Chương 288: Linh Thủy Dựng Đan

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một tiếng gào tức giận truyền tới từ xa xa. Hiển nhiên là ở trong Càn Nguyên thành động thủ không một chút kiêng kỵ như vậy đã đem các chân nhân của Bắc Minh chọc cho nổi giận. Hơn nữa, nghe tiếng kéo tới đây là một vị Bắc Minh chân nhân có tính khí không hiền lành gì.

– Coi như là người may mắn!

Cát y che mặt chân nhân thông qua giao thủ ngắn ngủi mới vừa rồi đương nhiên là biết Lục Bình không phải là nhất thời nửa khắc có thể đánh diệt được, nên xoay người ẩn vào bên trong hẻm nhỏ. Trong phút chốc, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lục Bình đem tam linh thu vào trong linh thú đại. Đại Bảo dùng cục gạch đập tên tu sĩ kia hôn mê đã sớm đem bảy cái trữ vật đại thu lượm chạy tới. Lục Bình có lòng muốn đem mạng của người đó diệt luôn, nhưng thiên chung túc pháp khí lại lưu ở trong động phủ, chỉ đành phải đem tên tu sĩ này một kiếm giết chết. Sau đó, hắn thu liễu khí tức quanh người, chuyển vào trong hẻm nhỏ rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ở trên bầu trời, một đạo ánh sáng màu đỏ “quang” một tiếng bay vụt tới xuất hiện ở trên hiện trường của đấu pháp. Nhìn bảy cô thi thể trên mặt đất, vị chân nhân có vóc dáng như một đại hán, râu quai nón, sắc mặt giống như cái đít nồi vậy tức giận vô cùng. Sau đó, lại thấy mấy đạo độn quang rơi xuống bên cạnh. Cầu nhiệm (râu quai nón) chân nhân cùng với ông ta nhất loạt tìm kiếm hung thủ giết người.

Lúc này, Lục Bình đã sớm ấn vào trong đám người một đường phố tương đối phồn hoa. Liên tiếp có những đoàn thần niệm khổng lồ bao trùm trên đường phố. Nhưng Lục Bình có dung huyết kỳ tu vi, hiển nhiên là không khiến cho những người điều tra chú ý. Không đề cập đến sự chấn động cực lớn vì có kẻ đấu pháp ở trong Càn Nguyên thành.

Lục Bình đã trở về động phủ của mình, nhưng khi Bắc Minh chân nhân ở Càn Nguyên thành đem hiện trường đấu pháp dọn dẹp cho thỏa đáng rồi rời đi, ở một lỗ nhỏ bên hông con phố nhỏ này có hai tu sĩ vóc người nhỏ nhắn, phảng phất như không có khớp xương vậy, từ bên trong cửa sổ khóa chặt, lách nhẹ chui ra ngoài.

– Có thể xác nhận những khí tức này không?

Nói chuyện là một tu sĩ mặc y sam màu trắng ở bên phía tay trái.

– Yên tâm, khí tức của những tu sĩ cát y này lão Hắc ta đã sớm ghi nhớ. Đáng tiếc chính là nhóm người này rút quá nhanh, khí tức của Bích Hải linh xà cũng biến mất một cách quỷ dị. Người kia hoặc là có bí thuật ẩn giấu hành tích, hoặc là có kỳ môn đan dược tương tự như vậy.

– Lão Hắc, ngươi xác định là có khí tức của Bích Hải linh xà ở chỗ này.

Tu sĩ áo đen được gọi là “lão Hắc” liếc bạch y tu sĩ một cái, đáp:

– Khứu giác của lão Hắc ta ngươi còn không tin hay sao? Nếu không bảo người tới đây làm cái gì.

Đáng tiếc chính là đã chậm một bước.

Bạch y tu sĩ nghi ngờ hỏi:

– Không đúng a? Không nghe nói Sở gia có ai đi tới nhân tộc, càng không nghe nói là đi tới Bắc Minh này nha?

Tu sĩ áo đen cười hắc hắc, đáp:

– Ai biết được từ khí tức là lại mà xét, tu vi của Bích Hải linh xà không cao. Có thể là con cái nhà ai lén chạy tới đây chơi cũng không chừng, Sở gia không phải là không có chuyện như vậy đã từng xảy ra. Lúc trước hai đứa bé đi ra ngoài bị cái tên hoàn khố nhà họ Diễm gì đó bắt nấu canh rắn ăn. Hai nhà này vì thế mà kết thâm cừu.

