Chương 951: Kéo tới dồn dập

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ân Huyền Sở cười khổ nói:

– Ta ngược lại muốn, nhưng hiện nay toàn bộ Truyền tống trận của Bắc Hải đi thông Đông Hải đều có cao thủ âm thầm canh giữ. Ta lúc này đụng vào tuyệt đối là tự độn đầu vào lưới, hơn nữa bây giờ Bắc Hải tránh thượng một trận rồi nói sau. Ngươi đừng quản ta, mấy năm này ta ngược cũng tìm được mấy chỗ đất an toàn, không cần lo lắng bị người phát hiện. Nếu là ta có cơ hội trở về Đông Hải, ta tự sẽ đi tìm ngươi tương trợ.

Lục Bình trầm ngâm một chút, nghĩ tới lần này bởi vì Lữ Hư Hằng lão tổ chết, Bắc Hải tất nhiên sẽ còn có gió rất lớn, lúc này bây giờ không thể cùng Ân Huyền Sở đi quá gần, vì vậy nói:

– Cũng tốt, ta cũng đang cần trở về môn phái, vậy chúng ta lại từ biệt qua!

Ân Huyền Sở gật đầu một cái, ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì, nói:

– Đúng rồi, còn có một ít chuyện nói với người một tiếng, gần đây trong Bắc Hải tựa hồ nhiều hơn rất nhiều người xa lạ. Ngươi tốt nhất nhắc nhở môn phái lưu ý một cái.

– Người xa lạ?

Lục Bình cau mày. Người xa lạ trong miệng của Ân Huyền Sở hiển nhiên không phải là người gã không quen biết, mà là chỉ tu sĩ bên ngoài Bắc Hải:

– Ngươi biết đều những thứ ngoại lai thế lực sao? Ân Huyền Sở lắc đầu một cái, nói:

– Không rõ lắm, tựa hồ có Đông Hải, cũng có Trung Thổ, đại khái là đi về phía Thất Tinh Động Thiên.

Thất Tinh động thiên?

Lục Bình nghe được ngẩn ra. Thất Tinh động thiên này cũng coi là kỳ diệu, chính là không gian đạo tràng mà mấy vạn năm trước Bắc Hải bảy vị đại thần thông tu sĩ hợp lực khai ích, cũng là một chỗ di tích cực kỳ nổi danh ở Bắc Hải tu luyện giới.

Thời gian khai ích Thất Tinh động thiên này không chừng, nhưng trên căn bản ít nhất cũng đều trăm năm trở lên.

Lục Bình đã từng ở dung huyết kỳ cùng Cơ Huyền Hiên và Ân Huyền Sở liên thủ tiến vào trong đó. Lục Bình còn ở trong đó được thiên đại chỗ tốt, thậm chí một mực thụ ích đến nay.

Đặc biệt là Thất Tinh bảo điện trong Thất Tinh động thiện, được xưng là tồn tại như tụ bảo bồn vậy. Mấy vạn năm qua Thất Tinh động thiên này đã không biết khai ích bao nhiêu lần, nhưng bảo vật trong Thất Tinh bảo điện lại thủy chung không đoạn tuyệt qua. Cũng không ai biết bảo vật trong tòa bảo điện kia rốt cuộc có bao nhiêu, nhưng thủy chung cho người ta cảm giác lấy dùng vô tận.

Nhưng trong Thất Tinh động thiên lại thủy chung chỉ có thể đủ cho phép dung huyết kỳ tu sĩ thông qua. Hơn nữa nếu muốn thông qua khai ích lối đi tiến vào Thất Tinh động thiện, còn phải dùng phù lục đặc thù do pháp tướng kỳ tu sĩ chế thành mới có thể ngăn cản các loại nguy hiểm trong lối đi.

Thế lực ngoại lai tại sao lại chú ý Thất Tinh động thiên như vậy, phải biết trong Thất Tinh Động Thiên chỉ có thể để cho dung huyết kỳ tu sĩ tiến vào, cho dù là bên trong thật đúng là có bảo vật gì không được, sợ rằng trong đó ẩn giấu nguy hiểm cũng không phải dung huyết kỳ tu sĩ có thể ứng phó.

