Chương 1268: Ma la nghịch tập (tiếp 1)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong nơi trú địa của Chân Linh phái, sau khi Lục Bình cùng mọi người rời đi, mấy tên Chân Linh phái trận pháp sư nhờ có Huyền Hồ chân nhân đem Ngũ Hành Hoàn khảm vào trong một tòa Ngũ Hành trận bàn kiến tạo lên, tốc độ kiến tạo trú địa đại trận lập tức đề thaăng không ít.

Trên mặt Thanh Minh Giang ở hạ du truyền tới linh khí ba động càng lúc càng rõ ràng kịch liệt. Toàn bộ hết thảy Chân Linh phái nhất thời gia tăng đề phòng. Hiển nhiên Lục Bình cùng mọi người đã tiếp chiến với ma la đại quân, muốn kéo ma la đại quân đi trước khi trú địa đại trận hoàn toàn hoàn thiện.

Hơn mười tên đoán đan hậu kỳ tinh anh đệ tử đời thứ ba dưới sự chỉ huy của Lý Thiên Như cùng Cơ Thiên Hiên chia ra dẫn một đội Chân Linh phái tu sĩ bắt đầu bày “Tam Tài Ngũ Hành Đạo Binh Đại Trận”, để ngừa vạn nhất.

Ngay thời điểm toàn bộ lực chú ý của mọi người đều bị linh khí chấn động kịch liệt ở hạ du của Thanh Minh Giang cùng với tiếng kêu thảm thiết của ma la thay nhau vang lên hấp dẫn, một tiếng tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên từ chỗ bầu trời.

Một đạo độn quang màu đen lặng yên không tiếng động xuất hiện chỗ bầu trời Chân Linh phái chúng đệ tử đang tụ họp đóng quân, hai tay nhấn một cái xuống hư không. Hai đạo ánh sáng quỷ dị biểu hiện thoáng qua từ mặt ngoài đôi bàn tay. Một đạo cuồng lan đái động chấn động không gian bốn phía, rơi xuống đỉnh đầu Chân Linh phái chúng tu.

Khí thế cuồng mãnh trong nháy mắt tràn đầy thiên địa. Toàn bộ sắc mặt của hết thảy Chân Linh phái cuồng biến, pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ!

Không ngờ lại vô sỉ đến trực tiếp xuất thủ về phía đoán đan kỳ tu sĩ của Chân Linh phái tụ tập chung một chỗ!

– Càn rỡ!

Thiên Tuyết lão tổ gầm lên một tiếng, cùng Thiên Phàm lão tổ hai người trong chớp mắt xuất hiện trong nơi đóng quân. Phong Tuyết Song Phiến một cánh gió thổi, một cánh tuyết tới, song phiến hợp bích, nhất thời hóa giải thế công tầng tầng của người đánh lén trên bầu trời.

Người nọ một kích không trúng còn muốn xuất thủ lần nữa. Thiên Tuyết, Thiên Phàm hai vị lão tổ đã bay lên trời, xuất thủ trước cướp công, trong lúc nhất thời không ngờ lại làm cho đại tu sĩ rảnh tay kéo đến công kích.

Phong Tuyết Song Phiến mặc dù chia ra chẳng qua là một món Nhất kiếp linh bảo, nhưng song phiến hợp bích phát ra uy lực cũng kém không xa lắm so với Nhị kiếp linh bảo. Hơn nữa Thiên Tuyết, Thiên Phàm hai vị lão tổ làm đạo lữ mấy trăm năm, sớm đã tâm ý tương thông. Hai người họ một khi liên thủ không ngờ lại có thể hoàn toàn áp chế vị đại tu sĩ trước mắt.

Tuy nhiên hai vị lão tổ cũng nhận ra được tu vi của vị tu sĩ trước mắt mặc dù là pháp tướng hậu kỳ, nhưng khí tức quanh thân cũng có chút cổ quái. Nhìn qua lão ta tựa hồ mới vừa tiến cấp pháp tướng hậu kỳ không lâu, mang đến cho hai người một loại cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi là ai.

