Chương 757: Chém chết pháp tướng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thanh Hồ còn không nói hết, rằng đại ca kết nghĩa Tang Du chân nhân của mình đã từng đánh giá rất cao đối với Lục Bình. Hơn nữa đối với lai lịch của Lục Bình từng có một phen suy đoán, mà một phen suy đoán kia cũng là nguyên nhân khiến Thanh Hồ quyết định chủ ý muốn hai vị muội muội của mình đi tới đầu nhập dựa dẫm vào Doanh Sơn Tiên Viện.

Nam Hoa lão tổ khinh bỉ nhìn Cần Tuyết lão tổ ở phía đối diện trong điệu bộ của kẻ tiểu nhân đắc chí.

Người này còn muốn sáng lập môn phái thành tổng làm tổ sao? Khó trách sau khi bị người đánh bại, môn phái lập tức liền cây đảo hồ tôn giải tán.

Cần Tuyết lão tổ hiển nhiên không biết mình đã lần nữa bị người coi thường, nhìn chín người trước mắt bày đạo binh trận thế ở đó thì thầm bàn tán, mặc dù không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng không nhìn thấy vẻ kinh hoàng thất thố của Thanh Hồ Cửu Đạo khi đối mặt với sinh tử, ngược lại là một loại cảm giác bị người ta không thèm nhìn ngó đến, một chút sung sướng lúc đầu của Cần Tuyết lão tổ nhất thời biến mất tích không còn gì.

Lục Bình hiển nhiên không biết lão đại Thanh Hồ đang cân nhắc như thế nào. Hắn theo sự chỉ dẫn của Lục Bích cùng Lục Linh nhi, lúc này đã tới chỗ hoang không người ở này, lúc này đang dùng Vân Quang Ngũ Hành y che đậy thân hình của mình, dựa vào thần niệm vượt xa hai vị pháp tướng tu sĩ tại chỗ cau mày quan sát động tĩnh.

– Lại có hai vị pháp tướng kỳ tu sĩ, Thanh Hồ Cửu Đạo này đúng là xui xẻo, không ngờ lại chọc cho hai vị pháp tướng tu sĩ buông bỏ thân phận của mình đi theo đuổi giết, nhưng điều này cũng có chút khó giải quyết đây!

– Vậy phải xem coi chín người này có biết phối hợp hay không? Nếu là sau khi ta ra tay mà có thể phản ứng kịp phối hợp cùng mình, có lẽ có thể cứu được chín người này từ trong tay của hai vị pháp tướng lão tổ này cũng nói không chừng. Nếu là phối hợp ăn ý, có lẽ còn có thể khiến cho hai vị lão tổ này chịu chút thua thiệt nhỏ!

Sau mấy lần cùng pháp tướng sơ kỳ tu sĩ giao thủ và toàn thân thối lui, thậm chí ở một ít thời điểm còn thật thật tại tại chiếm chút tiện nghi, tâm thái của Lục Bình đã sớm trong lúc vô tình có rất nhiều sự biến đổi. Pháp tướng tu sĩ trong mắt Lục Bình đã sớm không còn cao cao tại thượng, không thể chạm đến nữa.

– Đại tỷ, tỷ đừng nói vậy, tánh mạng của mấy người chúng ta năm đó đều do tỷ cứu. Mọi người đều muốn sinh cùng nhau sinh, chết thì cùng chết, để không uổng mọi người một phen kết nghĩa.

Cửu muội nhỏ nhất bị Thanh Hồ ép, lập tức nổi lên tính tình của tiểu muội, khiến cho trong lòng Thanh Hồ xẹt qua hàng loạt trận nhiệt lưu.

– Đại tỷ!

