Chương 1013: Lấy một địch ba

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ân Huyền Sở thảm hại ở giữa không trung lúc ẩn lúc hiện, nhưng bất luận hắn thi triển ổn độn thuật như thế nào, sau lưng một con Phong tu la này lại thủy chung có thể nhận ra được tung tích của hắn, cũng có thể đuổi tới rất nhanh.

Sau chuyện lần này Ân Huyền Sở liền bắt đầu bế quan, chờ sau khi Thiên Bình sư huynh luyện chế Đoán Linh đan tới tay nhất định phải lên cấp đoán đan điên phong, ngưng tụ cửu phẩm kim đan!

Ân Huyền Sở vừa trốn, vừa âm thầm hạ quyết tâm, hắn là ăn đủ sự đau khổ của tu vi chưa đủ, lại không ngờ hắn trêu chọc cho tới bây giờ đều vượt xa sự tồn tại tu vi của hắn.

Mắt thấy lần này sẽ phải lần nữa bị đuổi theo, Ân Huyền Sở bất đắc dĩ chỉ đành phải nói:

– Được rồi, lần này phải xem người rồi!

Phong tu la kia hiển nhiên đánh chú ý là sống bắt bắt sống, mắt thấy người bị truy đuổi vô lực chạy trốn, nhất thời lấn người tiến lên trên vai bắt đi Ân Huyền Sở.

Không ngờ chính vào lúc này, một tiểu nhân kích cỡ bằng một thước đột nhiên xuất hiện ở đầu vai của Ân Huyền Sở, nhe răng cười một tiếng với đầu Phong tu la này, tay phải vừa kéo phía sau lưng. Một thanh mộc kiếm dài năm tấc nhất thời ra khỏi vỏ, một chém móng vuốt tới thân của Phong tu la.

Một tiếng ầm!

Dưới xuất kỳ bất ý, Phong tu la hú lên quái dị đột nhiên thu tay lại, lại phát hiện một cái tay đã bị xuyên thủng.

Lúc Phong tu la giương mắt nhìn, Ân Huyền Sở đã sớm nhân cơ hội thoát khỏi nơi đây.

Lục Bình đang cùng mấy người Thiên Khang, Thiên Linh thương nghị Đông Hải thế cục. Một đạo phù chiếu đột nhiên hiển nhiên hiện ra. Thiên Khang lão tổ đem phù chiêu chưởng không tra xét, chân mày không khỏi nhíu lại, nói:

– Ma la đại quân lúc tới hung hung a, thế lực khắp nơi của Huyễn Linh thành trên đường ma la đại quân tất trải qua bày xong bảy đạo phòng tuyến. Mấy ngày ngắn ngủi nhưng bị liền phá bốn đạo, tổn thất thảm trọng, lại có hai vị pháp tướng tu sĩ ở tối hậu quan đầu chạy thoát không kịp, đã bỏ mình.

Sắc mặt của Liễu Thiên Linh cũng lộ ra khó coi, nói:

– Nhưng Huyễn Linh thành lần nữa thúc giục sư thúc đi tham dự phòng thủ đúng không?

Thiên Khang lão tổ nói:

– Đúng vậy, đối phương chỉ cho ba ngày, hôm nay Nam Hải các đại môn phái tu sĩ cũng đã lục tục chạy tới, nếu là chúng ta ngược lại đi đã muộn, ngược lại sẽ chọc người lên án. Huống chi lần trước lúc Huyễn Linh thành lần nữa thương định các phái phân phối phần ngạch, bản phái cường thể quật khởi nhưng đắc tội mấy nhà môn phái, đến lúc đó khó bảo toàn những môn phái này sẽ không bỏ đá xuống giếng, thu sau tính sổ.

Thiên Khang lão tổ vừa dứt lời, một đạo truyền âm pháp kiếm giống vậy xuyên qua Kinh Chập đảo hộ đảo đại trận. Lục Bình thần niệm chợt động, đưa tay hướng pháp kiếm một chiêu liền rơi vào trong tay của hắn.