Thiên Tuyết lão tổ thấy người trước mắt hiển nhiên còn chưa quen thuộc tu vị tự thân, một thân thực lực cùng lão bài đại tu sĩ so sánh còn có chênh lệch không nhỏ. Thiên Tuyết lão tổ mắt thấy phải bức lui người đó ra khỏi chỗ Chân Linh phái trú địa, lập tức muốn chuẩn bị đại triển quyền cước, cấp cho đại tu sĩ này một sự dạy dỗ nhớ đời, không ngờ Thiên Phàm lão tổ bên cạnh cũng đột nhiên ra hiệu bà ta khoan đã.

Thiên Tuyết lão tổ trong lòng cả kinh, thầm nói nguy hiểm thật. Nếu đây là kế điệu hổ ly sơn của đối phương, lần này lại suýt nữa mắc mưu.

Chỉ nghe Thiên Phàm lão tổ một bên trầm giọng nói:

– Các hạ đường đường thân phận đại tu sĩ, ở tu luyện giới tất nhiên là hạng người thanh danh hiển hách, lại giấu đầu lòi đuôi tới đánh lén đoán đan đệ tử của bản phái như vậy. Chẳng lẽ không sợ bị đồng đạo ở tu luyện giới nhạo báng sao?

Hắc vụ còn dư lại lượn quanh thân của đại tu sĩ, khiến cho người ta không thấy rõ diện mục chân thật của người trước mắt. Lão ta nghe Thiên Phàm lão tổ nói như vậy cũng phát ra một tiếng cười quái dị, tung người lần nữa nhào tới hai người Thiên Phàm, Thiên Tuyết.

– Tới hay lắm!

Thiên Phàm lão tổ không chút yếu thế, phong phiến trong tay đảo qua. Thiên Tuyết lão tổ bên cạnh lập tức tâm lĩnh thần hội muốn tới phụ trợ. Nhưng không ngờ khi đại tu sĩ bốc lên giữa không trung, từ sau lưng ông ta lần nữa bay ra một đạo nhân ảnh, cùng vọt tới thẳng doanh địa của Chân Linh phái.

– Không xong rồi! Đối phương còn có một người, là đại tu sĩ!

Thiên Tuyết lão tổ kinh hãi muốn chết, cũng không kịp nhớ liên thủ cùng Thiên Phàm lão tổ nữa, tuyết phiến trong tay chuyển một cái, quạt tới người nọ đang lao ra từ một hướng khác.

Đùng! Bình!

Liên tiếp hai tiếng truyền tới, Thiên Phàm lão tổ còn khá hơn một chút, đại tu sĩ quái dị đối diện thực lực chân thật có hạn, chẳng qua là nhất cử đánh lui Thiên Phàm lão tổ mà thôi. Còn Thiên Tuyết lão tổ ở bên khác không có vận may như vậy.

Vị đại tu sĩ thứ hai mới vừa xuất hiện nhìn như muốn xuất thủ đối Chân Linh phái trú địa, trên thực tế cũng thừa dịp khi Thiên Tuyết lão tổ chạy tới cứu giúp cũng đột nhiên đem thần thông vỗ đầu che mặt đánh tới trên người của bà ta.

Vị tu sĩ thứ hai nguyên vốn chính là thật thật tại tại đại tu sĩ, lần này đánh Thiên Tuyết lão tổ một cái trở tay không kịp, nhất thời phải thua thiệt lớn. Khí huyết chân nguyên quanh thân rung chuyển, suýt nữa bị đánh phải trọng thương hộc máu.

Thiên Phàm lão tổ vội vàng tiếp ứng Thiên Tuyết lão tổ. Hai người lần nữa liên thủ giằng co cùng hai vị đại tu sĩ trước mặt, lúc này Chân Linh phái rõ ràng rơi vào hạ phong. Dưới một kích của đại tu sĩ mới xuất hiện lập tức thu tay lại, căn bản cũng không dự tính xuất thủ về phía Chân Linh phái cấp thấp tu sĩ. Nhưng tu sĩ quái dị xuất hiện trước nhất căn bản không có giới hạn dưới này, một khi đối thủ liên thủ đánh bại hai người Thiên Phàm, Thiên Tuyết, đông đảo tu sĩ trong Chân Linh phái trú địa tất nhiên sẽ nghênh đón diệt đính tai ương.

