Chương 981: Sâu không lường được

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vũ Văn Phi Tường cũng chẳng biết tại sao, cũng không trực tiếp trả lời Ngô Thế Hoàn hỏi, mà nói như lcó điều ám chỉ:

– Hôm nay thật là đúng dịp, tựa hồ lại muốn có một vị đạo hữu tại hạ thần giao đã lâu chạy đến.

Ngô Thế Hoàn lúc này cũng đột nhiên liếc liếc về ánh mắt, nói:

– Hoắc, tựa hồ phương thức tới còn rất khác biệt

Cực vi pháp tướng trung kỳ tu sĩ trong băng cung đã có phát giác, nhưng pháp tướng sơ kỳ tu sĩ tựa hồ trừ Liễu Thiên Linh ra đều gương mặt mờ mịt.

Một ngọn gió mát theo một đạo nhân ảnh đột nhiên xẹt qua giữa không trung, sau khi té xuống đất cũng thành hồ lô lăn lộn ở đất.

– Hà sư điệt.

– Hà sư đệ.

Thương Hải tông trên dưới sáu vị pháp tướng tu sĩ tuyệt đại đa số thời gian đều ngồi khô héo nhất thời rối loạn tay chân, nhất tề đứng lên. Khí thế khổng lồ giống như cuồng tiêu vậy cuốn ùa đi bốn phía.

Nhìn lại người trên đất lăn xuống, không phải là Thương Hải tông pháp tướng lão tổ Hà Hi Vân thì là người nào?

– Người nào, rốt cuộc là người nào?

– Đi ra!

– Là ta!

Một giọng nói nhất thời đem sảo tạp trong băng cung ép xuống, một đạo thân ảnh dần dần từ giữa không trung hiện ra, rồi sau đó từng bước một trước khi không đạp rơi.

– Là ngươi!

– Lục Thiên Bình!

– Ngươi không phải là đã đi Bắc Hải rồi sao?

Lục Bình không nhìn thẳng mọi người Thương Hải tông gầm thét, mà là chậm rãi xoay người lại, hướng Bạch Tích Thiện, Ngô Thế Hoàn, Mã Thế Phương, Vũ Văn Phi Tường cùng với Trương Thế Kiệt phân biệt liếc mắt nhìn, thời điểm thấy Trương Thế Kiệt còn khẽ gật đầu ra hiệu.

Khi hắn xuất hiện một khắc kia, hắn cũng đã từ trên người năm người này cảm nhận được chiến ý mênh mông, không âm mưu nghiên cứu, không môn phái chi tranh, không địa vực chi biệt, có chẳng qua là cái loại tranh phong đơn thuần đó lúc gặp phải đối thủ, cái loại nhiệt huyết cùng mong đợi khát vọng đánh một trận.

Trong nháy mắt, Lục Bình cũng cảm giác được lồng ngực của mình muốn nổ tung rồi. Long chi pháp tướng trong tâm hạch không gian quanh quẩn gầm thét, tựa hồ đang đối với một ít sự hiện hữu dám khiêu khích hắn biểu đạt sự tức giận vô biên của hắn.

Khí thế vô biên bay lên, sau lưng Mã Thế Phương có một đoàn lượng mơ hồ hai cánh màu bạc phiến động, linh khí vô biên hết sức khuếch tán đánh vào bốn phía.

Ngay tại lúc này, một tiếng hổ gầm truyền tới, một đạo ánh sáng màu xanh biếc sau lưng Bạch Tích Thiện diễn hóa ra các loại các dạng rừng rậm kỳ dị. Rừng rậm u ám không gió mà động, tựa hồ có một con sơn quan đại trùng chập phục trong đó.

Hai cánh sau lưng Mã Thế Phương nhấc lên linh khí gió lốc lúc gặp phải rừng rậm vô biên này lại bị tầng tầng suy yếu, tới cuối cùng không thể không ngưng lại.