Hôm nay Thính Đào đảo mặc dù có mấy vị pháp tướng tu sĩ trấn giữ, nhưng vì để ngừa vạn nhất, cùng Thính Đào đảo giống vậy khai ích huyễn trận như vậy. Pháp tướng kỳ tu sĩ trở xuống nếu không phải trong tay có thần thông bí thuật đặc thù, muốn ở trên biển phát hiện Kinh Chập đảo còn không phải là một chuyện dễ dàng.

Lục Bình sau khi xem xong đem truyền âm pháp kiếm giao cho Liễu Thiên Linh, nói:

– Chuyện có chút không ổn, Huyền Sở truyền tới tin tức, trên Vô Danh tiểu đảo kia chẳng những có một loại Ngọc tu la trấn thủ, thủ hạ còn có bốn đầu huyết ma la, một đầu là Phong tu la, một con Băng tu la, một con Thủy tu la, còn có một đầu là huyết ma, ngoài ra Đại ma la cũng có số mười đầu, còn lại tiểu ma la số lượng không rẻ.

Thiên Khang lão tổ một bên hừ lạnh một tiếng, nói:

– Thế nào, thằng nhãi con Huyền Sở kia không chịu tự mình đem tin tức đưa tới đây sao, không nên dùng cái gì truyền âm pháp kiểm chứ?

Lục Bình âm thầm cười khổ “ha ha” một tiếng, nói: – Tin tức này truyền lại như vậy không phải là nhanh hơn một chút sao!

Thiên Khang lão tổ hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, một bên Liễu Thiên Linh lên tiếng nói:

– Như vậy ngược lại có chút khó giải quyết, lấy Thiên Khang sư thúc có Khai Sơn việt nơi tay, cũng có thể cùng đầu Ngọc tu la kia đấu một trận, còn dư lại bốn đầu huyết tu la, Thiên Bình nếu là một đổi một xem ra có thể đánh bại một con, chống lại hai đầu chỉ sợ cũng khó nói. Dù sao trước đó người trên Thính Đào đảo đấy chém chết hai đầu huyết tu la chẳng những có Huyền Sở ở một bên kiềm chế, còn có Sở Hải Lan của Bích Hải linh xà nhất tộc kia tương trợ. Nhưng lấy thực lực của ta với Thiên Phong sư thúc của ngươi, nhiều nhất cũng chính là mỗi người cùng một đầu huyết tu la chiến thành ngang tay thôi, dù vậy, còn dư lại mấy chục đầu tu la kia cũng là một chuyện khó đúng không?

Lương Thiên Phong cũng cười khổ nói:

– Sư muội cũng không tốt vì ta che giấu, lấy khả năng của ta, nếu là cùng một đầu tu la đeo bám chốc lát cũng đã đành, thời gian lâu dài là tuyệt đối sẽ thua trận.

Liễu Thiên Linh nói:

– Đáng tiếc Sở Hải Lan kia đã mang theo tu sĩ còn dư lại duy nhất kia của Ngải gia đi Tiêu Dao các, nếu không người này tương trợ, lần này có lẽ còn có hy vọng.

Lương Thiên Phong cũng nói:

– Trên Kinh Chập đảo tính cho đầy đủ bất quá hai mươi đoán đan kỳ tu sĩ, Huyền Hiên cùng Huyền Sở ngược lại hảo thủ, hơn nữa chiến lực đoán đan tu sĩ của Thính Đào đảo cũng bất quá ba mươi, trận đánh này cho dù là đánh lén, phần thắng sợ là cũng không lớn.

Thiên Khang lão tổ suy nghĩ một chút, nói:

– Có phần thắng cũng không thể động thủ, nếu là nhất trường xuống ba mươi đoán đan tu sĩ bị gãy đoạn hết hai mươi, ngươi chịu không? Không tới vạn vô nhất thất không thể liều mạng.

Lương Thiên Phong một trận cười khổ, tất cả mọi người là trầm mặc.

Liền vào lúc này, Lục Bình cũng thấp giọng nói: – Đệ tử có nắm chắc cuốn lấy ba đầu huyết ma la.

