Chương 449: Lục Bình trù mưu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi Lục Bình từ Tề Mi cung đi ra, quay thẳng trở về Hoàng Ly đảo. Sau một phen suy tư, hắn trực tiếp đem mấy cái truyền âm pháp kiếm phóng ra bên ngoài đảo. Suy nghĩ một chút, chuyện Lý Huyền Âm Chân Nhân vẫn lạc căn bản lừa gạt không được bao lâu, thời gian không lâu, sợ là cả Bắc Hải tu luyện giới đều sẽ nhận được tin tức. Vì vậy hắn lại gọi Trần Luyện tìm tới phân phó một phen, sau đó Trần Luyện vẻ mặt ngưng trọng rời Hoàng Ly đảo.

Lục Bình đang muốn chuẩn bị đối với Hồ Lệ Lệ dặn dò chút chuyện, bên tai liền vang lên thanh âm của Khương Thiên Lâm lão tổ, phân phó Lục Bình đi tới gặp ông ta.

Lục Bình biết tin tức Lý Huyền Âm Chân Nhân vẫn lạc sợ là Thiên Lâm lão tổ đã biết.

Quả nhiên sau khi thấy Lục Bình, Thiên Lâm lão tổ mặt âm trầm nói:

– Chuyện của Huyền Âm ta đã biết được, mới vừa rồi Thiên Tuyết sự thúc từ Hoàn Vũ đảo truyền tới tin tức. Huyền Linh phái Đạo Thạch lão tố đi ra ngoài bị trọng thương về, nói rõ là bị Huyền Âm sư đệ cùng yêu tộc tu sĩ Ngao Ngọc liên thủ đánh lén. Sau đó song phương trong lúc đại chiến, Ngao Ngọc lại đột nhiên phản bội đem Huyền Âm Chân Nhân đánh cho thành trọng thương. Đạo Thạch lão tổ nhân cơ hội chạy trốn, chuyện về sau không biết nữa, xem tình hình dường như là Huyền Âm sư đệ bị yêu tu Ngao Ngọc đánh chết rồi.

Lục Bình sau khi nghe được cái tên “Ngao Ngọc”, thần sắc rõ ràng sửng sờ một chút. Trước kia khi hắn để cho Đại Quý lẻn vào trong yêu tộc, liền ở trong miệng của nó nghe nói qua cái tên “Ngao Ngọc” này.

Lúc ấy hình như là Đông hải yêu tộc đưa tới món đồ gì rất quan trọng, cuối cùng Bắc Hải yêu tộc cũng quyết định đem món đồ này giao cho Ngao Ngọc. Lục Bình từng đem việc này báo cho môn phái.

Trong đầu của Lục Bình sôi trào, lại nghĩ tới hôm đó ở bên ngoài Thanh Giản động phủ nhìn thấy người thần bí trung niên tu sĩ đó. Chẳng lẽ người nọ chính là Ngao Ngọc?

Nhưng nếu là như thế, chẳng phải là nói thê tử của Huyền Âm Chân Nhân đã từng là một vị yêu tộc tu sĩ.

Ân Huyền Sở kia nếu là con trai của Huyền Âm Chân Nhân, chẳng phải nói Ân Huyền Sở là do nhân yêu kết hợp mà sinh ra hay sao?

Trong đầu óc của Lục Bình một trận hôn mê, nhưng suy nghĩ lại tựa hồ như cũng không chịu ảnh hưởng, ngược lại tựa hồ vận chuyển càng thêm nhanh chóng hơn, từng sự một suy đoán ở trong đầu óc của hắn sắp hàng xuất hiện.

Ngày đó Ngao Ngọc kia xưng Huyền Âm Chân Nhân là “tỷ phu”, hiển nhiên tỷ tỷ của Ngao Ngọc đã từng là thê tử của Huyền Âm Chân Nhân. Hơn nữa vị yêu tộc thê tử này của Huyền Âm Chân Nhân tất nhiên đã vẫn lạc, lại thêm ngày đó Ngao Ngọc vì báo thù mà tương kích. Hiển nhiên thế tử của Huyền Âm Chân Nhân là bị người giết chết, hơn nữa từ tình hình trước mắt xem ra, vị cừu nhân này rất có khả năng chính là Huyền Linh phái Đạo Thạch lão tổ.

