Chương 697: Đào hoa tiên tử

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi đang cùng Đỗ Gia Lạc lách người tránh qua thì, tu sĩ ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Gia Lạc một cái, Đỗ Gia Lạc có thể nhận ra được tu vi khí tức trên người của đối phương vượt xa mình, biết là môn phái tiên trưởng hoặc là ngoại môn đệ tử, vì vậy lễ phép hướng đối phương cười một tiếng, đồng thời cũng nhìn thấy trên mặt của người tuổi trẻ có một đôi mắt rất có thần.

Người tuổi trẻ tựa hồ có việc gấp, bước chân vội vã vào Chân Linh điện, hiển nhiên cũng không chú ý tới ở một bên Đỗ Gia Lạc đang chào hỏi cùng hắn.

Đỗ Gia Lạc cũng không để tâm, cất bước hướng về phía hậu sơn.

Trong Chân Linh điện, Điền Việt cúi rạp người hướng Lưu Huyền Viễn chân nhân hành lễ, nói:

– Ra mắt sư bá.

Lưu Huyền Viễn chân nhân tựa hồ đã đoán được hắn vì sao mà tới, bất quá vẫn là cười hỏi:

– Điền sư điệt, nghe nói người trước đó vài ngày đã có thể luyện chế dung huyết hậu kỳ đan dược, xem ra vị luyện đan đại sư thứ nhất trong đệ tử đời thứ tư của bốn phái sẽ rơi vào trên người sư điệt rồi.

Điền Việt mặc dù chỉ là một tên đệ tử đời thứ tư ngay cả dung huyết hậu kỳ tu vi cũng không đạt tới, nhưng hắn cũng là luyện đan sự số một số hai trong Chân Linh phái đệ tử đời thứ tư, có thể là luyện đan đại sư thậm chí luyện đan tông sư tương lai của Chân Linh phái. Vì vậy, Lưu Huyền Viễn chân nhân đối với đệ tử có tiềm lực như vậy vẫn có chút chiếu cố. Nếu không lấy dung huyết kỳ tu vi của Điền Việt, Chân Linh điện này làm gì người như hắn có thể tùy ý ra vào.

Điền Việt khiêm tốn cười cười, ngay sau đó thần thái liền biến thành nóng nảy, nói:

– Sư bá, nghe Huyền Phương sư thúc nói bổn phái Huyền Bình tông sư đi tới tiền viện, không biết là có chuyện này không? Đệ tử rất cấp thiết muốn bái kiến Huyền Bình tông sư!

Điền Việt thân ở Đan các, nhưng vẫn không bái sư. Mặc dù có Huyền Phương đại sư chiếu cố, luyện đan thiên phú của Điền Việt càng thêm rất xuất chúng, nhưng tất cả nhị đại, tam đại luyện đan sư của Đan các không có người nào chủ động muốn nhận Điền Việt làm đệ tử. Chuyện này đối với Lưu Huyền Viễn chân nhân xem ra vốn rất quỷ dị.

Lời đồn đãi liên quan tới Điền Việt này, Lưu Huyền Viễn chân nhân cũng đã nghe qua một ít. Một người trong đó chính là nói Điền Việt muốn lạy bổn phái một trong ba vị luyện đan tông sư là Lục Huyền Bình chân nhân làm thay, xem thường Đan các những đan sư khác. Vì vậy, trong Đan các không người nào muốn thu hắn làm đồ.

Bất quá bây giờ đối với Lưu Huyền Viễn chân nhân xem ra, xem thường những đan sư khác trong Đan các là giả, nếu không Huyền Phương đại sư cũng không đối với hắn coi trọng có thừa như vậy. Bất quá tiểu tử này muốn lạy Lục Huyền Bình làm môn hạ, cũng có thể là thật.

Ở hậu sơn, Đỗ Gia Lạc đi qua một rừng cây, liền thấy một trên bãi cỏ cao cở nửa người đứng một tiêu nữ hài chừng mười tuổi, đỉnh đầu cài một đóa hoa đào. Cô nàng đang đứng ở trên cỏ chỉ huy cỏ cây bốn phía, kèm theo tiết tấu tiếng ca hát trong miệng nàng là động tác không ngừng lắc lư khiêu vũ.