Thanh Lang lần này nói chuyện luôn cố bằng lý trí, chỉ nghe hắn cười khổ nói:

– Thật ra thì chúng ta cũng đều biết, thật ra thì người có khả năng chạy thoát nhất chỉ có đại tỷ. Đại tỷ thực lực mạnh nhất, nếu là có thể chạy đi, cũng chỉ có đại tỷ sau này mới có hy vọng báo thù vì bọn ta. Những người khác bất luận là Thất muội hay là Cửu muội, hay là Thanh Hổ cùng đệ, sau này tu vi có thể thành tựu đoán đan chín tầng là quá lắm rồi, căn bản cũng không dám hy vọng xa vời lên cấp pháp tướng kỳ. Nếu là như vậy, Thất muội Cửu muội hoặc là mấy người chúng để chạy đi thì có ý nghĩa gì?

Thanh Hồ nhìn mấy huynh muội, hốc mắt đỏ lên, chỉ nghe nàng cương quyết phất tay một cái, nói:

– Được, nếu chúng ta không định chạy trốn nữa, như vậy liền đại chiến một trận cùng hai pháp tướng tu sĩ này, cho dù chết, cũng quyết không khiến cho hai người kia dễ chịu!

– Cần Tuyết đạo hữu!

Nam Hoa lão tổ thật sự là không thể nhịn được nữa, mở miệng nói:

– Nếu chín người này minh ngoan không linh, bọn ta hãy nhanh chóng hạ thủ xử xong mấy người này, tránh cho đêm dài lắm mộng. Về phần bọn họ trước rày cướp đoạt những bảo vật gì, đến lúc đó chỉ cần lưu một người sống dùng sưu hồn thuật một chút là được.

Hời hợt trong lời nói tiết lộ ra sự lãnh đạm trong chưởng khống sinh tử, Cần Tuyết lão tổ lúng túng cười cười, nói:

– Đạo hữu nói phải, nguyên vốn còn nghĩ tới trời cao có đức hiếu sinh…

– Cần Tuyết lão quỷ, nạp mạng đi!

Không đợi Cần Tuyết lão tổ đắc ý vong hình, Thanh Hồ Cửu Đạo đột nhiên phát động “Cửu Cung Thanh Hà trận”. Thanh Hồ tế lên Khai Sơn cự phủ của mình dưới sự ủng hộ đạo binh đại trận hội tụ lực của chín người, đương đầu bổ xuống Cần Tuyết lão tổ.

Cần Tuyết lão tổ sắc mặt khó coi muốn chết. Năm đó lão ta chính là bị chín người này chém thẳng vào đầu một búa nên bị thua thiệt nhiều. Một búa này lúc ấy lão ta không phải là không tiếp nổi, mà là cảm thấy được không bằng mất. Nhưng những năm gần đây lão ta không ngừng suy tư cái bại của ngày đó, vẫn không cách nào lấy thực lực bây giờ của mình nghĩ ra những phương pháp phá giải khác. Mà một khi mình thối lui về phía sau, sẽ bị Cửu Cung Thanh Hư trận hoàn toàn vây khốn bên trong, dẫm vào bị kịch năm đó.

Cho nên, một búa được không bằng mất này lão ta nhất định phải tiếp, chỉ có đón lấy một búa này của Thanh Hồ, Cần Tuyết lão tổ mới có thể chiếm cứ chủ động trong Cửu Cung Thanh Hư trận này, mới có thể tùy thời thoát khỏi loại trận pháp này trói buộc.

Dĩ nhiên, muốn phá giải đạo binh đại trận này, đánh bại Thanh Hồ Cửu Đạo, lấy thực lực của Cần Tuyết lão tổ vẫn không cách nào làm được, đây cũng duyên cớ tại sao Cần Tuyết lão tổ lại cùng Nam Hoa lão tổ liên thủ.

Dĩ nhiên, Cần Tuyết lão tổ cũng có thể đi trước thối lui, sau đó bị rơi vào trong trận pháp chờ đợi Nam Hoa lão tổ cứu viện. Hai người trong ứng ngoài hợp Thanh Hồ Cửu Đạo bị bại nhanh hơn.

Chẳng qua là một khi lâm vào trong trận pháp, Cần Tuyết lão tổ sinh tử liền không thể tự chủ. Cần Tuyết lão tổ chìm nổi mấy trăm năm ở tu luyện giới, lần này cùng Nam Hoa lão tổ liên thủ bất quá là kết hợp ích lợi thôi. Lão ta làm sao lại đem sinh tử của mình đặt trên người của Nam Hoa lão tố?