Bạch Tích Thiện cười lạnh một tiếng, lại đột nhiên nghe được ở sau lưng truyền tới một tiếng hừ lạnh. Trương Thế Kiệt mặc dù chưa lên cấp pháp tướng kỳ, nhưng hắn hôm nay đoán đan điền phong cũng đã có thể tham dự đến trong những thứ pháp tướng tu sĩ này tranh phong.

Một trận tiếng trường kiếm chấn động từ trong cơ thể Trương Thế Kiệt truyền tới. Hắn mặc dù không cách nào giống như pháp tướng tu sĩ ở phía sau sáng lên pháp tướng khánh vẫn như vậy, nhưng sát khí vô cùng này lại giống như một thanh búa lớn lưỡi dao sắc bén, theo hai cánh của Mã Thế Phương đẩy đưa mà bắn vào trong Bạch Tích Thiện khánh vẫn rừng rậm, từng mảnh một chém tới rừng rậm diễn hóa ra kia.

Bạch Tích Thiện sắc mặt biến đổi, nhưng ngay sau đó liền thấy từng mảnh một rừng rậm bị nhìn thấy trong khánh vân màu xanh biếc lần nữa sống lại, giống như chín món ăn vậy một ba tiếp theo một ba, cuối cùng vẫn chặn lại sự liên thủ giữa Mã Thế Phương cùng Trương Thế Kiệt.

Vừa lúc đó, sau lưng Ngô Thế Hoàn cũng gió nổi mây vần giống vậy. Một đạo pháp tướng khánh vẫn màu trắng sữa phun trào ra, sau đó từ trong khánh vẫn đưa ra một cây linh khí tuyến thật dài, rót vào đến trong Bạch Tích Thiện pháp tướng khánh vân.

Bạch Tích Thiện như gặp quỷ vậy hú lên quái dị, khánh vân rừng rậm sau lưng lúc linh khí tuyến màu trắng sữa đó đưa vào nhất thời bắt đầu tiêu tán.

Chính vào lúc này, lại thấy một đạo màu tím lôi vấn nhanh chóng tràn ngập tới, nhiều đóa vân khí từ trong lôi vẫn chia rẻ ra, rồi sau đó hóa thành một con tiểu điều màu tím. Mà từng đạo một điện mang lóe lên là ở phút chốc từ trong lôi vân bắn tán loạn ra liền ngưng tụ thành từng viên châu một màu tím, rồi sau đó vây quanh đến trong hai mắt của tiểu điều màu tím, trở thành một đôi điện nhãn màu tím.

Mười mấy con tiểu điều màu tím vây quanh lôi vân một quanh quẩn, tựa hồ hành lễ trí kính một con hung vật tuyệt thế núp trong lôi vân, rồi sau đó những thứ tiểu điều này như một tổ ong tràn ngập tới sau lưng Ngô Thế Hoàn vọt tới trong khánh vân.

Khánh vân màu trắng sữa lúc này dưới sự uy hiếp của lôi vân khánh vân cũng không kịp khi dễ Bạch Tích Thiện kia, nhất thời co rúc lại dâng lên rồi sau đó từng đạo một ty tuyến màu trắng sữa từ trong khánh vân bắn ra, bắt đầu cùng tiểu điều màu tím từ bốn phía vây lượn đi lên bắt đầu vật lộn, mà khánh vân màu trắng cũng để ở lôi vân.

Trong một loáng hai đóa khánh vần gặp nhau, tựu như cùng nước lạnh tạt đến trong chảo dầu sôi vậy.

Giải đất lằn ranh của hai đóa khánh vân nhất thời nổi lên vô số tiếng nổ dồn.

Nhưng hai đóa khánh vân này một loáng chạm vào nhau, cũng giữa vô tình hay cố ý, ngược lại đánh tới chỗ phương hướng Lục Bình.

Lục Bình thần sắc ung dung. Hai cánh tay chấn động cả lên, vô số tường vân màu vàng từ phía sau lưng bay lên. Tường vân phiên phiên côn côn, tựu như cùng muốn nâng đỡ một vị cao quý tồn tại từ cổ chí kim vậy.

