Chương 935: Tu vi lại tăng trưởng (2)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Còn Chân Linh phái thì lại nhân cơ hội này sai phái Huyền Sâm chân nhân dẫn một nhóm Chân Linh phái tu sĩ tiến vào quáng mạch bắt đầu quét sạch ma la. Sau đó Chân Linh phái lập tức lại sai phái một nhóm dung huyết kỳ đệ tử dưới sự dẫn dắt mấy vị đoán đan kỳ tu sĩ từ Thiên Linh sơn chạy tới tiến vào trong quáng mạch. Đợi đến lúc viện thủ của những môn phái khác kéo tới, cũng tiến vào quáng mạch bắt đầu diệt sạch ma la, thì Chân Linh phái trên thực tế đã chiếm cứ một nửa khu vực quáng mạch rồi.

Chân Linh phái hiển nhiên sẽ không cho đây đã trở thành sự thật, nhưng ít ra Chân Linh phái trong quá trình quét sạch ma la cũng đã lấy hết những lợi ích có trong đó. Các phái mặc dù ngầm không cam tâm, nhưng trọng yếu trước nhất là phải đuổi theo tiêu diệt ma la chạy trốn. Mà toàn bộ Bắc Hải trừ Chân Linh phái ra, không một nhà môn phái nào bảo đảm có thể vừa đuổi diệt ma la, đồng thời còn có đầy đủ lực lượng phái đến tiếp tục diệt sạch ma la trong linh thạch quáng mạch. Các phái chỉ có thể trơ mắt nhìn Chân Linh phái âm thầm đoạt được toàn bộ lợi ích trong này.

Sau khi Thiên Thuật lão tổ phát ra truyền âm pháp kiếm, ba vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ của Chân Linh phái muốn quay trở về còn không biết phải mất thời gian bao lâu, vì vậy Lục Bình vội vã đi vào trong mật thất của hành cung.

Không ngờ trên đường đi, hắn cũng vừa khéo nhìn thấy Trương Huyền Thành mang theo một đội dung huyết kỳ Tứ đại đệ tử mới vừa từ trong Truyền tống trận đi ra.

Lục Bình nhìn một cái thì nhận ra có Đỗ Gia Lạc ở trong một đội Tứ đại đệ tử này. Lần này Lục Bình cũng không tị hiểm người khác, sau khi cùng Trương Huyền Thanh chân nhân chào hỏi, liền gọi Đỗ Gia Lạc đến một bên trong ánh mắt kinh ngạc và tiện mộ của các Tứ đại đệ tử còn lại.

– Tằng sư huynh, Phương sư huynh cùng Phương sư tỷ của ngươi đâu?

Trước đó Lục Bình phái ba người đến chỗ phế tích của Thượng Hải di tàng ở trên Hoàn Vũ đảo thu thập mấy dạng linh tài trân quý còn chưa kịp lấy, bây giờ hiên nhiên bốn người này đã hoàn thành nhiệm vụ mà Lục Bình giao phó. Lục Bình thấy chỉ có một mình Đỗ Gia Lạc, vì vậy liền mở miệng hỏi tung tích của ba người kia.

Đỗ Gia Lạc lấy ra một cái trữ vật đại giao cho Lục Bình, lúc này mới nói:

– Ba vị sư huynh sư tỷ bây giờ đều bế quan tu luyện, suy đoán sau khi xuất quan cũng đã là đoán đan kỳ chân nhân rồi!

Lục Bình gật đầu một cái, trên mặt cũng không có bất kỳ bày tỏ gì, mà là hỏi Đỗ Gia Lạc:

– Ngươi bây giờ cũng đã có dung huyết chín tầng tu vi, sao cũng chưa cùng bọn họ bế quan tu luyện?

Đỗ Gia Lạc thành thực đáp:

– Đệ tử cảm giác căn cơ của mình chưa lao cố, muốn đem tu vi làm cho kiên thực hơn một chút nữa!

Lục Bình âm thầm gật đầu. Phương thị huynh muội cùng Tằng Vũ này tuy cũng có một cỗ nhận tính dũng mãnh tinh tiến, nhưng trong tu luyện thường thường đều không phải là loại đề thăng hợp lý trên tu vi này.

Tu luyện, vĩnh viễn là một quá trình so tài liên tiếp giữa thọ nguyên cùng tu vi. Điều này cũng khiến cho trong tu luyện giới có rất nhiều tu sĩ đối với việc đề thăng tu vi một cách hợp lý và nhanh chóng vô cùng sùng bái, chỉ cần không đối với tu vi tự thân tạo thành sự ảnh hưởng như xây lầu ở không trung, thì theo đuổi tốc độ tu luyện vĩnh viễn đều chủ đề của tu sĩ.