– Đúng là đáng tiếc! Nếu có thể tìm được mấy cái con Bích Hải linh xà này, chúng ta có thể len lén trích máu của bọn chúng một chút, tu vi nói không chừng có thể cao hơn một tầng.

Bạch y tu sĩ trên mặt lộ vẻ tham lam.

– Chớ hòng mơ tưởng, chưa nói là mấy con Bích Hải linh xà này tu vi còn quá thấp, huyết mạch có thể bị chúng ta sử dụng được hay không. Cho dù là may mắn đánh cắp huyết mạch của chúng, người cho là có thể giấu diếm Sở gia hay sao? Sau này xà tộc e rằng sẽ dễ dàng tìm được chỗ ẩn thân của hai huynh đệ ta.

Nghe tu sĩ áo đen cảnh cáo như vậy, bạch y tu sĩ liền biến cả sắc mặt, ngượng ngùng cười, nói:

– Chẳng qua là đùa giỡn thôi, nào dám hạ thủ thật đối với Bích Hải linh xà. Bất quá là bây giờ chúng ta làm sao đây? Ở trong Càn Nguyên thành phát hiện tung tích của Bích Hải linh xà có muốn báo lên cho – Sở gia hay không?

– Dĩ nhiên là phải báo lên. Bất quá chúng ta cũng phải đem thân phận của những cát y tu sĩ này điều tra một phen. Dám đối với Bích Hải linh xà hạ thủ, Sở gia không biết chừng sẽ chuẩn bị nổi đóa.

Lục Bình trở về động phủ, tự nhiên là không biết tin tức Bích Hải linh xà xuất hiện ở trong Càn Nguyên thành đã truyền đến tại của yêu tộc.

Lúc này ở trong động phủ của hắn đã có một vị khách nhân chờ khá lâu.

– Kiều bang chủ đại giá quan lâm, vãn bối không đón tiếp từ xa. Tội quá! Tội quá!

Ô Sơn bang chủ Kiều Chính Ngạn thấy Lục Bình khách sáo như vậy, vội vàng khoát tay cười nói:

– Lục huynh đệ chiết sát lão phu rồi. Bây giờ trong Càn Nguyên thành người nào lại không biết đại danh của Lục huynh đệ. Ta với ngươi hai người bình bối luận giao là được. Danh xưng “tiền bối” lão phu thẹn không dám nhận a.

Lục Bình không ở những chuyện hư lễ này tính toán so đo nhiều làm gì, mà là hỏi:

– Nhưng thương thế của Kiều công tử không biết có gì không ổn hay không? Mấy ngày nay sự vật quá nhiều đã trì hoãn việc luyện đan cho Kiều công tử rồi.

Kiều Chính Ngạn thấy Lục Bình chủ động nói đến chuyện luyện đan, trong bụng đại định nói:

– Thương thế vẫn như vậy. Những năm gần đây đã chịu đựng được thì mấy ngày này cũng không có nhiều gì.

Lục Bình nhận lấy trữ vật đại do Kiều Chính Ngạn đưa, bên trong đã chuẩn bị ba phần linh thảo dùng để luyện chế “Linh Thủy dựng mạch đan”, đồng thời còn có một cái ngọc bát bên trong chứa đựng một bát đầy linh thủy.

– Đây là Linh Minh thanh thủy?

Lục Bình có chút kinh ngạc hỏi.

Kiều Chính Ngạn mỉm cười nói:

– Lục huynh đệ thật là có nhãn lực tốt. Người người đều nói luyện đan sự chính là một đám người có kiến thức uyên bác nhất ở trong tu luyện giới.

Hôm nay được nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền. Lục huynh đệ muốn luyện chế kỳ đan này, dựa theo lời trên đan phương thì phải chuẩn bị một vật cao cấp linh thủy. Mà “Linh Minh thanh thủy” chính là một loại thiên địa kỳ vật mà Ô Sơn bang ta trong lúc vô tình đã lấy được. Tuy nói là so sánh thì kém hơn thiên địa linh thủy, nhưng dùng để luyện linh đan thì như vậy đã đủ rồi. Nếu như Lục huynh đệ có thể đem linh đan luyện chế ra thì linh thủy này cũng tự nhiên là thù lao cho Lục huynh đệ trong lần xuất thủ này.

