Chương 1332: Cửu Huyền chung chiến ( chung tục )

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sở dĩ Lục Bình muốn chạy trốn, cũng bởi vì lúc này chỗ vị trí của bốn người đúng lúc chính là đối diện mặt quạt của Thất Vũ Phiến. Nếu Thất Vũ Phiến đè xuống một quạt, bốn người mặc dù lúc này khoảng cách chính giữa chiến trường đã xa mười mấy dặm, nhưng Lục Bình vẫn không dám khẳng định uy năng của Thất Vũ Phiến sẽ không liên lụy tới đây. Dù sao đó có thể là sự tồn tại vượt qua Thuần Dương tu sĩ ngự sử khai thiên thần khí, đạp bước ngang trời!

Thanh Hồ một đường phi độn theo sau lưng Lục Bình, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:

– Lục huynh, cây quạt mà thiên địa linh khí hình thành tốt cuộc là cái gì?

Lục Bình cũng không quay đầu lại, đáp:

– Trừ Khai Thiên Thần Khí còn có thể là cái gì chứ?

– Khai Thiên Thần Khí sao?

Không chỉ Thanh Hồ, hai người khác cũng một trận kêu lên. Thanh Hồ càng hỏi:

– Làm sao có thể, Khai Thiên Thần Khí không ngờ tồn tại thật, hơn nữa còn có thể bị người sử dụng ngoài Khai Thiên Thất Tổ sao?

Chân Linh Chi Kiếm trong tâm hạch không gian của Lục Bình bây giờ bởi vì Thất Vũ Phiến xuất hiện mà bị kích thích nhảy lên nhảy xuống, sớm đã khiến cho Lục Bình tiến một bước xác nhận thất thải vũ phiến không thể nghi ngờ chính là Thất Vũ Phiến. Lúc này một nửa lực chú ý của Lục Bình đều đặt trên người của Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly.

Nghe Thanh Hồ hỏi, Lục Bình cũng không quay đầu lại đáp:

– Khai Thiên Thần Khí làm sao có thể không tồn tại, người nào lại quy định Khai Thiên Thần Khí trừ Khai Thiên Thất Tổ ra thì người khác không cách nào sử dụng?

Thanh Hồ cùng mọi người cũng không mở miệng nghi ngờ sự tồn tại của Thất Vũ Phiến nữa, chỉ bất quá độn quang của ba người theo sau lưng Lục Bình cũng phi độn nhanh hơn.

Vào lúc đó, một đạo tiếng vang dữ dội giống như hồng chung đại lữ vang lên trong thiên địa:
– Tu sĩ của các phái dưới pháp tướng hậu kỳ, mau lui cách Cửu Huyền lâu ngoài năm mươi dặm!

Độn quang dưới chân Lục Bình không ngừng, thời điểm quay đầu nhìn, trên chiến trường đột nhiên nổ lên một mảnh độn quang. Đồng thời còn có cơ hồ số lượng ma la giống vậy bay theo lên dây dưa, một đường phi độn tới ngoài năm mươi.

Mà lúc này đám người Lục Bình cách Cửu Huyền lâu đã ngoài bảy mươi dặm, Thanh Hồ nghe thanh âm động địa rung trời đầu tiên là cả kinh, tiếp theo chính là vui mừng, nói:

– Năm mươi dặm phải là cực hạn phạm vi của Thất Vũ Phiến liên lụy, chúng ta không cần đi ra phía ngoài nữa rồi!

Lục Bình cũng không quay đầu lại, nói:

– Năm mươi dặm là khoảng cách mà pháp tướng hậu kỳ tu sĩ trở xuống không bị Thất Vũ Phiến đánh chết!

Thanh Hồ “ha” một tiếng, không bị quạt chết nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không bị trọng thương. Huống chi trong khoảng cách đó gần ma la chiến trường như thế, nhân tộc tu sĩ một khi bị trọng thương rơi vào trong ma la đại quân vậy chỉ có một con đường chết. Độn quang dưới chân Thanh Hồ nhanh hơn, trong miệng không phục hỏi:

– Làm sao ngài biết?

Lục Bình dừng một chút, thanh âm bày tới sau lưng, đáp:

– Ta đã thấy Càn Khôn Bảo Đỉnh

Bốn người một đường lại đến ngoài tám mươi dặm. Lục Bình bấy giờ mới dừng lại nói:

– Khoảng cách này xem ra không sai biệt lắm!

Bốn người quay đầu lại nhìn lên, thấy Thất Vũ Phiến định thiên lập địa như vậy lúc này đang chậm rãi quạt rơi về phía bắc. Xa xa nhìn tốc độ của Thất Vũ Phiến quạt rơi phảng phất thật chậm, nhưng trên thực tế do Thất Vũ Phiến làm bằng linh khí bây giờ bởi vì quá mức cực lớn mới lộ ra chậm chạp, nhưng hiện tại tốc độ quạt của nó cực nhanh.

Lục Bình vô một cái ở ngực, một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa rơi vào dưới chân nở rộ. Một bộ Liên Hoa Trận Đồ bao phủ toàn bộ bốn người vào bên trong, Lục Bình mở miệng nói:

– Mỗi người giữ được thân thể của mình chớ để bị Khai Thiên Thần Khí quạt chạy!

