Chương 1057: Các hiển thần thông

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

-Ta cùng với Lục Thiên Bình đối phó một con trong đó!

Sở Hải Khiếu đột nhiên lên tiếng, chẳng những Lục Bình, ngay cả mấy người khác cũng lộ ra vẻ kinh ngạc dị thường.

Sở Hải Khiếu từ trước đến giờ cao ngạo, ít có tình huống cùng người liên thủ đối địch, lần này không ngờ lại chủ động muốn cùng Lục Bình liên thủ, nếu là truyền đi, tuyệt đối con ngươi có thể vẫn lạc đầy đất.

Tần Thế Quân sửng sờ một chút, ngay sau đó cười khổ nói:

– Sở huynh, cũng không phải là tại hạ lắm mồm, mà là chuyện này không phải chuyện đùa. Chính là lần này Thành Linh đảo có thể thoát khỏi ma la đại quân kiềm chế hay không, mấu chốt là khôi phục lỗ hổng. Bọn ta phái ra hai vị đạo hữu kiềm chế hai đầu trong đó trước, rồi sau đó bốn người liên thủ tập trung toàn lực chém chết một con, như vậy mới là chế thắng chi đạo!

Sở Hải Khiếu thấy Lục Bình không phản đối, lập tức đứng chung một chỗ với hắn, làm như không nghe Tần Thế Quân nói.

Tần Thế Quân cười khổ một tiếng, xoay người nhìn Lục Bình. Lục Bình làm một động tác thương mà không giúp được gì. Tần Thế Quân cũng không lên tiếng nữa, mặt khác dự tính tổ chức bốn người còn dư lại. Lục Bình cùng Sở Hải Khiếu nếu muốn liên thủ đối phó một con trong đó, như vậy còn dư lại bốn người chỉ cần có một người cuốn lấy một con Ngọc Độc Tu La trong đó, ba người còn lại liên thủ vẫn có thể vậy giết một con Ngọc Độc Tu La.

Không ngờ lúc này Vũ Văn Phi Tường cũng đột nhiên cười hỏi:

– Đã như vậy, Tần huynh, ta và ngươi hai người liên thủ đối phó một con, được không?

Tần Thế Quân sững sờ một chút, không đợi hắn phản ứng kịp, một bên Diễm Linh Cữu đã cười quái dị nói:

– Tốt lắm tốt lắm, như vậy cũng công bình, Khổng đại ngữ, người cảm thấy như thế nào?

Khổng Thiên Quân như cũ là gương mặt cười hiền hậu, đáp:

– Đoàn người nói như thế nào vậy thì như thế đấy đi!

Tần Thế Quân chỉ có tiếp tục cười khổ, hướng Vũ Văn Phi Tường bất đắc dĩ nói:

– Đã như vậy, Tần mỗ cũng chỉ được tùy ba trục lưu, nói không chừng phải tranh cùng chư vị một cái rồi. Vũ Văn huynh, còn phải mong huynh hết sức tương trợ hơn!

Vũ Văn Phi Trường cũng cười đáp:

– Đâu có đâu có, với nhau cả mà!

Chính mặt đối chiến chém chết một con Độc Tu La cấp bậc Ngọc Tu La, Lục Bình tự nghĩ mình cho dù là thủ đoạn ra hết chỉ sợ cũng không làm được, chỉ cần nhìn một chút lúc trước đối chiến cùng ba đầu Ngọc Tu La sẽ có thể đại khái đoán được kết quả. Tần Thế Quân, Khổng Thiên Quân, Vũ Văn Phi Tường ba người hai tay cũng bất quá chính là phế một con Ngọc Tu La mà thôi, cuối cùng vẫn để cho nó trốn rội.

Mặc dù ba người hiển nhiên cũng còn có hậu thủ không thi triển, nhưng đồng thời Ngọc Độc Tu La cũng phải mạnh hơn một bậc so với Ngọc Tu La bình thường, huống chi còn có tất cả thủ đoạn quỷ dị, làm người ta khó lòng phòng bị.

Tuy nhiên nói đi thì nói lại, lấy thực lực của sáu người bọn họ, chênh lệch có lẽ chính là cách nhau một chút xíu. Nếu thật đúng là họ muốn tranh trước sau trong đối chiến cùng Độc Tu La, cũng chỉ có thể khiêu chiến cụ có mục tiêu nguy hiểm cực cao, mới có thể đem thủ đoạn của mỗi người thi triển lâm ly tân trí, nếu không lần này tỷ thí cũng chỉ có thể là một cuộc qua sân mà thôi.