Tường vân màu vàng cùng khánh vân màu trắng sữa của Ngô Thế Hoàn cùng với Vũ Văn Phi Tường lôi vân khánh vần vừa chạm vào tức thu. Vũ Văn Phi Tường cùng Ngô Thế Hoàn tất cả đều thân hình chấn động cả lên, nhìn về phía Lục Bình ánh mắt nhất thời tràn đầy kinh ngạc cùng với không hiểu.

Lục Bình mặc dù bị liên thủ đánh vào, nhưng trên mặt cũng thoáng qua một đạo tử khí, ngay sau đó liền thần sắc tựa như, hướng hai người hơi ra hiệu.

Pháp tướng khánh vân so đấu bình thường là một loại thử dò xét của pháp tướng tu sĩ đối với thực lực của đối thủ. Loại thử dò xét này mặc dù cũng một loại so đấu với nhau giữa thực lực cùng với trên tinh thần, nhưng bình thường lại sẽ không đả thương cùng tự thân, vì vậy giữa pháp tướng tu sĩ rất thịnh hành.

Ngay tại lúc thời điểm khánh vân sau ba thân người trong băng cung đại điện ầm ầm chạm vào nhau, vô luận là Ngô Thế Hoàn còn Vũ Văn Phi Tường, đều cảm nhận được sự tồn tại thần bí núp trong Lục Bình Khánh vân. Loại cảm giác đó làm hai người cực kỳ không thoải mái, bởi vì loại cảm giác đó không giống như là địch thị, mà là một loại mắt nhìn xuống!

Giống như một loại tồn tại cao quý vừa khéo lại đứng ở chỗ cực cao mắt nhìn xuống chúng sanh vậy. Loại cảm giác này thậm chí làm tâm hạch không gian của hai người nguyên vốn pháp tướng kiệt ngao đều tựa hồ vào giờ khắc này lựa chọn chập phục mà không phải đối kháng.

Pháp tướng của Lục Thiên Bình rốt cuộc là vật gì?

Không chỉ là Vũ Văn Phi Tường cùng với Ngô Thế Hoàn đều đang suy đoán. Tất cả pháp tướng tu sĩ trong cả băng cung đều đang suy đoán Lục Thiên Bình thành tựu rốt cuộc là giao chi pháp tướng loại nào?

Về phần Bạch Tích Thiện cùng với Mã Thế Phương đeo bám chung một chỗ khánh vân, phút chốc ba người pháp tướng khánh vân chạm vào nhau không thể không tách ra. Mà Trương Thế Kiệt lấy sát ý tham chiến cũng xuất cục trước tiên, cả người bị đẩy ra ngoài vòng đấu năm người lẫn nhau.

Trương Thế Kiệt lòng có không cam lòng rồi lại vô cùng lúng túng đứng ở ngoài vòng đấu của năm người, đem ánh mắt càng nhiều hơn cũng nhìn về phía Lục Bình đứng ở trung ương cùng bốn người hắn hỗn chiến nhưng thủy chung lộ ra du nhận có thừa, trong lòng thầm than, mình đúng là vẫn không bằng người này!

Lúc mấy người này vừa thấy mặt liền bắt đầu xuất thủ so đấu, toàn bộ hơn mười vị pháp tướng tu sĩ trong băng cung vào giờ khắc này lựa chọn không muốn lại đều trầm mặc, đều ở đây bàng quan thực lực của mấy người này.

Cuộc đấu giữa mấy người này cơ hồ có thể đại diện Trung Thổ, Đông Hải, Bắc Hải tam đại tu luyện giới thực lực cao thâm nhất giữa tu sĩ đời thứ ba so đấu. Tất cả tu sĩ cũng muốn nhìn một chút, người có thực lực tru tú nhất trong tu sĩ đời thứ ba rốt cuộc đạt tới trình độ nào? Thực lực giữa mấy người này cao thấp lại là như thế nào?