Lục Bình nhìn một bát linh thủy, lại nhìn Kiều Chính Ngạn một chút, rồi cười nói:

– Được rồi! Linh thủy này đúng là có chỗ dùng rất lớn lao đối với tạo hạ. Tại hạ không hề làm kiêu nữa. Sau một đoạn thời gian này, tại hạ sẽ một mực sống ở trong Càn Nguyên thành, Sơn bang có việc gì dùng đến tiểu đệ thì cứ khai khẩu.

Kiều Chính Ngạn được Lục Bình cam kết như thế vui mừng quá đỗi. Lục Bình lại không thèm để ý gì. Tìm hắn tới không phải là luyện đan hay sao? Hiện giờ có Lạc Giang Thụy ở đây, những nhân tình như thế này không kiếm không được.

Đưa tiễn Kiều Chính Ngạn đi, sắc mặt Lục Bình âm trầm lại, bắt đầu suy nghĩ: “Rốt cục là người nào đã có thù oán với mình lớn như vậy, không ngờ lại mạo hiểm ở trong Bắc Minh Càn Nguyên thành tập sát mình, thậm chí còn phái tới một vị đoán đan chân nhân”.

Bất quá nhìn dáng dấp thì vị đoán đan chân nhân kia hiển nhiên không ngờ Lục Bình lại khó giải quyết đến như vậy. Nếu không cũng không ở tình huống Lục Bình liên tiếp đánh chết thủ hạ của mình, y mới vội vàng xuất thủ, cho cơ hội trì hoãn thời gian cho Lục Bình. Nếu người này ngay từ khi xuất hiện đã toàn lực xuất thủ, thì Lục Bình sống chết khó liệu.

Duy nhất đáng lo chính là Tam linh đã bị người này nhìn thấy. Không biết người này có thể nhận ra Tam linh có thân phận Bích Hải linh xà hay không. Bất quá từ kiến thức của một vị đoán đan chân nhân mà xét, thì Lục Bình tốt nhất là chuẩn bị cho chuyện thân phận của linh xà bị bại lộ. Rất may đây là Càn Nguyên thành, cho dù là có bị yêu tộc tìm tới cửa thì cũng không dám làm chuyện gì quá đáng.

“Linh Minh thanh thủy” tuy nói cũng là một loại thiên địa kỳ vật, bất quá đáng tiếc là nó không thể dung hợp vào trong hộ thân cương khí của Lục Bình.

Tuy nói Lục Bình bây giờ hộ thân cương khi chỉ cần dung hợp một loại Thủy Chúc tính thiên địa kỳ vật nữa là có thể thành tựu hộ thân tiểu thần thông “Thủy Mạc chân cương”. Nhưng “Linh Minh thanh thủy” chân chính hữu dụng cũng không phải là dùng vào trên hệ thân cương khí.

“Tam thanh chân đồng” chính là loại tiểu thần thông mà Lục Bình nghe được từ Hồ Lệ Lệ. Loại tiểu thần thông này có thể khám phá hư vọng, đối với những tu sĩ tu tập trận pháp có thể nói là trọng yếu nhất.

Mà luyện chế loại thần thông này, ít nhất phải dùng đến ba loại Thủy chúc tính linh vật khác nhau. Nó có tác dụng thanh mục tinh thần, nhưng phải sau thời gian dài sử dụng thiên địa kỳ vật trui rèn hai mắt mới có thể đạt được. Mà “Linh Minh thanh thủy” chính là loại thiên địa kỳ vật thích hợp cho chuyện này.

Một cái bát nhỏ “Linh Minh thanh thủy” nhìn qua cũng đủ cho hai người sử dụng để tẩy luyện hai mắt.

Lục Bình sao có thể nỡ dùng nó để luyện đan?

Vạn Độc tương cũng là thiên địa kỳ vật, nhưng vật này dùng để luyện đan thì trừ phi giống như Hắc Ngục Độc hỏa vậy là dùng để hại người chứ còn cứu người thì không thể.