Sáu người đạt thành nhất trí, Sở Hải Khiếu rời đi trước. Lục Bình bất đắc dĩ chỉ đành phải đuổi theo. Sau khi hai người đi ra mười mấy trượng, Lục Bình đúng là vẫn không nhịn được hỏi:

– Vì sao Sở huynh muốn liên thủ cùng Lục mỗ?

Sở Hải Khiếu nghi ngờ nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại:

– Ngươi không biết sao?

Câu này hỏi ngược lại này càng làm Lục Bình đầu óc mơ hồ, chỉ đành phải hỏi:

– Biết được cái gì?

Sở Hải Khiếu chợt nói:

– Xem ra đây cũng là trò đùa của Hải Lan tỷ rồi!

Lục Bình trong lòng cả kinh, hỏi:

– Sở Hải Lan? Nàng đã nói gì với ngươi?

Sở Hải Khiếu đáp:

– Tỷ ấy nói trên người ngươi có thứ ta cần, mà người tựa hồ cũng cần ta giúp ngươi một chuyện. Có lẽ chỉ có một mình ta trong Bích Hải linh xà đệ tử đời thứ ba có thể giúp được sự lo lắng của ngươi!

Lục Bình trong lòng đã có một ít suy đoán, tuy nhiên hắn cũng không muốn nói nhiều, mà chỉ nói:

– Trong lòng tại hạ có lẽ đã có một ít suy đoán, chẳng qua là chuyện này trước đây tại hạ ước hẹn cùng với Sở cô nương không chỉ một chuyện, vì vậy trong lúc nhất thời cũng không biết Sở huynh người nói là một chuyện nào?

Sở Hải Khiếu phủi Lục Bình một cái, tựa hồ xem thấu suy nghĩ trong lòng của hắn. Lục Bình dĩ nhiên là thần sắc không thay đổi, chỉ đợi hắn tự mình nói lên.

Sở Hải Khiếu trầm ngâm chốc lát, đáp:

– Thật ra thì Hải Lan tỷ cũng không nói cụ thể với ta là chuyện gì, chỉ nói là chúng ta có thể nói ra với nhau mỗi người cần, chuyện này nếu thành dĩ nhiên là tất cả vui mừng lớn.

Song kiếm trong tay của Lục Bình hóa thành kiếm quang liên hoàn. Đại thần thông kiếm thuật Phi Toàn Liên Hoàn Sát lấy thế tấn lôi không kịp che tại thừa dịp ngay trong lúc Bích Tiểu kiếm chính diện hấp dẫn lực chú ý của Ngọc Độc Tu La chém chết bên phía sau nó, trong miệng cũng hỏi Sở Hải Khiếu:

– Ha, như vậy Sở huynh cần tại hạ làm gì?

Bích Tiểu kiếm trong tay của Sở Hải Khiếu bị Độc Tu La chặn, lại nghe một tiếng vang thật lớn sau lưng Độc Tu La. Một đoàn sắc vụ bay lên hóa thành một mặt vụ thuận.

Lục Bình vội vàng tản đi đại thần thông, triệu hồi song kiếm, trong miệng mắng to một tiếng, nói:

– Mẹ kiếp, xui xẻo!

Trên mặt lạnh lẽo của Sở Hải Khiếu không khỏi sinh ra một nụ cười, lại thấy một thanh phi kiếm màu u lam đột nhiên từ trong hư không đâm ra cái trán của Ngọc Tu La.

Đinh!

Bạn sinh linh bảo trong tay đầu Độc Tu La này chính là một cái roi mềm, mà đầu roi cũng tra khảm xong một khối đồ tựa như vàng không phải vàng, tựa ngọc mà cũng không phải ngọc.

Roi mềm trong tay Độc Tu La vốn đang đánh nhau chết sống cùng Bích Tiểu kiếm, đột nhiên đầu roi xuất hiện trước cái trán của mình, chặn lại một kích quỷ dị của Thủy U kiếm.

Thủy U kiếm một kích trở lại, Sở Hải Khiếu khen:

– Vô Hình Kiếm Quyết, quả thật không giống vật thường, đáng tiếc thanh Vô Hình kiếm này cũng kém một bậc!

Lục Bình đưa tay tháo xuống một đạo quỳ thủy thần thông nổ đi về phía Độc Tu La, tiếp tục phối hợp Sở Hải Khiếu chính diện cường công, miệng nói:

– Sở huynh phải cẩn thận, Tu La muốn phản kích!

