Chương 1062: Húy mạc như thâm

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình cáo từ Sở Hải Khiếu, mới vừa rời đi chốc lát, toàn bộ Thành Linh đảo hộ đảo đại trận đột nhiên nổ lên một tiếng thật lớn. Tiếng nổ đinh tại nhức óc, toàn bộ trận pháp hộ tráo ánh sáng đại phóng, xa xa nhìn qua hồn nhiên một thể, giống như một cái lồng lưu ly thủy tinh trùm trên mặt biển vậy.

Lục Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa vào của lối đi đã khép lại, toàn bộ hộ đảo đại trận dung hội quán thông, không một chút sơ hở nữa.

Chính vào lúc này, xa xa tiếng huýt gió của Thiên ma truyền tới lần nữa, lần này cũng không cử động dùng uy lực phệ hồn thần thông mạnh mẽ nữa. Khi Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy phệ hồn hắc vụ tràn ngập nửa bầu trời dân dần thu liễm, rồi sau đó đi về phía chân trời xa. Mà ma la đại quân bên ngoài đảo cũng dần dần bắt đầu rút lui theo sau đó, ma la đại quân lại dự tính lui!

Ầm! Ầm! Ầm!…

Tiếng nổ liên tiếp không ngừng đưa tới linh khí gió lốc làm Lục Bình sợ hết hồn, đấu pháp trình độ như thế này đã không thấp hơn giữa pháp tướng trung kỳ tu sĩ đại chiến cùng Ngọc Tu La.

Lục Bình xoay người nhìn lại, lập tức thấy liên tiếp có bốn năm đầu huyết ma la trong ma la đại quân công vào Thành Linh đảo lúc trước đột nhiên tự bạo, đưa tới linh khí phong triều cực lớn liên tiếp kéo vào trong đó tám chín vị pháp tướng tu sĩ đối chiến cùng bốn phía. Dư âm tản đi, tám chín vị pháp tướng tu sĩ chỉ sống sót năm người, trong đó còn có hai người trọng thương sắp chết, hai người khác một người gãy một cái chân, một người gãy một cánh tay, người cuối cùng nhìn qua đầy đủ, nhưng miệng cũng đang hộc máu.

Đồng thời dư âm tự bạo còn tạo thành nhóm lớn ma la cùng với nhân yêu hai tộc đoán đan kỳ tu sĩ phạm vi mấy trăm trượng trong diện tích bốn phía vẫn lạc.

Chính vào lúc này, Nguyễn Xung lão tổ không biết từ đầu vọt ra với một bộ dáng thảm hại quần áo rách tơi tả, cao giọng gào lên trên bầu trời của Thành Linh đảo:

– Ma la đại quân lui, ma la trên Thành Linh đảo đã bị bỏ qua, cẩn thận bọn nó tự bạo!

Một tiếng hô này của Nguyễn Xung lão tổ hiển nhiên là vận dụng một loại thần thông nhà mình. Thành Linh đảo diện tích hai trăm dặm, chính là một tòa trung hình đảo tự địa địa đạo đạo, không ngờ lại là một tiếng rống to của Nguyễn Xung lão tổ, truyền đến rất rõ ràng trong tai của nhân yêu hai tộc tu sĩ đang đối chiến.

Hơn nữa, trong quá trình Nguyên Xung lão tổ thét lên, toàn bộ trên đảo vẫn thuộc về trong tiếng nổ của các loại pháp thuật, pháp bảo tỷ thí, thậm chí còn kèm theo gấp giọng cùng mấy tiếng tự bạo không kém tiếng vang lúc trước chút nào. Nhưng những thứ này đều không thể đè xuống tiếng hô của Nguyên Xung lão tổ.

Lối đi bị phong bế lần nữa, ma la đại quân bên ngoài đảo rút lui đi, còn để lại ma la trên Thành Linh đảo nhất thời lâm vào tuyệt cảnh, vì vậy ma la tự bạo càng ngày càng nhiều.

Ngay từ đầu dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, nhân yêu hai tộc tu sĩ chết thảm trọng. Liên tiếp trong sáu bảy đạo cấp bậc huyết ma la tự bạo, nhân yêu hai tộc trực tiếp bỏ mình năm vị pháp tướng tu sĩ, trong đó thậm chí còn có một vị pháp tướng trung kỳ lão tổ, còn lại cũng có sáu bảy người bị trọng thương.

