Chương 701: Cải đổi dung mạo

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mười hai cây Nguyên Mộc thứ có sáu cây trực tiếp chui xuống dưới đất biến mất không thấy đâu nữa, còn dư lại sáu cây quanh quẩn ở bên người Huyền Điền chân nhân, đem ông ta đoàn đoàn bảo vệ.

Đây là một tử cục, nhưng Huyền Điền chân nhân há lại là người cam chịu bó tay!

Ba tên Cố gia tu sĩ một người cầm đầu khinh miệt cười lạnh một tiếng, nói:

– Khốn thú chi đấu mà thôi!

Vừa dứt lời, liên tiếp vọt ra mấy tiếng vang trong trẻo, sáu cây Nguyên Mộc thứ đột nhiên từ trong đất đâm ra, hướng ba người chia ra đánh tới.

Những Cố gia ba vị tu sĩ lại sớm có chuẩn bị, mặc dù Huyền Điền chân nhân đánh ra sáu cây Nguyên Mộc thứ có uy lực thực sự làm ba người có chút giật mình, nhưng dù sao Cố gia tu sĩ cũng không phải người yếu, huống chi song quyền nan địch tứ thủ, coi như Huyền Điền chân nhân giành được xuất thủ tiên cơ, nhưng vẫn bị ba vị liên thủ áp chế đồng thời thuận tay phản kích. Chẳng qua một kích, Huyền Điền chân nhân quanh người còn dư lại sáu cây Nguyên Mộc thứ liền bị đánh bay ba cây. Một món Mộc thuẫn pháp bảo bị đánh vỡ nứt, hộ thân cương khí cũng lung lay muốn vỡ.

Uông sư đệ mặc dù khiếp sợ vì Huyền Điền chân nhân không ngờ lại có thực lực có thể đón lấy Cố gia ba hùng liên thủ một kích, nhưng mắt thấy phải Huyền Điền chân nhân sau khi đón lấy một kích của ba người này liên thủ hiển nhiên cũng đã đến mức nở hết đà, vì vậy tiếp tục châm chọc nói:

– Huyền Điền, ngươi thúc thủ chịu trói đi, một mình người như thế nào có thể là đối thủ của Cố gia ba vị hiền huynh. Nếu là ngoan cố kháng cự, hôm nay người chỉ có một đường chết, không người nào có thể cứu được ngươi!

– Thế à, nếu như cộng thêm bản chân nhân thì sao đây?

Một thanh âm u u đột nhiên ở phụ cận vang lên. Cố gia tu sĩ cùng đám người Kiến Minh chân nhân trong bụng kinh dị, nhưng trên mặt nhưng không một tia hoảng hốt nào. Chẳng qua là nghe người nói chuyện rõ ràng chính là ở phụ cận, nhưng trước đó mọi người lựa chọn nơi đây làm địa điểm thiết cục cũng đã đem khu vực phụ cận dò xét một lần, thậm chí ở phụ cận còn có pháp tướng lão tổ ẩn núp, vẫn không hề phát hiện có người đã lẻn vào đến gần mà không bị người biết.

Bất quá cũng chính bởi vì Cố gia tu sĩ cùng đám người Kiến Minh chân nhận biết được phụ cận có lão tổ nhà mình trấn giữ, cho nên mặc dù trong lòng ai cũng kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không tỏ vẻ sợ gì.

Huyền Điền chân nhân sau khi nghe thanh âm của người này, sắc mặt cũng vui mừng, nhưng ngay sau đó nhìn đội hình đối phương có năm vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ, vẻ vui mừng trên mặt lại biến mất vô ảnh vô tung, đặc biệt là trước mắt có ba vị Cố gia tu sĩ này, hiển nhiên là tinh thông một bộ liên thủ hợp kích thuật. Pháp thuật này uy lực rất giống như Chân Linh phái Thiên Tuyết cùng Thiên Phàm hai vị pháp tướng trung kỳ lão tổ liên thủ để có thể chống lại cùng Đạo Thắng lão tổ vậy, tuyệt không phải là ba vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ thực lực cộng lại với nhau đơn giản như vậy.

