Chương 1239: Thần khí chi uy

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sự đối chiến giữa Thuần Dương tu sĩ không thể nghi ngờ sẽ phá hư phương thiên địa này. Vì vậy vào lúc đại chiến, bọn họ đều sẽ tự đi khai mở ra một mảnh không gian làm chiến trường. Nhưng trong một mảnh chiến trường đó, hư không bốn phía đừng bảo là rung chuyển, cho dù là vỡ nát ra từng mảnh nhỏ cũng không quá đáng.

Dưới tình hình như thế này, đừng bảo là thi triển không gian thần thông thay hình đổi vị áp dụng vào người, vì loại hành vi này không khác nào tự tìm đường chết.

Mà vào khoảnh khắc Thổ Linh Tử cho gọi ra Khai Thiên Thần Khí, trên Càn Khôn Bảo Đỉnh xuất hiện bốn con vật đầu vượn thân người lại có thể dễ dàng tự đi xuyên qua trong không gian bị vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ mà không bị thương chút nào như thế.

Hơn nữa chớp mắt con vật đầu vượn thân người lông đỏ nhảy vào trong cơ thể của Hỏa Linh Tử, ngay cả bản thân của Hỏa Linh Tử cũng có loại năng lực xuyên qua các hư không vốn đã đứt gãy tan nát rồi.

Đám người Chu Bát Tả thấy vậy trong lòng đều run lên. Bọn họ làm sao cũng không thể ngờ là Thuần Dương Ngũ Tử đều có loại năng lực như này, sau đó nghĩ tới họ sẽ đối mặt khốn cảnh như thế nào.

Viên Phá Không lúc này phảng phất nghĩ tới điều gì, hô lớn:

– Đầu vượn thân người, bọn nó là khí linh của Càn Khôn Bảo Đỉnh, ngăn cản bọn nó, không được để cho bọn nó hợp thể cùng Thuần Dương Ngũ Tử!

Nhưng đã muộn, từ trong Càn Khôn Bảo Đinh nhảy ra bốn con khí linh đầu vượn, trừ hồng mao khí linh sau khi hợp thể cùng Hỏa Linh Tử đã trốn khỏi kiếm chém lần thứ hai của Tiêu Bạch Vũ, rồi sau đó một con khí linh lông vàng dẫn đầu hợp làm một thể cùng Thổ Linh Tử phía dưới bảo đỉnh. Một con đầu vượn lông xanh xuất hiện trên người Mộc Linh Tử, cuối cùng một con kim mao đầu vượn hội hợp cùng Kim Linh Tử

Thổ Linh Tử âm trầm ngoan độc cười nói:

– Các ngươi cho là phá Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận trận đồ, chúng ta không cách nào tạo thành Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận sao? Ngây thơ, Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận nguyên vốn chính là từ Càn Khôn Bảo Định diện hóa tới, có thể nói Càn Khôn Bảo Định mới là trận đồ chân chính của Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận. Hơn nữa lấy Càn Khôn Bảo Định làm trận đồ bày ra Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận uy năng mạnh hơn!

Kim, mộc, hỏa, thổ bốn vị Thuần Dương lão tổ sau khi hợp thể cùng bốn con viên đầu khí linh, đua nhau thi triển không gian thần thông vào hết trong hư không, khiến cho kế hoạch của Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người vây công Thuần Dương Ngũ Tử hoàn toàn thất bại.

Tiêu Bạch Vũ vào chớp mắt bốn người này mất tích liền phản ứng lại, hét lớn:

– Nhanh lên, mau giết Thủy Linh Tử!

Sau khi Càn Khôn Bảo Đỉnh xuất hiện chỉ có bốn con viên đầu khí linh, trong Thuần Dương Ngũ Tử chỉ có một mình Thủy Linh Tử chưa từng hợp thể cùng đầu vượn. Ngay trong lúc Tiêu Bạch Vũ rống to, những Thuần Dương tu sĩ khác cũng đã ý thức được gì đó, xoay người muốn vây giết Thủy Linh Tử.

– Ha ha, bây giờ mới nghĩ ra, muộn rồi!