Trừ cái đó ra còn có rất nhiều đại tiểu ma la tự bạo, cũng đưa tới không ít nhân yêu hai tộc đoán đan kỳ tu sĩ vẫn lạc, chết càng thêm thảm trọng.

Nguyên Xung lão tổ nhắc nhở đã kịp thời, đối mặt sinh tử uy hiếp, nhân yêu hai tộc tu sĩ hiển nhiên rất cảnh giác. Mặc dù như thế, kế tiếp trong một loạt ma la tự bạo, vẫn mang đến tổn thất cực kỳ thảm trọng cho nhân yêu hai tộc.

Lúc này Lục Bình đã bất chấp trở về Cư Linh sơn, mà là cùng Thiên Khang lão tổ một đường vội vả tránh ra những thứ tồn tại huyết ma la trở lên đã lâm vào điên cuồng, chạy tới chỗ T”am tài ngũ hành đạo binh đại trận” do Chân Linh phái hơn hai mươi vị đoán đan kỳ tu sĩ ngưng tụ mà thành.

Huyền Hư chân nhân dù sao cũng là tu sĩ đời thứ hai kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Dưới sự chỉ huy của ông ta, Chân Linh phái đạo binh đại trận ổn trát ổn đả, cũng không tham công cấp tiến, từ khi chạy tới Thành Linh đảo đến bây giờ cuối cùng thương vong không lớn. Chỉ là bởi vì một lần bị một con Huyết Tu La để mắt tới mà tổn thất một tên đoán đan sơ kỳ tu sĩ, đồng thời còn có hai tên đoán đan trung kỳ tu sĩ trọng thương.

Ngay một khắc lối đi của trận pháp hoàn toàn phong bế, Huyền Hư chân nhân hiển nhiên biết rõ điều này có ý nghĩa rằng trận chiến này nhân yêu hai tộc chiến thắng đã trên bản thượng định định, trong lúc nhất thời khó tránh khỏi có một tia sơ sót.

Không chỉ Huyền Hư chân nhân như vậy, chính là Chân Linh phái hơn hai mươi vị đoán đan kỳ tu sĩ sau thời gian đầu óc căng thẳng như dây đàn vậy, trong một tích tắc này cũng đều lựa chọn thư giãn.

Hai con Đại Tu La trong nháy mắt xông vào tự bạo trong đạo binh đại trận!

Mặc dù Huyền Hư chân nhân nhìn thấy hai con Đại Tu La giống như tự sát xông vào trong đạo binh đại trận như vậy liền ý thức được không tốt, vội vàng bắt đầu toàn lực vận chuyển đại trận phòng ngự.

Nhưng tự bạo tới đột nhiên như thế, vẫn có ba tên đoán đan sơ trung kỳ tu sĩ vẫn lạc tại chỗ, còn có sáu bảy người bị thương. Trong đó ba người thương thế nghiêm trọng trên căn bản đã đoạn tuyệt ngày sau tu vi có thể tiến một bước, một người trong đó còn là đoán đan hậu kỳ tu vi.

Sau khi thanh âm của Nguyễn Xung lão tổ truyền tới, Huyền Hư chân nhân bất chấp tự trách, vội vàng vận chuyển đạo binh đại trận tức thời phòng ngự, quả thật lại có mấy đầu đại ma la lục tục chạy tới đồng quy vu tận, lại đều bị Huyền Hư chân nhân thành công phòng ngự. Mặc dù như thế, vẫn có năm sáu tên tu sĩ bị dư âm của ma la tự bạo gây thương tích, khiến cho hơn hai mươi tên tu sĩ của Chân Linh phải lần này tới cứu viện Thành Linh đảo bị thương vong cơ hồ đạt tới hai phần ba!

Khi Thiên Khang lão tổ cùng Lục Bình trở về, nhìn tình cảnh trước mắt, Huyền Hư chân nhân khuôn mặt xót xa hối tiếc vẻ áy náy, sắc mặt của Thiên Khang lão tổ âm trầm đáng sợ, hừ lạnh một tiếng nặng nề, mắng to:

– Ngươi cứ lo lĩnh đội cho tốt!