Pháp bảo của Cần Tuyết lão tổ là một cái Băng Tuyết Ngọc Hoàn đạt tới cấp bậc Dưỡng linh. Ngọc hoàn bay lên thật cao, theo pháp quyết trong tay của Cần Tuyết lão tổ, từng đạo tường băng theo ngọc hoàn ngưng tụ trước người.

Mười hai đạo tường băng đứng sững ở trước người lão, cự phủ liên tiếp chém bể tám đạo, thế đi cũng không suy kiệt. Cần Tuyết lão tổ âm thầm cắn răng một cái, còn dư lại bốn đạo tường băng đột nhiên nổ nát vụn, mảnh bằng vụn bắn tung tóe đầy trời, nhất cử đẩy cự phủ bay đi.

Cần Tuyết lão tổ sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đạo thần thông này khiến cho lão ta tiêu hao khá lớn!

– Nam Hoa đạo hữu, lúc này không ra tay còn đợi khi nào?

Cần Tuyết lão tổ kêu lớn.

Lúc này Thanh Hồ Cửu Đạo đang bị Cần Tuyết lão tổ hóa giải xong một kích đương đầu. Nguyên vốn chín người trong lúc bị đuổi giết tiêu hao không ít, lúc này nhìn lại thì càng thêm không ổn. Nếu là Nam Hoa lão tổ lúc này ở sau lưng xuất thủ, Thanh Hồ
Cửu Đạo tất nhiên sẽ vạn kiếp bất phục.

Nam Hoa lão tổ hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bực này, lập tức cầm trong tay một thanh phi kiếm một hóa thành chín, chia ra đâm tới chín người, không ngờ lại có chủ ý tru diệt toàn bộ.

Lúc này Lục Bình ngược lại thì có chút đắn đo. Cần Tuyết lão tổ hiện giờ đã cùng Thanh Hồ Cửu Đạo toàn lực đối chiến không rãnh quan tâm đến chuyện khác, lúc này chính là thời cơ tốt nhất Lục Bình xuất thủ đánh lén Cần Tuyết lão tố.

Lục Bình chắc chắn rằng một khi tự mình ra tay, tất nhiên có thể làm bị thương nặng Cần Tuyết lão tổ, nếu là Thanh Hồ Cửu Đạo vẫn quấn lấy Cần Tuyết lão tổ không buông tay, Lục Bình thậm chí có cơ hội đánh chết vị pháp tướng tu sĩ này.

Nhưng lúc này Nam Hoa lão tổ đã xuất thủ sau lưng Thanh Hồ Cửu Đạo, coi như Lục Bình có thể làm bị thương nặng Cần Tuyết lão tổ, như vậy Thanh Hồ Cửu Đạo tất nhiên cũng tử thương thảm trọng, quay đầu lại chín người này còn có thể còn dư lại mấy người?

Tuy nói Lục Bình thật ra xem trọng chẳng qua là một người Thanh Hồ, nhưng thời khắc tối hậu Lục Bình còn thở dài một cái thay đổi chủ ý. Có lẽ là bởi vì Lục Bình đã nhìn ra Thanh Hồ Cửu Đạo đã có cái chí cùng chết, những năm tháng này, bằng hữu huynh đệ trong tu luyện giới có thể cộng sinh tử đã rất ít rồi.

Phong vân hội tụ trong bầu trời, vô số hơi nước hội tù chung một chỗ, đỉnh đầu Nam Hoa lão tổ chợt có một mảnh mây đen âm trầm tạo thành. Từng đạo một ánh sáng màu vàng, màu tím thoáng hiện trong mây đen, chôn vùi yên diệt, lại lóe hiện lên.

Uy áp khổng lồ từ trên trời giáng xuống, Nam Hoa lão tổ mới vừa tế lên pháp bảo của mình, đang muốn cùng Cần Tuyết lão tổ trong ứng ngoài hợp, tiêu diệt Thanh Hồ Cửu Đạo. Nhưng lão nhất thời ngưng động tác trong tay, quay sang dùng pháp bảo bảo vệ tự thân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

– Là vị đạo hữu nào cùng tại hạ bày ra trò đùa giỡn này?