Mà Huyền Âm Chân Nhân nhận nhiều năm như vậy, ngoại trừ Đạo Thạch lão tổ làm pháp tướng lão tổ thực lực mạnh mẽ ra, sợ rằng còn là bởi vì thân phận yêu tộc thê tử của mình.

Nhân yêu hai tộc từ xưa nay đối lập, Huyền Âm Chân Nhân lại làm ra chuyện nhân yêu luyến ái nhau như thế, điều này ở tu luyện giới ít nhiều cũng coi là một điều cấm kỵ. Chân Linh phái đến lúc đó sợ cũng khó mà ra mặt cho ông ta.

Sự tình từng chuyện từng chuyện một ở trong đầu óc của Lục Bình được suy đoán ra, nhưng nghi ngờ trong lòng cũng càng ngày càng nhiều. Nếu Huyền Âm Chân Nhân cùng Ngao Ngọc liên thủ đánh lén Đạo Thạch lão tổ, vì sao sau khi thành công, Ngao Ngọc lại phản bội một kích? Là Đạo Thạch lão tổ đang nói dối, hay còn xảy ra những chuyện khác?

Huyền Âm Chân Nhân liên thủ yêu tu đánh lén Huyền Linh phái lão tổ, chuyện này ở Bắc Hải tu luyện giới tạo thành bao nhiêu phong ba? Huyền Linh phái sẽ thừa dịp phiến động Bắc Hải tu sĩ hay không? Đem sự kiện lần này phóng đại là Chân Linh phái cùng yêu tộc cấu kết, từ đó liên hiệp Bắc Hải tu luyện giới cùng chung chèn ép Chân Linh phái?

Còn nữa, Ân Huyền Sở là bạn tốt của mình có biết được chân tướng của chuyện này hay không? Cùng với chuyện này đối với gã sẽ tạo thành chấn động như thế nào?

Lục Bình vừa sợ vừa kinh, mình trước đó lo lắng Ân Huyền Sở bởi vì Huyền Âm Chân Nhân vẫn lạc mà đi ra ngoài trả thù, vì vậy chuyện trước tiên là phóng cho mấy vị hảo hữu truyền âm pháp kiếm, muốn bọn họ “coi sóc” Ân Huyền Sở, thậm chí còn để cho Trần Luyện tự mình đi một chuyến. Nhưng nếu là một khi thân phận đời sau của nhân yêu hai tộc của Ân Huyền Sở bại lộ, chỉ sợ gã liền sẽ trở thành đối tượng đã kích của toàn bộ tu luyện giới. Đến lúc đó Chân Linh phái vì ở tu luyện giới không đến nỗi bị động, rất có thể sẽ đem Ân Huyền Sở hy sinh đi.

Nếu suy đoán của Lục Bình đúng, như vậy chư vị hảo từ xuất phát từ việc “hảo ý” chiếu khán, ngược lại sẽ lộng khéo thành vụng!

Lục Bình lòng như đốt, trong lúc nhất thời thần sắc lo lắng hiện ra ở mặt. .

Thiên Lâm lão tổ đột nhiên hỏi:

– Ngươi có phải là nghĩ đến việc gì rồi không?

Lục Bình thần sắc ngẫn ra, liền vội vàng đem ý nghĩ ở đáy lòng đè xuống, suy nghĩ một chút mở miệng hỏi:

– Theo như lời của Huyền Linh phái Đạo Thạch lão tổ kia là thật hay không? Huyền Linh phái có nhân cơ hội ở Bắc Hải tu luyện giới công kích bốn phái hay không?

Thiên Lâm lão tổ rất vui mừng cười cười, nhưng vẫn là hắng giọng nói:

– Đạo Thạch thân là pháp tướng kỳ tu sĩ cũng còn không đến nỗi ở chuyện này nói láo. Huyền Linh phái sợ là cũng muốn đến bốn phái đòi một lời giải thích.