Một tên tuổi trẻ nhìn qua đại khái chỉ có hai mươi tuổi đột ngột xuất hiện ở bầu trời song phương đại chiến!

Lần này chẳng những là Cố gia ba hùng cùng với đám người Kiến Minh chân nhân cảnh giác, mà chính là Huyền Điền chân nhân sắc mặt cũng lộ ra một tia kinh ngạc.

Nếu như nói lúc trước người này tránh ở một bên lẻn vào đến bên trong phạm vi song phương đại chiến mà không bị phát giác, thực lực bực này mặc dù làm người ta kinh hãi, nhưng cũng bất quá chính là bản lãnh ẩn giấu hành tung cao một chút mà thôi.

Nhưng bây giờ đối phương rõ ràng trong lúc song phương đại chiến ở trên không lui tới tung hoành thần thống pháp thuật, pháp bảo phi kiếm bay tới lui chấn động vô cùng nguy hiểm, khiến cho cơ hội để tu sĩ ẩn giấu hành tung ở chỗ này là cơ hồ không khả năng, thế mà sự thật thì ở ngay trước mắt! Tên tu sĩ trẻ tuổi này chẳng những làm được, hơn nữa nếu không phải chính bản thân hắn lộ ra thân hình, sợ rằng mới vừa rồi tất cả mọi người đều không thể phát giác sự hiện hữu của hắn.

Nếu là mới vừa rồi người này không phải là chủ động lên tiếng, mà là ở đỉnh đầu mọi người đột nhiên xuất thủ công kích, như vậy dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng…

Cố Thị Tam Hùng ở vào sát na người này xuất hiện, liên cùng nhau lui về phía sau mười trượng, đem vòng vây lần nữa khuếch trương. Bất quá chúng vẫn như cũ đem người xuất hiện cộng cả Huyền Điền chân nhân bao vây được ở bên trong, bởi vì bọn họ đồng thời cũng phát hiện người mới vừa xuất hiện tu vi bất quá đoán đan tầng tám mà thôi. Trong khi đó, phe bên mình không tính Uông sư đệ bị thương, thì cũng có bốn tên tu vi đạt tới đoán đan tầng tám cao thủ, như thế thì không có gì phải sợ!

Huyền Điền chân nhân nhìn người trên khoảng không trên đỉnh đầu, sắc mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, bởi vì ông ta có thể nghe ra người mới vừa lên tiếng chính là Lục Bình, nhưng đợi đến khi người này xuất hiện, thì Huyền Điền chân nhận lại thấy một gương mặt xa lạ. Điều này có chút khiến người thắc mắc rối, Lục sư đệ vì sao không muốn ở trước mặt người hiển lộ diện mạo của mình?

Người mới vừa xuất hiện chính là Lục Bình nhận được phù chiếu của Quách Thiên Sơn lão tổ chạy tới. Thần sắc trên mặt Huyền Điền chân nhân tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Hắn rất có thâm ý hướng về rừng cây sau lưng cách đám người Uông sư đệ không xa liếc mắt nhìn, nói:

– Sư huynh, sư đệ ta tới còn không tính là muộn chứ?

Huyền Điền chân nhân theo ánh mắt của Lục Bình nhìn nhưng không thấy gì cả. Nhưng hắn nguyên bản có tâm tư bén nhạy hơn người, không thấy nhưng cũng không nghĩa là hắn đoán không được.

Huyền Điền chân nhân lập tức nhớ tới Khương Thiên Lâm lão tổ vào lúc hắn chuẩn bị tới Trung Thổ có giảng qua cho hắn nghe những gì đã trải qua trong Doanh Thiên đạo tràng .

