Chương 1451: Thuần Dương Minh Chủ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lời của Tiêu Bạch Vũ khiến cho Lục Bình không biết nên hâm mộ hay kinh ngạc, hay hoặc là còn có một tia vui mừng, tóm lại tâm tình cũng cực kỳ phức tạp.

Tiêu Bạch Vũ buồn buồn nói:

– Tiêu mỗ đã hết sức áp chế tu vi tự thân, nhưng tự nghĩ nhiều nhất sẽ không vượt qua hai trăm năm. Nếu có bất ngờ phát sinh thậm chí có thể chỉ hơn trăm năm phải rời khỏi phương thế giới này rồi.

Lục Bình cả kinh, ngay sau đó vui vẻ nói:

– Tiền bối muốn tiếp chính là chuyện tốt!

Tiêu Bạch Vũ lắc đầu nói:

– Thời gian không tới hai trăm năm, Tiêu mỗ có thể vì Liệt Thiên Kiếm phái lưu lại cái gì đó, chỉ có đoạt Cửu Huyền lâu truyền thừa, mới có thể sau khi Tiêu mỗ rời đi sẽ lưu lại đầy đủ tài lực cho Liệt Thiên Kiếm phái. Dĩ nhiên, nếu có thể từ Cửu Huyền lâu lấy được phương pháp thành hình tiểu thiên thế giới dĩ nhiên là hay nhất.

Lục Bình lại nhìn về phía hai người Thất Phiến lão tổ cùng với Mãn Nguyệt lão tổ. Mãn Nguyệt lão tổ cười nói:

– Ngươi chớ nhìn ta như vậy, muốn thành tựu Chân Linh cũng không phải là dễ dàng thế đầu, trong ba người lão thân thực lực yếu nhất. Tiêu đạo hữu thành tựu Chân Linh đã không bất ngờ gì xảy ra. Thất Phiến huynh cũng có một đường hy vọng, cho nên hai người bọn họ mới có thể nhiệt trung với Cửu Huyền lâu như vậy. Mà lão thân, lão thân dù được Cửu Huyền lâu bí truyền cũng đã không khả năng thành tựu Chân Linh, làm bất quá là vì Thiên Nguyệt tông tương lai có thể xuất hiện càng nhiều Chân Linh tu sĩ hơn thôi.

Đối với Tiêu Bạch Vũ mà nói, lúc này một tòa tiểu thiên thế giới có thể khiến ông ta ẩn giấu thậm chí so với lên cấp Chân Linh truyền thừa còn trọng yếu, đối với Thất Phiến lão tổ mà nói, vì bắt lại một đường sinh cơ cuối cùng lên cấp Chân Linh, hiển nhiên càng thêm coi trọng Cửu Huyền lâu Chân Linh truyền thừa; còn với Mãn Nguyệt lão tổ mà nói, bà ta đã bị không còn hy vọng tấn thăng Chân Linh, làm cũng chỉ là vì tương lai của Thiên Nguyệt tông.

– Như vậy mấy vị Thuần Dương lão tổ khác thì sao, bọn họ lại vì cái gì? Đặc biệt là Viên Phá Không cùng Dương Thọ Xương hai vị yêu tộc tu sĩ, làm thế nào lấy được chư vị Thuần Dương tiền bối tín nhiệm, tin tưởng bọn họ sẽ không nói chuyện này tiết lộ cho bộ tộc của mỗi người chứ?

Lục Bình đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Bạch Vũ, không ngờ làm ra giải đáp là Thất Phiến lão tổ:

– Phùng Lục đạo hữu cũng như lão phu vậy, giống vậy còn cất giữ một đường hy vọng cuối cùng thành tựu Chân Linh. Cửu Huyền lâu không thể nghi ngờ chính là thời cơ tốt nhất lấy được một đường hy vọng đó.

– Tâm tư của Tam Thần đạo hữu cùng Lâm Vũ đạo hữu chỉ sợ cũng chủ yếu là trên tông môn truyền thừa của mỗi người. Thất Hiển tông hậu bối đệ tử non trẻ không trưởng thành kịp.