Dĩ nhiên, cũng không phải là không có đoán đan kỳ tu sĩ áp dụng bí thuật đem tu vi áp chế ở dung huyết kỳ. Thế nhưng loại bí thuật này cũng chỉ có thể đủ tác dụng trên người của đoán đan sơ kỳ tu sĩ. Hơn nữa một khi xông phá phong ấn trong động thiên, người sẽ lập tức bị truyền tống đến bên ngoài động thiên. Vì vậy, đoán đan kỳ tu sĩ trong động thiên thường thường chỉ có một kích lực, càng nhiều hơn nhưng chỉ là dùng để chấn nhiếp.

Chẳng lẽ bọn họ là hướng về phía bầy Tử Tinh phong mà tới?

Lục Bình trong lòng toát ra một cái ý nghĩ như vậy, nhưng mình ban đầu ở Trung Thổ chẳng qua là hiển lộ Tử Tinh phong vương tương, lại cũng không tiết lộ ra ngoài điều bí mật có bầy Tử Tinh phong này.

Hay hoặc giã là Vạn Diệu Ngọc Lộ?

Nhưng trừ mình ra còn có ai biết trong khu vực nòng cốt của thung lũng Lạc Kim còn cất giấu một ao lớn Vạn độc Vẫn nguyên tương, mà trong Vạn Độc Tương này cũng dựng dục một đoàn Vạn Diệu Ngọc Lộ lớn.

Không đúng, còn có một người có lẽ biết chút ít cái gì.

Lục Bình đột nhiên nhớ tới, năm đó tiến vào chỗ nòng cốt của Lạc Kim cốc còn có một người, chính là Liêu Dũng con em của luyện đan thế gia Liêu gia tên nghe Bắc Hải.

Liêu Dũng kia có lẽ không thể tiến vào chỗ sâu của khu vực nòng cốt, nhưng ít ra cũng đã tới dãy đất lằn ranh của khu vực nòng cốt, thấy cảnh tượng khu vực nòng cốt mới đúng.

Huống chi trong khu vực nòng cốt đó còn có một vị Liêu gia luyện đan đại sư bỏ mình, là Liêu Đỉnh chân nhân tổ phụ của Liêu Dũng kia. Lục Bình còn bắt đi trữ vật pháp khí của Liêu Đỉnh chân nhân kia.

Nghĩ tới đây, Lục Bình cũng lại đột nhiên nhớ tới chính là bầy Tử Tinh phong kia cũng không phải là một người mình có một. Năm đó trong biển hoa của Thất Tinh động thiên cùng Lục Bình cùng nhau lấy được trưng của Tử Tinh phong còn có một vị Bắc Hải Ngả gia nữ tu Ngả Thúc Dao.

Chẳng lẽ là bởi vì duyên cớ bầy Tử Tinh phong, dù sao năm đó Lục Bình lúc ở Trung Thổ bởi vì Tử Tinh phong vương tượng mà chọc tới phong ba không nhỏ.

Trong lúc Lục Bình phỏng đoán lung tung chi tế, cũng đột nhiên phát hiện mình có chút quá mức nhất sương tình nguyện rồi. Thất Tinh động thiên kia tồn tại mấy vạn năm, trải qua từ bên trong xuất hiện kỳ trận dị bảo đếm không hết. Vô luận là Vạn độc Vẫn nguyên tương, bầy Tử Tinh phong, còn những bảo vật khác, trong Thất Tinh động thiên này xuất hiện nhiều đi, ai có thể khẳng định tất nhiên sẽ là bởi vì Lục Bình lấy được mấy dạng bảo vật đưa tới ngoại lai thế lực mơ ước đối với Thất Tinh động thiên.

Lục Bình thấy buồn cười, khi ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện đoạn đường này mình phi độn cũng đã đến phạm vi của Chân Linh phái, ngay sau đó ở trên mặt biển tìm được một chỗ khoảng cách gần trung hình đảo tự nhất, thừa dịp Truyền tống trận nơi đó một đường trở lại Thiên Linh sơn.