Nhưng một đoàn thiên địa linh thủy ở trong Vạn độc tương kia, Lục Bình đến bây giờ cũng không rõ ràng nó là linh thủy gì. Nhưng ở trong thời gian dài ngâm tâm ở trong Vạn độc tương, Lục Bình tự nhiên là không mạo hiểm sử dụng.

Vì vậy thì chỉ còn một ao nhỏ Quỳ Thủy tinh hoa mà Lục Bình đã dùng hết phân nữa, hiện giờ đang giữ trong Thiên Chung túc.

Cái ao nhỏ này vốn đã bị Lục Bình ném vào trong đó ba hạt sen Cửu Phẩm Bạch Ngọc Liên. Bây giờ sợ rằng ngay cả chuyện nảy mầm cũng chưa có được.

Lục Bình cũng không cố kỵ gì nữa. Cái Quỳ Thủy tinh hoa vốn chỉ còn dư lại một phần ba, đã bị Lục Bình múc đi thêm một phần ba nữa.

Linh thủy dựng mạch đan!

Đây là một loại phương thức luyện đan kỳ lạ, sử dụng linh thủy để luyện đan.

Lục Bình khi nhìn tới đan phương này trong lòng đã dâng lên một cơn vui mừng tuyệt lớn. Đây tuyệt đối là một lưu phái luyện đan mới ra đời.

Luyện đan sử dụng lửa là thường thức của tu luyện giới. Vì vậy, luyện đan sư trong tu luyện giới tuyệt đại đa số đều tu luyện hỏa chúc tính hoặc là mộc chúc tính công pháp. Điều này đối với việc luyện đan sư khống chế hỏa thế và nắm bắt được tính có trợ giúp cực lớn. Giống như Lục Bình như vậy, sử dụng và thành tựu thủy chúc tính công pháp, áp dụng vào thuật luyện đan trong tu luyện giới có thể nói là dị số. Trong đó tốn hao tinh lực, hao phí và tổn thất cùng với cơ duyên kỳ ngộ, thật sự là không thể có người ngoài nào có thể tưởng tượng.

Linh thủy dựng mạch đan này lấy Linh thủy dựng đan ở trong mắt một ít luyện đan sư nông cạn đơn giản chính là hoang đường. Mà một ít luyện đan sư có kiến thức phong phú mặc dù có thể nhìn thấy giá trị của nó, nhưng xuất phát từ tự thân công pháp tu luyện, căn bản là không thể nào khống chế linh thủy để luyện chế loại đan dược này.

Trừ phi bọn họ có thể giống như Lục Bình năm đó, dựa vào thủy chúc tính công pháp khống chế Lam Linh hỏa luyện đan vậy, vừa tổn hao đại lượng thời gian sử dụng hỏa chức tính công pháp để khống chế linh thủy phải trải qua những tổn thất về sự nổ lò, đem loại linh thủy thuật luyện đan này lần nữa tăng lên từ từ.

Dĩ nhiên cũng không loại bỏ một ít đan sự trong lòng có những suy tính khác, cố ý chỉ trích sự hoang đường của loại đan phương này. Dù sao đây cũng là một luyện đan lưu phái mới ra đời. Tất nhiên sẽ đối với luyện đan sư sinh ra những ý định vùi dập công kích. Huống chi loại luyện đan lưu phái này khiến cho những tu sĩ tu luyện thủy chúc tính công pháp vốn là tuyệt đối vô duyên với nghề nghiệp luyện đan, đã có cơ hội trở thành đan sư. Đây chính là chuyện một ít luyện đan sư tuyệt đối không muốn thấy, lại không muốn đối mặt. Và đó chính là sự nhỏ gọn và cố chấp vốn có của luyện đan sư.

Tuy nhiên loại phương thức luyện đan mới này đối với Lục Bình mà nói phảng phất là đặc biệt chuẩn bị cho hắn vậy. Đơn giản chính là ông trời tác hợp cho.

Dùng linh thủy để luyện chế đan dược so sánh với sử dụng linh hỏa để luyện chế đan dược sẽ ít đi công hiệu, thấy được hiệu quả tức thời lại phải trải qua thời gian dài hơn để uẩn dưỡng và khôi phục. Nhưng đối với những người có thời gian bị thương dài, thân thể hư nhược thì lại có tác dụng rất là phù hợp. Bởi vì loại tu sĩ này sau thời gian dài thân thể tổn thương thường thường khó có thể chịu được lực dược lực cực mạnh trùng kích.