Lục Bình vừa dứt lời, một đoàn sắc vụ cũng đột nhiên xuất hiện trước mặt Sở Hải Khiếu, thiếu chút nữa phún đến trên mặt của hắn.

Sở Hải Khiếu lấy làm kinh hãi, lấy thủ đoạn thiên phú thần thông của hắn nguyên vốn cũng không sợ độc vụ kia mục nát độc hóa. Nhưng hắn thấy sắc vụ đó cũng giống với một đoàn sắc vụ lúc trước sau khi Độc Tu La xuất hiện một tiếng vang thật lớn dùng để ngăn cản Tế Thủy Trường Lưu kiếm của Lục Bình, làm gì còn có thể chống cự được chứ, Độc Tu La dù sao cũng chỉ có những thủ đoạn chặt chém thức ăn mà thôi!

Sở Hải Khiếu vừa lui về phía sau, trực tiếp thị triển không gian thần thông, một đường lui về phía sau hơn mười trượng, trốn ra khỏi một đoàn sương mù màu sắc rực rỡ, đồng thời cũng hoàn toàn trốn ra khỏi phạm vi công kích của Độc Tu La.

Ngọc Tu La nhất thời xoay người đem roi mềm cầm trong tay rơi đi trên người Lục Bình. Lục Bình cả kinh, phi kiếm liên tiếp ngăn cách trên roi mềm, nhưng roi mềm hư không chịu lực, hiệu quả Lục Bình đón đồ cũng không lớn, vẫn đập tới trên người của hắn.

Lúc này thanh âm của Sở Hải Khiếu vừa khéo truyền đến trong tại Lục Bình, nói:

– Lục huynh, Sở mỗ bất thiện lời nói liền nói thẳng. Tại hạ sắp mượn cơ hội lần đầu tiên lôi kiếp ngưng luyện một loại bản mệnh vô thượng thần thông. Nhưng vô thượng thần thông này muốn ngưng luyện thành công, cũng cần hạng nhất món đồ, mà món đồ đó Hải Lan tỷ đã từng nói Lục huynh có thể có, mặc dù không có cùng xem ra biết đầu mối của vật này.

Hơi nước bốn phía hội tụ quanh người Lục Bình, từng cái thủy đái ngưng tụ mà thành sau lưng của hắn, dưới Lục Bình Ngự sử quấn quanh đi trên roi mềm rút ra. Sau khi nó bị băng tán vẫn trước nối theo sau xông lên trên, cuối cùng hóa giải toàn bộ hình lực trên roi mềm này.

Bích Tiêu kiếm của Sở Hải Khiếu rốt cục bay tới chém, 2 ia sẻ áp lực với Lục Bình rồi sau đó mới nói:

– Hải Lan tỷ từng nói qua Lục huynh hộ thân cương khí ngưng luyện chính là Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương. Mà vật tại hạ cần chính là Vạn Độc Tương cần để ngưng luyện Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương!

Lục Bình vừa nghe quả nhiên chính là vật này, nhưng mà trên mặt hắn cũng không chút hiển lộ sắc mặt vui mừng, ngược lại mang theo một nụ cười khổ nói:

– Nếu thật đúng là có thể lấy vật này đổi được sự trợ giúp của Sở huynh, Lục mỗ dĩ nhiên là cầu cũng không được. Chẳng qua là chuyện này làm không dễ, cho dù là Sở huynh sợ rằng cũng cực kỳ khó khăn mới làm được. Hãy đợi sau khi xong chuyện chỗ này, Lục mô sẽ nói tỉ mỉ với Sở huynh cũng không muộn!

– Hả? Còn có chuyện này nữa sao?

Sắc mặt của Sở Hải Khiếu lộ ra một tia vẻ tự tin, hiển nhiên không cho là chuyện Lục Bình cần có thể làm khó được hắn, nhưng hắn cũng không cưỡng cầu, mà chỉ đáp:

– Cũng được, vậy lập tức thu thập đầu súc sinh này trước rồi tính sau!

Dứt lời, Bích Tiêu kiếm một đạo kiếm quang màu bích bắn thắng tới. Một đoàn quang đoàn mượt mà ngưng tụ thành giữa không trung, phảng phất một vòng trăng tròn xuất hiện ở giữa không trung, chính là vô thượng thần thông kiếm thuật “Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt” danh vang rền thiên hạ của Bích Hải linh xà nhất tộc.

