Chương 233: Bách Hoa Chi Địa

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình kiên nhẫn bò trườn xuyên qua cái khe. Một lúc sau, cái khe một mực mờ tối đột nhiên sáng lên, một mùi hoa nồng nặc đã đi trước một bước lũng đoạn khứu giác của Lục Bình. Ngay sau đó, một mảnh đất đỏ bừng bị sương mù màu hồng mơ hồ bao phủ chiếm lĩnh thị giác của Lục Bình.

Nơi này là một biển hoa! Các loại các dạng cỏ cây đều nở rộ những đóa hoa có màu sắc khác nhau. Đồng thời, một mảnh sương mù nhàn nhạt màu hồng không biết từ chỗ nào lan tỏa lên, tràn ngập ở trong không gian tràn đầy cỏ cây cạnh tranh vẻ đẹp ở nơi này. Và ở trong phiến vụ mờ màu hồng lượn quanh đó, thỉnh thoảng còn có một khí tức nhè nhẹ màu đen trong đó ra vào đùa giỡn.

Nơi này chính là một địa dựng dục Bách hoa sát, và những thứ màu đen lượn lờ trong từng làn sương mù nhè nhẹ kia chính là Bách hoa chướng khí bao hàm chất kịch độc.

Nhất định phải tăng nhanh tốc độ! Sau lưng, đám người Vương Nhất Sơn, Tề sư huynh sợ rằng rất nhanh sẽ tìm được nơi đây. Lục Bình tuy ỷ vào bản đồ mới có thể thuận lợi đi tới trước mọi người mà thôi. Huống chi Lục Bình để không gây sự chú ý cho mọi người tới cái khe giữa hai bên nham thạch kia, đã cố ý đem đằng mạn che giấu cái khe cũng vẹt ra.

Bách hoa sát cùng Bách hoa chướng khí cùng sinh cùng lớn. Bách hoa sát rất được tu sĩ ưa chuộng dùng để ngưng luyện Mộc chúc tính cương khí. Nó là kỳ vật thượng hạng. Còn Bách hoa chướng khí thì ngược lại độc chết người. Nếu không có thủ đoạn nhất định nào đó để đem hai thứ này tách rời nhau, tu sĩ chỉ có thể nhìn Bách hoa sát trước mắt mà than dài không làm gì được.

Lục Bình ngưng luyện cương khí không dùng được Bách hoa sát. Còn Bách hoa chướng khí cũng không cách nào ngăn trở Lục Bình xâm nhập vào phiến Bách hoa chi địa này. Ngược lại, Bách hoa chướng khí là do kịch độc do bách hoa lâu ngày ngưng tụ mà thành, đối với Vạn độc Vẫn nguyên cương ngược lại là vật đại bổ.

Lục Bình đem Vạn độc Vẫn nguyên cương màu vàng lan tỏa ra, nhất thời đem sương mù màu hồng gạt sang một bên, bước nhanh tới chỗ sâu của Bách hoa chi địa. Bốn phía du đãng từng luồng chướng khí màu đen nhè nhẹ, một khi chúng cùng chạm nhau với cương khí màu vàng kim, liền bị thôn phệ từ từ vào trong Vạn Độc Vẫn Nguyên cương.

Theo bước chân Lục Bình càng ngày đi sâu vào Bách hoa chi địa, sương mù màu hồng càng ngày càng trở nên nồng đậm. Bách hoa chướng khí bên trong cũng càng ngày càng nhiều, dần dần đem sương mù màu hồng phủ lên một tầng màu xám tro đẹp đẽ. Tuy nhiên, nhịp chân bước của Lục Bình không hề giảm bớt. Cương khí màu vàng kim của hắn càng ngày càng lộ ra vẻ tươi sáng hẳn lên.

Lục Bình trong lòng chợt động, đem “Thiên Chung túc” mở ra. Vạn độc tường màu vàng chứa đựng bên trong cái lu đá xanh nhất thời không bình tĩnh. Một đoàn chất lỏng vô sắc lớn chừng quả đấm hiện lên từ trong Vạn độc tường màu vàng. Nó ở trong lu đá xanh vòng vo một vòng. Bách hoa chướng khí màu đen ẩn trong Bách hoa sát màu hồng phảng phất như bị hấp dẫn vậy, nhè nhẹ từng luồng từ trong sương mù tách ra, hướng “Thiên Chung túc” hội tụ tới. Khoảng không trên lu đá xanh từ từ đọng lại một đám mây đen nhỏ. Mây đen càng ngày càng dầy, nhìn từ đàng xa phảng phất giống như một đóa mây đen sắp sửa đổ mưa vậy.

Lục Bình vui mừng trong bụng, thuận tay lấy ra một món trung cấp pháp khí hình trạng như cái bình. Cái pháp khí này còn là thứ mà Lục Bình lấy được khi còn ở luyện huyết kỳ, trong ngày thường dùng để đựng nước tưới cho linh thảo linh mộc trong Thiên Chung túc, rồi sau đó Lục Bình hỏi xin Nhị sư tỷ Lý Huyền Như một chút không minh thạch phấn, lại nhờ Trần Luyện để thăng nó lên thanh đỉnh cấp pháp khí, không gian bên trong tăng lên hơn gấp đôi.