Lâm Vũ đạo hữu thì thành lập Lạc Tâm phái cũng thiên đầu vạn tư, cần lớn mạnh, huống chi bọn ta cũng coi là từng có ân cứu mạng với Lâm đạo hữu.

– Về phần hai vị đạo hữu Cổ Duyệt, Thạch Hoa. Ha ha, bọn họ đương nhiên là ít nhiều có chút không cam tâm chứ. Chẳng qua bọn họ còn có ý đồ thành tựu Chân Linh, thực lại hiển nhiên tiềm lực hao hết. Tuy nhiên bọn ta lần này đánh bất ngờ Cửu Huyền lâu càng thêm không giống chuyện nhỏ, nhân thủ như vậy vẫn cần thiết, dĩ nhiên, cuối cùng lợi ích cũng không ít đi hai người.

– Về phần hai vị yêu tộc Thuần Dương.

Thất Phiến lão tổ nhìn Tiêu Bạch Vũ một chút, nói:

– Bọn họ cùng Tiêu đạo hữu là kết nghĩa huynh đệ, từng có mệnh giao tình. Tiêu đạo hữu đã từng có ân đối với hai người, hai người đối với chuyện này cũng từng có qua lời thề…

Lục Bình nhíu mày một cái, ngắt lời nói:

– Thứ cho vãn bối nói thẳng, những thứ đó các vị tiền bối thật đúng là tin tưởng sao?

Tiêu Bạch Vũ thấy buồn cười, tựa hồ đối với Lục Bình hoài nghi cũng không ngoài ý, đáp:

– Lục tiểu hữu chẳng qua là chưa từng cùng hai người họ kết giao. Hai người này ở tu luyện giới tuy nói làm việc hoang đường không trải qua, thực ra cũng là người rất lý thú. Lục tiểu hữu ngày sau nếu tiếp xúc thời gian dài với hai người họ, sẽ biết được hai người đó chân chính làm người như thế nào.

Lục Bình kinh ngạc hỏi:
– Chẳng lẽ ban đầu Tiêu tiền bối chính là nói như vậy thuyết phục mấy vị Thuần Dương còn lại sao?

Tiêu Bạch Vũ hướng hai người Thất Phiến, Mãn Nguyệt cười khổ một tiếng, làm một động tác không thể làm gì.

Mãn Nguyệt lão tổ mở miệng nói:

– Cho dù Linh Minh Cự Viên cùng Khổng Tước Vương Tộc cũng cùng mơ ước Cửu Huyền lâu bảo tàng nhưng không thể đánh bất ngờ Cửu Huyền lâu thủ phủ ở chỗ sâu Trung Thổ, nếu không sợ rằng không chờ bọn họ xâm nhập Trung Thổ sẽ gọi đến toàn bộ Trung Thổ tu luyện giới liên thủ giáo sát. Chuyện ở Tây Hoang, Vô Tận Sơn cùng với Nam Hải liên tiếp phát sinh sớm đã khiến cho tất cả Trung Thổ tông môn phong thanh hạc lệ. Huống chi trận chiến này bọn ta nhân thủ cũng thực tróc khâm kiến trửu, không thể không dùng hai người đó.

Mãn Nguyệt lão tổ nói như vậy ngược lại khiến cho Lục Bình nặng lòng được buông xuống rất nhiều. Ba vị Thuần Dương nhìn thẳng vào mắt nhau cùng khuôn mặt bất đắc dĩ cười khổ, nhưng trong sự cười khổ lại ít nhiều lộ ra chút vui mừng, tựa hồ thái độ cực kỳ phức tạp đối với Lục Bình liên tiếp chất vấn…

Như vậy tu luyện giới vốn chính là một thế giới người ngu ta gạt. Bọn họ ba vị Thuần Dương cũng không biết ở phương thế giới này tồn tại bao lâu, vốn cũng không ôm tuyệt đối tin tưởng đối với các loại lời thề, kết nghĩa gì đó. Chẳng qua đến tuổi bọn họ như vậy, ít nhiều lại bắt đầu càng phải coi trọng chút tình ý này, nhưng bị một hậu bối đánh nát bấy không chút lưu tình những ảo tưởng cuối cùng của bọn họ.

