Chương 1103: Cô Ưng Doanh Lệ (tiếp)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người đánh lén có thực lực cực cao. Lục Bình trong lúc vội vàng đón đỡ, không ngờ lại suýt nữa nhận chịu thiệt thòi. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy một tu sĩ thân người cao ráo từ trong hư không bị mình đánh một chưởng chấn ra. Còn Dương Như Quân thì sau khi hét lên một tiếng, đã hướng tu sĩ này mà bay đi, bất quá nhìn dáng dấp cũng giống như là tiến lên khuyến nhủ gì đó.

Tu sĩ ấy mặc dù xuất thủ đánh lén, nhưng tự thân hiển nhiên cũng không khá gì. Lục Bình đánh một chưởng thậm chí còn triệu hoán Pháp Tướng cách không tương trợ, giống như sóng biển cồn cào, sóng ngầm réo động, liên tiếp chín đạo ám kình đạo sau mạnh hơn đạo trước, khiến cho tu sĩ đánh lén phải đem toàn bộ tinh lực để hóa giải những thứ kình lực này, không rãnh quan tâm đến Lục Bình, chẳng qua là đôi mắt của y lộ ra một cổ âm ngoan, nhìn Lục Bình chằm chằm.

– Doanh Lệ, Lục huynh chẳng qua là bằng hữu bình thường ta ở trên đường gặp phải mà thôi!

Dương Như Quân dường như vào phút chốc nhìn thấy tu sĩ này liền biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn biết được nên làm như thế nào để khiến chuyện này tiêu tan.

Lục Bình hơi sững sờ một chút, đây là đem bản thân hắn xem là tình địch để đối đãi hay sao?

Chẳng qua là nam tử này có độ ghen tuông quá lớn, một kích mới vừa rồi rõ ràng là muốn lấy mạng người ta. Cũng may là đụng phải Lục Bình, chứ nếu là Pháp Tướng tu sĩ tầm thường cho dù có may mắn không chết, cũng nhận chịu một kết quả trọng thương. Huống chi là đòn đó hướng về phía hậu tâm, cho dù chỉ trọng thương, ngày sau sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tu vi và căn cơ.

Trong lòng Lục Bình âm thầm tức giận. Vào lúc này, chuyện xảy ra ở nơi đây cũng kinh động bốn vị Khổng Tước công chúa khác cùng với hai Bá quy tráng hán. Mọi người nhất tề tiến nhanh về phía bên này.

Lục Bình nhìn Dương Như Quân thấp giọng hướng tu sĩ kia giải thích gì đó, lại nhìn về phía bổn nữ đang chạy tới, không biết mấy người này có lập trường thế nào, thật vất vả lắm mới áp chế tâm tình bạo lệ trong lòng xuống, muốn nhìn thử xem mấy người này nói thế nào.

Trải qua Dương Như Quân khuyên, nam tử được gọi là Ô Doanh Lệ bình tĩnh đi không ít, nhưng ánh mắt nhìn hướng về phía Lục Bình vẫn mang một tia khí tức nguy hiểm, dường như đang cảnh cáo điều gì.

Mà Dương Như Quân cũng xoay người lại, áy náy cười nói:

– Lục huynh, thật là rất xin lỗi. Doanh Lệ là vị hôn phu của ta, mới vừa rồi huynh ấy đối với quan hệ giữa ta và huynh có chút hiểu lầm, kính xin Lục huynh chớ nên trách tội!

Lục Bình đối với sự áy náy của Dương Như Quân căn bản không chút để ý tới, chẳng qua là lạnh lùng nhìn Doanh Lệ đứng ở sau lưng Dương Như Quân, mặt mũi đầy vẻ âm thầu, trong hai mắt vọt ra thần quang màu xanh, khiến cho Doanh Lệ không khỏi đưa mắt tránh đi chỗ khác.