Tuy nhiên, hiện nay Huyền Linh phái cũng không làm gì được phải bổn phái. Dưới mắt bổn phái trừ đoán đan hậu kỳ tu sĩ ra bên ngoài đảm nhiệm trọng trách trấn thủ ra, những hậu kỳ tu sĩ khác ở lại giữ trên Thiên Linh sơn thì còn lại toàn bộ ra biến đi đến chỗ mà Đạo Thạch đã nói để tìm kiếm thi thể của Huyền Âm sư đệ, đồng thời cũng truy tung tung tích của Ngao Ngọc kia. Chuyện này bổn phái tất nhiên sẽ không chịu để yên đồ. Thù của Huyền Âm sư đệ bổn phái nhất định phải báo. Hơn nữa vô luận là thị phi khúc trực như thế nào, vô luận dính dấp đến người nào, một nhà thế lực nào, ở Bắc Hải tu luyện giới này, dám tính toán bổn phái như thế đều phải trả giá thật lớn.

Lục Bình bị mấy câu của Thiên Lâm lão tổ nhìn có vẻ như không đạo lý, bao che người nhà mà nhiệt huyết sôi trào. Đây mới là một thể hiện của hướng tâm lực cùng ngưng tụ lực của một môn phái. Nó thường thường biểu hiện chính là lúc nhất trí đối ngoại thì chẳng thèm nói lý gì cả.

Lục Bình hết sức khiến cho mình tỉnh táo lại, hướng Thiên Lâm lão tổ hỏi:

– Sư công, Ngao Ngọc kia cùng Huyền Âm sư thúc rốt cuộc là quan hệ như thế nào?

Thiên Lâm lão tổ nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Chuyện này ngươi không cần lo, người lập tức cũng đi ra biển tới chỗ hải vực mà Đạo Thạch nói. Ta biết thủ hạ ngươi có mấy con yêu sủng rất có thành tựu, đến lúc đó còn cần mượn yêu sủng của ngươi ở dưới sự ngăn trở của yêu tộc truy tung Ngao Ngọc.

Dưới mắt, bổn phái mấy vị lão tổ đã toàn bộ đi ra ngoại hải cùng yêu tộc pháp tướng lão tổ giằng co, không rãnh lo chuyện khác. Ngao Ngọc này sau khi tập sát Huyền Âm sư đệ, vì tránh né bốn phái đuổi giết, tất nhiên sẽ hướng biển sâu yêu vực ẩn núp. Nơi đó là đại bản doanh của yêu tộc, bọn người cần phải đem Ngao Ngọc trước khi về đến biển sâu yêu vực chặn lại. Nếu không thì cứ để Ngao Ngọc này trốn về, chờ y lên cấp pháp tướng kỳ, thù của Huyền Âm sự đệ muốn báo đi nữa coi như khó khăn càng thêm khó khăn.

Lục Bình trù trừ một chút, lại từ trong động phủ của Thiên Lâm lão tố lui đi ra. Thiên Lâm lão tổ ánh mắt thâm thúy, từng đạo tinh quang từ trong hai mắt lóe lên, ngay sau đó đột nhiên thân hình ở trong động phủ biến mất không thấy đâu.

Lục Bình trở ra động phủ, vội vàng gọi Hồ Lệ Lệ cùng Trịnh Khiết hai người tới, đem sự tình đại khái nói cùng hai người, bất chấp hai người trong miệng kêu lên thảng thốt, gấp giọng nói:

– Lúc trước không suy nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại thân phận yêu tộc huyết mạch của Huyền Sở sư đệ sợ là giấu không được. Đến lúc đó môn phái ra sức bảo vệ Huyền Sở sư đệ thì thôi, nếu như chuyện không ổn, có người muốn đối với Huyền Sở sư đệ bất lợi, sợ rằng bổn phái tiền bối cũng không tiện trực tiếp ra mặt, đến lúc đó sẽ phải nhìn chúng ta những thứ làm bằng hữu này rồi.

Trịnh Khiết vỗ vỗ bả vai của Lục Bình, rất có nghĩa khí nói:

– Yên tâm, ta biết phải làm sao.

Kể từ Lục Bình tu vi càng ngày càng cao, thân phận địa vị ở trong môn phái càng ngày càng hiển hách, trong cùng cấp tu sĩ đối với Lục Bình ít nhiều đều có một sự kính sợ. Cho dù một đám bạn tốt của hắn, cũng ít có ai giống như Trịnh Khiết vậy, trong ngày thường đại đại liệt liệt dám vỗ bả vai của hắn nói chuyện. Tuy nhiên loại cảm giác này cũng làm hắn rất vui mừng.

