Chương 265: Đánh Cuộc Đan Lô

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình có chút không hiểu vì sao Thượng Quan gia cùng Lý gia hai vị gia chủ ám đấu tranh phong mà lại đem hắn lôi vào. Vị Lạc lão tiên sinh này cũng kỳ quái, không biết từ loại mục đích gì, không ngờ lại trực tiếp nhằm vào hắn mà châm chích.

Đối với lời lẽ của Lạc Giang Thụy, Thượng Quan gia chủ không bày tỏ bất cứ thái độ gì. Lý Mậu Lâm cũng cả kinh trong bụng, vị Lạc tiên sinh này mặc dù thuật luyện đan cực kỳ tinh xảo, nhưng vì năm xưa trong quá trình tu luyện lại đi nhầm đường, sau này không hy vọng đột phá đoán đan kỳ được nữa. Nhưng thuật luyện đan của lão lại rất xuất sắc, đem bán bộ đoán đan kỳ đan dược luyện chế thuần thục vô cùng, thậm chí luyện đan đại sư cũng cam bái hạ phong khi so sánh với lão về thành đan suất. Tuy nhiên lão lại không cách gì luyện chế thành công một viên đoán đan kỳ đan dược, vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành luyện đan đại sư.

Trong lúc tuyệt vọng, Lạc Giang Thụy cực kỳ dễ dàng nuôi thành một loại quái phích (biến thái), đó chính là cho tới bây giờ đối với tu sĩ trẻ tuổi và đan sư trẻ tuổi không bao giờ để lộ sắc mặt hiền hòa, thậm chí còn chê cười trào phúng. Còn đối với những tu sĩ được người ta mệnh danh là thiên tài thì càng cực đoan ghen tỵ và cừu thị, dường như muốn đem chuyện mình không cách nào đột phá đoán đan kỳ và thành tựu luyện đan đại sư, toàn bộ trút lên người những thiên tài tu sĩ này. Lão đối với việc đả kích lòng tự tin, lòng tự ái của những tu sĩ này càng thích thú và cuồng nhiệt vô cùng.

Đan sư tất sẽ có thủ đoạn của đan sư. Thượng Quan gia chủ vẫn còn đang xem xét xem giữa Lục Bình và Xích Luyện Anh hai người, ai mới là luyện đan cao thủ mà Lý gia mời tới lần này. Lạc Giang Thụy đã sớm phát hiện thân phận luyện đan sư của Lục Bình.

Luyện đan sư có tư cách tham dự trung hình thế lực đàn hội tranh tài ít nhất phải thuần thục luyện chế dung huyết hậu kỳ đan dược, nếu không muốn bị người nhạo báng. Người này nhất định phải luyện chế thành công hơn quá bán bộ đoán đan kỳ đan dược.

Lạc Giang Thụy xem chừng tuổi của Lục Bình nhiều nhất là ba mươi, tu vi chăng những đạt tới dung huyết điên phong, thuật luyện đan không ngờ lại cũng có thể cao như thế. Tương lai của người này sau khi lên cấp đoán đan kỳ, trở thành luyện đan đại sư cơ hồ xem như là chuyện ván đã đóng thuyền. Vì vậy làm sao không khiến cho lửa ghen thiêu đốt lão? Sau khi phát hiện Thượng Quan gia chủ cùng Lý Mậu Lâm tiếu lý tàng đạo đối thoại, lão lập tức liền đem lửa ghen phát tiết ở trên người của Lục Bình.

Hiện giờ, điều khiến cho Lý Mậu Lâm e ngại nhất chính là sợ Lục Bình trẻ tuổi nóng tính, chịu không nổi những lời lẽ khiêu khích của Lạc Giang Thụy. Một khi trúng kế Lạc Giang Thụy có mấy chục năm kinh nghiệm cùng thủ đoạn luyện chế bán bộ đoán đan kỳ đan dược, đương nhiên Lục Bình không thể nào là đối thủ. Đến lúc đó, chẳng những Lục Bình có thể sẽ chịu nhục thất bại, thậm chí biểu hiện của Lục Bình sẽ ảnh hưởng đến kết quả của Lý gia trong đan hội và trong đợt tranh đua vị trí toàn cục.