Nam Hoa lão tổ sắc mặt âm trầm, lạo không cách nào dò la được đối thủ ẩn giấu trong bóng tối này ở chỗ nào, chẳng lẽ cũng muốn chia một chén súp trên người của Thanh Hồ Cửu Đạo sao? Thanh Hồ Cửu Đạo này có thể đáng để cho ba vị pháp tướng tu sĩ chú ý sao?

Mây đen vần vũ, lôi thăng trầm muộn đang uốn nhưỡng tích trữ chuẩn bị phát ra. Từng giọt mưa lớn như hạt đậu phảng phất như từng viên ám khí lực đạt vạn quân từ trên trời giáng xuống, đập cho mặt đất hở sâu ba thước. Nhưng vừa khéo đám mây đen trên đỉnh đầu này tuy lớn, giọt mưa vẫn bao trùm phạm vi diện tích vài thước quanh Nam Hoa lão tố.

Hành Vân Bố Vũ quyết!

Bộ pháp quyết này lực sát thương có lẽ không coi là bao lớn, nhưng lại rất khó chịu, cơ hồ khó có thể tránh thoát, chỉ có thể cứng rắn tiếp nhận. Mà một khi đón đỡ, đó chính là sự tiêu ma không ngừng nghỉ, đến khi tiêu ma kiệt sức đối thủ thì thôi.

Dĩ nhiên, bộ pháp thuật thần thông này cũng là một loại thủ đoạn che giấu hành tung, bên trong phạm vi mây đen bao trùm, Lục Bình cùng mọi người cho dù là có đánh nhau thiên hôn địa ám, chỉ cần Hành vẫn Bố vũ quyết pháp thuật này không bị phá giải, thì người bên ngoài cũng không nhận ra được trạng huống bên trong phạm vi thi triển bộ pháp thuật này.

Song khi bộ pháp quyết này gia nhập những yếu tố khác trong quá trình thi triển, uy lực của bộ pháp quyết này có thể biến thành loại trình độ mà ngay cả bản thân Lục Bình cũng không biết.

Trong đám mây đen nhánh lóe ra thải quang sắc thái riêng làm người ta rúng động tâm hồn. Thất quang sắc mang đột nhiên nở rộ, bức lui bóng tối đen nhánh xung quanh. Không đợi tiếng sấm nổ ra vang dội khắp nơi, bảy đạo lôi quang đã từ trên trời giáng xuống.

Canh Kim Âm Lôi, Ất Mộc Âm Lôi, Quỳ Thủy Âm Lôi,…

Mặc dù mỗi một loại âm lôi đối với một vị pháp tướng tu sĩ mà nói không coi là thần thông có tính sát thương gì hết, nhưng bảy loại âm lôi tề tụ, cũng đủ làm cho Nam Hoa lão tổ ở trong trạng thái lo ngại đồng thời còn sinh ra một ít những thứ liên tưởng khác.

Nhưng vô luận là Nam Hoa lão tổ hay là Lục Bình, tựa hồ cũng quên rằng lôi quang tứ ngược trong trời mưa đây mới là thiên uy!

Thời điểm Thất Bảo Lôi Hồ cùng Hành vấn Bố vũ quyết cùng kết hợp thi triển ra, hai thứ không ngờ lại sinh ra một loại hiệu ứng cực kỳ khế hợp. Lúc này vô luận là Hành Vân Bố Vũ quyết, hay hoặc giả là Thất Bảo Lôi Hồ bảy đại âm lôi tập hợp, đều sinh ra uy lực vượt ra xa bản thân của hai thứ, thậm chí hai thứ đơn giản gộp chung lại mà nâng cao uy lực.

– Chính diện là Vũ Văn thế gia tu sĩ chăng?

