Chương 1377: Thiên Cầm cơ duyên

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Thành lão tổ hấp tấp xông vào trong mật thất, thấy mọi người đều mang ánh mắt nhìn ông ta, ngược lại làm Thiên Thành lão tổ rất kinh ngạc, hỏi:

– Sao ở đây nhiều người vậy?

Khương Thiên Lâm cười cười, đáp:

– Thế nào, Thiên Thành sư đệ ở khu vực trung ương của Xích Vụ đảo có phát hiện gì, hay hoặc giả là từ trong tay của những môn phái tu sĩ khác giành lại vật gì tốt?

Thiên Thành lão tổ sờ sờ cái ót của mình, cười một tiếng “ha ha”, phảng phất như bị Khương Thiên Lâm nói trúng chuyện xấu gì trước kia vậy, nhưng ngay sau đó nghiêm sắc mặt, đáp:

– Lần này sợ là chuyện không dễ dàng như vậy rồi.

Thiên Thành lão tổ mở bàn tay ra, một cọng linh vũ vàng màu ba thước ở viền có màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay của ông ta, nhìn từ đằng xa, dường như có khí hòa hợp trong linh vũ lưu động. Thiên địa linh khí chung quanh linh vũ dường như cũng bị ảnh hưởng khi đi ngang qua chung quanh linh vũ, thiên địa linh khí lưu động tựa hồ đã bị vặn vẹo.

Lục Bình dùng thần niệm cảm giác, không ngờ phát hiện không gian trong vòng ba thước bốn phía linh vũ tựa hồ đều bị vặn vẹo. Cho dù thần niệm mạnh như Lục Bình, cũng thủy chung không cách nào đem thần niệm chạm đến bản thể của linh vũ.

Hiển nhiên, trong nháy mắt không chỉ Lục Bình, mấy vị pháp tướng tu sĩ khác cũng phát hiện cho bất phàm của cọng linh vũ. Giống như hai người Khương Thiên Lâm cùng với Mai Thiên Cầm, những người khác còn phát hiện bên ngoài có những thứ cảm xúc khác.

Hai người đều có thể nhìn thấy vẻ giật mình giữa hai bên, Khương Thiên Lâm mở miệng hỏi trước:

– Sư đệ có biết linh vũ này là vật ra sao không, như thế nào lấy được?

– Loan vũ a!

Thiên Thành lão tổ nói như chuyện đương nhiên:

– Tuy nhiên nhìn dáng dấp phẩm chất tựa hồ dáng vẻ rất cao. Thiên Luyện sư điệt tựa hồ cực kỳ coi trọng cọng linh vũ này. Nếu không phải thấy tiểu tử đó thấy thèm, lão phu lúc ấy cũng chưa chắc sẽ xuất thủ đánh lén cướp đoạt!

Ban đầu là Hỏa Loan nhất tộc một vị tu sĩ phát hiện trước, cũng may người này chỉ là một gã pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, lão phu khi phát hiện cong linh vũ này rất có chút ý tứ sau đó xuất thủ đoạt lại từ trong tay của y. Nhưng Hỏa Loan tộc tu sĩ ngược lại cũng rất cao, vẫn có thể kịp thời gọi đồng bạn tới. Lão phu cùng người ta gặp mặt rồi, xem ra sẽ rất nhanh sau đó biết được thân phận của lão phu tìm tới cửa. Hỏa Loan nhất tộc không phải tầm thường, tựa hồ lần này lão phu gây ra họa không nhỏ!

Khi Thiên Thành lão tổ nói chuyện, Trần Luyện đã theo sau đi vào mật thất, sau khi hành lễ với đám người Khương Thiên Lâm, lúc này mới gật đầu cười với Lục Bình coi như chào hỏi.

Khương Thiên Lâm trầm ngâm chốc lát, khi đó mới hướng Trần Luyện, hỏi:

– Thiên Luyện sư điệt, ngươi chính là một luyện khí tông sư bậc nhất của bản phái, lấy ánh mắt của người xem ra, cọng linh vũ này có chỗ gì đặc thù?