Đỗ Gia Lạc thấy tiểu nữ hài cũng sững sờ một chút, đặc biệt là khi nhìn tận mắt các linh thảo, linh mộc trồng ở đây, thậm chí hoa cỏ cây cối bình thường cũng đều theo tiết phách của tiểu nữ hài đung đưa không chừng.

Hắn bây giờ đã bất đồng với dĩ vãng, đối với tu luyện giới cũng có khá nhiều hiểu biết. Hắn biết nếu là nhân tộc tu sĩ, thì tuổi như vậy không ngờ lại có thể có pháp lực khống chế cỏ cây phạm vi lớn như thế, như vậy trước mắt tiểu cô nương này mười có tám chín phần chính là yêu tộc.

Đỗ Gia Lạc là biết thủ hạ của Lục Bình có mấy con linh sủng. Chẳng qua là tiểu cô nương trước mắt này hắn hiên nhiên chưa từng thấy qua.

Đỗ Gia Lạc suy nghĩ một chút cũng không muốn dẫn tới chuyện phiền phức, vì vậy định từ một bên đi vòng qua, sau đó nghĩ biện pháp từ phía tuyệt bích của hậu sơn mà đi xuống.

Ngay tại lúc Đỗ Gia Lạc định từ một bên đường mòn rời đi, thì hoa cỏ hai bên đường mòn đột nhiên hướng vào trong đường mòn khép lại, trong chốc lát liền đem con đường này bao trùm toàn bộ nghiêm nghiêm thật thật, căn bản cũng không có chỗ đặt chân mà đi.

Đỗ Gia Lạc lần này coi như là biết đối phương rõ ràng cho hướng về phía hắn mà tới. Vì vậy Đỗ Gia Lạc cũng không hoảng hốt, mà là lễ phép tiến lên phía trước nói:

– Đệ tử Đỗ Gia Lạc phụng Lưu Huyền Viễn chân nhân chi mệnh tới trước bái kiến Huyền Bình trưởng lão, kính xin tiền đồng đại diện bẩm báo dùm.

Tiểu nữ hài nhìn Đỗ Gia Lạc bộ dáng nghiêm trang, nhất thời bật cười khanh khách. Theo tiếng cười nàng dâng lên hạ xuống, hoa cỏ chung quanh cũng từng cái một đung đưa cả lên, tựa hồ cũng theo tiểu nữ hài cất tiếng cười nhạo Đỗ Gia Lạc vậy.

Tình cảnh như vậy cho dù Đỗ Gia Lạc có lão thành đến cỡ nào, cũng lộ ra vẻ mặt đỏ tới mang tai.

Đang lúc này, lại là một tiếng cười duyên vang lên, Đỗ Gia Lạc ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy một con tiểu điểu màu xanh đỏ xinh đẹp đứng trên một cây linh mộc trước mặt hắn cách đó không xa. Tiếng cười lúc nãy là bắt đầu từ trong miệng của con chim nhỏ này.

Đỗ Gia Lạc thấy này con chim nhỏ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, vội vàng nói: .

– Có phải là Lục Cầm nhi tiền bối trước đó không, vãn bối Đỗ Gia Lạc tới trước bái kiến Huyền Bình trưởng lão.

Con tiểu điểu trên cây chính là Thanh Loan điểu Lục Cầm nhi, bây giờ đã là đoán đan tầng năm điên phong tu vi. Năm đó lúc Đỗ Gia Lạc ở trong Nham thạch động phổ tu luyện, không ít lần bị vị “Lục Cầm nhi tiền bối” này trêu. Đỗ Gia Lạc không dám chậm trễ chút nào, vội vàng từ xa xa hành lễ bái kiến.