Lúc này Hạng Tây Bình từ bên cạnh từ từ đi tới, cũng “Ha ha” cười một tiếng, nói:

– Cái này thật là buồn cười, mới vừa rồi người này hướng Lục huynh định hạ sát thủ, cô gái này chỉ nói một câu nói lỗi là bỏ qua được hay sao? Xem ra các Khổng Tước công chúa ở Vô Tận Sơn Mạch thật sự quá mức đắc ý rồi, bộ cho là ở trong Tu Luyện Giới này ai cũng nể mặt mũi các ngươi hay sao?

Hạng Tây Bình nói một loạt lời này, khiến cho Dương Như Quân mặt đỏ tới mang tai. Bốn nữ khác sắc mặt cũng không tốt gì, có người thì hung hăng trợn mắt nhìn Doanh Lệ một cái, có người thì hướng về phía Hạng Tây Bình lộ khuôn mặt đầy vẻ trách móc.

Dương Như Quân đem ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Lục Bình, nhưng Lục Bình không thèm để ý đến, mà là hướng kia Doanh Lệ đột nhiên hỏi thẳng:

– Cô Ưng nhất tộc, không biết từ lúc nào đích truyền huyết duệ ngạo tuyệt thiên hạ của Giao đạo nhân không ngờ lại có thể cùng công chúa của Khổng Tước Vương Tộc tiếp nhận hôn nhân. Ngươi không sợ bị Cô Ưng nhất tộc tuyên bố là phản nghịch sao?

Doanh Lệ sắc mặt biến đổi, trừ Kim Khổng Tước Dương Hoa Quân ra, bốn vị Khổng Tước công chúa khác nghe vậy sắc mặt đều biến đổi. Lục Bình nhìn thấy hết trong mắt, trong bụng lạnh lùng cười một cái.

– Ngươi muốn chết!

Nam tử ấy thanh âm âm trầm, tung người tiến lên định không bỏ qua qua cho Lục Bình, nhưng bị Dương Như Quân ngăn chặn lại. Nàng đã biết thực lực của Lục Bình, biết vị hôn phu chưa cưới này của mình mặc dù thực lực ở trong lớp đồng giai tu sĩ coi như là nổi bật, nhưng so sánh cùng Lục Bình chưa chắc nhất định thắng được. Huống chi lúc này khoảng cách Ngũ Hành Chi Địa đã không xa, tự nhiên không muốn xảy ra chuyện không hay vào lúc này.

Bất quá Lục Bình tự nhiên nhận chịu một lần sinh tử nguy hiểm như vậy, há có thể cứ vậy mà cho qua. Chỉ thấy hắn đem ngón trỏ trái đưa ra ngoài, hướng về phía Doanh Lệ nói:

– Một chiêu, nếu là người có thể tiếp được, mới vừa rồi chuyện người đánh lén coi như bỏ qua, dám không?!

Lục Bình lời này vừa nói ra, chẳng những làm cho nam tử ấy cảm thấy bị nhục nhã vô cùng, mà năm vị Khổng Tước công chúa nhìn về phía Lục Bình đều hiện ánh mắt có chút không thiện. Hạng Tình Vũ “Hắc hắc” cười một tiếng, bộ dáng là chuyện này không liên quan mấy đến ta, ta chỉ để ý xem trò vui mà thôi. Còn Hàng Tây Bình thì đắn đo chần chờ một chút, cuối cùng vẫn cất tiếng nói:

– Lục huynh, người này thực lực không kém, có nên cẩn thận một chút hay không?

– Hay, hay, hay lắm!

Cô Ưng Doanh Lệ đột nhiên ngoác mồm cười nói:

– Vị Lục đạo hữu này khí phách thật là lớn. Như vậy Doanh mỗ đành phải phụng bồi các hạ một chiêu vậy!

Lục Bình hướng Hạng Tây Bình cười cười một cái, lúc nhìn lại Doanh Lệ, khí thế cả người đột nhiên tăng vọt, lấy Lục Bình làm trung tâm, Pháp Tướng Khánh Vân ở sau lưng nhất thời bay lên, tựa hồ như thần vật từ viễn cổ đang muốn từ trong Khánh Vân hiện hình ra vậy.

Trừ Cô Ưng Doanh Lệ ra, mọi người còn lại liên tiếp lui về phía sau để tránh, nhường ra khoảng cách trên hoang tiều.