Bốn vị Thuần Dương trong nháy mắt biến mất đã xuất hiện bên người Thùy Linh Tử. Năm người liên thủ chặn thế công của mọi người đối với Thủy Linh Tử. Thổ Linh Tử một tay chống lên trên một cái, nói:

– Hãy để cho các ngươi kiến thức một phen chân chính uy năng của Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận!

Càn Khôn Tửu Đỉnh phóng ra ngũ thải quang mang càng nồng đặc hơn so với Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận lúc trước, Tiêu Bạch Vũ thấy chuyện không thể làm, quát to:

– Lui!

Dứt lời, thanh bản mệnh linh bảo Khai Thiên Tàn Kiếm trong tay dung hợp xong chém một cái ngang trời, muốn phá vỡ không gian đại chiến rời đi, chư vị Thuần Dương còn lại cũng đua nhau noi theo.

Những ngũ thải hoa quang của Càn Khôn Bảo Đinh lan tràn nhanh hơn nhiều so với bọn họ muốn phá vỡ không gian.

Không đợi mọi người rời đi, phàm là khu vực ngũ thải hoa quang quét qua, không gian vỡ ra từng mảnh đều bị bình phục, mà cửa vào không gian mọi người khai mở cũng bị tiêu nhị giống vậy.

Tiêu Bạch Vũ tụng kiếm chém một cái nữa, lần này ngay cả thanh linh bảo Khai Thiên Tàn Kiếm dụng hợp xong cũng không cách nào phá vỡ không gian bốn phía nữa, bảy vị Thuần Dương còn lại càng không cần phải nói.

Ngũ thải hoa quang dần dần khép lại, một Ngũ Hành không gian hoàn toàn mới lần nữa thành hình, hơn nữa khổng lồ hơn, chắc chắn hơn, uy lực mạnh hơn so với Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận lúc trước.

Trung ương vô hình không gian, Càn Khôn Tửu Đỉnh treo thật cao ở bầu trời, các Thuần Dương Ngũ Tử phía dưới đứng thắng theo như Ngũ Hành phương vị. Ngay cả Hỏa Linh Tử lúc trước đã trọng thương, lúc này khí tức quanh thân mênh mông, làm gì còn có bộ dáng bị thương nặng lúc trước.

Tiêu Bạch Vũ mi đầu đại trứu, biết chuyện bây giờ sợ là đã rất không ổn, gấp giọng hô:

– Tụ!

Bảy vị Thuần Dương tu sĩ nhanh chóng tụ đến bên người Tiêu Bạch Vũ. Tất cả mọi người đều biết được, bọn họ bây giờ đã lại lần nữa bị vây trong Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận, hơn nữa còn lấy Khai Thiên Thần Khí là Càn Khôn Tửu Đỉnh làm trận đồ nhất định cấp là Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận. Lúc này phàm là có một chút chần chờ, hậu quả sẽ có thể chỉ còn con đường vẫn lạc.

Cho nên mỗi người sau khi nghe hiệu lệnh của Tiêu Bạch Vũ, đều không hẹn mà cùng hội tụ đến bên cạnh ông ta. Thời điểm này chỉ có tụ đến trước người Tiêu Bạch Vũ Thuần Dương tu sĩ có thực lực mạnh nhất này có lẽ mới có một tia hi vọng thoát khốn.

Mặc dù Thuần Dương Ngũ Tử lúc này đã lần nữa bày ra uy lực lớn hơn Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận, nhưng mà dù sao cũng là thần khí của Viên đạo nhân sử dụng trong Khai Thiên Thất Tổ, Thổ Linh Tử có thể mang nó tới nơi này, cho dù là hợp Thuần Dương Ngũ Tử cũng chỉ có thể làm được tới miễn cưỡng Ngự sử, khó khăn lắm phát huy một phần uy năng của Khai Thiên Thần Khí đó mà thôi.

Nhưng mà để cho tám người này lần nữa hội tụ chung một chỗ, mặc dù Thuần Dương Ngũ Tử tự tin dựa vào vai của thần khí vẫn có thể chiến bại tám người, nhưng không thể nghi ngờ phải hao phí một khoảng thời gian rất dài.

Lúc này, Ngũ Hành tông vì hội tụ cũng dung hợp hai cái thủy mạch đã đến thời khắc mấu chốt nhất. Ngũ Hành tông trên dưới lúc này dĩ nhiên hy vọng có thể khoái đao chém loạn ma, để tránh đêm dài lắm mộng.