Khi Lục Bình nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trước tiên lập tức bắt đầu xuất thủ cứu trị bản phái tu sĩ bị thương, các loại linh đan trong tay bày ra hết toàn bộ.

Huyền Hư chân nhân vẻ hối tiếc nhiều hơn. Lục Bình nhìn lại một bên thấy rõ, Thiên Khang lão tổ trong lòng tuy giận, nhưng hơn phân nửa tức giận thật ra thì cũng không rơi vào trên người của Huyền Hư chân nhân. Dù sao ma la tự bạo ngay cả pháp tướng tu sĩ đều bỏ mình hơn mười người, mấy chục người bị trọng thương, Huyền Hư chân nhân cùng các phái tu sĩ tới tiếp viện so ra cũng đã đủ cẩn thận, thương vong trong các phái cũng tính là ít, Thiên Khang lão tổ chân chính đau lòng là mấy tên tu sĩ vẫn lạc mà thôi.

Lục Bình vội vàng khuyên giải nói:

– Huyền Hư sư thúc đã làm tốt lắm rồi! Dù sao người nào cũng không nghĩ ma la thời khắc tối hậu không ngờ lại sẽ chọn loại phương thức tang tâm bệnh cuồng đó. Sư thúc tổ, bây giờ cứu người quan trọng hơn, còn phải phiền toái lão nhân gia ngài lên tinh thần tới cảnh giới!

Thiên Khang lão tổ hừ lạnh một tiếng, không nói một lời đứng trước Chân Linh phái đạo binh đại trận. Huyền Hư chân nhân cảm kích gật đầu một cái với Lục Bình, nơi xa đã truyền đến tiếng quát lên của Thiên Khang lão tổ. Mấy con ma la còn không kịp đợi chạy tới phạm vi hơn trăm trượng khoảng cách Chân Linh phái đạo binh đại trận lập tức bị Khai Sơn Việt của Thiên Khang lão tổ chém thành hai nửa.

Lúc này, bên ngoài đảo các phái các bộ lạc đại tu sĩ đeo bám đấu chiến cùng A Tu La đã lục tục trở về. Những đại tu sĩ đó cũng không kịp nghĩ tới hình tượng thảm hại sau khi miễn cưỡng đấu với A Tu La nữa, đua nhau xuất thủ bắt đầu trấn áp ma la đại quận lâm vào điên cuồng trên Thành Linh đảo.

Có đại tu sĩ tham dự, hiển nhiên sẽ không sợ hãi ma la đại quân tự bạo nữa, ngoài ra đoán đan kỳ tu sĩ của các phái cùng với các bộ lạc đua nhau bắt đầu thu hẹp, thương vong của nhân yêu hai tộc tu sĩ lập tức bắt đầu giảm bớt.

Ba ngày sau, càng ngày càng nhiều tin tức bắt đầu tổng hợp lại, Thiên Khang lão tổ sai người đem tin tức truyền cho Lục Bình một phần.

Trận chiến này ma la đại quân cố nhiên sát vũ mà về, nhân yêu hai tộc cũng tổn thất thảm trọng. Theo thống kê đại khái, cận pháp tướng tu sĩ liền bỏ mình hai mươi người trở lên, trong đó pháp tướng trung kỳ tu sĩ không dưới bốn người, trong đó có một nửa thương vong là sau khi cuối cùng Lục Bình cùng mọi người thành công phong tỏa lối đi của lỗ hổng, ma la đại quân tự bạo tạo thành. Về phần đoán đan kỳ nhân yêu hai tộc tu sĩ bị thương vong, điều này đơn giản sẽ có thể dùng đếm không hết để hình dung.

Thậm chí trận chiến này, mấy tên đại tu sĩ đều bỏ ra giá cao vì trọng thương. Ba vị pháp tướng lão tổ bao gồm có Nguyên Xung lão tổ trong đó nghe nói trận chiến này trực tiếp đánh rớt, bọn họ có khả năng tiến hơn một bước, mặc dù loại khả năng này tính ra vốn là vị hồ kỳ vị.