Còn Cô Ưng thì thu đương kỳ trùng, bị khí thế của Lục Bình chèn ép khiến có một loại xung động không chiến mà tự thua.

– Không thể chần chờ thêm được nữa rồi!

Cô Ưng Doanh Lệ thầm nói: người này khí thế vô cùng cổ quái, nếu kéo dài mãi mình dĩ nhiên sẽ không chiến mà tự thua, nhưng nếu tiến lên thì thực lực của tự thân sẽ phải giảm bớt nhiều.

Cô Ưng Doanh Lệ đột nhiên bắn người vọt lên, hai tay huy động liên tục, vô số đạo vũ kiếm từ hai tay của hắn bắn ra, đánh tới Lục Bình.

Mắt thấy Lục Bình sắp bị vũ kiếm đầy trời này bao phủ, thì Doanh Lệ chợt thấy trên mặt của Lục Bình lộ ra một nụ cười giễu cợt. Thần sắc của Doanh Lệ lập tức biến hắn, tay tung ra kiếm vũ cũng tăng tốc độ lên mấy phần.

Nhưng ngay tại lúc này, bên trong xà kiếm đầy trời đột nhiên sáng lên một đạo ánh sáng màu thủy lam. Lam quang đột nhiên đại thịnh, lập tức cắt rách bươm màn vũ kiếm này, khiến cho chúng hoàn toàn bị bao phủ ở trong ánh sáng màu lam che ánh ấy.

Doanh Lệ cả kinh thất sắc, phải biết xà kiếm này của hắn mặc dù bắn ra chính là kiếm quang rộng khắp, nhưng trên thực tế đấy chỉ là một món nhất kiếp linh bảo địa địa đạo đạo. Pháp Tướng sơ kỳ tu sĩ tầm thường cùng y giao thủ, bình thường đều sẽ bị đòn công kích phô thiên cái địa này ứng phó không kịp. Cho dù là những đích truyền tu sĩ của danh môn đại phái thường thường cũng không dám coi thường. Trên thực tế, Doanh Lệ năm đó chỉ mượn một chiêu này đã từng nhất cử làm bị thương nặng một con Bích Hải linh xà có cùng cấp tu vi, sau đó đem nó đánh chết luôn.

Nhưng hắn dù thế nào cũng không thể ngờ rằng đạo thần thông này của mình không ngờ lại dễ dàng bị người trước mắt phá giải như vậy, hơn nữa còn phản kích ngược trở lại mình.

Vũ kiếm trong tay Doanh Lệ không dám bắn ra ngoài nữa, mà nhanh chóng ngưng tụ ở trước người, hợp thành một mặt vũ tường trắng noãn, ầm ầm chạm vào ánh sáng màu lam bắn đến.

Bành!

Linh xà đầy trời nổ tung ra trước người của Doanh Lệ. Ánh sáng màu xanh nhạt mặc dù nổ ra, nhưng một cổ cự lực vẫn đem đẩy Doanh Lệ phải lùi nhanh về phía sau hết mấy trượng xa mà vẫn cảm thấy tức ngực khó thở.

Bất quá đạo ánh sáng màu xanh nhạt ấy vẫn bị hắn chặn lại được. Vẻ kinh hãi lúc trước trên mặt Doanh Lệ nhanh chóng biến mất. Một nụ cười tự tin cùng thần sắc nhạo báng nhất thời nổi lên trên mặt. Hắn định ngẩng đầu lên, nhìn hướng về phía đối phương.

Tuy nhiên, ngay tại lúc này, trong tại Doanh Lệ lại truyền tới một tiếng thét kinh hãi của Dương Như Quân:

– Doanh Lệ, cẩn thận!

Doanh Lệ hơi sững sờ, thầm nói:

– Thế nào, kẻ đó chẳng lẽ không biết hổ thẹn hay sao, không ngờ lại ở trước mặt nhiều người như vậy lại xuất thủ lần nữa hay sao?

Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng tay của hắn cũng theo bản năng giơ lên đề phòng.