Lúc ấy bọn họ chạy ra khỏi Doanh Thiên đạo tràng, bị Doanh sơn ba phái cùng Trung Thổ Cô gia pháp tướng tu sĩ liên thủ mai phục. Như vậy, tướng mạo của Lục Bình hiển nhiên là bị những người này nhìn qua. Mà lúc tham dự tiễu trừ Bắc Hải tu sĩ, Doanh sơn ba phái đoán đan tu sĩ bị Tu Ma cùng Tu La đánh bất ngờ, chết hầu như không còn gì, sống sót chỉ có pháp tướng tu sĩ.

Trong khi đó, lúc này Lục Bình cố ý ẩn giấu tướng mạo của mình, hơn nữa mới vừa rồi tỏ lộ thâm ý sâu sắc một cái, sau lưng Huyền Điền chân nhân nhất thời toát ra mồ hôi lạnh: đối phương có pháp tướng tu sĩ núp ở trong đó!

Lục Bình thấy Huyền Điền chân nhân trong ánh mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, biết Huyền Điền chân nhân đã hiểu ý của mình, bất quá hắn lại cười nói:

– Sư huynh, Cố gia ba vị tu sĩ này hãy nhường cho sư đệ như thế nào? Sư đệ mới vừa bế quan kết thúc, đang muốn thử một lần bản lãnh trong tay. Hai tên tay sai của Cố gia thì phiền toái sư huynh người đuổi đi một chút!

Huyền Điền chân nhận biết tên sư đệ trước mắt này thủ đoạn thực lực tất nhiên ở trên cả mình, chỉ có thể lấy sự cao sâu khó lường để hình dung. Thấy hắn vừa đến liền đem Cố Thị Tam Hùng cường hãn nhất đón lấy, trong bụng cảm kích, nhưng cũng biết mình cũng không phải là địch thủ của Cố Thị Tam Hùng, vì vậy cũng không kiểu cách, nói thẳng:

– Ba người này trong tay có hợp kích thuật, sư đệ ngươi cẩn thận!

Cố Thị Tam Hùng thấy Lục Bình sau khi xuất hiện chuyện trò vui vẻ, hồn nhiên không đem mọi người để ở trong mắt, tu sĩ cầm đầu trong ba người trên mặt thoáng qua một sắc thái giận dữ, trầm giọng nói:

– Các hạ khẩu khí thật là lớn, Tam huynh đệ bọn ta liên thủ tuy không dám nói cùng cấp tu sĩ trong vô địch, nhưng dưới pháp tướng tu sĩ còn chưa bị bại lần nào, hôm nay cũng muốn nhìn một chút xem các hạ có thủ đoạn gì!

Bị Lục Bình dùng ngôn ngữ cuồng vọng chọc cho giận không chỉ có Cố Thị Tam Hùng. Một bên kia, Kiến Minh chân nhân cùng Uông sư đệ cũng bị Lục Bình dùng lời miệt thị “Hai con chó tay sai” mắng cho mặt đỏ tới mang tai, thẹn quá thành giận.

– Các hạ khi người quá đáng!

Kiến Minh chân nhân tế lên bản mệnh pháp bảo của mình, ở trên thiên không đột nhiên hóa thành một đạo hồng quang, hướng Lục Bình đang trôi lơ lửng ở giữa không trung chém tới. Hồng quang chìm nổi không chừng, hiển nhiên cùng huyết quang thần thông mới vừa ở trong tay Uông sư đệ giống nhau như đúc. Nhưng Kiến Minh chân nhân trong thần thông có hàm chứa một tầng sắc thái nhân uẩn, không có mùi máu tanh như Uông sư đệ, hiển nhiên đối với này thần thông nắm bắt trên tên kia rất nhiều.

Huyền Điền chân nhân trong tay mười hai mai Nguyên Mộc thứ đột nhiên đâm ra, hướng hồng quang giữa không trung đánh mạnh, miệng quát:

– Đối thủ của Các hạ là ta!

Hai đạo thần thông đạo pháp bằng vào pháp bảo trong tay của mỗi người giảo sát chung một chỗ, trong lúc nhất thời bất phân thắng phụ. Kiến Minh chân nhân quay đầu lại hướng Uông sư đệ quát:

– Sư đệ hãy giúp ta một cánh tay, tốc chiến tốc thắng, để tránh kéo dài thời gian, đêm dài lắm mộng!