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Mọi chuyện ở Hoàng Ly đảo phức tạp, còn cần Hồ sư tỷ ở chỗ này trông chừng. Huyền Sở sư đệ nơi đó liền cần Trịnh sư tỷ người qua đó, đem ý của ta nói cùng mấy người khác, một khi chuyện phát triển về hướng xấu đi, nhất định phải giữ được tánh mạng của Huyền Sở sư đệ.

Tiễn Trịnh Khiết đi, Lục Bình suy nghĩ một chút vẫn là không yên lòng, liền đem Hoàng Kim ốc cho Hồ Lệ Lệ lưu lại, nói:

– Lần này gợn sóng sợ là không nhỏ, Thiên Lâm sư công mười phần là có tám chính sẽ rời Hoàng Ly đảo cùng yêu tộc lão tổ giằng co. Nếu là như thế, Hoàng Ly đảo thủ vệ tất nhiên trống không, trong Hoàng Kim ốc có hai người Loạn Ngọc cùng Lục Cầm nhi, một khi có chuyện, hai người này là cường viện của nàng, đồng thời Hoàng Ly đảo hộ đảo đại trận nhất định phải ở trạng thái tùy thời khai mở.

Hồ Lệ Lệ cũng biết sự thái nghiêm trọng, trầm giọng nói:

– Yên tâm, Hoàng Ly đảo là một phiến tâm huyết của huynh, ta tất nhiên sẽ liều chết bảo vệ. Huống chi hiện nay Hoàng Ly đảo linh mạch số lượng đã gia tăng đến sáu cái, chống đỡ hộ đảo đại trận khai mở cũng không xuất hiện tình trạng thiếu thốn linh lực. Huống chi Loan Ngọc cùng Lục Cẩm nhi tu vi thực lực vẫn còn ở tên ta. Như vậy, cho dù Trần Luyện cùng Trịnh Khiết không ở tại đảo, ta cũng có thể đem Hoàng Ly đảo bảo vệ.

Lục Bình thấy Hồ Lệ Lệ nói trịnh trọng, cười nói:

– Làm gì cần nghiêm trọng như vậy, còn người mất đất, người đất đều còn, vạn lần không có đạo lý bởi vì hòn đảo này không để ý tới tính mạng của nàng. Cho dù là mất đi thì đã có sao. Ta có thể đánh lấy Hoàng Ly đảo một lần, thì có thể đánh lấy lần thứ hai, lần thứ ba, nàng vạn lần không thể chứa ý tưởng liều chết như vậy.

Cáo biệt Hồ Lệ Lệ, Lục Bình ra khỏi Hoàng Ly đảo, đang định hướng nơi mà Huyền Linh phái Đạo Thạch lão tổ gặp tập kích chạy tới, trong đầu óc cũng đột nhiên có một ý tưởng to gan, vì vậy quay người lại hướng chỗ của Thanh Giản động phủ phi độn tới.

Thanh Giản động phủ chỗ ở đáy biển sâu trong hải vực. Một viên minh châu treo ở đỉnh đầu của Lục Bình, khiến cho hắn ở trong nước biển tốc độ phi độn tăng nhanh gần như gấp đôi. Phải biết hắn chuyên tu là “Bắc Hải Thính Đào quyết”, am hiểu nhất chính là phi độn tốc độ cao ở trong nước, so với Bích Hải linh xà là tinh linh trong nước như vậy cũng bất quá chỉ kém một bậc. Song khi hắn đem bảo vật Tị Thủy Nguyệt Minh Châu tế ở đỉnh đầu như vậy, tốc độ của hắn đã vượt qua ba con Bích Hải linh và thủ hạ rất xa.

Lúc tới bên ngoài Thanh Giản động phủ, Lục Bình tới nơi đã từng phát hiện nơi mà Huyền Âm Chân Nhân cùng tên trung niên tu sĩ nghi tự là Ngao Ngọc kia. Hắn dùng thần niệm trước hết bao trùm diện tích tám chín dặm hải vực, sau khi không có bất kỳ phát hiện nào, hắn mới đến đến một chỗ góc ở tòa sơn cốc dưới đáy biển, nơi rong cỏ mọc đây.

