hãy quay về động phủ rồi hãy nói!

Lục Bình thấy rõ hai người thần sắc trầm trọng, trong lòng chuyên niệm ngẫm nghĩ, bước nhanh về phía trước thấp giọng hỏi:

– Có phải là Thiên Cầm sự thúc có gì không ổn!?

Huyền Sâm chân nhân có chút lo lắng nói:

– Lục sư điệt, Vẫn Lạc Đại Quần Đảo đó là nơi mà ta và Huyền Hư sư thúc của người tiến nhập vào trong đó cũng phải vô cùng cẩn thận. Ngươi một mình tại sao lại dám thâm nhập vào trong đó?

Huyền Sâm chân nhân tuy trong miệng có ý trách cứ rất nhiều, nhưng mà ở giữa nhãn thần đã có ý bội phục.

Lục Bình gật đầu cười nói:

– Sư thúc dạy rất phải, đệ tử này lần thuần túy là vì lòng hiếu kỳ khu sử, thật là thiếu suy nghĩ.

Huyền Hư chân nhân liền vội vàng khoát tay nói:

– Được rồi được rồi! Huyền Sâm sư đệ chính người cũng sớm muốn đến Vẫn Lạc Đại Quần Đảo tham quan coi rốt cuộc thế nào, lúc này trong miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng không biết có bao tiện mộ thèm muốn rồi.

Huyền Hư chân nhân lại xoay người lại đối Lục Bình nói rằng:

– Lục sư điệt sau này cũng phải cẩn thận, không nên luôn luôn âm thầm tiền trảm hậu tấu như vậy, đợi đến chúng ta nhận được truyền âm pháp kiếm của người, bản thân người sớm đã tiến vào trong Vẫn Lạc Đại Quần Đảo rồi, bọn ta có muốn ngăn cản cũng không kịp.

Lục Bình vội vã vâng dạ, Huyền Hư chân nhân thấy rõ đã đạt mục đích, lại vội vàng nói:

– Thiên Cầm sư muội lần này vào Vẫn Lạc quần đảo bị trọng thương. Sư muội phân phó người sau khi trở về nhanh chóng đi gặp muội ấy.

Lục Bình nghe Thiên Cầm lão tổ thụ thương, thần sắc cũng đã sinh ra vài tia ngang trọng, vừa gật đầu đáp ứng, vừa theo sau hai người hướng về giữa động phủ mà đi.

Thiên Cầm lão tổ nhìn qua quả thực mặt không có chút máu ngồi xếp bằng ở chỗ đó. Lục Bình khi nhìn thấy rõ bộ dáng của bà ta như thế mà thất kinh. Thiên Cầm lão tổ không đợi Lục Bình nói, trong miệng liền hừ lạnh một tiếng, bảo:

– Quả nhiên là Liễu Thiên Linh dạy dỗ đệ tử giỏi, không biết trời cao đất rộng là gì, chút điểm tu vi tí ti này mà cũng dám tiến vào Vạn Độc Thương Khung Bích, bộ không biết chữ chết là viết như thế nào sao?

Lục Bình không biết vì sao Thiên Cầm lão tổ lại đổi sắc mặt như vậy, nhưng vẫn trịnh trọng hành lễ cám ơn Thiên Cầm lão tổ ở trong Vẫn Lạc Đại Quần Đảo đã làm tất cả vì mình.

Ngay sau đó, Lục Bình liền đem chuyện mình ở trong một địa nắm được thuật qua một lần. Đương nhiên, chuyện liên quan đến Long Hòe lão tổ Lục Bình cũng không nói ra, chỉ là đem ở trong một địa sẽ dẫn phát cơ hội đoán đan hậu kỳ tu sĩ tiến giai, còn có thể có khả năng sản xuất Vạn Diệu Ngọc Lộ, Tức Nhưỡng cùng với các thiên tài địa bảo khác nói cho Thiên Cầm lão tổ cùng với Huyền Hư, Huyền Sâm hai vị chân nhân nghe qua.

Nghe xong quá trình Lục Bình giảng thuật, Thiên Cầm lão tổ thần sắc bất biến, cũng không nói tiếng nào, tựa hồ đang suy tư điều gì. Mà Huyền Hư cùng Huyền Sâm hai vị chân nhân thì vô cùng kinh ngạc vì tin tức Lục Bình mang về, đặc biệt là khi nghe Huyền Linh phải được Thuỷ Tinh cung dẫn dắt, không ngờ lại cũng tham dự vào hành trình tới mật địa này, trên mặt của hai người càng hiện vẻ buồn rầu hơn.

– Sự tình Huyền Linh phái không đáng để lo, một cái môn phái có thể phát triển lớn mạnh hay không, từ trước tới giờ chưa bao giờ là dựa vào ngoại lực mà có được. Đạo Diễn tuy rằng tham dự hành động của Thuỷ Tinh cung, thế nhưng với thân phận của Đạo Diễn, Thuỷ Tinh cũng sẽ phân cho hắn bao nhiêu chỗ tốt?

Huyền Sâm chân nhân trầm ngâm một chút, nói:

– Thiên Cầm sư muội nói tuy không sai, nhưng Thuỷ Tinh cung là hạng tài đại khí thô, nếu không thật sự chi trì Huyền Linh phái, cũng không cần đem Huyền Linh phải đưa lên làm Bắc Hải đệ nhất đại phái. Chỉ cần khiến cho Huyền Linh phái không ngừng quấy rầy bản phái, khiến cho bản phái không cách gì phát triển bình thường, mục đích của bọn chúng liền đã đạt tới. Hiện nay trừ Thuỷ Tinh cung bắt đầu mình mục trương đảm nhúng tay vào sự việc của Bắc Hải, Trung Thổ và Nam Hải tựa hồ cũng có thế lực đang hoạt động. Thượng Hải tông cùng Thượng Lãng tông xáp nhập, nhất cử trở thành Bắc Hải đệ tam đại môn phái. Lúc này Bắc Hải thế cục có thể nói là thay đổi khó lường. Chân Linh phái ta ở Bắc Hải có thể nói là nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, chỉ hơi sai một bước, liên có thể cả bàn thua cuộc, cục diện tốt đẹp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!