Lý Mậu Lâm có lòng nhắc nhở, thậm chí ngăn cản Lục Bình, nhưng luyện đan sư đang lúc trao đổi với nhau hiển nhiên không phải là những tu sĩ khác có thể tùy ý giao thiệp hay xen vào, nếu không khó tránh khỏi sẽ đắc tội một phương trong đó. Nhìn Lạc Giang Thụy với biểu lộ như cười mà không cười, Lý Mậu Lâm thở dài trong lòng. Bất luận hai người ở thuật luyện đan cao thấp thế nào, chỉ nói một mình Lạc Giang Thụy ở trong Bắc Minh mấy chục năm nay lợi dụng kỹ thuật luyện đan mà kinh doanh một mạng lưới liên lạc khổng lồ, thì rõ ràng là cái không phải người như Lục Bình có thể so sánh. Thậm chí, mấy vị luyện đan đại sư của Bắc Minh còn đối với thuật luyện đan của Lạc Giang Thụy sùng bái tới gia. Lý gia ở trước mặt lão thật không có lực uy hiếp gì.

Lý Mậu Lâm rốt cục lựa chọn trầm mặc. Lý Tu Trúc nghe vậy có chút không cam lòng. Lạc Giang Thụy ỷ lão giở quẻ lão, nàng có lòng muốn cải cọ đôi câu, nhưng thấy phụ thân có cử động đem mình đặt bên ngoài, Lý Tu Trúc vốn là một cô gái ngoan ngoãn, không có chủ kiến gì. Hơn nữa, trong lòng nàng còn tức giận về thái độ không có lý lẽ của Lục Bình ngày hôm qua, nên cũng đứng im không nhúc nhích.

Xích Luyện Anh nhìn Lục Bình “Xuy Xuy” cười, ý chừng như muốn đánh giá xem thái độ của ngươi như thế nào. Lục Bình một mực rất buồn bực, loại biểu lộ này xuất hiện ở trên người một cô gái như Xích Luyện Anh như vậy, thế mà lại cứ hài hòa tự nhiên. Hay có thể nói, loại biểu lộ này làm sao lại xuất hiện ở trên mặt của một cô gái chứ, mà không phải ở một chàng trai như ta đây?

– Một nửa thân thể của người ở trong lòng đất, có thể mắng vãn bối là chưa dứt sữa cũng đúng thôi.

Lục Bình suy nghĩ một chút, lại gật đầu một cái, nói bổ sung một câu trọng yếu:

– Hơn nữa còn là thiên kinh địa nghĩa!

Câu nói này chẳng những đang trù yêu Lạc Giang Thụy sớm chết, hơn nữa lập tức liền đánh trúng nỗi đau của lão: lớn tuổi như vậy rồi sợ là không có hy vọng thành tựu kim đan. Cho dù thuật luyện đan của ngươi tinh xảo như thế nào đi nữa, luyện đan đại sư đối với người mà nói chính là một giấc mộng không bao giờ trở thành sự thật. Ta sẽ không cùng người đối co làm gì.

Lý Mậu Lâm thầm nói một tiếng “Tiêu rồi”. Thượng Quan phụ tử sớm đã có chút hả hê, đắc tội vị đại gia này, trừ phi tiểu tử ngươi trở thành luyện đan đại sư, nếu không sẽ chờ vị này cho người mang đối giày nhỏ hoặc xách dép mà đi.

– Được! Được lắm! Hắc hắc!

Lạc Giang Thụy cười, nhưng vô cùng tức giận, chỉ Lý Mậu Lâm và Lục Bình bình thản nói:

– Thế gian này luôn có rất nhiều chuyện bất bình đẳng như thế này. Bất luận là còn nhỏ tuổi nhưng tu vị và thuật luyện đan đạt tiêu chuẩn đều có thể tham gia Bắc Minh đan hội. Tính cách duy ngã độc tôn trên trời dưới đất coi mình là cái rốn của vũ trụ, giễu cợt người khác để biểu lộ thủ đoạn của mình, hết sức châm chọc làm chuyện tố khổ thiên hạ… Nhưng lão phu cứ không tin tà, nhất định phải đắc tội ngươi là bực thiên chi kiêu tử này một phen. Lý gia người lần này có phải muốn ngăn trở ta?

Câu nói sau cùng cũng là đối với Lý Mậu Lâm nói.