Lục Bình thi triển ra “Khống Thủy quyết”, nước biển cùng với hải thảo ở trong góc đó phảng phất như bị cầm giữ vậy, chậm rãi hướng hai bên bay qua, lộ ra một tòa tiêu hình Truyện Tổng Trận che giấu phía dưới. Đây cũng nơi ban đầu hắn nhìn thấy tên trung niên tu sĩ kia sử dụng Truyện Tống Trận rời đi.

Lục Bình lần nữa từ trong nhẫn trữ vật của mình tìm ra một thạch khôi giáp đơn sơ đeo vào thân, sau đó lại đem Tam Linh cùng với Đại Quý từ trong linh thú đại thả đi ra.

Bốn con yêu sủng tựa hồ cũng hiểu Lục Bình đây là muốn mạo hiểm, ngay cả Tam Linh cũng không nghịch ngợm như trước kia, yên tĩnh theo ở sau lưng của hắn, nhìn hắn đem mấy viên thượng phẩm linh thạch tra vào trong trận bàn, dưới chân giẫm một cái, một cỗ chân nguyên kích hoạt linh thạch, Truyền tống trận khởi động, ánh sáng màu trắng chợt lóe rồi biến mất. Hắn và bốn con linh sủng đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại Truyền tống trận lơ lửng không hải thảo dằng dặc rơi xuống, lần nữa đem Truyền tống trận che giấu vào trong bùn đất có dại dưới đáy biển.

Ở đáy biển phía sau một chỗ san hô to lớn, Lục Bình lẳng lặng nằm ở chỗ này quan sát hết thảy trước mắt.

Chỉ chốc lát sau, Lục Bình mới nghiêng đầu lại, nhìn một chút Tam linh đi theo phía sau mình, sau đó lại nhìn về phía Đại Quý nơi xa hơn, hỏi:

– Đại Quý, ngươi xác định chung quanh đây chính là động phủ của Ngao Ngọc chân nhân?

Lục Đại Quý bốn chân rạch một cái, cái đầu to lớn trong vỏ rùa duỗi một cái rồi co rụt lại, buồn buồn nói:

– Địa hình nơi này cùng ban đầu theo Lục Hải chân nhân kia lúc đến giống nhau như đúc, tuyệt đối không sai, trước mặt chuyên qua cái sơn cốc dưới đáy biển đó chính là chỗ động phủ của y. Tuy nhiên động phủ của y thủ vệ sâm nghiêm, hơn nữa có hộ phủ đại trận bảo vệ, chủ nhân nếu muốn tiến vào sợ là rất khó.

Sau khi Lục Bình thông qua chỗ Truyền tống trận ẩn giấu bên ngoài Thanh Giản động phủ đi tới nơi này, Lục Đại Quý cũng đột nhiên nhận biết nơi đây chính là lần đó nó theo Lục Hải chân nhân đã đến trong thâm hải yêu vực, động phủ của Ngao Ngọc chân nhân chính là ở phụ cận.

Lục Bình biết mình trước đó suy đoán có sai lầm. Bây giờ Ngao Ngọc sau khi đánh chết Lý Huyền Âm Chân Nhân, đối mặt Chân Linh phái cử phái tu sĩ đuổi giết, tất nhiên không có thời gian trở về động phủ của mình, tuy nhiên nếu Lục Bình đã tới rồi, vạn lần không có đạo lý tay không mà về.

Lục Bình suy nghĩ một chút, khiến cho Tam Linh hóa thành nguyên hình, rút nhỏ thân thể leo lên thân của Lục Đại Quý, sau đó để cho Lục Đại Quý hướng động phủ của Ngao Ngọc chân nhân bơi đi, mà Lục Bình thì mơ hồ theo sau lưng.

Đột nhiên, phía trước cửa vào sơn cốc truyền tới một trận xôn xao. Lục Bình biết đây là đám người của Đại Quý đã đang thu hút lực chú ý của yêu tộc thủ vệ động phủ. Hắn đưa tay vào trong linh sủng đại móc ra, Đại Bảo mới vừa đi ra, còn chưa kịp ăn mừng mình lần nữa có được tự do, một cổ áp lực kinh khủng liền hướng về phía nó.