Còn có vị đại tu sĩ ra đời ở Bích Hải linh xà nhất tộc cùng với Côn ngữ tộc, họ bị tổn hết bản nguyên, nghe nói coi như thương thể khỏi hắn, tu vi sợ rằng có thể giữ vững ở pháp tướng trung kỳ cũng đã cám ơn trời đất rồi.

Thương vong như thế này khiến cho Lục Bình khiếp sợ không có lời để nói. Mặc dù lần này, Thành Linh đảo được khai mở lỗ hổng, nhưng trên thực tế nhân yêu hai tộc tu sĩ vẫn chiếm cứ địa lợi, mặc dù như thế còn bỏ ra thương vong to lớn như vậy. Nếu trận chiến này thật sự là buông ra chính diện tỷ thí cùng ma la đại quân, sợ rằng nhân yêu hai tộc đã sớm đại bại thua thiệt thua.

Nhưng mà so sánh cùng những thứ đó, Lục Bình để ý hơn chính là sự giải thích của Huyễn Linh điện đối với việc hộ đảo đại trận lần này tại sao đột nhiên bị suy yếu, Thành Linh đảo hộ đảo đại trận bị đánh thông lỗ hổng.

Thông qua Không Ngộ di tàng, Lục Bình đã biết được căn cơ của Huyễn Linh ngũ đảo hộ đảo đại trận chính là một cái cự hình cùng với bốn cái đại hình linh thạch quang mạch dưới đất của năm đảo.

Năm cái linh thạch quáng mạch đó mỗi một lần khai thác đều phải trải qua nghiên cứu cùng với khống chế nghiêm khắc. Từ trước đến giờ cấm chế các phái tùy ý khai thác, hơn nữa mỗi khi khai thác đến đầy đủ phần ngạch sẽ phong ấn hầm mỏ lần nữa.

Lần này Thành Linh đảo hộ đảo đại trận bị suy yếu thậm chí còn bị Độc Tu La đột nhiên xuất hiện đánh xuyên, nguyên nhân căn bản cũng bởi vì Trương Hi Di thông qua Không Minh chi tinh tiến vào trong Nguyên Linh đảo linh thạch quáng mạch cổ động đạo sắc linh thạch. Sau đó Đại Bảo lại ở trong đó tìm kiếm cực phẩm linh thạch, cuối cùng dẫn phát hộ đảo đại trận rung chuyển.

Lúc này mấy nhà đại môn phái đại tu sĩ của Huyễn Linh điện hiển nhiên đã phát giác chuyện Nguyên Linh đảo linh thạch quáng mạch bị trộm. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Huyễn Linh điện đối với lần này chỉ nói là sự vận chuyển của đại trận xuất hiện vấn đề, về phần là vấn đề gì quả thật húy mạc như thâm.

Trên đảo mấy nhà Bắc Hải môn phái hiển nhiên cũng là đối tượng được chú ý của Chân Linh phái. Lục Bình đầu tiên liền tìm kiếm tin tức liên quan tới Thương Hải tông cùng với Trương Hi Di, lại phát hiện Đông Vân lão tổ báo lên cho tin tức liên quan tới Trương Hi Di đánh một trận trong Thành Linh đảo vẫn lạc cùng Huyết Tu La tự bạo.

Lục Bình thần sắc ngẩn ra, lúc nhìn kỹ xuống chút nữa, lại phát hiện người chứng kiến lại là Vũ Văn Phi Tường cùng với vị Văn tiên sinh thủy chung chưa từng lộ diện trong trận chiến Độc Tu La. Mà thời gian chính là lúc đám người Lục Bình mỗi người rời đi sau khi lối đi hoàn toàn bị phong ấn.

Vũ Văn thế gia không ngờ lại giúp Thương Hải tông giấu giếm chân tướng Trương Hi Di vẫn lạc, lúc nào Thương Hải tông lại cùng Trung Thổ đệ nhất thế gia đi gần như vậy rồi?

Lục Bình vuốt càm, nếu không phải Trương Hi Di là chết bởi trong tay hắn, cho dù ai cũng không tin tưởng đường đường Trung Thổ đệ nhất thế gia đích truyền con em không ngờ lại sẽ nói láo, nhưng Vũ Văn thế gia làm như vậy, đó là vì sao?