Sắc mặt của Thiên Phàm lão tổ âm trầm đáng sợ, ngưng giọng nói:

– Ma la cuộc chiến sắp tới, đại địch trước mặt, hai vị nhất định phải cùng Chân Linh phái ta dập đầu đánh nhau, làm cái chuyện người thân thì đau mà kẻ thù thì khoái hay sao? Nhìn thân phận của hai vị, sau lưng tất nhiên cũng có tông môn bối cảnh. Nếu hai phu thê ta không cần tánh mạng, nhất thời kéo được nữa khắc, tu luyện giới động nhân quanh đây chắc chắn sẽ chạy tới. Đến lúc đó tánh mạng của hai vị có thể giữ được, những thế lực tông môn sau lưng hai vị sẽ ra sao?

Đại tu sĩ quái dị có hắc vụ lượn quanh thân cười lạnh một tiếng, đáp:

– Cho dù có người chạy tới thì đã sao? Người nào lại sẽ bình bạch xuất thủ giúp Chân Linh phái người? Huống chi Chân Linh phái người hiện giờ uy phong thật lớn. Một nhà trung hình môn phái làm rất nhiều đại hình tông môn đi xuống, âm thầm không biết có bao nhiêu người mong đợi các người xui xẻo. Đám người lão phu bất quá là thay bọn họ làm ra nhất khẩu ác khí thôi!

Thiên Tuyết lão tổ cùng Thiên Phàm lão tổ trong lòng trầm xuống. Lần này Chân Linh phái vào Trung Thổ đích xác là hơi có vẻ trương dương một ít. Họ chiếm cứ một chỗ bảo địa không nói, còn đánh mạnh vào mặt của một nhà Trung Thổ đại hình tông môn, khó bảo toàn không ai sẽ âm thầm phẫn hận, nhân cơ hội xuất thủ cho hả giận.

Thiên Phàm lão tổ lạnh giọng hỏi:

– Nói như vậy ma la đại quân trong Thanh Minh Giang là do các người dẫn tới đúng không?

Không đợi đại tu sĩ quái dị trả lời, vị đại tu sĩ tới sau vội vàng mở miệng nói:

– Chớ nói nhảm với bọn họ. Bọn họ kéo dài thời gian, tốc chiến tốc thắng!

Hai người lần nữa nhào xuống, tu sĩ quái dị hai tay mang Nhất kiếp linh bảo như một đôi thủ sáo vậy, mà trong tay của một người khác cũng có linh bảo hộ thân. Chẳng qua linh bảo của hai người này tựa hồ cũng lộ ra rất tầm thường, hơn nữa linh quang ở mặt ngoài linh bảo tối tăm. Hoặc là phẩm chất của linh bảo bây giờ quá kém, hoặc chính là trải qua bí thuật đặc thù che đậy diện mục thật sự của linh bảo. Số lượng linh bảo ở tu luyện giới có hạn, hiển nhiên hai người này có chỗ cố kỵ, không muốn để cho người thông qua linh bảo mà bọn họ sử dụng truy xét được chân tướng của bọn họ.

Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ liên thủ bí thuật từ trước đến giờ chỉ có thể liên thủ đối phó một vị đại tu sĩ, một khi có hai vị đại tu sĩ xuất thủ, hai người bọn họ không còn cách nào liên thủ đối địch. Bất đắc dĩ hai vị lão tổ chỉ có thể tách ra miễn cưỡng một người địch với một người.

Nếu không phải Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ cũng coi là lão bài pháp tướng trung kỳ tu sĩ, kinh nghiệm thủ đoạn chém giết với địch đủ phong phú, còn đối phương bởi vì cố kỵ đối với thân phận tự thân, trong lúc nhất thời không dám bại lộ ra quá nhiều thủ đoạn của mình, nếu không sợ rằng hai vị lão tổ sớm đã bị đánh hội bất thành quân rồi.