Tất cả trong lòng của Bắc Hải các phái tu sĩ cũng khó khăn miễn chứa một loại ý tưởng ti vi như vậy. Bắc Hải là đất bần tích như vậy cũng có thể ra giống như Lục Thiên Bình thiên tài như vậy, như vậy vô luận là Đông Hải, Trung Thổ tu luyện giới giàu có hay hoặc là những phương diện khác đều vượt qua xa Bắc Hải thì thiên tài tu sĩ chân chính lại nên đạt tới trình độ nào?

Chẳng lẽ Lục Thiên Bình vẫn có thể cùng Lục đại thánh địa, Trung Thổ đệ nhất thế gia chân chính đích truyền tương đương với nhau hay sao? Sự đùa giỡn này tựa hồ không tốt lắm để cười chứ?

Trừ trong lòng Chân Linh phái Bắc Hải tu sĩ đều cưỡng bách mình tới tin tưởng cái kết luận này, nhưng trong tiềm thức, chính bọn họ cũng ý thức được có thể ở pháp tướng sơ kỳ liền ngưng tụ vô thượng thần thông, cũng đánh bại Trương Hi Di ngưng tụ vô thượng thần thông giống vậy. Thực lực như thế này sợ rằng đã cực hạn trong pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, chính là thánh địa đích truyền tu sĩ cũng chỉ như thế.

Mà sở dĩ họ một vị còn ôm ý tưởng lúc trước, đơn giản là muôn dối gạt mình lấn hiếp người, hay hoặc giả là sâu trong nội tâm chân chính đối với tương lai của Lục Thiên Bình có thể đạt tới độ cao thật sâu kiêng kỵ mà thôi.

Trên thực tế trong một loáng mấy người mới vừa dâng lên pháp tướng khánh vân bắt đầu đâu, toàn bộ băng cung liền bắt đầu lay động.

Thiên Tuyết lão tổ hừ lạnh một tiếng, quanh thân đoàn khởi một cổ hàn băng lãnh khí. Nguyên vốn băng cung bị Mã Thế Phương cùng Bạch Tích Thiện đấu chấn động nhất thời chỗ cái khe của tường bằng lần nữa đông lên, hơn nữa so với lúc trước lộ ra càng thêm đông lại.

Ngay tại lúc một loáng Ngô Thế Hoàn xuất thủ, toàn bộ thân thể của Thiên Tuyết lão tổ nhất thời một trận lay động. Nguyên vốn mặt gò má đỏ thắm nhất thời phủ kín một tầng sương lạnh tế tế, nhưng toàn bộ băng cung như cũ lần nữa lay động.

Lâm Hư Thanh thấy vậy, dưới chân đột nhiên giẫm một cái. Mặt đất nguyên vốn trong suốt mặt bằng nhất thời điểm phô hết một tầng sương trắng. Sương trắng lấy hắn làm trung tâm, tràn ngập đi ra phía mặt tường của toàn bộ băng cung, cố gắng lần nữa thêm cố cũng như hiện trợ Thiên Tuyết lão tổ đem mấy người tranh đấu thả ra khánh vẫn áp chế trong băng cung.

Nhưng coi như khánh vân chẳng qua là một loại thủ đoạn ôn hòa trong tu sĩ tranh đấu, nhưng giống như uy năng tiềm lưu vậy cũng không phải Lâm Hư Thanh có thể ngăn cản.

Cô đông!

Lâm Hư Thanh liền cảm giác mình nuốt xuống xong một cái trứng khổng lồ vượt xa cổ họng mình, cặp mắt chống đỡ được đều phải từ trong hốc mắt tuôn ra. Nguyên vốn gương mặt hắn hơi có vẻ thanh gầy bởi vì hai mắt nổi lên mà càng lộ vẻ có chút dữ tợn.