Độc Tu La tựa hồ cũng phát hiện giữa không trung đột ngột xuất hiện một đoàn ánh trăng tựa hồ ẩn chứa nguy hiểm cực lớn. Bạn sinh linh bảo bồng trồi lên mấy cái viên hoàn giữa không trung giống vậy, mỗi một đạo không gian trung ương của viên hoàn đều bị kịch độc mục nát ra.

Ánh trăng rũ xuống, phần lớn bị môn hộ đen nhánh xé ra thôn phệ, chỉ để lại một số ít ánh trăng bắn tới trên người Độc Tu La, rồi lại bị vô số bóng roi che giấu.

Tin đồn vô thượng kiếm thuật thần thông ”Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt kiếm quyết”, được xưng là chỗ mà ánh trăng theo, kiếm quang không chỗ nào không có. Độc Tu La đó tuy không biết lại lịch của bộ kiếm thuật này, nhưng cũng có thể nhận ra được nguy hiểm, vũ động thẳng một đoàn roi mềm nước tát không lọt, giống như ở đỉnh đầu ngưng tụ thành một đoàn tiên vân.

Một đoàn tiên vên chẳng những cản trở ánh trăng, đồng thời cũng chắn ra song phi kiếm của Lục Bình, cùng lúc đó, một đoàn đoàn học vụ rỉ ra từ trong tiên vân. Học vụ không ngừng biến đổi, cuối cùng tạo thành một con quái thú chạy đi về phía ánh trăng giữa không trung, miệng khổng lồ tạo ra nuốt đi trăng tròn.

Mắt thấy Sở Hải Khiếu vô thượng thần thông sẽ bị Độc Tu La phá vỡ, lại thấy Lục Bình một song phi kiếm đột nhiên hợp bích. Lôi quang lóe lên trên mũi kiếm, ha mà hóa thành một con kiếm giao chín trượng đánh tới tiên vân.

Trong tiếng nổ tích ba lạp, kiếm giao bị tiên vẫn rút ra thất linh bát lạc, nhưng cũng bị kiếm giao thành công bái khai một đạo khẽ hở thật lớn.

Một đạo linh quang chợt lóe tới trong khe hở, trước khi không, Lục Tiểu Bình xuất hiện trước người của Độc Tu La, quát to giòn giã một tiếng:

– Giết!

Thương Liễu kiếm năm tấc sau lưng ứng tiếng ra khỏi vỏ, một đâm một chém vớt, một con người của Độc Tu La đã bị móc ra.

Độc Tu La gào thét một tiếng, một cái bóng roi tách ra rút tới trên người Lục Tiểu Bình, mà mũi của Thương Liễu kiếm lấy ra con người của Độc Tu La cũng phát ra tiếng vang ”xì xì”. Con ngươi biến thành một than độc thủy muốn làm mục nát bản thể của Thương Liễu kiếm.

Một con nguyên khí giơ tay đột nhiên xuất hiện sau lưng Lục Tiểu Bình, ngay trong lúc không tha cứu Lục Tiểu Bình ra từ dưới bóng roi. Đồng thời một cổ linh dịch ẩn chứa sinh cơ vô hạn bị Lục Bình bắn đến trên Thương Liễu kiếm nổ lên một đoàn tế vụ đen trắng gặp nhau, độc uế trên thân của Thương Liễu kiếm nhất thời bị rửa sạch không còn.

Lục Tiểu Bình đánh bất ngờ không ngừng chọc mù một con mắt của Độc Tu La, hơn nữa còn nhiều loạn hết độc vụ tiên vân của Độc Tu La. Sở Hải Khiếu thét dài một tiếng, ánh trăng kiểu kiểu đột nhiên bạo tán, vô số Bích Tiểu kiếm khí giống như thực chất từ trên trời giáng xuống. Mỗi một đạo cũng như định đâm trên rắn độc bảy tác giải tán một đạo bóng roi.

– Thân ngoại hóa thân, Lục huynh thủ đoạn thật tuyệt!

Chính là cường ngạo như Sở Hải Khiếu, lúc nhìn thấy Lục Tiểu Bình, trong ánh mắt cũng không khỏi thoáng qua một tia vẻ ngạc nhiên.

Lục Bình cười nhạt đáp:

– Sở huynh quá khen rồi! Sở huynh vô thượng kiếm thuật thần thông ” Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt” cũng làm tại hạ thán vị quan chỉ!

Lục Bình cùng Sở Hải Khiếu liên thủ nhất cử khắc chế bạn sinh linh bảo của Độc Tu La, hơn nữa còn làm nó bỏ ra giá cao một con ngươi. Nhưng Độc Tu La lại không sợ chút nào, ngược lại lộ vẻ điên cuồng hơn.