Trần Luyện chần chờ một chút, dường như cũng có chút lòng tin không đủ. Hắn hiện nay tuy nói cũng là pháp tướng tu sĩ, nhưng mới vừa tiến cấp không lâu, còn một mực đem thân phận địa vị nhà mình cùng với phương thức suy nghĩ lấy phương thức của một đoán đan tu sĩ tới cân nhắc.

Tuy nhiên mắt thấy mọi người hỏi thăm, Trần Luyện chỉ đành phải nhắm mắt nói:

– Đệ tử xem ra, cọng linh vũ này là vật có thể gặp không thể cầu, chính là linh tài ít có trong thiên địa. Ít nhất dùng để làm linh vũ cần để phỏng chế Thất Vũ Phiến vậy là đủ rồi!

Thất Vũ Phiến làm khai thiên lục đại thần khí, bắt chước chế phẩm nổi tiếng nhất tu luyện giới thuộc về bảy thanh vũ phiên trong tay Thất Phiến lão tổ. Đây là Thất Phiến lão tổ chia ra chức năng của Thất Vũ Phiến lấy bảy thanh vũ phiến chia nhau thừa kế. Như vậy tuy hoàn toàn không kịp Thất Vũ Phiến, nhưng cũng thành tựu uy danh hiển hách của Thất Phiến lão tổ ở tu luyện giới!

Bảy thanh vũ phiến của Thất Phiến lão tổ sử dụng loan chi linh vũ, mỗi một cây đều ít nhất là linh vũ của Loan huyết mạch yêu tu thành tựu đại tu sĩ. Thậm chí có không ít yêu tu Loan huyết mạch linh vũ thành tựu Thuần Dương.

Trần Luyện nếu nói cọng linh vũ có thể dùng để luyện chế phỏng chế linh bảo Thất Vũ Phiên, như vậy cọng linh vũ này chí ít cũng là vật của đại tu sĩ yêu tu còn để lại mới phải.

– Không chỉ thế!

Một câu nói của Thiên Cầm lão tổ mặc dù phản bác Trần Luyện suy đoán, cũng là tinh thần mọi người khác đều rung lên. Thiên Thành lão tổ phản ứng nhanh nhất, một tiếng “ha ha”, nói:

– Nói như vậy chí ít cũng là một cọng linh vũ cấp bậc Thuần Dương rồi. Nói như thế lão phu lần này ngược lại cũng không coi là lỗ mãng. Một cọng linh vũ như vậy thật đáng giá lão phu xuất thủ!

– Đúng vậy!

– Đúng vậy!

Thiên Cầm lão tổ không vui nói:

– Đích xác đáng giá người xuất thủ, nhưng cũng đáng giá Hỏa Loan nhất tộc xuất thủ. Hỏa Loan nhất tộc lấy Thuần Dương tu sĩ lĩnh hàm, chuẩn bị đại cử xâm lấn Xích Vụ đảo. Bọn ta hôm nay tụ trong mật thất này vốn chính là vì thương nghị chuyện này!

– Gì chứ?

Thiên Thành lão tổ hú lên quái dị, nói:

– Không phải đầu, đây cũng quá nhanh. Lão phu đánh lén Hỏa Loan tộc tu sĩ cũng bất quá chỉ là chuyện mấy canh giờ ngắn ngủi trước đó!

Lục Bình vội vàng giải thích chuyện đã xảy ra cho Thiên Thành lão tổ cùng với Trần Luyện. Chân mày của hai người cũng dần dần nhíu lại, hiển nhiên đều đã nhận thức được tính nghiêm trọng của câu chuyện.

Khương Thiên Lâm cẩn thận điều tra sự ảo diệu bên trong cọng linh vũ của Thiên Thành lão tổ cầm trong tay, cuối cùng lắc đầu một cái, hướng Thiên Thành lão tổ hỏi:

– Cọng linh vũ này xuất hiện thế nào, có người đánh mất trong đó, hay là vốn đã có sẵn trong Xích Vụ đảo?

Thiên Thành lão tổ cùng Trần Luyện đều sửng sốt, hiển nhiên cũng ý thức được khác nhau trong đó.

Thiên Thành lão tổ đối với chuyện này hiển nhiên cũng không thương tâm, mang ánh mắt nhìn về phía Trần Luyện bên cạnh, không thể nghi ngờ kết luận đáng sợ càng có tính quyền uy của vị luyện khí tông sư như hắn.