Uông sư đệ nguyên bản bởi vì bị Huyền Điền chân nhân Nguyên Mộc thứ xuyên thủng liễu bắp đùi cùng bả vai, vẫn còn trốn ra ngoài vòng chiến, bây giờ nghe Kiên Minh chân nhân hò hét, trong lòng mặc dù không muốn, nhưng cuối cùng cũng không cự tuyệt, trong tay lần nữa dựng dục ra một đoàn ánh sáng đỏ như màu máu hướng Huyền Điền chân nhân đánh tới.

Bất quá so sánh với lúc trước, đoàn hồng mang này hiển nhiên nhỏ hơn rất nhiều.

Ngay tại lúc song phương giảo sát chung một chỗ, một tiếng kiếm ngân rung trời vang lên kèm theo một cổ khí thế vô cùng mang theo một đạo sát ý bén nhọn đột nhiên từ trên người của Lục Bình sau lưng Huyền Điền chân nhân phún phát ra.

Nhìn Cố Thị Tam Hùng trước mắt mặt mũi có vẻ cchấn kinh, Thu Thủy Y Nhân kiếm sau khi ở trong Doanh Thiên đạo tràng yên lặng bốn ngàn năm, lần nữa ở trong tay Lục Bình hoán phát thần uy. Cất tiếng cười dài một tiếng, Lục Bình nhắm vào ba người quát lên:

– Hãy đi lên mà nhận lấy cái chết!

Trong Bắc Hải Thính Đào Quyết, sáu bộ kiếm thuật mỗi một bộ đều không giống vật thường. Bất quá Lục Bình lại biết trong sáu đạo kiếm thuật này có ít nhất ba bộ thích hợp hơn cho thi triển với song phi kiếm.

Kể từ Lục Bình lên cấp đoán đan kỳ, liền vẫn muốn tìm kiếm một bộ song phi kiếm. Nhưng con mắt của hắn cao tới bậc nào, song phi kiếm pháp bảo cấp bậc bình thường làm gì có thể lọt vào trong mắt của hắn?

Cho đến khi hắn lấy được Trường Lưu kiếm, lúc này mới nổi lên tâm tư mưu lấy Tế Thủy kiếm của Thương Hải tông. Chẳng qua là một bộ phi kiếm này không phải chuyện đùa, Lục Bình cho dù có lấy được, không có thực lực pháp tướng kỳ trở lên thì bộ phi kiểm này cũng không thể lộ ra ánh sáng được.

Khương Thiên Lâm lão tổ sau khi biết được Trường Lưu kiếm ở trong tay Lục Bình, càng thêm dặn dò Lục Bình ngàn vạn lần không được ở Bắc Hải đem thanh phi kiếm này để lộ hành tích ra, đặc biệt là trước mặt Thương Hải tông tu sĩ ngàn vạn lần không thể hiển lộ.

Cũng may trước chuyện đó Khương Thiên Lâm lão tổ đã đem một bộ Thu Thủy Y Nhân song phi kiếm này tưởng thưởng cho Lục Bình. Trong này đương nhiên là có tư tâm chiếu cố Lục Bình, tuy nói đối kiếm này so ra còn kém Tế Thủy Trường Lưu kiếm, nhưng một đôi Dưỡng linh cấp bậc song phi kiếm cũng đủ cho Lục Bình mừng rỡ như điên rồi.

Không có Chân Linh phái đệ tử nào lại đi coi thường uy lực của hợp kích thuật, nhưng lấy một người đối chiến có hợp kích thuật của Cố Thị Tam Hùng, trừ Lục Bình đối với thực lực của mình có tuyệt đối tự tin ra, trọng yếu nhất chính là Lục Bình muốn thống thống khoái khoái đánh nhau một trận.

Nguyên nhân rất đơn giản: có một đôi Dưỡng linh cấp bậc phi kiếm nơi tay, hắn cảm thấy ngứa tay!