Chẳng qua không biết vị Thủy Kiếm Tiên ý khí phong phát trước mắt bọn họ sau này sẽ có địa vị nói một lời quyết thiên hạ đại cục như bọn họ hiện giờ, hắn có bởi vì ngồi cao mà cảm thấy cô đơn để rồi hoài niệm tình ý ấm áp hay không?

Chỉ có điều cái mà bọn họ vui mừng là từ đâu tới…

Trong lòng Lục Bình chợt động, các phái Thuần Dương lần này tấn công Cửu Huyền lâu, tuy nói mỗi người đều có cái nhìn vì tông môn truyền thừa nhà mình mà mưu đồ, nhưng tinh tế xem ra, chỉ sợ là vì mình nhiều hơn.

Lục Bình giống vậy mơ ước truyền thừa bí mật cùng tiểu thiên thế giới của Chân Linh không đoạn tuyệt trong Cửu Huyền lâu, còn có bảo vật trấn phái Thất Vũ Phiến. Nhưng Lục Bình ngay từ đầu cũng chỉ là mơ ước bảo vật đơn thuần, muốn làm của riêng thôi. Hơn nữa những thứ đồ đó hiển nhiên cũng không một người có thể hưởng dụng, cuối cùng vẫn phải dùng bên trong môn phái.

Song sau khi Lục Bình nghe được Tiêu Bạch Vũ nói lý do, Lục Bình ngược cũng dâng lên một vẻ khẩn trương.

Nói đến sự nhanh chóng của tốc độ tu hành, Lục Bình hắn cớ gì kém Tiêu Bạch Vũ.

Tiêu Bạch Vũ hôm nay nhiều nhất chỉ có hai trăm năm tấn thăng Thuần Dương, mà lấy tốc độ tu luyện của Lục Bình hiện giờ sẽ trì hoãn bao lâu?

Lục Bình cho tới bây giờ tu luyện bất quá ba trăm năm lại là tu vi của pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ. Nếu như nói những thứ này trước khi hắn lên cấp Thuần Dương đều dựa vào kỳ ngộ cùng với cố gắng phấn đấu tự thân mà đến, sau khi độ qua lôi kiếp lần thứ hai, một bình nhỏ Giao Chi Tinh Huyết mà Lục Bình tìm được trong không gian động thiên dưới hồ núi lửa trên Xích Vụ đảo lại thành vật giúp đẩy Lục Bình tu vi pháp tướng hậu kỳ vẫn như cũ kịch liệt tăng vọt.

Lục Bình mỗi một lần tu luyện đều có thể cảm nhận được một bình nhỏ Giao Chi Tinh Huyết cùng huyết mạch tự thân lượng hảo khế hợp. Mỗi một lần tu luyện, tinh hoa khổng lồ dựng dục trong Giao Chi Tinh Huyết đều sẽ tiến hành một lần xúc tiến cùng với cải tạo rõ ràng đối với tu vi cùng với thân thể của Lục Bình. Hơn nữa bên người Lục Bình có thủy mạch chống đỡ, cực phẩm linh thạch tư nguyên khổng lồ, khiến cho tu vi của hắn vô luận khi nào chỗ nào đều thuộc về một thời kỳ công tốc tăng trưởng.

Trước đây Lục Bình sẽ không bởi vì tu vi nhanh chóng tăng trưởng mà phiền não, ngược lại sẽ còn trở nên vui mừng. Nhưng sau khi nghe những lời của Tiêu Bạch Vũ, Lục Bình bấy giờ mới chân chính ý thức được, hôm nay mình cho dù hết sức đè nén tu vi, sợ rằng trước khi lên cấp Thuần Dương nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn thời gian trăm năm.