Trần Luyện suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói:

– Có khả năng mất đi rất nhỏ, càng giống như là nó vốn đã có trong Xích Vụ đảo này. Thời điểm đệ tử bắt được cộng linh vũ này có thể từ phía trên nhận ra được khí tức của nham thạch núi lửa nồng đặc, hiển nhiên cọng linh vũ này được mang ra ngoài khi núi lửa phun trào.

Thiên Vương lão tổ kích động hỏi:

– Chẳng lẽ Hỏa Loan nhất tộc thật đúng là hướng về phía linh vũ này mà tới sao? Xích Vụ đảo này ở thượng cổ trước đó là một chỗ đất sinh sống của Hỏa Loan nhất tộc sao? Trong dãy núi lửa khu vực trung ương của Xích Vụ đảo không phải là đất chôn cất của Hỏa Loan nhất tộc chứ?

Đang nói chuyện, Thiên Cầm lão tổ cũng nhận lấy cọng linh vũ đó từ trong tay của Khương Thiên Lâm. Chân nguyên trong tay dung động, khoảnh khắc xâm nhập linh vũ, một tiếng kêu to liệu lượng đột nhiên vang lên trong linh vũ. Thiên Cầm lão tổ mặt liền biến sắc, thấy một cổ chân nguyên màu đỏ thắm cuồn cuộn không ngừng vọt tới linh vũ trong tay Thiên Cầm lão tổ suy nghĩ. Lục Bình cùng mọi người rất nhanh phát hiện không ổn, tựa hồ chuyện này Thiên Cầm lão tổ đã không cách nào nắm trong tay chân nguyên trong cơ thể nữa rồi.

Lòng bàn tay của Khương Thiên Lâm dựng lên muốn cách không đánh tới, lại nghe Thiên Cầm lão tổ đột nhiên mở miệng ngăn cản nói:

– Không cần, chờ một chút xem!

Thiên Cầm lão tổ bởi vì chân nguyên trôi qua mà lộ ra sắc mặt tái nhợt, trên trán đã đầy rẫy mồ hôi hột rơi xuống, nhưng vẫn ở chỗ cũ cắn răng kiên trì đem chân nguyên trào vào trong linh vũ màu vàng tím trong tay.

Khương Thiên Lâm cũng hít một hơi khí lạnh, nói:

– Cái này chí ít cũng là một cọng linh vũ thành tựu Loan Chi Chân Linh tồn tại còn để lại, hơn nữa tám chín phần mười là một cọng bản mệnh linh vũ!

Thật ra thì phút chốc Thiên Cầm lão tổ không cách nào nắm trong tay chân nguyên tự thân, mọi người đã biết được cọng linh vũ tất nhiên không giống tầm thường, nhưng lại thật không nghĩ tới lai lịch của cọng linh vũ không ngờ sẽ lớn như vậy!

Sau khi chân nguyên của Thiên Cầm lão tổ kích sống đạo ý niệm còn sót lại trong linh vũ, Lục Bình mới cùng Long chi pháp tướng trong không gian đột nhiên lật lên cơn sóng thần trong huyền không hải. Một tiếng long ngâm vang dội tâm hạch không gian. Nếu không phải Lục Bình thần niệm trác tuyệt, mạnh mẽ áp chế tiếng long ngâm, chỉ sợ cũng muốn tranh một chuyến cao thấp cùng một tiếng kêu to phát ra từ trong linh vũ trước đó.

Vào lúc Long chi pháp tướng rống to lên, Chân Linh Chi Kiếm mới vừa theo Lục Bình thành công thoát hiểm dưới lôi kiếp dường như cũng phát giác gì đó. Tiếng kiếm ngân vang chấn động giống vậy kèm theo bay lượn trên dưới trường kiếm.

Mà so với phản ứng của Long chi pháp tướng cùng với Chân Linh Chi Kiếm kích liệt hơn chính là một mặt khăn tay một thước vuông. Trên khăn tay hòa hợp một tia ánh sáng phảng phất như nước gợn sóng. Cái hình thêu thải loan trong góc của chiếc khăn tay vào lúc tiếng kêu to vang lên đột nhiên trở nên sống động, phảng phất muốn từ trên khăn tay bay ra a ngoài vậy.