Trong lúc Sở Hải Khiếu át chế tiên vân, tiến hơn một bước chuẩn bị thi triển thần thông muốn làm bị thương nặng đầu Tu La này, liền thấy Độc Tu La đưa tay lau một cái trong hốc mắt ở con mắt bị mất đi của mình, từ đầu đưa ra chất lỏng đen ngòm như mực nhất thời dính đầy tay của Độc Tu La.

Chỗ sâu bàn tay của Độc Tu La đẩy Sở Hải Khiếu nhào tới, lúc nhìn lại bàn tay, phía trên làm gì còn có một ti độc dịch đen ngòm nữa!

Sở Hải Khiếu mặt liền biến sắc, thân thể nhào ra lấy tốc độ lui về phía sau nhanh hơn, đồng thời Bích Tiểu kiếm trong tay thoát tay ra, đâm nhanh trên người của Độc Tu La. Mà trên mặt của hắn cũng đột nhiên xuất hiện từng đạo một văn lộ màu đen quỷ dị, lúc sáng lúc diệt, hiển nhiên hắn đang cực lực ngăn trở loại độc thuật ăn mòn quỷ dị này xuất hiện ở trên người của hắn.

Có thể làm cho Bích Hải linh xà đều trúng độc, bản thân cũng đã có thể nói rõ độc tính dữ dằn!

Lục Bình thấy vậy vội vàng Ngự sử song phi kiếm trước sau giáp công, đồng thời hai tay thi triển mấy đạo pháp quyết, một mảnh sóng lớn hiển nhiên sinh thành, đánh tới sau lưng Độc Tu La. Một đôi phi kiếm hóa thành một đôi kiếm giao, như ẩn như hiện trong sóng lớn, tùy thời đều sẽ phát ra một kích lôi đình.

Cùng lúc đó, Lục Bình một tay phá vỡ không gian một dẫn. Một đạo lưu thủy màu vàng được Lục Bình đưa tới, dung nhập vào trong sóng lớn, không ngờ lại đem cả mảng sóng lớn đều xâm nhiễm lên một tầng màu vàng.

Trong khoảnh khắc chất lỏng màu vàng được Lục Bình đưa tới từ trong không gian pháp khí, Độc Tu La cùng Sở Hải Khiếu không ngờ lại đều ngẩn ra. Trong con mắt còn sót lại của Độc Tu La lóe ra hung quang tàn bạo, nhưng dưới tầng hung quang đó lại loáng thoáng cất giấu một tia vẻ sợ hãi.

Mà Sở Hải Khiếu mặc dù như cũ đang khang tranh cùng một đạo kịch độc không khỏi xuất hiện trong cơ thể, nhưng trong lúc chất lỏng màu vàng dung nhập vào “Bích Hải Triều Sinh quyết”, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Trong đại chiến, Lục Bình cũng không chú ý thần sắc của Tu La cùng Sở Hải Khiếu, chẳng qua là đồng thời giữ vững áp lực đối với Độc Tu La. Lục Bình lại đưa tới một đạo chất lỏng màu xanh biếc sinh cơ bừng bừng, bay đi thẳng về phía chỗ Sở Hải Khiếu.

Trong lúc Lục Bình cùng Sở Hải Khiếu liên thủ đại chiến cùng Ngọc Độc Tu La, hai nơi chiến đoàn khác cũng tiến hành như hoa như đồ. Bốn vị pháp tướng tu sĩ dưới áp lực đối mặt hai đầu Ngọc Độc Tu La, cũng bắt đầu bạo lộ ra từng cái từng cái bản lãnh áp đáy rương của mình.

Khổng Thiên Quân há mồm hút một cái, nuốt sạch sẽ độc vụ nồng vị vây quanh người Độc Tu La nhưng thủy chung khiến cho hắn cùng với Diễm Linh Cữu nắm lấy không chừng, gương mặt nhất thời biến thành thảm màu xanh lá cây, mắng to:

– Diễm Linh Cữu, ngươi nhanh lên một chút, lão tử sắp không chịu nổi rồi!

Trong lời nói tùy ý trương cuồng, làm gì còn có chút vẻ hàm hậu lúc trước nữa.

– Hắc hắc, ta đã sớm nói Côn ngữ nhất tộc các ngươi một chiêu truyền thừa vô thượng thần thông này sớm muộn gì cũng phải ăn hư hết bụng!