Mà sau khi lên cấp Thuần Dương, sợ rằng nhiều nhất hai trăm năm sẽ phải nghênh đón thời khắc cuối cùng cửu biến hóa linh. Thời gian ba trăm năm, so với Tiêu Bạch Vũ cũng bất quá chậm trăm năm thôi.

Thời gian ba trăm năm, cho dù Chân Linh phái từ Cửu Huyền lâu được tiêu thiên thế giới bí mật, cũng chưa chắc có thể trong một thời gian ngắn như vậy đem động thiên không gian cải tạo thành tiểu thiên thế giới. Bàn về tông môn tài lực, Chân Linh phái tuy nói liên tục phát tài, cũng chưa chắc có thể so được với ba phái Thiên Huyền, Thiên Nguyệt, Liệt Thiên, muốn trong vòng ba trăm năm đem một tòa động thiên thế giới cải tạo thành tiểu thiên thế giới cũng chưa chắc có thể thành.

Một khi Chân Linh phái tiểu thiên thế giới không còn kịp thành hình nữa, đây chẳng phải nói Lục Bình cũng vô cùng có thể giống như Thái Sâm lão tổ cuối cùng chỉ có thể trở thành một viên tuệ tinh, hoặc nói là ngôi sao chổi, một khi đợi mình rời đi, Chân Linh phái vô cùng có thể lâm vào trong suy sụp thậm chí các phái kéo nhau tới vây công.

Về phần Cửu Huyền lâu tiểu thiên thế giới, Lục Bình không dùng nghĩ rằng cũng biết quyền quy chúc nhất định là Tiêu Bạch Vũ, cũng chỉ có ông ta hôm nay vội vã nhất, hơn nữa ông ta còn là người ban đầu phát khởi Cửu Huyền lâu cuộc chiến. Trừ phi Lục Bình chuẩn bị mạo hiểm cướp đoạt làm tan vỡ năm phái kết minh, nếu không tiểu thiên thế giới quy chúc là tuyệt đối sẽ không có dị nghị. Huống chi Tiêu Bạch Vũ có thực lực mạnh nhất trong mười một người, không ai sẽ đi rước lấy cái xui xẻo vào người từ ông ta.

Nói cách khác, nếu sau trận đánh Cửu Huyền lâu Tiêu Bạch Vũ có thể thành công lấy được tiểu thiên thế giới, như vậy thời gian tương lai Lục Bình rời khỏi phương thế giới này thậm chí còn có thể trải nghiệm trước ông ta!

Giữa tâm tư thay đổi thật nhanh, chính là Lục Bình cũng bắt đầu có chút không bình tĩnh.

Tuy nhiên ba vị Thuần Dương trước mắt hiển nhiên không ý thức được Lục Bình biến hóa, mà rất có ăn ý lấy ánh mắt trao đổi lẫn nhau, dường như đang châm chước gì đó.

Lục Bình cũng hiểu được lần này ba người hẹn mình đi ra cũng không chỉ có chuyện trước mắt, cũng chỉ đám ba người cùng hắn giảng thuật.

Rốt cục vẫn Thất Phiến lão tổ lên tiếng trước nhất, nói:

– Lục tiểu hữu, Tiêu đạo hữu ban đầu tiến cử người vào một đám Thuần Dương đồng minh chúng ta xem ra cũng đã từng nói với người một ít chuyện tương lai.

Lục Bình gật đầu một cái. Tiêu Bạch Vũ đúng là đã nói qua với hắn, liên minh này lúc ban đầu đối kháng chính là những thánh địa tông môn. Mà Lục Bình lại là người thứ nhất không phải là thành viên của Thuần Dương được bọn họ dẫn vào.

– Đã như thế, vậy thì tương lai làm minh chủ như thế nào?

– Hả?