Mắt thấy hai vị lão tổ tiết tiết bại lui giữa không trung, Lý Thiên Như cùng Cơ Thiên Hiền hai người trong lòng khẩn trường. Nhưng bọn họ biết được hiện tại cho dù là hai người xông lên cũng vì sự vô bổ trước mặt hai vị đại tu sĩ. Hiện nay, họ chỉ có mau chóng tổ chức thành hình ”Tam Tài Ngũ Hành Đạo Binh Đại Trận”, dựa vào lực lượng của đạo binh đại trận, có lẽ còn có thể chống lại cùng hai vị đại tu sĩ, nhưng sợ rằng hai vị lão tổ lúc này căn bản kiên trì không nổi tới khi đạo binh đại trận thành hình.

Mặc dù trong lòng hai người Lý Thiên Như cùng Cơ Thiên Hiện nóng nảy, nhưng vẫn không dám hiển lộ ra hốt hoảng chút nào, miễn cưỡng trầm tâm tĩnh khí. Họ chỉ huy môn hạ tu sĩ các tựu các vị đều đâu vào đấy, hy vọng có thể nhanh chóng khởi động đạo binh đại trận.

Thiên Phàm lão tổ mặc dù bị đại tu sĩ quỷ dị trước mặt áp chế, nhưng thực lực của đối phương rõ ràng không so được với một vị khác. Cho nên Thiên Phàm lão tổ mặc dù thảm hại, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng kiên trì được.

Mà một phía khác, thời điểm Thiên Tuyết lão tổ bị đại tu sĩ xuất hiện sau đánh vào làm miệng phun máu tươi, nhưng Thiên Tuyết lão tổ lại không mảy may dám lui nữa. Phía sau bà ta là Chân Linh phái trú địa đang từ từ hoàn thiện tăng cường đại trận. Nếu bà ta lui nữa, Chân Linh phái trú địa coi như thật đúng là sẽ mở rộng ra đối với hai người.

Đại tu sĩ hiển nhiên cũng nhìn thấu tử chí của Thiên Tuyết lão tổ lúc này, cười lạnh một tiếng, trong miệng bấm ra một đạo ấn quyết. Một cái ngọc đái bên hông đột nhiên sáng lên, một đạo mây mù mới vừa bốc lên, cũng không chờ thần thông trong tay đại tu sĩ thành hình, một giọng sắc bén đột nhiên truyền đến:

– Giết!

Một tiểu nhân lớn khoảng một thước phá không tới, cầm trong tay một thanh Thương Liễu tiểu mộc kiểm. Một đạo hàn quang ở mũi kiếm phun ra nuốt vào, nhắm thẳng vào con ngươi của đại tu sĩ.

– Khai thiên bí thuật, Thân Ngoại Hóa Thân!

Đại tu sĩ hú lên quái dị, đầu ngã về phía sau một cái lập tức tránh khỏi sự ám sát của Lục Tiểu Bình. Nhưng mà thần thông pháp thuật trong tay dần dần thành hình đã bị sự đánh bất ngờ cắt đứt, cứu được Thiên Tuyết lão tổ ra từ trong tuyệt cảnh.

Thiên Tuyết lão tổ nguyên vốn tính tình nóng nảy, bị thua thiệt nhiều trong lòng càng thêm tức giận, hét lớn một tiếng cũng muốn liều chết cùng đại tu sĩ. Hơn nữa lúc này, tu vi của Lục Tiểu Bình đã bắt đầu dần dần tiến tới gần thực lực của pháp tướng trung kỳ tu sĩ bình thường ở một bên quấy rầy, đại tu sĩ trong lúc nhất thời không ngờ lại không làm gì được hai người.