Mắt thấy tám người muốn lần nữa tụ chung một chỗ, Hỏa Linh Tử giận quát một tiếng, hô:

– Muốn hợp lại sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!

Hỏa Linh Tử lúc trước bị người đã thương, lúc này mặc dù tạm thời khôi phục thực lực, trên thực tế lại là bởi vì duyên cớ Càn Khôn Bảo Định khí linh. Chuyện sau khí linh một khi thoát khỏi trạng thái hợp thể, Hoa Linh Tử tất nhiên lần nữa trở lại trạng thái trọng thương. Hơn nữa, một lần trọng thương này bởi vì trực tiếp tác dụng trên thân thể của lão ta, cho nên một kích trước đó của Lâm Vũ lão tổ cơ hồ hủy hết hy vọng ngày sau tiến hơn một bước của Hỏa Linh Tử.

Hỏa Linh Tử trước khi kích thích Ngũ Hành Đại Trận, không ngờ lại quên rằng nếu lấy Càn Khôn Tửu Đỉnh làm trận đồ tạo ra Ngũ Hành Đại Trận tuy uy lực có mạnh, nhưng trước đó năm người cũng rất ít có cơ hội trực tiếp Ngự sử chí bảo tới diễn luyện Ngũ Hành Đại Trận. Bởi vì sự phối hợp giữa năm người không lưu loát thuận sướng như đại trận trước đó do Ngũ Hành trận đồ tạo thành.

Hỏa Linh Tử xuất thủ trước, bốn người khác lúc nhất thời lại chưa kịp đuổi theo. Đặc biệt là Thủy Linh Tử chưa từng có khí linh hợp thể như bốn người khác, muốn phối hợp khu động Ngũ Hành Đại Trận phải hao phí chân nguyên vượt qua xa bốn người khác, cho nên xuất thủ chậm nhất.
Đám người Phùng Lục, Tây Môn Minh Vũ đua nhau tránh thoát đại trận trói buộc, hội hợp một chỗ với Tiêu Bạch Vũ. Chu Bát Tả cùng Lâm Vũ lão tổ thì chậm một bước, bị Hỏa Linh Tử thúc giục trận pháp cầm cố, mặc dù lúc này vẫn hội hợp về phía Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người, nhưng tốc độ cũng chậm đến cực hạn.

Đám người Phùng Lục xoay người xuất thủ cứu giúp Chu Bát Tả. Còn Viên Phá Không cùng Tiêu Bạch Vũ cũng đồng thời xuất thủ tương trợ Lâm Vũ lão tổ.

Khai Thiên Tàn Kiếm trong tay Tiêu Bạch Vũ chém trước khi không. Lâm Vũ lão tổ nhất thời cảm giác sự trói buộc quanh người tựa hồ bị hai kiếm hư chém đó tan mất không ít, rồi sau đó thấy linh bảo trường côn trong tay Viên Phá Không thoắt một cái dài ra mấy trượng, thẳng đến trước mặt của ông ta.

Lâm Vũ lão tổ mừng rỡ, bắt lại một chỗ khác của trường côn, theo Viên Phá Không kéo một cái. Một cổ lực mạnh nắm kéo Lâm Vũ lão tổ một đường về phía trước, cơ hồ hội hợp cùng Chu Bát Tả và mọi người.

Thổ Linh Tử hừ lạnh một tiếng. Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận mặc dù có thể lấy bất luận kẻ nào làm nòng cốt chưởng khống, nhưng Thuần Dương Ngũ Tử bình thường đều lấy tu vị thực lực cao nhất Thổ Linh Tử làm chủ đạo. Thổ Linh Tử có chút bất mãn đối với Hỏa Linh Tử lần này xuất thủ lung tung. Nhưng lão ta cũng hiểu lúc này Hỏa Linh Tử mang tâm tình như một chảo lửa. Lúc trước Hỏa Linh Tử bị thương một kích tất cả mọi người đều nhìn trong mắt, tu vị đến tình cảnh như bọn hắn, thân thể gặp trọng thương nặng như thế ý vị như thế nào, không người nào có thể hiểu được rõ ràng hơn nữa so với bọn hắn.

– Chuyển!