Bên ngoài Vô Danh tiểu đảo, Chân Linh phái cùng với tu sĩ trên Thính Đào đảo đã âm thầm hội tụ cùng nhau. Mấy người cầm đầu chính là nhị đại tu sĩ Huyền Hư chân nhân, Huyền Thông chân nhân, cùng với đám đoán đan hậu kỳ tu sĩ Diêu Dũng, Đỗ Phong, Huyền Linh, Cơ Huyền Hiên, Ân Huyền Sở, Vệ Huyền Hằng, phía sau là Kinh Chập đảo cùng với Thính Đào đảo tu sĩ.

Tuy nhiên lúc này, những tu sĩ này lại đều đem ánh mắt nhìn về phía trên bên cạnh một con cự quy trôi lơ lửng ở trên mặt biển, ở đây đang có mấy tên yêu tộc tu sĩ không thấy rõ cùng chân tụ tập chung một chỗ. Trừ con cự quy cùng thanh niên phía trên lớn mập đó cùng với thiếu nữ mặc áo màu hồng xanh có thể được đám người Diêu Dũng nhận biết là Đại Quý, Đại Bảo, Thanh Loan điểu Lục Cầm nhi được Lục Bình cưỡi ra, mấy người khác nhìn qua cũng chỉ là hài tử mười bốn mười lăm tuổi, mọi người cũng một người đều không quen biết.

Nhất là bốn người thực lực cao nhất phía trên, Lục Cầm nhi cũng đã đành, còn lại ba đoán đan tầng tám tu vi, nhưng khí tức mênh mông kia chính là Cơ Huyền Hiên đều âm thầm cố, coi như mình đụng phải bất kỳ một người nào trong đó sợ rằng đều thắng ít bại nhiều.

Bầu trời Vô Danh tiểu đảo, đám người Thiên Khang lão tố đang trôi lơ lửng giữa không trung, ma la trên tiểu đảo tựa hồ đã phát giác cái gì toàn bộ co rúc trong linh mạch.

Thiên Khang lão tổ há mồm muốn lần nữa khuyên can Lục Bình một phen, nhưng trong lòng chuyển niệm một cái cũng phát hiện ngay cả chính ông ta đều không rõ Lục Bình sâu cạn, chỉ đành phải nói:

– Người cần phải biết, ba đầu huyết ma la liên thủ, chính là lão phu thấy cũng phải tránh lui chín mươi dặm, cho dù ngươi có thân ngoại hóa thân tương trợ, cũng muốn lượng lực mà đi. Sự an nguy của ngươi với bản phái, đừng bảo là một cái trung hình linh thạch quáng mạch, coi như là hai cái, ba cái bản phái cũng không đổi!

Lục Bình trong bụng cảm động, miệng nói:

– Sư thúc tổ yên tâm, đệ tử sẽ dè dặt!

Liễu Thiên Linh biết được đệ tử này của mình từ trước đến giờ mưu định rồi sau đó động, quả quyết sẽ không làm chuyện không nắm chắc, trong lòng mặc dù đối với đệ tử của mình trưởng thành đến tình cảnh như thế cảm thấy kinh dị, nhưng vẫn là nói:

– Đã như vậy, lần này bọn ta thì có phần thắng, ta có lôi linh tiên nơi tay, còn dư lại một con huyết tu la do ta đi đối phó. Như vậy Thiên Phong sư huynh thì có thể đăng xuất thủ tới dẫn đầu chém chết những thứ đoán đan hậu kỳ đại ma la kia, sau liền tới giúp ta đánh vỡ bế tắc.

Thấy Lương Thiên Phong gật đầu, Liễu Thiên Linh tiếp tục an bài nói:

– Lần này chúng ta chỉ là đi về phía linh thạch quáng mạch, bên trong ma la nếu là có thể đuổi liền không nên chém chết, để tránh mang đến thương vong không cần thiết.

Thiên Khang lão tổ đem Khai Sơn việt tế lên, khí tức cả người thu liễm nhất thời tăng vọt, mãnh liệt đi về phía Vô Danh tiểu đảo dưới chân. Một tiếng thét dài lên tiếng, uy thế vô cùng mang theo ý khiêu khích nồng đặc cuồn cuộn đi về phía Ngọc tu la ẩn thân trong quáng mạch.

Hống!