Bất kể nói thế nào, cái chết của Trương Hi Di đối với Chân Linh phái mà nói là một chuyện vui, rất khiến cho Chân Linh phái trên dưới ra hết nhất khẩu ác khí. Trừ cái đó ra, Huyền Linh phải nghe nói chỉ là chết mấy tên đoán đan kỳ tu sĩ, tổn thất ngược lại không phải là rất lớn. Hải Diễm môn cùng Thủy Yên các hại vị pháp tướng tu sĩ lại là bị thương không nhẹ. Sau cuộc chiến Thành Linh đảo kết thúc hai người lập tức một mực bế quan khôi phục.

Thần sắc của Lục Bình chợt động, vẫy tay khai mở một cánh cửa, Đại Bảo đã từ bên trong hăng hái vọt ra bừng bừng, vừa thấy Lục Bình liền hô lớn:

– Lão đại, lần này chúng ta phát tài rồi, thật sự phát tài nha! Lục Bình trợn mắt nhìn hắn một cái, nói:

– Nhỏ giọng một chút, ngươi muốn cho tất cả mọi người đều biết a!

Đại Bảo rất quỷ tinh, hiển nhiên biết rõ đạo sắc linh thạch quáng mạch, hơn nữa linh thạch quáng mạch còn đề phòng sâm nghiêm như vậy là ý vị như thế nào, vì vậy thấp giọng nói:

– Lão đại, linh thạch phần ngạch của Thương Hải tông lần này tuy nói kém hai cấp so với Chân Linh phái, nhưng cũng chỉ là ít đi không tới hai trăm khối cực phẩm linh thạch. Nhưng Trương Hi Di đó thật dám hạ thủ a, một hơi gom hết số linh thạch tương đương luôn với phần ngạch mà Chân Linh phái có thể lĩnh. Tất cả cộng lại, chỉ tính cực phẩm linh thạch tới tay đã nhiều hơn một ngàn khối, đó là chưa kể tới những thượng phẩm linh thạch khác.

Cho dù Lục Bình đến bây giờ đã trải qua quá nhiều sóng gió, vào lúc này cũng khuôn mặt khó có thể tin, kinh hô:

-Bao nhiêu? Một ngàn khối cực phẩm linh thạch sao? Đại Bảo đắc ý gật đầu đáp:

– Còn nhiều hơn mấy chục khối đây, hơn nữa Thiên Khang lão tổ để phân ngạch của môn phái cho ngài bảo tồn, lần này đề thắng…

– Không không không không!

Lục Bình khoát tay nói:

– Một phần của môn phái không thể động, chỉ nói một phần do Thương Hải tông cùng với Trương Hi Di đạo sắc, những thứ đó mới là đồ của chúng ta. Nhưng mà đây cũng quá nhiều nha, đây chính là tương đương với phần ngạch mấy năm của hai nhà môn phái, lần này cũng đến tay của một người,…

Mặt mũi của Lục Bình hồng quang, điều này đúng thật là phát tài bay tới, chính là nhân vật giống như Lục Bình như vậy trước mặt tu luyện tư nguyên một lượng lớn này cũng khó mà tự câm.

Nhiên Linh trận. Bạo Linh trận, Phí Linh trận,…

Trong lúc nhất thời trong đầu của Lục Bình thoáng qua mấy phương thức tu luyện đặc biệt lấy một lượng lớn cao cấp linh thạch tiêu hao làm giá cao. Bây giờ có nhiều cực phẩm linh thạch như vậy, Lục Bình hoàn toàn có thể dựa vào những thứ đồ này đem tu vi tự thân một đường đắp cao!

Đại Bảo càng thêm nhảy lên vọt xuống giựt dây, nói:

– Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi nghe nói bản phái một vị pháp tướng sơ kỳ lão tổ một năm cực phẩm linh thạch bổ thiếp mới năm khối. Lão đại ngài lần này được ngạch ngoại tương đương với hai trăm năm bổ thiếp, nếu là không dùng để cải thiện một hoàn cảnh tu luyện nhà mình, vậy cũng quá có lỗi với mình rồi.

Mặt của Lục Bình tươi cười, gật đầu nói:

– Phải nên như vậy!