Lục Tiểu Bình là nguyên vốn trước khi Lục Bình đi khỏi doanh địa, vì để ngừa vạn nhất nên đã để lại cho Huyền Hồ chân nhân dùng hộ thân. Sau khi Lục Tiểu Bình thu nạp một phần nhỏ linh tính một trong năm đại khí linh của Càn Khôn Bảo Đỉnh, tư chất tự thân cũng tăng mạnh, lại trải qua đoạn thời gian này được Lục Bình tỉ mỉ dựng dưỡng, nên thực lực của cụ Thân Ngoại Hóa Thân đã không kém gì một pháp tướng sơ kỳ điên phong tu sĩ. Hơn nữa, vốn nó là Thân Ngoại Hóa Thân bất kể sống chết, nếu đeo bám đánh đến chết, chính là pháp tướng trung kỳ tu sĩ thấy cũng phải nhức đầu vạn phần.

Đại tu sĩ bị Thiên Tuyết lão tổ cùng Lục Tiểu Bình quấn lấy trong lòng nóng nảy. Bọn họ lần này tới đánh lén Chân Linh phái trên thực tế cũng mạo nguy hiểm rất lớn. Nguyên vốn định thừa dịp sơ hở mà vào, lại không ngờ Chân Linh phái sớm có chuẩn bị, hơn nữa còn khó đeo bám như vậy, vì vậy rống to:

– Còn không mau xuất thủ, muốn đợi tới khi nào chứ?

Thiên Tuyết Thiên Phàm hai vị lão tổ thần sắc đại biến, đối phương lại còn cất giấu người không xuất thủ!

Đại tu sĩ đó vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong hư không, nói:

– Thật phiền toái!

Thời điểm thanh âm vang lên, trong lòng của hai vị lão tổ Thiên Tuyết, Thiên Phàm tựa hồ lập tức lọt vào trong hầm băng. Đối phương lại còn có một vị đại tu sĩ núp chung quanh.

Về phần người này là vì sao một mực không hề xuất hiện, trong lòng của hai vị lão tổ Thiên Phàm, Thiên Tuyết cũng biết rõ ràng. Bởi vì lúc này, trong hư không chung quanh Chân Linh phái trú địa tràn ngập mấy chục đạo thần thức của tu sĩ khác nhau, khoảng thời gian Chân Linh phái gặp tập kích đã vừa đủ đưa những môn phái tu sĩ khác bốn phía tới tìm tòi đến tột cùng.

Nhưng mà những người này lại một mực không hề xuất thủ tương trợ Chân Linh phái. Như vậy Chân Linh phái cơ hồ có thể xác định thân phận của những người đánh lén tất nhiên là Trung Thổ một nhà đại hình môn phái. Còn tu sĩ của các phái khuy trắc bên cạnh cũng đã phát hiện hoặc là hoài nghi đến thân phận của bọn họ, nhưng không một người dám đứng ra đốt phá tầng quan hệ tới đắc tội nhà đại môn phái nhằm vào Chân Linh phái.

Dù sao Chân Linh phái là hải ngoại môn phái, hơn nữa còn là môn phái của Bắc Hải tu luyện giới bị người lên án từ trước đến giờ. Đối với đại đa số Trung Thổ môn phái mà nói, Chân Linh phái vốn chính là một dị loại, bọn họ đương nhiên cũng không cần vì Chân Linh phái mà đắc tội một nhà đại hình tông môn khác. Mặt khác bọn họ ngược lại vui lòng nhìn chuyện nực cười của Chân Linh phái trung bình môn phái không biết điều.

Nhưng mọi việc đúng là vẫn không thể làm quá mức. Chân Linh phái cuối cùng vì vây trừ ma la đại quân, chiếm cứ đại nghĩa. Nhà đại hình tông môn có hiềm nghi thừa dịp cháy nhà hôi của không nói, còn lập tức thả ra hai vị đại tu sĩ lấy ưu thế tuyệt đối tới chiếm đoạt chỗ trú địa của một nhà trung hình môn phái ngay cả đại tu sĩ đều không có, điều này cũng có chút nói không được.

Tình huống như vậy không ngờ lại không biết sao được người ta. Hiện tại lại có vị đại tu sĩ thứ ba được thả ra, điều này coi như khỏa thân không biết xấu hổ, vô cùng có thể đưa tới tất cả mọi người không ưa nổi lên lòng cừu địch, vậy xem như là mang lên tảng đá đập chân mình rồi.