Lạc Giang Thụy nói lời này có thể nói là thật chẳng có đạo lý gì, Lục Bình làm gì có chuyện “Duy ngã độc tôn”, lại làm gì có chuyện “Huyền diệu khắp nơi” chứ, còn nếu đề cập đến việc “Châm chọc tố khổ”, thì rõ ràng là bởi vì Lạc Giang Thụy khiêu khích trước mà ra.

Lục Bình không ngờ tới mình sẽ gặp gỡ một người rõ ràng đem đạo lý của người khác bẻ quặc lại mà dùng, là một lão lưu manh lột da người, nhưng mà lúc này hiển nhiên cũng không phải là lúc dùng để giảng đạo lý.

Lý Mậu Lâm bây giờ lấy làm khó chịu hết sức, nếu là thay Lục Bình ngăn chặn chuyện này, Lý gia không thể nghi ngờ gì sẽ chọc phải một vị luyện đan sư khí lượng vốn không tốt gì tật hận. Còn nếu không ngăn trở, mắt thấy đan hội ở trước mắt, Lục Bình một khi thua, ảnh hưởng đến sau tranh đua sau đan hội, vậy coi như hỏng bét. Lý gia chẳng những sẽ vì vậy mà rơi xuống làm tiểu hình thể lực, một tầng phân chia linh thạch trên Vô danh tiểu đảo cũng phải bị Trương Vương hai nhà phân đi hơn phân nửa.

Lục Bình cũng không nói lời nào, chính là muốn xem Lý Mậu Lâm có thể vì mình làm được một chút gì hay không.

Lý Mậu Lâm trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới lên tiếng:

– Lạc tiên sinh, bây giờ đan hội đang ở trước mặt. Hai vị nếu là có tâm tỷ thí một phen, xin hẹn ở kỳ đan hội lần sau, lúc đó sẽ có nhiều thời gian tiến hành, ngài thấy thế nào?

Lý Mậu Lâm cuối cùng là quyết định muốn bỏ đi Lục Bình, ít nhất là sau khi đan hội muốn cùng hắn cắt đứt quan hệ.

Lục Bình hơi nhíu cặp mắt, không nói gì. Xích Luyện Anh ở bên cạnh Lục Bình thở dài một cái. Sắc mặt của Lý Tu Trúc thì hơi đỏ ửng lên.

Lạc Giang Thụy cười lạnh nói:

– Vậy cũng không cần. Đan hội lần này không phải là cơ hội có sẵn hay sao. Nghe nói Lý gia người trừ muốn ứng đối thế lực thăng hàng biến hóa, trong lần đan hội này còn quyết định Trương Vương Lý Tam gia các ngươi phân chia một tầng thu ích của linh quáng mạch ở Vô Danh đảo như thế nào. Ta xem hay là đặt thêm một tầng đặt cuộc, nếu là tiểu tử này ở một trăm hai mươi sáu vị đan sư so đấu, xếp đứng hàng trước so với lão phu, lão phu tất nhiên không còn lời gì để nói. Nếu là đứng hàng sau với lão phu, phải trước mặt mọi người xin lỗi lão phu, đem luyện đan lô thua giao cho lão phu, thuật luyện đan so ra kém xa lão phu. Lý gia ngươi cũng phải đem nữ nhi gả đến Thượng Quan gia làm con dâu, người xem coi thế nào?

Luyện đan lô chính là đan sư căn bản, thua mất luyện đan lô, đối với một luyện đan là một sự sỉ nhục lớn nhất. Thua mất luyện đan lô, đan sư chung thân không thể luyện đan cho người khác, cho đến khi bản thân có thể đem những thứ này đòi lại từ người đánh bại mình.

Nếu nói tu luyện giới thứ nhất thâm cừu đại hận là ngăn trở người thành đạo, thì hủy luyện đan lộ của người chính là cừu hận đứng hàng thứ hai của luyện đan sư. Đây chính là không chừa bất kỳ một con đường sống nào cho Lục Bình. Đối với luyện đan sư mà nói, đơn giản chính là cục diện không chết không thôi.

Lý Mậu Lâm khàn giọng nói:

– Điều kiện của Lạc tiên sinh …

– Một lời đã định!