Nam Hoa lão tổ lời vừa ra khỏi miệng liền biết mình nói sai. Vũ Văn thế gia tu sĩ mặc dù tinh thiện các loại ngư lôi thuật, nhưng cũng tuyệt không thèm sử dụng kết hợp với những pháp thuật thần thông khác.

Tiếng quát hỏi của Nam Hoa lão tổ này chẳng những dọa Cần Tuyết lão tổ đang bị Thanh Hồ Cửu Đạo vây công giật mình, mà chính là bản thân của Thanh Hồ Cửu Đạo cũng lấy làm kinh hãi!

Những giọt mưa liên miên không dứt phảng phất vô số khối vạn quân cự thạch nện lên trên các loại thủ đoạn phòng thủ của Nam Hoa lão tổ. Bảy đạo lôi quang mặc dù cuối cùng đều bị Nam Hoa lão tổ cản lại, nhưng uy lực ẩn chứa trong thần thông vẫn tác dụng trên người Nam Hoa lão tổ. Nam Hoa lão tổ cảm giác được chân nguyên trong cơ thể phảng phất tuyết đọng gặp ánh mặt trời. Dòng điện làm người ta tê dại trực tiếp bắt đầu hóa giải chân nguyên trong cơ thể của Nam Hoa lão tổ.

Chân nguyên trong cơ thể của Nam Hoa lão tổ lưu chuyển, đem những thứ khó chịu này toàn bộ hóa giải, đồng thời Nam Hoa lão tổ ngẩng đầu nhìn mây đen ở đỉnh đầu, trong đó không ngừng lóe ra quang hoa có sắc thái riêng, tựa hồ đang tích tụ một loại lôi
điện thần thông mới.

Nam Hoa lão tổ hừ lạnh một tiếng, pháp bảo trong tay phóng lên cao. Nam Hoa lão tổ theo sát đó đưa tay chộp một cái, một bàn tay do linh khí hội tụ mà thành hung hăng xâm nhập đến trong mây đen khuấy một cái, tựa hồ muốn lấy ra thứ gì từ bên trong vậy.

Nhưng Nam Hoa lão tổ theo sát đó sắc mặt liền thay đổi. Mây đen đầy trời theo một trảo của lão ta, nhất thời tan thành mây khói, nhưng Cần Tuyết lão tổ đang bị Cửu Đạo vây công phía sau lão ta cũng đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm.

Nam Hoa lão tố biết đây là trúng kế điệu hổ ly sơn của đối thủ, đợi đến lúc lão ta quay người nhìn lại, thì thấy Cần Tuyết lão tổ bị một tờ phù khí biến thành cự phong trấn áp thân hình hơi chậm lại. Cửu Đạo nhân cơ hội đánh cho hộ thân pháp bảo của Cần Tuyết lão tổ lảo đảo muốn rớt.

Cần Tuyết lão tổ hướng phương hướng của Nam Hoa lão tổ há mồm muốn hô, tựa hồ là muốn cầu cứu Nam Hoa lão tổ, đồng thời cả người trên dưới chân nguyên lưu chuyển. Chẳng qua là trong chốc lát liền đem đạo phù khí tác dụng trên người mình bằng khai. Áo ảnh của một con sơn viên to lớn bay lên từ sau lưng Cần Tuyết lão tổ, tựa hồ là lão muốn cho gọi pháp tướng của mình ra toàn lực đánh một trận.

Nhưng chính là trong phút chốc chần chờ này, hai đạo quang đoàn tản ra ngũ quang sắc mang một trước một sau đánh vào hậu tâm của Cần Tuyết lão tổ.

– Cẩn thận!

Tiếng kinh hộ của Nam Hoa lão tổ mới vừa vang lên, hộ thân pháp bảo đã sớm bị Cửu Đạo đánh bể tan tành, kể cả hộ thân cương khí của Cần Tuyết lão tổ cùng với sơn viên pháp tướng mới vừa cho gọi ra đều bị hai viên quang cầu này xuyên thủng.

Đợi đến lúc hai viên quang cầu này xuất hiện trở lại, thì đã treo lơ lửng trước người của Cần Tuyết lão tổ.