Sau khi đến Thiên Linh Sơn Lục Bình cũng không dừng nghỉ chút nào, thẳng trở về đến Hoàng Ly đảo. Lúc này đã sớm có ám đường đệ tử của Chân Linh phái đi lại trong bóng tối đem khoảng thời gian gần nhất có tin tức liên quan Bắc Hải giao cho trong tay của hắn.

Lục Bình đem cái ngọc giản này mà Chân Linh phái trên dưới tổng cộng không vượt qua ba mươi nhân tài có tư cách nhìn đến dùng Chân Linh phái đích truyền bí thuật khai ra.

Trong ngọc giản, một cái tin tức trước tiên chính là “Nghi” Huyền Linh phải có pháp tướng tu sĩ vẫn lạc tây bắc hải vực. Huyền Linh phái bên ngoài túng bên trong khẩn cấp. Mấy vị pháp tướng tu sĩ bên ngoài trở về, Thủy Tinh cung tu sĩ tần tần xuất hiện!

Lục Bình bị tin tức này cả kinh sửng sốt, từ tây bắc hải vực trở về mình mới dùng thời gian bao lâu, chuyện một phái lão tổ thảm tao chết yểu như vậy môn phái này đầu tiên xem ra phải là phong tỏa tin tức mới đúng, sao bây giờ liền bị bản phái biết được?

Ngay sau đó Lục Bình liền nghĩ tới đây tất nhiên là ám tuyên Chân Linh phái nằm trong Huyền Linh phái phát tin tức trở về. Lục Bình chuyển niệm nghĩ đến, nếu bản phái có thể ở Huyền Linh phái phục có ám tuyến, như vậy Huyền Linh phái giống vậy cũng có thể ở bản phái phục có ám tuyến, mình ngay cửa trên Thiên Linh sơn này xuất hiện lại hành sắc vội vã, khó bảo toàn sẽ không khiến cho những thứ ám tuyến này hoài nghi đến trên người mình.

Hơn nữa coi như không bị Huyền Linh phái thầm dò thấy, cũng khó bảo không có ám tuyến của những ám tuyến môn phái khác chú ý tới mình. Dù sao thân phận của mình hôm nay bây giờ quá mức trát nhãn, lại là sau khi biến mất năm năm lần đầu hiện thân, tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của các phái.

Lục Bình trong lòng âm thầm ão não, mình lần này hơi lớn ý rồi. Nơi xa Vương Kỳ cùng với Lôi lão lục sau khi biết được Lục Bình trở về đua nhau chạy tới bái kiến.

Lục Bình phất phất tay, phân phó Vương Kỳ tìm mấy người Phương Hà, Phương Uy, Tằng Vũ, Đỗ Gia Lạc tới, ngay sau đó liền ở một bên rơi vào trầm tư.

Trong cái ngọc giản đầu tiên trừ một đạo tin tức liên quan tới suy đoán Lữ Hư Hằng lão tổ vẫn lạc ra, còn dư lại dương dương sái sái còn có mấy trăm cái tin tức. Phần lớn đều liên quan tới chuyện lớn nhỏ của Bắc Hải tu luyện giới phát sinh trong gần đây, còn lại còn có một chút tình trạng gần đây của Đông Hải, còn dư lại ít nhất một ít là liên quan tới tình cảnh Trung Thổ.

Bên trong cũng nói đến một ít chuyện liên quan tới Thất Tinh động thiên khai ích. Chân Linh phái quả nhiên cũng phát giác sự tình ngoại giới tu sĩ tham gia.

Lôi lão lục thấy Lục Bình sau khi trở về tâm sự nặng nề, rồi lại không giống như là đang mưu đồ chuyện gì, cũng giống như là có cái gì phiền não vậy, vì vậy sau khi bên cạnh nhìn hồi lâu, lúc này mới há mồm hỏi:

– Thế nào, có chuyện khó sao?

Lục Bình nhìn Lôi lão lục một cái, gật đầu một cái không nói gì.