Một tiếng tiếng hô không cam lòng yêu thế từ lòng đất vang lên, phong vân trong bầu trời kích động. Một đạo không gian động sau phảng phất từ lòng đất vượt qua không gian không biết tên lần nữa xuất hiện trong bầu trời. Một con Ngọc tu la từ trong môn hộ bắn ra, vọt thẳng tới Thiên Khang lão tố. .

Khai Sơn việt trong tay Thiên Khang lão tổ chạm mặt bổ ra, uy thế to lớn ép Ngọc tu la này không thể không tạm thời né tránh toàn lực một kích này. Mà Thiên Khang lão tổ là nhân cơ hội từ mặt bên vu hồi, đồng thời cũng đem đầu Ngọc tu la này dẫn đi nơi xa Vô Danh đảo.

Ma la cao cấp mặc dù có trí khôn tồn tại giống vậy, nhưng rốt cuộc cùng nhân yêu hai tộc kém rất nhiều, đầu Ngọc tụ la này sau khi bị Thiên Khang lão tổ chọc giận dẫn đi, ma la trong linh mạch dưới đất của Vô Danh tiểu đảo cũng đồng thời bị kinh động. Bốn đầu huyết ma la đồng thời lao ra mặt đất, quanh người đầu huyết ma kia tràn ngập mây đen một trận lăn lộn. Một tiếng huýt gió bén nhọn liền mang theo sóng gợn vô hình khuếch tán đi về bốn phía.

– Không xong, mau ngăn cản nó!

Liễu Thiên Linh há mồm vội hô, đồng thời trong tay một đạo trượng bát trường tiên vãi ra một tiếng nổ vang trước khi không, mấy đạo lôi quang bổ tới trong hắc vụ.

Không đợi Liễu Thiên Linh nhắc nhở, Lục Bình trong tay giống vậy sinh ra một món pháp bảo bay đi trong bầu trời. Liễu Thiên Linh cùng Lương Thiên Phong mặc dù đều biết được trong tay Lục Bình có một cái Thất Bảo Lôi Hồ, có thể thấy đến vật thật đây là lần đầu tiên.

Trên miệng lôi hồ một trận điện quang lóe lên, một đạo lội quang to lớn đã vẫn lạc, ở giữa không trung chia ra làm bốn, phân lấy bốn đầu huyết ma la.

Đồng thời trên người Lục Bình lại bay ra một con bằng điểu màu vàng, một đoàn tường vân sau khi bằng điểu bay qua liền hội tụ chung một chỗ, tạo thành một mặt cự phàm, đem Lục Bình cùng mọi người Chân Linh phái, Thính Đào đảo tu sĩ sau lưng toàn bộ bao phủ dưới tường vân.

Phệ hồn thần thông của huyết ma kia bị kim bằng quanh quẩn ở bầu trời tường vân ngăn trở. Đám người Ân Huyền Sở, Cơ Huyền Hiên dưới tường vân bất quá chẳng qua là cảm thấy trong tại đâm một cái liền không ảnh hưởng. Sau lưng một ít tu sĩ tu vi hơi thấp nhiều nhất cũng bất quá chính là cảm thấy choáng đầu hoa mắt, chẳng qua là mỗi người vận chuyện thần niệm liền thanh tỉnh lại.

Mặc dù huyết ma đến cảnh giới như thế này, lôi điện thần thông tầm thường đối với bọn họ đã không có tác dụng khắc chế quá lớn. Nhưng nó đầu tiên là bị lôi tiên của Liễu Thiên Linh công kích, lập tức Thất Bảo Lôi Hồ lại là một đạo lôi điện thần thông, hai đạo lôi điện thần thông xuất thủ vội vàng. Nhưng người thi triển đều là pháp tướng tu sĩ, huyết ma không dám đón đỡ, chỉ đành phải hú lên quái dị, một đoàn hắc vụ cấp tốc lui về phía sau.

Cùng lúc đó, thần niệm của Lục Bình phảng phất hồng thủy khai công vọt tới huyết ma, trên trời đều mang theo một trận cuồng phong. Nhưng mà điều quỷ dị chính là, thời điểm mỗi khi thần niệm mãnh liệt kia giống như bọt sóng văng lên như vậy, một tầng hỏa diễm không thấy lại chân thật tồn tại lại phụ trứ thiêu đốt ở bầu trời thần niệm.