Ánh mắt của Lục Bình mang theo một tia vẻ giật mình nhìn chằm chằm trên một cọng linh vũ trong tay Thiên Cầm. Loại cảm giác này đối với Lục Bình mà nói thật sự quá mức quen thuộc. Đây là phản ứng sinh ra do cảm ứng lẫn nhau giữa khai thiên di vật.

Một cọng linh vũ này mặc dù không so được thiên tượng cực lớn chấn động thiên hạ như ban đầu Chân Linh Chi Kiếm xuất hiện, nhưng ít nhất cảm ứng của khai thiên di vật chi kiếm phải mãnh liệt nhiều so với lúc Chân Linh Chi Mạt xuất hiện dẫn động!

Một cọng linh vũ này, lại là vật còn để lại của Loan đạo nhân chân thân!

Trước đó Thiên Cầm lão tổ lấy chân nguyên thử dò xét, hiển nhiên dẫn động Loan đạo nhân ý niệm lưu lại trong linh vũ. Cọng Loan chi linh vũ lúc này rõ ràng giống như Khánh Âm Toái Thạch trong đạo đàn thế giới vậy, Loan đạo nhân ý niệm tích chứa trong đó trở thành Thiên Cầm lão tổ tế ngộ đoạt được.

Khương Thiên Lâm tu luyện đồng dạng là Loan huyết mạch, trước cũng từng lấy chân nguyên thử dò xét cọng linh vũ, không biết sao ông ta hiển nhiên bỏ lỡ cơ duyên cùng cái này.

Lục Bình tiện tay vãi ra ba viên cực phẩm linh thạch, sau đó lấy bạo linh quyết nhất nhất kích thích Linh khí nồng đặc trong nháy mắt bao lấy Thiên Cầm lão tổ. Thiên Cầm lão tổ vốn bởi vì chân nguyên tổn hao nhiêu mà càng lúc càng hư nhược tinh thần nhất thời rung lên. Chân nguyên thấu nhập duy trì trong tay cũng ổn định rất nhiều.

Hồi lâu, chân nguyên trong tay Thiên Cầm lão tổ rốt cục ngừng xông ra, Loan chi linh vũ quang mang đại thịnh. Ánh sáng đỏ đồng lưu động mặt ngoài linh vũ, phảng phất một đoàn ngọn lửa dựng dục trong đó, tùy thời cũng có thể bộc phát ra vậy.

Thiên Cầm lão tổ mặc dù chưa khôi phục như cũ từ trong chân nguyên đại hao tốn, nhưng vẫn cười “ha ha” đứng dậy, lộ ra rất không kịp chờ đợi đem linh vũ cầm trong tay đảo qua mọi người trong mật thất!

Thiên địa linh khí trong mật thất nhất thời rối loạn, không chỉ có vậy. Đám người Thiên Thành lão tổ vào phút chốc linh vũ quét qua, cơ hồ đồng thời phát hiện khí tức tự thân bắt đầu không bị khống chế tiết ra ngoài. Nếu vào lúc này thi triển thần thông pháp thuật, uy lực của họ tất bị ảnh hưởng lớn.

Đây là dưới tình huống Thiên Cầm lão tổ chưa hoàn toàn thi triển uy năng của một cọng linh vũ này. Nếu đợi đến thực lực của Thiên Cầm lão tổ phục hồi, nhận biết sâu hơn đối với một cọng linh vũ này, uy lực thi triển ra dù sao rất tăng cường.

Thiên Cầm lão tổ một kích đánh bất ngờ trước đó tuy nói uy lực cũng không lớn, nhưng trừ Khương Thiên Lâm cùng Lục Bình ra, khí tức của tất cả mọi người trong nháy mắt đều bị xúc động. Mà Khương Thiên Lâm cũng bất quá miễn cưỡng ức chế khí tức quanh thân tiết ra ngoài, còn Lục Bình từ đầu chí cuối lại không mảy may từng bị cong linh vũ ảnh hưởng.

Thiên Cầm lão tổ dường như phát hiện Lục Bình khác thường, khi ánh mắt nhìn lại hắn, lại nghe hắn cười nói:

– Cung hạ sư thúc vui mừng được khai thiên di vật!