Lôi lão lục năm đó mưu tính Lục Bình, ngược lại bị Lục Bình bắt giữ gieo ấn ký trong thần niệm, sinh tử nằm trong tay của hắn, vì vậy có một số việc Lục Bình ngược lại cũng không tị hiềm hắn.

Lôi lão lục thấy Lục Bình cũng không nói nhiều, biết được sự không phải chuyện gì khó giải quyết, vì vậy liền dời đề tài đi nói:

– Ngươi năm năm này nhìn qua tu vi ngược lại không gì tăng trưởng a!

Lôi lão lục sớm đã là đoán đan điên phong tu vi, chỉ kém lâm môn một cước là có thể tồn tại ngưng tụ pháp tướng, đối với Lục Bình bây giờ biểu hiện ra tu vị hiển nhiên “Nhìn” vô cùng rõ ràng.

Lục Bình trong lòng đột nhiên chợt động, phảng phất lập tức nghĩ thông suốt vấn đề gì khó khăn, thần sắc lập tức dễ dàng xuống: đúng vậy, mình sau khi từ Phi Linh đảo đi ra liền dùng bí thuật phong ấn tu vi, đem tu vi rớt xuống đến đoán đan điên phong. Lúc ấy chính là bản thân Lữ Hư Hằng kia cũng không nhìn ra được, chứ đừng nói chi là những thứ ám tuyến năm trong môn phái kia.

Lục Bình nghĩ thông suốt những thứ này, trong lòng lại có suy tính, lúc này Đỗ Gia Lạc cùng với Phương Uy Phương Hà huynh muội và Tăng Vũ theo sau lưng Vương Kỳ cùng nhau đi tới trong động phủ.

– Ra mắt sư tôn!

Đám người Phương Hà Phương Uy hành lễ qua Lục Bình, lúc này mới đem ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Gia Lạc. Lúc nào Đỗ Gia Lạc cũng thành Hoàng Ly đảo Thính Đào phủ đệ tử rồi?

Chính là Vương Kỳ cũng lộ ra có chút ngoài ý muốn, không chỉ là bởi vì Đỗ Gia Lạc gọi Lục Bình làm sư tôn, hơn nữa Đồ Gia Lạc tu vi bây giờ rõ ràng không lên cấp đoán đan kỳ, dựa theo phong cách của Lục Bình trước đó thu đồ đệ, tu vi không đến đoán đan kỳ căn bản là ngay cả tư cách xếp vào Thính Đào phủ đều không có.

Đỗ Gia Lạc đồng dạng là tồn tại rất có danh tiếng trong Tứ đại đệ tử, chẳng qua là trước đó một mực được Lưu Huyền Viễn chân nhân coi trọng, hơn nữa Đỗ Gia Lạc tu luyện lại là thổ chúc tính pháp quyết. Chân Linh phái không ít Tứ đại đệ tử đều cho là Đỗ Gia Lạc đem lạy ở Lưu Huyền Viễn chân nhân môn hạ.

Bọn họ lại không biết Đỗ Gia Lạc đã sớm lúc ở Trung Thổ cũng đã là đệ tử định bên trong của Lục Bình môn hạ, bàn về ngày giờ sợ rằng còn phải trước đám người Vương Kỳ.

Lục Bình không để ý đến sự kinh ngạc trong mắt mấy người, mà là nói thẳng:

– Chuyện Thất Tinh động thiên khai ích, trong các ngươi có ai biết không?

Mấy người chần chờ chốc lát, lúc này mới từ Vương Kỳ đáp:

– Lão sư, liên quan tới chuyện Thất Tinh động thiên khai ích gần đây ở Bắc Hải lời đồn đãi phí phí dương dương. Nhưng mà nghe nói môn phái đã đối với lần này sớm có tính toán, các vị lão tố cũng đều lần chọn Tứ đại đệ tử chuẩn bị tiến vào trong đó.

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Mấy người các ngươi chuẩn bị một chút, chuẩn bị cùng nhau tiến vào Thất Tinh động thiên.

Mấy người nghe được Lục Bình nói như vậy đều rất kinh ngạc. Vương Kỳ chần chờ một chút, lúc này mới nói:

– Lão sư, chuyện này có phải xin phép sư tổ lão nhân gia bà ta một cái hay không?