Đang nói chuyện, Linh Lung tửu đỉnh nhiễm nhiễm dâng lên từ đỉnh đầu của Lục Bình. Đám người Ân Thiên Sở cũng thi triển thủ đoạn. Dưới chân của Ân Thiên Sở hóa thành một cái băng đá to lớn; quanh người Lưu Thiên Viễn trong lúc bất chợt tăng thêm gấp mấy lần, còn Thanh Hồ lấy chân nguyên biến ảo thành một cái đuôi hồ ly lông mượt mà đoàn đoàn vây quanh bản thân.

Trong nháy mắt bốn người mới vừa chuẩn bị sẵn sàng, Thất Vũ Phiên ngoài mấy chục dặm đã quạt rơi vào đất. Trong hai mắt của Thanh Hồ cùng mọi người trợn tròn, chớp mắt Thất Vũ Phiến rơi xuống đất, một mảnh sóng cuồng do ma la tạo thành đột nhiên nhấc lên từ trên mặt đất. Nhưng không chờ tới lúc những ma la rơi xuống đã bị thổi thành bụi bặm giữa không trung.

Đồng thời phút chốc linh khí phong bạo dâng lên, trong vô số ma la xen lẫn chút nhân tộc tu sĩ đang điên cuồng phi độn ra phía ngoài, vậy mà lúc này hiển nhiên đã muộn.

Ma la sóng lớn vẫn dâng lên ở chỗ cũ, khoảng cách tác dụng cũng càng ngày càng xa, đồng thời khoảng cách Lục Bình cùng mọi người cũng càng ngày càng gần. Vậy mà vô số ma la cùng với nhân tộc tu sĩ trước chưa kịp thậm chí vận không đặt trong mắt giọng nói cảnh báo trước đó, trong khoảnh khắc bị hất bay vẫn ở giữa không trung bị thất thải linh khí phong bạo thổi thành bột vụn.

Cùng lúc đó, nhân tộc tu sĩ trước đó nghe theo thanh âm kia phi độn ra ngoài năm mươi dặm mắt thấy Thất Vũ Phiến có uy năng thật lớn như vậy, từng người một không khỏi lớn tiếng mắng lên, nhưng độn quang dưới chân không mảy may dám chậm trễ, tiếp tục chạy như bay ra phía ngoài. Không ít tu sĩ thậm chí đã từ khu vực mà bọn bốn người Lục Bình đứng sững tiếp tục trốn ra bên ngoài, khoảng cách tám mươi dặm đều không đủ để cho bọn họ cảm thấy an toàn.

Ma la sóng lớn cuồn cuộn một đường lăn lộn đi tới phương hướng chỗ đám người Lục Bình. Phong bạo cuồng bạo thật lớn như vậy, càng lúc càng đến gần bốn người. Lục Bình cùng mọi người có thể cảm giác bọn họ trước mặt hạo đại thần thông của Đại thiên địa uyển nhược nơi này lộ ra nhỏ bé dị thường. Cho tới khi Thanh Hồ đối mặt linh khí phong bạo cuồn cuộn mà đến đường đường pháp tướng trung kỳ tu sĩ thậm chí đã toàn thân run rẩy.

Không chỉ Thanh Hồ, chính Lưu Thiên Viễn cùng với Ân Thiên Sở lúc này hiển nhiên cũng trước mặt bại của thiên địa sợ hãi nói không ra lời.

– Lục, Lục huynh, linh khí phong bạo mà Thất Vũ Phiến dẫn động thật đúng sẽ không đả thương, thương tổn được chúng ta chứ?

– Đương nhiên là không!

Trong lòng Lục Bình cũng thực không chắc lắm, chẳng qua là hiện nay muốn chạy nữa cũng không còn kịp, không bằng lấy thần thông thủ hộ tự thân của mỗi người tới đối kháng linh khí phong bạo. Đồng thời cũng cầu xin từ trong Thuần Dương Chi Hồn của Phi Thiên lão tổ lấy được chút xíu trí nhớ không trọn vẹn không muốn xảy ra chuyện không may.

Linh khí phong bạo đã từ Cửu Huyền lâu một đường cuốn ùa đến ngoài ba mươi dặm, nhưng ma la đại quân bị hất bay vẫn ở chỗ cũ tung bay giữa không trung đã bị hôi phi yến diệt, thời điểm ngoài bốn mươi dặm, ánh mắt của Lục Bình sáng lên. Hắn đã có thể thấy rõ ràng ma la bị hất bay chẳng qua là bị linh khí phong bạo thổi trúng chia năm xẻ bảy, ít nhất không hóa thành bụi bặm dễ dàng như vậy.

Rốt cục đợi đến khi Thất Vũ Phiến nhấc lên linh bảo phong bạo thổi bay đến năm mươi dặm, ma la chẳng qua bị linh khí phong áp to lớn ép nổ lồng ngực, ép bể nát tâm hạch không gian, trừ cái đó ra trên thân thể đại khái giữ vững đầy đủ.