Lục Cầm nhi hai cánh rung lên, liền từ trên cây linh mộc bay xuống, ở trên đỉnh đầu Đỗ Gia Lạc xoay hai vòng, lại cũng không để ý tới Đồ gia lạc, ngược lại hướng về phía tiểu nữ hài đứng ở trên cỏ nói:

– Hoa đào muội tử, tiểu tử này là ca ca chuẩn bị muốn gặp, muội muội thả cho đi đi. Mười năm trước tiểu tử này đã có lần đi theo ca ca tu luyện, sau đó mấy ngày trước khi muội tử hóa hình, tiểu tử này mới rời đi, cho nên muội tử ngươi cũng không quen biết hắn.

Lục Đào Hoa chính là tiểu nữ hài do Linh Yêu đào thụ mười năm trước hóa hình. Trong mười năm này tiểu nữ hài một mực thông qua cỏ cây ở hậu sơn Doanh Sơn Tiên Viện giám thị khu vực phương viên mấy dặm này. Ở trong phiến khu vực nơi này, nếu không được tiểu hài tử đồng ý, có rất ít người có thể tiến vào hậu sơn quấy rầy đến Lục Bình tu luyện.

Hơn nữa cho dù là có cao thủ lẻn vào, cũng rất khó tránh qua tai mắt của tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài có thiên phú bực này, chẳng những đám Tam Linh, Lục Cầm nhi có điều không kịp, ngay chính là Lục Bình sau khi biết cũng rất kinh dị. Thao túng hoa cỏ cây cối, lấy làm tai mắt, chính là Lục Bình tự nghĩ ở trong phạm vi nhất định cũng rất khó tránh qua tiểu nữ hài này điều tra.

Tiểu nữ hài nghe lời của Lục Cầm nhi liền gật đầu một cái, trong miệng vang lên một đạo ngữ điệu vui sướng, giống như gió nhẹ xẹt qua cỏ cây phát ra thanh âm vậy, con đường lúc trước bị hai bên cây cỏ bao trùm lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt Đỗ Gia Lạc, hơn nữa Đỗ Gia Lạc còn phát hiện con đường này lần nữa xuất hiện đi thông tới phương hướng so với lúc trước có chỗ bất đồng Đỗ Gia Lạc xoay người cám ơn tiểu nữ hài trước mắt, liền theo con đường mới vừa xuất hiện hướng về phía hậu sơn mà đi. Lục Cầm nhi hai cánh đập một cái, thân ảnh trong chốc lát liền ấn vào trong tầng máy không thấy đâu nữa.

Đỗ Gia Lạc lúc này đã tin vào một lời đồn đãi truyền lưu ở trong tiến viện, rằng đệ tử hái thuốc của tiền viện thường bởi vì đi lầm vào cấm địa phía sau núi của tiền viện mà gặp gỡ “Quỷ đả tường”, bị giam cầm ở trong đó mấy ngày, cho đến cuối cùng thoi thóp hơi tàn mới bị tiên viện chân nhân cứu ra.

Lâu ngày, tiền viện đệ tử đối với cấm khu phía sau núi càng lúc càng kính sợ, không phát sinh tình huống có người bởi vì hái thuốc mà lầm vào phía sau núi nữa. Nguyên bản tiên viện đệ tử đều cho là đây là tiên viện chân nhân cố ý trừng phạt đối với đệ tử tiến vào hậu sơn, không ngờ bây giờ nhìn lại căn bản cũng không phải là tiên viện chân nhân xuất thủ, chỉ sợ là tiểu cô nương mới vừa rối này nhột người kẹt ở bên trong mới đúng.

Đỗ Gia Lạc lại nghĩ tới mấy năm trước khi tiên viện thành lập, khi đó toàn bộ tiên viện phòng thủ trận pháp chưa hoàn toàn thành lập, thường có cao thủ âm thầm lẻn vào tiên viện mưu đồ bất chính, nhưng mỗi một lần lẻn vào đều bị phát giác, từ đó bị tiên viện cao thủ đánh tỉa, bây giờ nhìn lại chỉ sợ cũng là công lao của vị Đào hoa tiên tử này.