Lục Bình lắc đầu nói:

– Các ngươi hãy đi trước, chuyện này ta sau đó sẽ bẩm báo lão sư!

Nói xong, tay phải của Lục Bình ở trước người rạch một cái, hư không phụ cận đột nhiên phát sinh biến hóa. Từng đạo một đường cong quỷ dị đều xuất hiện ở đầu ngón tay của Lục Bình như vậy, cũng theo đầu ngón tay di động mà trên không trung biên chức thành một đạo phù lục màu tím lam.

– Hư không ngừng phù, đây chính là không gian thần thông chỉ có pháp tướng lão tổ mới có thể chưởng khống. Ngươi không ngờ lại lên cấp pháp tướng kỳ rồi sao?

Lôi lão lục một bộ biểu lộ thấy quỷ, đầu dưới đám người Vương Kỳ cũng một bộ thần sắc không khỏi rung động, sau đó chính là khuôn mặt vẽ mừng rỡ như điên.

Lục Bình gật đầu một cái, nghiêm mặt nói

– Liên quan tới chuyện ta lên cấp pháp tướng kỳ nghiêm cấm truyền ra ngoài, nếu không Thính Đào phủ chỉ có đại họa!

Lục Bình thấy mấy người đều trịnh trọng chuyện lạ gật đầu đáp ứng, hắn lúc này mới đem hư không phù ngưng tụ mà thành giao cho Vương Kỳ, nói:

– Có tờ phù lục này, các ngươi thì có thể thuận lợi thông qua không gian lối đi của Thất Tinh động thiên tiến vào trong đó, tiến vào trong đó hoàn thành chuyện ta giao phó, sau đó là cùng những đệ tử khác của môn phái hội hợp, giúp bọn họ một cánh tay lực, chính là vì bản phái tranh thủ càng nhiều lợi ích hơn!

Vương Kỳ chần chờ một chút, lúc này mới nói:

– Thưa để lão sư hiểu rõ, Đỗ Gia Lạc sư đệ trước mắt chưa lên cấp đoán đan kỳ, Thất Tinh động thiên ngược lại tới lui tự nhiên. Phương Uy Phương Hà cùng với Tăng Vũ ba vị sư đệ sư muội hiện nay chăng qua là đoán đan một tầng tu vi, muốn phong ấn tu vi tiến vào trong đó cũng không coi là quá khó khăn. Chẳng qua là đệ tử hiện nay tu vi đã lên cấp đoán đan tầng ba, muốn đem tu vi phong ấn đến dung huyết kỳ cũng không quá dễ dàng!

Lời của Vương Kỳ vừa dứt, liền thấy Lục Bình đã một bước bước ra, xuất hiện ở bên người hắn, mà một cái tay không biết lúc nào đã đáp đến trên vai của hắn.

Vương Kỳ căn bản phản ứng không kịp nữa, cũng cảm giác được một cổ lực lượng nhu hòa rồi lại không thể ngăn cản từ đầu vai một đường xuống phía dưới, trực tiếp đi về tâm hạch không gian.

Chân nguyên trên dưới quanh thân của Vương Kỳ không dám có chút di động. Mà Lục Bình chân nguyên kia lại đã sớm xâm nhập trong tâm hạch không gian. Một đạo sương mù màu tím lam tạo thành chung quanh kim đan trong tâm hạch không gian.

Trong lúc tử vụ hình thành sát na, Vương Kỳ cảm giác được rõ rệt chân nguyên quanh thân đã cùng kim đan mất đi liên lạc. Chân nguyên theo công pháp vận hành mà thấm vào trong tâm hạch không gian trong phút chốc tiếp xúc được tử vụ đều bị bắn ra đến chỗ xa cạnh trong tâm hạch không gian.

Theo Vương Kỳ kim đan bị phong ấn, khí thế của cả người Vương Kỳ cũng bắt đầu biến hóa. Chân nguyên vận chuyển trong huyết mạch bởi vì thiếu hụt bản nguyên chống đỡ mà dần dần thoái hóa thành pháp lực.