Lý Mậu Lâm nghe vậy chợt quay đầu, đứa con hái nhất mực nghe lời mình không ngờ lại thay thế mình đáp ứng. Lý Mậu Lâm trong lúc nhất thời không phản ứng được, liền nghe thấy Thượng Quan gia chủ “Ha ha” cười to, nói:

– Nữ hiền điệt quả nhiên hào khí. Ngươi yên tâm, làm con dâu Thượng Quan gia ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi người. Cho dù Lý gia rớt xuống làm tiểu hình thể lực, có Thượng Quan gia ta giúp đỡ, Lý gia ở Tam gia đảo cũng thuộc dạng vững như thái sơn. Hừ hừ! Trương gia có một vị ở trên Càn Nguyên sơn tu luyện dung huyết hậu kỳ tu sĩ, Thượng Quan gia ta cũng có lạy một vị thượng pháp tướng lão tố môn hạ cô gia ở trên Càn Nguyên sơn. Trương gia chưa chắc đã dám trêu Thượng Quan gia chúng ta.

Thượng Quan Hạo đứng bên cạnh rất mừng rỡ nhìn Lý Tu Trúc. Hắn nhận thấy Ly Tu Trúc vốn có lòng thầm hứa lấy hắn. Chuyện hắn cùng Lý Tu Trúc không cách nào trở thành đạo lữ có nguyên nhân căn bản là do sự ngăn cản của Lý Mậu Lâm. Nếu không, Lý Tu Trúc cũng không ở tình huống biết rõ là sẽ thua mà còn đáp ứng cùng Lạc tiền bối đánh cuộc.

Lần này, chẳng những Tu Trúc muội muội muốn trở thành đạo lữ của bạn nhân, hơn nữa Thượng Quan gia cũng có lý do danh chánh ngôn thuận nhúng tay vào mọi sự vụ của Tam gia đảo. Trong khi hậu bối của Lý gia chỉ có một người như Lý Tu mới có thể đảm đương nỗi, những người khác đều không đáng để lo, có thể nói là Lý gia không người nối nghiệp.

Một khi Lý Tu Trúc trở thành con dâu của Thượng Quan gia, ngày sau thế lực theo Thượng Quan gia tộc ngày càng tăng, Lý gia liền sẽ từ từ trở thành phụ dong của Thượng Quan gia. Tu luyện tư nguyên mà Lý gia nắm giữ sẽ bị Thượng Quan gia sử dụng, còn có phần ngạch của linh quáng mạch mà các thế lực lớn của Bắc Minh đều thèm thuồng.

Không đề cập tới Thượng Quan Hạo tự mình tính toán, Lý Mậu Lâm gấp giọng nói:

– Trúc nhi con, hà cớ gì con phải chịu khổ như vậy? Lý gia ta nếu có xuống làm tiểu hình thế lực, cũng quyết không có chuyện hòa thân như thế.

Lý Tu Trúc sắc mặt bình tĩnh, nói:

– Phụ thân, nữ nhi chẳng qua là đối với Lục huynh có lòng tin thôi.

Lý Mậu Lâm nghe vậy sửng sốt, lúc này mới nhớ tới mình chẳng qua là đang suy nghĩ cho chuyện được mất của gia tộc, mà quên mất ở trong đan hội lần này Lục Bình mới là mấu chốt của Lý gia. Lý Mậu Lâm một mực tránh xung đột, nhận định Lục Bình ở trong đan hội phải thua không còn nghi ngờ gì nữa.

Vào giờ khắc này, mới vừa còn cảm giác tự ta ưu việt tự ta lương hảo, Thượng Quan Hạo phảng phất bị một chậu nước lạnh tưới từ đầu đến đuôi. Hắn nhìn Lục Bình với ánh mắt dần dần trở nên bén nhọn, khóe mắt không ngừng chớp động.

Lục Bình cảm giác bén nhạy bực nào, khí thế trên người Thượng Quan Hạo biến đổi thế nào, hắn liền phát hiện ngay. Đảo mắt liếc Thượng Quan Hạo một cái, Lục Bình không để ở trong lòng chút nào.

Thượng Quan Hạo bị Lục Bình nhìn một cái, có một cảm giác bị kinh thường và bỏ qua. Giống như hắn là một thiên chi kiêu tử như vậy, từ nhỏ chính là trung tâm của mọi người, lúc nào hắn cũng là đối tượng bị người khác chú ý. Đối với hắn mà nói, thái độ sao lãng này như vậy có ý nghĩa là khinh thị.

Một dung huyết kỳ tiêu tu mà dám khinh thị một đoán đan kỳ cao cấp tu sĩ, đơn giản chính là muốn chết!