Từ khi hắn bị lam quang đánh lui, đến khi Dương Như Quân cất tiếng nhắc nhở chỉ chẳng qua là trong giây lát, chỉ thấy vũ kiếm giữa không trung chưa kịp tiêu tán hoàn toàn, một đạo ánh sáng màu xanh nhạt đã ngay sau đó đánh tới.

Doanh Lệ chính diện đối địch cùng Lục Bình nhưng không nhìn thấy rõ thủ đoạn của Lục Bình. Còn năm tỷ muội Dương thị thì đứng ở bên cạnh nên thấy rất rõ, rằng từ trong tay Lục Bình chém ra không phải chỉ có một đạo lam quang, mà là một trước một sau đến những hai đạo.

Nguyên bản hai đạo lam quang đều lập tức tới cùng lúc, nhưng ngay sát na một đạo lam quang đi trước trảm phá vũ tường, đạo lam quang đi sau bị cưỡng chế chậm lại một cách quỷ dị ở giữa không trung. Ở tích tắc đạo lam quang thứ nhất bị tiêu tán, đạo lam quang đi sau đột nhiên phát động, lấy tốc độ còn nhanh hơn so với đạo lam quang thứ nhất bất chợt chém tới.

– Cái gì!

Doanh Lệ thấy đạo ánh sáng màu xanh nhạt này đâm tới ngắn hắn với cái thế sét đánh không kịp che tai, trong lúc bên bờ vực sinh tử, một cái Pháp Tướng ưng thân đuôi rắn từ sau lưng Doanh Lệ bốc lên. Hai cánh của Pháp Tướng phiến động, vô số vũ kiếm lần nữa bắn ra từ hai cánh, hướng về đạo ánh sáng màu xanh nhạt phía trước áp sát vào.

Mỗi một mảnh vũ kiếm áp vào đều làm tước giảm một phần lực lượng của ánh sáng màu lam, nhưng ánh sáng màu xanh nhạt này có tốc độ cực nhanh, không đợi lực lượng tiêu tán đi bao nhiêu phần, đã bức tới gần trước ngực Doanh Lệ.

Một đạo linh xà hình thành khối giáp ở trước người của Doanh Lệ hiển lộ ra, đem thân thể của hắn bảo vệ, đồng thời Pháp Tướng dùng cái mỏ dài cong cong bén nhọn đột nhiên mổ xuống phía dưới một cái.

Tăng thương!

Một tiếng vang như sắt thép va chạm vào truyền tới. Mỏ dài của Pháp Tướng ưng thân đuôi rắn bị chém đứt gãy nửa đoạn, lam quang tiêu tán đi, một thanh phi kiếm lộ ra bản thể từ trong đó. Mặc dù lúc này uy năng của nó đã giảm nhiều, nhưng nó vẫn đánh trúng linh xà khối giáp trên ngực của Doanh Lệ.

Phốc!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Doanh Lệ phun ra. Một kích này khiến cho tâm hạch không gian của hắn chấn động, Pháp Tướng bị tổn thương, đã bị nội thương rất nặng.

Nhưng nếu so sánh cùng với cái này, thì một kích của Lục Bình đả kích đối với lòng tự tin của hắn nghiêm trọng hơn nhiều.

Phi kiếm bay ngược trở về tới trong tay Lục Bình. Lúc này Doanh Lệ mới nhìn rõ thì ra là mới vừa rồi một kích ấy của Lục Bình là sử dụng Song Phi Kiếm. Và lúc này đôi Song Phi Kiếm này đang bay quanh quẩn ở quanh người của Lục Bình. Còn ở mỗi bên vai của Lục Bình thì lại có một con cá nhỏ không ngừng du động, rõ ràng là khí linh của đôi Song Phi Kiếm.

Song Phi Kiếm này hiển nhiên chính là binh khí Tế Thủy Trường Lưu Kiếm vừa tay của Lục Bình. Sau khi trải qua ba năm dựng dưỡng, ở ngay đêm trước khi đi đến Nam Hải, chúng rốt cục bị Lục Bình triệu hoán linh bảo lôi kiếp, thành tựu nhất kiếp linh bảo, dựng dục ra một đôi khí linh giống như hai con cá như vậy.