Tầng hỏa diễm quỷ dị này phụ trứ trên thần niệm của Lục Bình tựa hồ làm đầu huyết ma kia sợ, tốc độ lui về phía sau đột nhiên đề thăng gấp đôi. Đồng thời từ trong khói đen hộ thân đen nhánh như mực kia, một thanh ngọc trường trong suốt như cốt vậy bị một cái thương bạch nắm giữ đưa ra ngoài, rạch một cái trước người tu ma. Hắc vụ quanh người nhất thời cuốn ngược, tạo thành một mặt tấm thuẫn khói mù màu đen.

Thần sắc của Lục Bình ngưng trọng, đây là hắn lần đầu tiên chính mắt thấy huyết ma sử dụng bạn sinh linh bảo trong tay làm phép.

Phốc xuy!

Sóng lớn thần niệm của Lục Bình cùng tấm thuẫn chạm vào nhau, kích thích cuồng phong tứ ngược lung tung, ở trên trời dâng lên vô số loạn lưu.

Tầng hỏa diễm phụ trứ trên thần niệm kia đốt tấm thuẫn hắc vụ vang lên tiếng ”xì xì”, không ngừng tan rã, nhưng thủy chung không thể đốt xuyên một mặt tấm thuẫn này, ngược lại càng ngày càng nhiều hắc vụ không ngừng tu bổ tấm thuẫn đã bị thiêu cháy tiêu dung.

Ngay trong lúc ba đầu tu la khác phân thân hóa giải Lục Bình Thất Bảo Lôi Hồ công kích, tay của Lục Bình chỉ về phía một con huyết tu la trong đó một cái. Hai tiếng vang trong trẻo tranh tranh, Tế Thủy Trường Lưu kiếm cùng đi ra sau, từ hai bên trái phải giáp công tới đầu huyết tu la này.

Đầu huyết tu la này không sợ chút nào, cuốn lên một đạo cuồng phong cùng một song phi kiếm đều chung một chỗ. Tranh tranh tranh, trong âm thanh hỗn loạn không thể phân rõ trước sau, trong nháy mắt, pháp bảo linh bảo của song phương liền giao kích thành hơn trăm ngàn lần.

Lúc này, lôi linh tiên của Liễu Thiên Linh đã rút đi về phía trên người của một đầu huyết tu la khác, song phương rất nhanh liền chiến thành một đoàn.

Lúc này, đầu huyết tu la còn dư lại thấy trên sân chỉ còn lại có Lương Thiên Phong một vị pháp tướng tu sĩ, lập tức liền cười gằn đánh tới ông ta.

Không ngờ ngay trong lúc nơi huyết tu la này ở giữa không trung, một tiểu nhân cao bằng một thước đột nhiên nhảy ở trước mắt hắn, cánh tay phải duỗi về phía trước một cái, miệng quát:

– Ra khỏi vỏ!

Một thanh đoản kiếm năm tấc từ sau lưng tiểu nhân bắn nhanh ra, bay tới đâm vào mắt của huyết tu la.

Huyết tụ la giật mình không kịp đề phòng, trong miệng hú lên quái dị, đột nhiên lăn lộn một cái về giữa không trung sau lưng, hiểm chi lại hiểm tránh khỏi một kích này của Lục Tiểu Bình, đồng thời đưa tay cách không đẩy về phía trước. Một cổ ám kình phản kích trở về, Lục Tiểu Bình kêu loạn ”oa oa”, bị một cổ ám kình này kích ở trên người bay đi về phía sau, nhưng trên người cũng hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không bị tổn thương chút nào.

Trong lúc sau khi mấy vị pháp tướng tu sĩ cùng huyết ma la giao thủ, Vô Danh tiểu đảo ở dưới đất cũng nhất thời dùng đến mấy trăm đầu ma la, cầm đầu mấy chục đầu chính là tương đương với đoán đan kỳ Đại ma la. Nhóm ma la này sau khi đi ra liền vọt tới Chân Linh phải tu sĩ núp ở nơi xa trên mặt biển.