Phía dưới hậu sơn đoạn nhai, Doanh hà cuồn cuộn không ngừng dâng lên bọt sóng đánh vào vách núi hai bên bờ sông, phát ra tiếng vang “âm âm”. Trên không trung phía trên vách núi, một bóng đen từ từ phồng lớn, tới gần mới phát hiện đấy là một con thanh loan điểu to lớn.

Thanh Loan điểu một tiếng thanh minh, thân thể to lớn bám sát mặt sông Doanh hà mà qua, một đạo thân ảnh từ trên lưng của Thanh Loan điệu nhảy xuống, tung người nhảy vào trong Doanh hà.

Đỗ Gia Lạc bấm một cái tị thủy quyết, dọc theo vách núi chúi vào đáy sông bảy tám trượng, mơ hồ nhìn thấy một nham thạch huyết động to lớn, Đỗ Gia Lạc vội vàng bơi hướng vào huyệt động.

Đợi đến xuyên qua huyệt động, từ sau một mảng mặt nước đi ra, liền thấy một thân ảnh quen thuộc đang cười híp mắt nhìn hắn.

Đỗ Gia Lạc sắc mặt vui mừng, hành lễ bái kiến nói:

– Đại Bảo sư thúc, đã lâu không gặp, ngài càng ngày càng mập!

Lục Bình ở trong Doanh Thiên đạo tràng thu hoạch lớn nhất là cái gì?

– Không phải là lôi kiếp linh bảo Linh Lung tửu đỉnh, không phải là thiên cấp thượng phẩm Lôi Kiếp chi thủy, càng không phải là số lượng không ít Doanh Thiên phái truyền thừa điển tịch, bao gồm mấy bộ hoàn chỉnh truyền thừa điên tịch, cùng với Chân Linh phái lấy được hai bộ đích truyền điển tịch thẳng tiến tới Chân Linh đại đạo.

Nhưng trên thực tế tự Lục Bình lấy được Doanh Thiên phái đích truyền điển tịch lại có ba bộ, trong đó hai bộ được Khương Thiên Lâm lão tổ mang về môn phái, còn chính hắn lấy được một bộ liền bao hàm thu hoạch lớn nhất của Lục Bình ở trong Doanh Thiên đạo tràng: đó chính là Doanh Thiên phái Phi thiên lão tổ truyền thừa thành tựu thuần dương pháp tướng, khoảng cách hóa thân Chân Linh chỉ còn dư lại một bước nhỏ.

Phi thiên lão tổ truyền thừa không chỉ là thuần dương chi hồn, còn có Phi thiên lão tổ cả đời tung hoành tu luyện giới mắt thấy tai nghe được, bao gồm cả tu luyện thể ngộ, còn có chính là Phi thiên lão tổ tu luyện Doanh Thiên phái đích truyền công pháp “Linh viên bàn sơn quyết”.

Doanh Thiên phái tứ đại đích truyền công pháp, trừ trong Phi thiên lão tổ truyền thừa có này một bộ Linh viên bàn sơn quyết ra, ban đầu ở Doanh Thiên trung ương đạo tràng động thiên, ở sơn khâu bốn phía chia ra đưa lại một bộ truyền điển tịch. Trong đó cũng có Linh viên bàn sơn quyết, đáng tiếc Lục Bình sau khi đi ra liên đi đến chỗ gần trước đây được một bộ đích truyền công pháp. Sau đó lại bị Khương Thiên Lâm lão tổ lấy một bộ. Hai bộ này đều không phải là Linh viên bàn sơn quyết, mà một bộ Linh viên bàn sơn quyết khác nếu là Lục Bình đoán không lầm, ắt là đã rơi vào trong tay Thương Hải tông.

Đỗ Gia Lạc theo Đại Bảo đi vào trong Nham thạch động phủ, sau khi thấy Lục Bình, liền nghe Lục Bình hỏi:

– Ngươi có biết hôm nay ta cho đời người tới là có chuyện gì không?

Đỗ Gia Lạc suy nghĩ một chút, nói:

– Nghe Lưu chân nhân nói, tựa hồ là vì tu luyện công pháp của đệ tử mà cho gọi tới?