– Ngươi! Muốn chết!

Doanh Lệ cũng là giáo giáo giả (kẻ không vừa) của Cô Ưng nhất tộc, trước giờ đi lại trong Tu Luyện Giới một đường xuôi gió xuôi nước, cũng là nhân vật phong vân hách hách nổi danh, có khi nào bị đả kích lớn như vậy. Lúc này hắn thẹn quá thành giận, không quan tâm đến thương thế của tự thân, muốn tiến lên cùng liều mạng với Lục Bình.

Lục Bình dùng cái nhìn hài hước nhìn con người trước mắt. Lúc này Lục Bình đối với người này sớm đã có sát ý, nếu không phải cố kỵ năm con Khổng Tước nữ kia, hắn sớm đã hạ sát thủ.

Quả thật, không đợi Doanh Lệ xông về phía trước, một đạo nhân ảnh đã hiện ra trước người của hắn. Ánh mắt lạnh lùng của Kim Khổng Tước Dương Hoa Quân làm cho Doanh Lệ không tự chủ được âm thầm lạnh run, cả kinh tỉnh người lại.

Cô Ưng nhất tộc đồng dạng là đỉnh cấp chủng tộc của tu luyện giới, là đích truyền huyết duệ của Giao đạo nhân.

Bất quá so với Bích Hải Linh Xà, Nguyên Thủy Cự Ngạc, Thiên Mã Nhất Tộc là đích truyền huyết duệ như như vậy, Cô Ưng nhất tộc khác một cái là sùng bái tự do, lấy cá tính của Giao đạo nhân khi xưa tiếu ngạo thiên hạ, tiêu dao thế gian làm mục tiêu theo đuổi, ở trong tu luyện giới thường thường được tôn xưng là lãng tử.

Một trong những nguyên nhân bị gọi như vậy là vì Cô Ưng nhất tộc sau khi trưởng thành trước giờ đều ở trong tu luyện giới độc hành một người, làm việc gì đều không cần phân biệt đúng sai, hết thảy toàn bằng hỉ hảo của cá nhân.

Nhưng mà Cô Ưng nhất tộc cũng có bình sinh đại địch, chính là Bích Hải Linh Xà cùng với Bằng huyết mạch định cấp yêu thú.

Năm đó trong Khai Thiên Thất Tổ, Bằng đạo nhân cùng Giao đạo nhân vốn bất hòa, nhưng sau đó hai Đại lão tổ này sinh con đẻ cái khai chi tán diệp, huyết duệ đời sau tuy nói có điều cách ngại, nhưng cũng không đến mức thù địch sinh tử, duy chỉ có Cô Ưng nhất tộc này là một ngoại lệ.

Cô Ưng nhất tộc cho tới bây giờ đều xem Bằng huyết mạch định cấp huyết duệ là kẻ thù. Còn Bích Hải Linh Xà nhất tộc thì ở Đông Hải nhỏ hẹp, là đệ nhất huyết duệ chủng tộc do Giao đạo nhân truyền thừa xuống, lại trước giờ không tỏ thái độ gì đối với tộc Cô Ưng vốn lấy chém chết Bằng huyết mạch yêu tộc làm mục tiêu, như vậy là phản bội đối với Giao đạo nhân, hổ thẹn với tên gọi đệ nhất huyết duệ của Giao đạo nhân. Vì vậy, tộc Cô Ưng này từ trước đến giờ xem Bích Hải Linh Xà là chủng tộc phản bội, luôn xem thường từ trước đến giờ.

Điểm này cũng có thể từ Pháp Tướng của Doanh Lệ và Sở Hải Khiếu nhận ra và giải thích tại sao. Doanh Lệ có Pháp Tướng là ưng thân đuôi rắn, và đuôi rắn hiển nhiên chính là hắn ở thời điểm Dung huyết kỳ chém giết huyết duệ của Bích Hải Linh Xà rồi dung luyện vào huyết mạch mà tạo thành. Còn Sở Hải Khiếu cũng có Pháp Tướng là thân rắn cánh ưng, rõ ràng cũng là huyết mạch của tộc Cô Ưng.