Thổ Linh Tử quát khẽ một tiếng, Thuần Dương Ngũ Tử đồng thời hai tay kết thành bất động ấn quyết, rồi sau đó Càn Khôn Bảo Đỉnh trôi giữa không trung bắt đầu phát ra tiếng vang chấn động ”ông ông”. Không gian bốn phía không ngừng biến đổi, Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người tù chung một chỗ trong lúc nhất thời không ngờ lại có chút không biết làm sao.

Hai mắt của Tiêu Bạch Vũ bắn ra kỳ quang nhìn về phía Thuần Dương Ngũ Tử, lại thấy trong năm người chỉ có Thủy Linh Tử thời điểm thi triển ấn quyết tựa hồ tỏ ra cực kỳ cố hết sức. Ông ta nhớ tới lúc trước, bốn con viên đầu khí linh nhảy xuống trong Càn Khôn Bảo Đinh cũng không có một con hợp thể cùng Thủy Linh Tử, Tiêu Bạch Vũ thấp giọng nói với mọi người:

– Chỗ Thủy Linh Tử tựa hồ là một cửa đột phá, lần này chúng ta chủ động đánh ra, nhưng ngàn vạn không thể tách ra!

Tiêu Bạch Vũ vừa dứt lời, Thuần Dương Ngũ Tử kể cả Càn Khôn Tửu Đỉnh cùng biến mất không thấy đâu nữa. Mọi người lấy làm kinh hãi, lập tức thấy Thổ Linh Tử đột ngột xuất hiện ở bầu trời đỉnh đầu mọi người, hai tay đột nhiên đè một cái xuống phía dưới. Một số khoảng cách hơn gấp mười lần so với lúc trước từ trên trời giáng xuống. Mỗi một người trong nháy mắt phảng phất trên vai lưng mình đeo một ngọn núi lớn.

Đồng thời trong lúc Thổ Linh Tử cho gọi ra Càn Khôn Bảo Đỉnh, trong thủy mạch của Thanh Minh Giang, khí tức của con thủy viên nhìn qua phảng phất bị đột nhiên rút lấy lực lượng trở nên cực kỳ suy yếu mà bị Lục Bình một đường áp chế đột nhiên tăng vọt, phảng phất lực lượng mất đi lúc trước sao trong nháy mắt lập tức toàn bộ bổ sung trở lại vậy. Nguyên vốn tràng diện bị Lục Bình áp chế trong nháy mắt công thủ thay đổi vị trí, gần nửa thủy mạch lúc trước đã bị hắn chưởng không trong nháy mắt bị thủy viên đoạt lấy từng chút một từ trong tay của hắn.

– Lúc trước người nên chạy trốn, hiện tại cũng không còn cơ hội rồi!

Thủy mạch bốn phía từng chút một bắt đầu bị phong tỏa lần nữa. Lúc này, mặc dù Lục Bình còn có không gian này nhanh chóng di chuyển nhảy nhót, cơ hội có thể phá khai thủy mạch cũng không còn nữa rồi.

– Lòng tham chưa đủ, ngươi có biết Lão Viên ta là ai, thậm chí còn có chủ ý động tới Lão Viên ta!

Linh Lung tửu đỉnh treo ở bầu trời đỉnh đầu của Lục Bình lúc này dưới Thủy Viên liên tục phản kích cũng không ngừng chấn động, tựa hồ trong nháy mắt dâng lên sự sợ hãi vậy.

Lục Bình lấy “Khống Thủy quyết” Ngự sử Linh Lung tửu đỉnh hết sức triển khai tranh đoạt chưởng khống thủy mạch của Thanh Minh Giang cùng thủy viên, nhưng lúc này lại là một đường tiết tiết bại lui.

– Không biết Lão Viên ta là ai sao? Một trong khí linh của Càn Khôn Tửu Đỉnh, Lão Viên nhà ta thân là Khai Thiên Thần Khí, cũng là người một mình người pháp tướng tu sĩ nho nhỏ có thể mó tay lấy, mạo phạm sao? Ngươi chết đi!

Càn Khôn Tửu Đỉnh!

Đầu của Lục Bình nổ ầm ầm.