Lục Bình có chút sửng sốt, nhưng nhìn thần sắc của ba người dường như cũng không giống như đang nói đùa, chuyện này hiển nhiên ngoài ý liệu Lục Bình rất nhiều.

Lục Bình chỉ đành phải nhắm mắt hỏi:

– Minh chủ?

Thất Phiến lão tổ gật đầu đáp:

– Dĩ nhiên, không phải là muốn ngươi làm bây giờ, mà là tương lai. Ý tứ của lão phu là tương lai bọn ta những người này nếu đều không ở đây, hoặc là không còn tinh lực rồi, Lục tiểu hữu có thể dẫn người sau đó tiếp tục duy trì liên minh này hay không, để cho bọn ta những tông môn này dưới sự đả kích của thánh địa không đến nỗi quá mức kéo dài hơi tàn.

Mãn Nguyệt lão tổ lúc này cũng nói:

– Từ hai vạn mười năm trước Hạo Nhiên phái bắt đầu. Hai vạn năm trước Thương Ngô tông, Sở Trung phái, một vạn tám ngàn năm trước Thương Sơn phái, một vạn năm ngàn năm trước La Vũ phái, một vạn một ngàn năm trước Hoàng Ngọc Kiếm tông, Tầng Huyền phái, chín ngàn năm trước Từ Phong phái, bảy ngàn năm trước Ngọc Cốt tông, bốn ngàn năm trước Doanh Thiên phái cùng Phi Linh phái, cho tới bây giờ là Bắc Minh, sau lưng những đại hình tông môn đó vẫn diệt đều có thể nhìn thấy bóng dáng của lục đại thánh địa.

– Hai trăm năm trước, nếu không phải Tiêu đạo hữu nhất nhất tìm được bọn ta nói lên Thuần Dương chi minh, sợ rằng Thiên Huyền tông ở hai trăm năm trước đã bị Thái Huyền tông xâm chiếm mảng lớn phạm vi thế lực của tông môn. Thủy Tinh cung cho dù không xuống thế lực xâm nhập Trung Thổ cũng sớm đã kéo sụp đổ Thiên Nguyệt tông. Đông Hải cũng không vào lúc trước khi Bắc Minh rơi xuống liền quật khởi xong Tiêu Dao các. Ngự Thú Linh tông Phùng Lục đạo hữu huyết cừu khắp thiên hạ. Lục đại thánh địa thiếu chút nữa sẽ phải ở toàn bộ tu luyện giới lùng bắt Ngự Thú Linh tông mỗi một đời thiên hạ đi lại, vân vân. Những chuyện tương tự còn có rất nhiều, mặc dù ở tu luyện giới thủy chung chưa từng có bất cứ tin tức gì, nhưng nếu không phải có Thuần Dương chi minh, tu luyện giới các đại tông môn trong tay lục đại thánh địa sớm đã không biết thua thiệt bao nhiêu.

Tiêu Bạch Vũ nói:

– Thuần Dương chi minh cũng bất quá là thủ vọng tương trợ thôi, lấy tiềm lực của Lục tiểu hữu hôm nay, lên cấp Thuần Dương cơ hồ là bản thượng định đinh. Hiện tại có lẽ quý phái còn không cảm thấy, chỉ khi nào tiểu hữu lên cấp Thuần Dương, áp lực đến từ lục đại thánh địa chỉ sợ cũng cuồn cuộn tới. Vì duy trì địa vị đặc thù của lục đại thánh địa ở tu luyện giới, bọn họ thường dùng chính là muốn làm hết sức bỏ đi hết thảy nhân tố ngoài ý có thể sinh ra.

Thất Phiến lão tổ cũng nói:

– Lục tiểu hữu tương lai thành tựu không thua kém Tiêu đạo hữu. Nếu có thể chấp chưởng Thuần Dương chi minh sau Tiêu đạo hữu, chí ít cũng có thể thoáng ngăn được lục đại tông môn, khiến cho bọn họ không dám khinh cử vọng động đối với tông môn mỗi người bọn ta.