Quỳ Thủy tinh hoa bị Lục Bình dễ dàng thao túng hết lần này đến lần khác, đem được lực của linh thảo trong luyện đan lô trích hút ra. Sau đó chúng bị Lục Bình dùng “Để thuần thuật”, đem được lực từ ở trong linh thủy để thuần ra, ngưng luyện lại và thậm chí sử dụng một phần Quỷ Thủy tinh hoa dung luyện vào trong được lực.

Sau khi trải qua hết các quá trình trên, giai đoạn ngưng đan hoàn tất, một viên đan dược mềm mại giống như một cái bọt nước vậy, nhưng dai và có thể tùy ý biến đổi trạng thái, lại không hề bị vỡ vụn khi có lực tác động đã được Lục Bình luyện chế thành công.

Kiều Chính Ngạn đã sớm chờ đợi ở chỗ này vô cùng mừng rỡ, lập tức đem đan dược mang trở về cho con trai đang bệnh của mình.

Mấy tháng sau, người ở trong Càn Nguyên thành đua nhau lan truyền tin tức, rằng thiếu bang chủ của Ô Sơn bang bởi vì tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma mà tê liệt mấy năm nay. Hiện giờ đã khang phục một cách rất kỳ tích, thậm chí còn thuận lợi lên cấp đoán đan kỳ.

Ngay sau đó, trong Ô Sơn Bang bộc phát nội loạn. Ô Sơn bang chủ Kiều Chính Ngạn liên hiệp với một vị đoán đan kỳ đường chủ khác chỉ trích một đường chủ phản loạn, âm mưu soán đoạt chức bang chủ, ý đồ mưu hại Ô Sơn bang thiếu chủ trong quá trình lên cấp đoán đan kỳ. Vị đường chủ phản loạn này nhanh chóng bị đánh chết.

Sau khi bình định xong phản loạn, đường chủ của đường này đã bị con trai Kiều Kiệt Vĩ của Kiều Chính Ngạn đảm nhiệm.

Vào lúc này, Lục Bình đang ở trong linh thảo viên của Ô Sơn bang thả bầy ong quý báu của mình. Lúc này, toàn bộ Tử Tinh phong đã lên cấp luyện huyết trung kỳ. Phong vương thậm chí còn đạt tới luyện huyết hậu kỳ. Sau khi tạo thành đạo binh đại trận, hai trăm con Tử Tinh phong đã đủ sức ngăn cản một dung huyết trung kỳ tu sĩ. Bất quá, muốn khiến cho đám Tử Tinh phong này mở rộng bầy đàn, còn phải chờ khi phong vương đạt tới dung huyết kỳ.

Lạc Giang Thụy từ xa xa đi tới, nhìn hơn hai trăm con ong ở trong vườn linh thảo này bay tới bay lui, trên mặt thoáng hiện một nét hâm mộ. Lục Bình xoay người hỏi:

– Luyện xong rồi? Bất quá là một chút đan dược chữa thương thôi, không gấp gáp gì.

– Ô Sơn bang trong lần bình định phản loạn này làm việc rất nhanh chóng, trừ một vị đoán đan kỳ đường chủ bị vẫn lạc ra, cũng không tổn thương quá nhiều nguyên khí. Chỉ có điều, ngoài những đan dược chữa thương, người còn đáp ứng giúp bọn họ luyện chế đại lượng tu luyện đan dược. Một Ô Sơn bang nho nhỏ như thế, có đáng giá cho người đầu nhập nhiều như vậy hay không?

– Chuyện này ai có thể nói rõ được chứ? Dù sao thì linh thảo là do bọn họ cung cấp, chúng ta cũng không tôn thất gì.

Lục Bình không để ý, cười cười.

– Cái này không phải là do người xuất thủ luyện đan. Kẻ ra sức chính là lão hầu già lao động chân tay này.

Lạc Giang Thụy đối với chuyện Lục Bình bắt lão làm lao động tay chân có vẻ rất là bất mãn.

– Người hầu thi tự nhiên phải có giác ngộ của chuyện làm người hầu chứ?

Lục Bình cười đểu đáp.