Dù sao chỉ có đem tu vi đề thăng, tu sĩ mới có thể có nhiều thọ nguyên cùng tinh lực hơn để tiếp tục công đánh vào một cửa khẩu kế tiếp. Tu sĩ trước khi đột phá mỗi một cửa khẩu đều phải tiết kiệm thời gian sao cho thật nhanh, để cho trong lần đột phá quan khâu sau đó nói không chừng sẽ phải tiêu xài hết thời gian này. Cho nên, tất cả tu sĩ đều muốn trước khi đột phá một cửa khẩu, cố hết sức rút ngắn thời gian tu luyện, đề phòng bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.

Nhưng đối với Lục Bình xem ra, tu sĩ tu hành chân chính không phải là làm hết sức sao cho rút ngắn thời gian tu luyện cần thiết để đột phá, mà là dũng cảm bỏ qua, bỏ qua cơ hội vốn sớm có thể dùng để đột phá tu vi, bỏ qua thời gian vẫn có thể tiết kiệm được thời gian tu luyện.

Mà những thứ thời gian và cơ hội bị bỏ qua này nếu được dùng để mài dũa căn cơ tự thân, làm cho rắn chắc cơ sở của tự thân, thì sẽ đúng với cái đạo lý “mài đao cho bén sẽ không lỡ công đốn củi”.

Nhưng dù đạo lý ai cũng hiểu, có thể đủ chân chính bỏ qua cơ hội, nhất mực đem tâm tư đem thời gian dùng để mài dũa căn cơ, thì lại có người nào có thể làm được? Phần nhiều là họ rất khó có thể tìm được sự thăng bằng giữa hai thứ này.

Năm đó Vương Kỳ thật ra đã sớm liền đem tu vi đẩy lên tới dung huyết điên phong, nhưng cũng cứng rắn đem tu vi dừng ở chỗ mấy chục năm mà chưa từng đột phá đoán đan kỳ, để đem căn cơ tự thân làm cho rắn chắn kiên cố.

Phương thị huynh muội cùng với Tằng Vũ vô luận là về mặt tu vi hay từ chất đều không cách nào so sánh với Vương Kỳ, nhưng hiện nay họ lại muốn một mực theo đuổi tu vi tăng trưởng.

Dưới sự giúp đỡ hoặc công khai hoặc ngầm của của Lục Bình, ba người bọn họ mặc dù có lẽ có thể thuận lợi lên cấp đoán đan kỳ, nhưng con đường sau này nếu so sánh cùng Vương Kỳ chỉ sợ là càng đi thì càng hẹp.

Ngược lại, Đỗ Gia Lạc mặc dù cũng là thiên tài tu luyện thể chúc tính công pháp, nhưng lại có thể đè ép tâm tính để mài dũa tu vi tự thân, ngày sau nếu không phải sẽ nửa đường gãy gánh, thành tựu tất nhiên không thể hạn lượng.

Lục Bình vỗ tay một cái, Đại Bảo từ sau lưng Lục Bình vòng vo đi ra, Đỗ Gia Lạc ánh mắt sáng lên, nói:

– Đại Bảo sư thúc!

Lục Bình nói:

– Nghe nói lần này ma la tràn vào linh thạch quáng mạch có chừng hơn ngàn con. Mặc dù những thứ tu ma này không có thực lực phá hư hoàn toàn quáng mạch, nhưng ít nhiều cũng làm hư hại lớn đối với linh thạch quáng mạch. Đối với các ngươi đi tiêu diệt chúng tuy nói là một cuộc lịch luyện, nhưng nguy hiểm cũng không nhỏ, lần này Đại Bảo sư thúc của người sẽ theo người!

Đỗ Gia Lạc gật đầu một cái, lại nghe Lục Bình bảo:

– Trong linh thạch quang mạch tuy nói có bản phái chân nhân tiếp ứng, nhưng quáng động liên thông khắp nơi, đoán đan chân nhân cũng khó có thể chiếu ứng hết. Ngươi hãy nhớ rằng, địch nhân trong linh thạch quáng mạch này không chỉ là ma la, mà còn có tu sĩ của những môn phái khác. Có cái cầu lòng hại người không nên có, nhưng phòng bị người thì không thể không có những lúc tu sĩ các môn phái khác có lẽ còn ác độc hơn so với ma la!

Thân thể của Đại Bảo chuyển một cái. Một cổ khói vàng tân đi, thân thể của Tâm Linh thử rút nhỏ lại hóa thành chừng bàn tay độn vào trong ống tay áo của Đỗ Gia Lạc.

Cho Đỗ Gia Lạc đi, Lục Bình một đường đi tới trong mật thất, lấy ra một cái trữ vật pháp khí mà hắn lấy từ trong một thương của bảo thuyền ra.

ÀO!

Đồ vật bên trong bị Lục Bình đổ ào ra một cái, nhưng trừ một ít thứ linh tài, pháp khí, mấy dạng pháp bảo cấp thấp, mấy cái ngọc giản Lục Bình nhìn không thuận mắt ra, trong trữ vật pháp khí này cơ hồ không có cái gì đáng giá cả.