Đông Khôn lão tổ hiển nhiên đối với Lâm Hư Thanh không tự lượng sức cảm thấy khinh bỉ, hướng Đạo Huyền lão tổ lạnh lùng cười một tiếng, há mồm phun ra một cổ hàn khí mờ mịt tràn ngập đi về phía khung đỉnh của băng cung, nhất thời lúc Vũ Văn Phi Tường cũng tham chiến ổn định lại băng cung lảo đảo muốn ngã.

Nhưng không đợi Đông Khôn lão tổ lộ ra mỉm cười hài lòng, giữa ba người Ngô Thế Hoàn, Vũ Văn Phi Tường cùng với Lục Bình giao thủ đột nhiên bộc phát, ba cổ cự lực giấu giếm giác trục lẫn nhau, nhất thời xông phá một đoàn sương trắng mờ mịt tràn ngập ở khung đình của băng cung. Thân thể của Đông Khôn lão tổ hơi thoáng một cái, Trương Hi Di bên cạnh, vội vàng vịn Đông Khôn lão tổ lại, thấy khóe mắt của Đông Khôn lão tổ trực nhảy, thấp giọng nói:

– Đoàn lãnh vụ này là thiên cấp trung phẩm linh vật, được ta dựng dưỡng nhiều năm, không muốn cũng dễ dàng liền bị ba người này phế xong như vậy!

Ầm!

Khung đỉnh của băng cung rốt cục bị xông phá trong kịch đấu của ba người pháp tướng khánh vân, vô số băng bể bắn lên bầu trời trên nóc của băng cung, nhưng không một viên mảnh vụn bằng nào rơi vào trong cung điện của băng cung.

Ba người không hẹn mà cùng thu tay lại không chiến. Mã Thế Phương cùng Bạch Tích Thiện so tài cũng không chút ý nghĩa, chẳng qua là bốn người này lại đều đưa ánh mắt của mỗi người phức tạp nhìn về phía Lục Bình.

Những ánh mắt này ẩn chứa ánh mắt có thể nói là phức tạp, có hâm mộ nhiều hơn chút, có ghen tỵ nhiều hơn chút, có bội phục nhiều hơn chút, có cũng cừu hận nhiều hơn chút,…

Nhưng vô luận như thế nào, mấy người này đều không phải không thừa nhận, bọn họ người nào đều không năng lực chiếm được tiện nghi trên người của Lục Bình. Chính là mấy lần giữa vô tình hay cố ý tạo thành sự liên thủ giữa bọn họ tương công, nhưng cũng đều bị Lục Bình dễ dàng hóa giải, mà mới từ cuối cùng Lục Bình chỉ là đang bị động hóa giải, mà không phải là chủ động tấn công.

Nếu như chỉ từ kết quả của trận chiến này mà xét, tựa hồ bọn họ có thể khẳng định trong đó nói thực lực của Bắc Hải Lục Thiên Bình quả thật không dưới bọn ta đây. Nhưng trên thực tế những người này lại biết được, nhóm người mình không người nào dò được giới hạn cuối của Lục Thiên Bình, chân chính có thể dùng câu “sâu không lường được” mà hình dung thì cũng không quá đáng chút nào.

Nếu là đổi thành đám người Ngô Thế Hoàn, bọn họ tự nghĩ dưới tình huống không động thủ thủ đoạn áp đáy rương, giống như Lục Bình du nhận có thừa hóa giải mọi người tấn công lại thật không làm được như vậy.

Mặc dù những người này trong tay còn có thủ đoạn ẩn giấu của mỗi người, bảo bối áp đáy rương, nhưng bọn họ đi tới Bắc Hải cũng biết Lục Thiên Bình nguyên vốn có danh hiệu Đa bảo đồng tử, Tế Thủy Trường Lưu kiếm cùng với Quải Vân phàm trong tay tất cả đều bảo vật không thể có nhiều, chưa chắc kém so với bọn họ.

Mấy người mỗi người dùng tay, lại nghe Thương Hải tông Đông Dật lão tổ nói:

– Lục Thiên Bình, người đem Hà sư điệt của ta như thế nào rồi?