Cố Thị Tam Hùng tam tài hợp kích thuật đã từng đánh bại ba tên đoán đan chín tầng cao thủ liên thủ. Mặc dù bọn hắn chưa cùng pháp tướng kỳ tu sĩ đã giao thủ, nhưng Cố Thị Tam Hùng vẫn cho rằng đám ba người mình liên thủ, mặc dù không phải là đối thủ của pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, nhưng chống được pháp tướng tu sĩ đả kích mấy lần cũng không phải là không có thể.

Lục Bình tế lên Thu Thủy Y Nhân kiếm, Dưỡng linh cấp bậc pháp bảo mặc dù làm cho ba người này trong thần sắc lộ ra có chút rung động, nhưng vẫn không đến mức làm cho ba người đến trình độ biến sắc.

Chân chính làm ba người cảm thấy một chút sợ hãi chính là cả người trên dưới của Lục Bình ở trong nháy mắt bộc phát ra khí thế kỳ lạ, đó là cái loại thần niệm uy áp tuyệt đối!

Đây là thứ mà Cố Thị Tam Hùng ở trong gia tộc từ trên người pháp tướng lão tổ mới có thể cảm giác được. Nhưng người trước mắt rõ ràng chỉ là đoán đan tầng tám tu vi!

Cố Thị Tam Hùng đã không có nhiều cơ hội suy nghĩ, Lục Bình đã không chịu chờ đợi bắt đầu triển khai thân thủ, muốn xem thử coi hôm nay mình rất cuộc đã đạt đến trình độ nào.

Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm quyết!

Thiên Đội Tuyết Kiếm Quyết!

Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết!

Ba bộ kiếm quyết này bị Lục Bình tự tin phất tay đánh tới, mỗi một bộ kiếm quyết kiếm thức ở một đôi phi kiếm trong tay Lục Bình tùy ý sắp hàng tổ hợp, tự tin đến mức như thủy đáo cừ thành, cho dù là Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm Quyết cùng với Thiên Đội Tuyết Kiếm Quyết, ở dưới Thu Thủy Y Nhân kiếm cùng với sự chưởng khống của Lục Bình đối với kiếm thuật, cũng đã có uy lực không dưới cấp bậc đại thần thông!

Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm Quyết thi triển ra, một đối phi kiếm nhấc lên một lãng triều tiếp theo một lãng triều, đầu hướng về phía Cố Thị Tam Hùng mà đánh tới. Cố Thị Tam Hùng mặc dù hết sức thi triển hợp kích thuật, nhưng đúng là vẫn còn không cách nào đem Lục Bình giam cầm ở trong đó.

Đợi đến khi song kiếm kiếm thế của Lục Bình biến đổi, Thiên Đội Tuyết Kiếm Quyết thi triển ra, Cố Thị Tam Hùng liền phảng phất như một tòa cô đảo trong biển rộng, sóng lớn ngập trời từ bốn phương tám hướng dâng lên, hướng cô đảo cuốn tới, tựa hồ muốn đem chỗ cô đảo này hoàn toàn mai một ở trong sóng biển.

Lúc này đã không phải là Lục Bình đang trùng kích sự vây khốn do ba người sử dụng hợp kích thuật, mà là Lục Bình dùng một đôi phi kiêm quay ngược lại đem ba người vây ở trong kiếm thế, khiến họ không ngừng giãy giụa.

Uông sư đệ mặc dù hiệp trợ Kiến Minh chân nhân đối chiến cùng Huyền Điền chân nhân, nhưng tâm tư của hắn lại chưa hoàn toàn đặt hết vào trong đấu pháp cùng Huyền Điền chân nhân, mà từ đầu chí cuối tình cảnh đấu pháp giữa Lục Bình cùng Cố Thị Tam Hùng đều bị hắn thu vào ở trong mắt.

Hàm sướng lâm ly!

Uông sư đệ không ngờ lại ở trong kiếm thuật của Lục Bình cảm nhận được một loại cảm giác như vậy!