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Ngươi lên cấp dung huyết kỳ, dựa theo bổn phái quy củ là được trở thành nội môn đệ tử, có quyền chọn lựa bồn phái truyền thừa công pháp. Điểm này tiên viện mặc dù đều dựa theo quy củ của bổn phái mà làm, nhưng tiên viện đệ tử trừ ngươi ra, những đệ tử khác lại cũng không biết tiên viện thật ra là ngoại môn biệt viện của bổn phái. Mà tiên viện đệ tử cũng chỉ có tu vi ở đạt tới dung huyết trung hậu kỳ, xếp vào làm môn hạ của bốn phái đoán đan tu sĩ, trở thành đệ tử chân truyền xong, mới có tư cách biết được bốn phái ở chỗ nào.

Lục Bình ngừng lại một chút, nói tiếp:

– Cùng ngươi nói những thứ này, chính là phải nói cho ngươi biết chuyện có liên quan đến Chân Linh phái cùng với Bắc Hải tu luyện giới ngàn vạn lần không được nói ra bên ngoài. Ngay cả chính là ngoại môn đệ tử trong tiên viện, khách khanh tu sĩ cũng không được nhắc tới nửa chữ.

Đỗ Gia Lạc trong lòng rúng động, miệng nói: – Những đệ tử này đều có thể làm được.

Lục Bình thấy Đỗ Gia Lạc thần sắc nghiêm nghị, biết được hắn đã đem lời của mình ghi tạc vào trong lòng, liền lại hỏi:

– Ngươi tu luyện mười năm, xem ra cũng có kiến thức, đối với Doanh Thiên phải người biết được bao nhiêu?

Đỗ Gia Lạc không biết Lục Bình vì sao có câu hỏi này, nhưng vẫn là đem hiểu biết của mình đối với Doanh Thiên phải hướng Lục Bình nói qua một lần.

Lục Bình lắng nghe Đỗ Gia Lạc nói xong, mỉm cười bảo:

– Xem ra người mười năm này cũng không một mực chỉ biết là tu luyện. Như vậy rất tốt, làm một người tu sĩ, tương lai luôn là phải đi ra ngoài nhìn một chút tu luyện giới có phong tình vạn vật như thế nào, thể nghiệm một chút thế thái nhân tình của tu luyện giới này. Nếu một mực tu luyện ngược lại sẽ trói buộc kiến thức cùng nhãn giới của tu sĩ, cuối cùng cũng trở ngại cho tu sĩ vấn đề đề thăng tu vi cảnh giới.

Đỗ Gia Lạc liền vội vàng gật đầu xưng phải, lại nghe Lục Bình tự mình nói tiếp:

– Doanh Thiên phái năm đó chính là đại hình môn phái hách hách nổi danh trong tu luyện giới, để uẩn ngay cả bổn phái hôm nay cũng có nhiều chỗ không hề bằng. Doanh Thiên phải mặc dù bị tiêu diệt, nhưng môn phái truyền thừa cũng không thể để thất truyền.

Lục Bình nhìn biểu lộ của Đỗ Gia Lạc như có điều suy nghĩ, biết hắn đã đoán được mình muốn truyền thụ công pháp của hắn, vì vậy hài lòng gật đầu một cái, nói:

– Xem ra ngươi cũng đoán được, ta muốn đem truyền thụ ngươi một bộ công pháp đích xác là truyền thừa công pháp của Doanh Thiên phái năm đó. Bổn phái tuy nói truyền thừa vạn năm, nhưng bổn phái đặt chân ở hải ngoại, Thổ chức tính tu luyện công pháp cũng ít có, có chừng hai ba bộ tuy nói cũng có thể tu luyện tới pháp tướng kỳ, nhưng truyền thừa công pháp nghiêm chỉnh mà nói chẳng những phải trông vào tu sĩ huyết mạch chúc tính, còn phải xem thuộc về loại huyết mạch nào. Nếu đã như thế, công pháp của bổn phái thích hợp cho sự tu luyện của người có nhiều chỗ chưa xứng với tiềm lực.

Đỗ Gia Lạc gật đầu nói:

– Hết thảy toàn bằng sự thúc làm chủ.