Lục Bình hướng về phía này pháp khí thi triển mấy đạo ấn quyết, Bách hoa sát ở bốn phía bị Vạn độc tương thu rút lấy Bách hoa chướng khí lập tức giống như bị dẫn dắt vậy, hội tụ vào bên trong bình. Đây chính là sát khí thượng hạng mà Mộc chúc tính tu sĩ dùng để ngưng luyện cương khí.

– Thật ra thì Lục Bình vận dụng cường khí của mình cũng có thể thu thập đề luyện Bách hoa sát. Tuy nhiên, tốc độ hiển nhiên là không cách nào so sánh cùng Vạn độc tương cùng với thứ linh thủy vô danh ở trong đó. Huống chi, Lục Bình bây giờ tranh đoạt từng giây từng phút, hơi nào mà phí công phu này.

Thiên Chung túc cùng cái bình ngọc pháp khí treo đỉnh đầu của Lục Bình, theo bước chân đi lại của Lục Bình ở trong sương mù của Bách hoa chi địa. Tuy vậy, Lục Bình cũng không bỏ tâm tư vào việc thu thập Bách hoa sát cùng Bách hoa chướng khí, mà phảng phất như đang một mực tìm kiếm món đồ gì khác.

Chính vào lúc này, một trận “Ông ông” truyền từ trong Thiên Chung túc trên đỉnh đầu của Lục Bình. Lục Bình sửng sốt một chút, phảng phất nhận ra được cái gì đó, cười nói:

– Sao lại có thể quên bọn chúng nhỉ?

Hắn chỉ một ngón tay, Thiên Chung túc phảng phất buông ra một đạo cấm chế, từ bên trong đột nhiên lao ra hơn hai trăm con ong mật màu tím to bằng đầu ngón tay, tranh tiến khủng hậu hướng biển hoa bốn phía bay đi.

Đây chính là Lục Bình khi ở trong Thất Tinh thiên, từ tay của Ngả Thư Đào nhận lấy mấy trăm cái trứng ong Tử Tinh. Trứng ong sớm đã bị Lục Bình ấp trứng cho nở ra. Trong khoảng thời gian vừa qua, mỗi khi Lục Bình an ổn ngụ lại một chỗ, liền đem bọn chúng thả ra ngoài “Tầm hoa vấn liễu”, thu thập phấn hoa hoặc mật hoa. Tử Tinh phong khi chưa đạt tới giai đoạn thành thục, so với nuôi dưỡng yêu phong bình thường cũng không có chỗ gì đặc thù, ngoại trừ hình thể hơi lớn hơn một chút mà thôi. Vì vậy, Lục Bình cũng không sợ bị hữu tâm nhân nhận ra được.

Chẳng qua là Tử Tinh mật ong luyện chế có yêu cầu rất cao, ít nhất cần Tử Tinh phong từ hoa cỏ có niên linh từ trăm năm trở lên thu hái hoa mật mới có thể tạo ra được mật. Hơn nữa đây cũng là một loại quá trình tu luyện tự thân của Tử Tinh phong.

Chỉ có điều, trong hai năm qua Lục Bình một mực chạy đông chạy tây, ít khi nào có thời gian dài yên ổn một chỗ. Vì vậy, đám yêu phong này cũng nuôi dưỡng không thành công lắm, đến bây giờ còn chưa lên cấp luyện huyết một tầng.

Lúc này, Lục Bình đã xâm nhập vào sâu trong Bách hoa chi địa, bốn phía mùi hoa nồng đặc, trăm năm hoa cỏ trở lên nhìn đâu cũng thấy. Thậm chí, Lục Bình còn phát hiện không ít linh thảo, nhưng bởi vì hắn bận tâm tìm kiếm một món bảo vật có thể tồn tại, cũng không kịp nhớ thu hái. Tuy vậy, thời điểm Lục Bình mở ra Thiên Chung túc, đã khiến cho đám Tử Tinh phong này phát hiện cơ hội, sau khi hắn mở bỏ cấm chế trong Thiên Chung túc, liền toàn bộ hướng biển hoa bay đi.

Tử Tinh phong lấy hoa mật làm thức ăn, thu tập được bách hoa chi linh, đối với những thứ Bách hoa sát khí, chướng khí này tự nhiên không thèm quan tâm cũng không sợ bị chúng ảnh hưởng. Chỉ chốc lát sau, liền có Tử Tinh phong bắt đầu bay trở về. Chỉ chốc lát sau, mấy trăm Tử Tinh phong ở trong Thiên Chung túc trên đỉnh đầu Lục Bình ra ra vào vào. Lục Bình phát hiện, mỗi khi Tử Tinh phong ra vào một lần, một tia yêu khí nhàn nhạt quấn quanh trên người chúng liền hùng hậu hơn một phần. Nếu là thời gian có đủ, hắn có thể đem hơn hai trăm con Tử Tinh phong này toàn bộ tăng lên tới luyện huyết một tầng cũng không chừng.

Ngay vào lúc này, trong sương mù dày đặc ở phía trước, loáng thoáng xuất hiện bóng dáng của một cái cây cực lớn. Cây cự mộc này ở trong Bách hoa chi địa lộ ra vẻ đặc biệt khác thường, chẳng phù hợp với đám đông trong bầy.

Chính là nó, Lục Bình vui vẻ reo thầm!