Lục Bình đoán được con thủy viên này có lẽ là một con khí linh, nếu không Linh Lung vào thời điểm đối mặt thủy viên sẽ không khác thường như vậy. Thậm chí Lục Bình đoán được con thủy viên này có lẽ là một món linh bảo bắt chước chế theo Càn Khôn Tửu Đỉnh giống như Linh Lung Tửu Đỉnh vậy. Chẳng qua là phẩm chất của món linh bảo này nhất định trên Linh Lung Tửu Đỉnh, nhưng Lục Bình vạn vạn không nghĩ rằng con thủy viên này sẽ là khí linh của Càn Khôn Tửu Đỉnh!

Càn Khôn Tửu Đỉnh a, đây chính là một trong thần vật của Khai Thiên Lục Đại Thần Khí, Viên đạo nhân dùng để lý định thiên hạ linh mạch. Khí linh như vật này, Linh Lung không ngờ lại gan lớn bao thiên đến giựt dây mình đi giết chết, để cung cấp cho nó hấp thu thôn phệ, đây thật là…

Sự sai lầm to lớn như thế này khiến cho Lục Bình trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận. Để cho mình đi giết chết khí linh của Càn Khôn Tửu Đỉnh, Lục Bình trong lúc nhất thời thậm chí sinh ra muốn diệt hết tâm tư của Linh Lung trước. Linh Lung bị dọa sợ núp trong tửu đỉnh cũng không dám ló đầu nữa. Trên thực tế vào thời điểm nghe thủy viên trước mặt là Càn Khôn Tửu Đỉnh khí linh, Linh Lung đã run lẩy bẩy bên trong rồi.

Nhưng mà hiện tại Lục Bình muốn toàn thân thối lui cũng không khả năng. Hắn đã hoàn toàn đắc tội con thủy viên này. Sau khi con thủy viên không khỏi bị suy yếu hết lực lượng rồi lại được bổ sung trở lại, ngược lại đến phiên con thủy viên đối với Lục Bình không chết không thôi.

Lục Bình song phi kiếm đều xuất hiện. Thủy viên căn bản không sợ, sau khi thân hóa lưu thủy, Tế Thủy Trường Lưu Kiếm nhìn như đâm chém từ trên thân của thủy viên, nhưng thủy viên lại không bị thương chút nào.

Hai mắt của Lục Bình ngưng trọng, song phi kiếm phá không bỏ ngang hy vọng có thể chém bể nát thủy mạch không gian rồi sau đó thoát thân ra. Mà dưới sự chưởng khống của thủy viên, phi kiếm chớp mắt phá vỡ thủy mạch không gian liền bị thủy mạch tự đi đền bù, Lục Bình một chút cơ hội thoát thân cũng không có.

Lục Bình “Khống Thủy quyết” từ trước đến giờ mạnh mẽ, thậm chí đã từng có thể lấy “Khống Thủy quyết” hoàn toàn cấm cố cùng cấp tu sĩ. Nhưng mà hiện tại hắn chưởng khống thủy mạch lại đang từng chút từng chút bị con thủy viên trước mắt tước đoạt.

Lục Bình cũng treo song kiếm, vô số kiếm quang bắt đầu hội tụ, “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết” lập tức giúp Lục Bình lấy được chút không gian. Nhưng thủy viên chẳng qua là nhướng mày, tiếp theo từng cái thủy mạch thật nhỏ bị phân lưu ra, một cổ não hội tụ đến trong vô thượng thần thông của Lục Bình. Mỗi một cái thủy mạch thật nhỏ đều dán thật chặc một đạo kiếm quang.

Lục Bình “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết” hiện giờ đã đại thành. Bộ vô thượng kiếm thuật này lúc thi triển ra chừng mười hai vạn chín ngàn sáu trăm đạo kiếm quang hội tụ thành một đạo kiếm thuật tuyền qua, lúc bình thường đối địch đều lấy thế nghiền ép mà chiến thắng, có thể được cho là đòn sát thủ của Lục Bình.

Nhưng trong lúc Lục Bình thi triển đạo vô thượng thần thông đó đến cực hạn, nhận ra được con thủy viên lúc này chưởng khống đối với nước mạch cũng đã đến cực hạn giống vậy. Khi chỉ kém một chút cuối cùng sẽ phải bị Lục Bình hoàn toàn phá vỡ, hắn cũng đột nhiên phát hiện “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết” bất ngờ bắt đầu thoát khỏi sự chưởng khống của mình.