Tuy nhiên Lục Bình còn nhìn thấu mấy nhân tộc tu sĩ trong bầy ma la bị hất bay trước mặt thiên địa thần uy mạnh mẽ hao nhiên bực này bị thổi làm miệng phun máu tươi, có ít nhất một nửa người tại chỗ không sống được. Mấy người còn dư lại cũng là người bị thương nặng, không đợi rơi xuống đất cũng đã bị ma la còn sót lại nhân cơ hội chém chết.

Linh khí phong bạo cuốn ùa đến ngoài sáu mươi dặm, khoảng cách đám người Lục Bình đã chỉ còn lại có hai mươi dặm, càng ngày càng nhiều tu sĩ từ bên cạnh bốn người chạy ra ngoài khoảng cách xa hơn, đồng thời cũng không thiếu ma la bay trốn ra phía ngoài. Mà phàm ma la thông qua bên cạnh bốn người, vô luận là có thể dùng để tăng trưởng chiến công hay không, không con nào không bị bốn người xuất thủ đánh chết.

Thời điểm phong bạo cách đám người Lục Bình đã chỉ còn lại có mười dặm, chẳng những Lục Bình, chính là đám người Ân Thiên Sở cũng dần dần yên tâm. Lúc này uy thế của phong bạo vẫn rất đầy đủ, vẫn có không ít pháp tướng tu sĩ ở khoảng cách này bị phong bạo thổi bay. Tuy nhiên rất rõ ràng tuyệt đại đa số người cùng với ma la may mắn còn sống sót bị cuốn vào trong phong bạo đều có thể bảo vệ tính mạng, nhiều nhất bất quá chính là bị thương nhẹ thôi. Chẳng qua lúc này vẫn có nhóm lớn ma la trốn ra khỏi phạm vi sát thương của Thất Vũ Phiến.

Lục Bình giảm một cái dưới chân, quát lên:

– Khởi!

Liên Hoa Trận Đồ dưới chân Lục Bình ầm ầm dâng lên một đoàn ánh sáng màu tím lam. Bạch Ngọc Liên Hoa to lớn ngưng tụ linh khí hư ảnh bao lấy bốn người vững vàng trong đó. Mặc cho Thất Vũ Phiến thổi lất phất linh khí phong bạo đến thổi trúng Bạch Ngọc Liên Hoa lảo đảo muốn ngã, Liên Hoa Trận Đồ thủy chung đứng vững vàng không mảy may làm dao động trong linh khí phong bạo.

Cùng lúc đó, đám người Lục Bình mặc dù có Liên Hoa Trận Đồ hộ trì, nhưng cuối cùng vẫn bị linh khí phong bạo liên lụy. Bốn người chia ra thi triển thủ đoạn của mỗi người ổn định thân hình. Trừ Thanh Hồ cùng với Lưu Thiên Viễn ngăn cản có chút cố hết sức ra, linh khí phong bạo đối với Lục Bình cùng Ân Thiên Sở đã không hề tạo thành uy hiếp chút nào nữa.

Lục Bình nhân cơ hội đem Tế Thủy Trường Lưu kiếm hóa thành “Sấm Thủy Kiếm Quyết”, quanh người bày ra kiếm quang cự võng mười mấy trượng. Phàm trong phạm vi một mảnh linh khí phong bạo khỏa hiệp thổi tới ma la toàn bộ đều bị kiếm quang cự vòng quậy đến nát bấy.

Linh bảo Thái Huyền Chi Thứ trong tay của Ân Thiên Sở sớm đã biến mất quanh người. Sau khi gã được Lục Bình truyền cho “Vô Hình Kiếm Quyết”, Ân Thiên Sở thành tựu trên bộ kiếm thuật thần thông thậm chí còn trên Lục Bình. Mặc dù bởi vì linh khí phong bạo tứ ngược ảnh hưởng mà không thấy được tung tích của Thái Huyền Chi Thứ, nhưng liên tiếp ba bốn mươi con ma la giương nanh múa vuốt từ bên người Ân Thiên Sở sau khi bị phong bạo thổi qua rất nhanh yên lặng xuống sau đó dưới linh khí phong bạo thổi lất phất nhanh chóng tan rã, hiển nhiên đã chết không thể chết lại.

Chỗ mà Thanh Hồ cùng Lưu Thiên Viễn đứng yên cũng không thiếu ma la bị thổi qua. Hai người bọn họ hiển nhiên không cách nào giống như hai người Lục Bình cùng Ân Thiên Sở du nhận có thừa như vậy, nhưng vẫn mạo hiểm chém giết hơn mười con ma la.

Linh khí phong bạo mãnh liệt tứ ngược suốt hết một thời gian uống cạn chung trà lúc này mới từ từ thở bình thường lại. Kiếm quang cự vòng trước người Lục Bình không biết nhân cơ hội chém giết bao nhiêu con ma la. Mặc dù trong tuyệt đại đa số đều là chút ma la lớn nhỏ, nhưng trong đó ma la cao cấp cũng có. Ít nhất bản thân Lục Bình chú ý tới mấy con Ngọc Ma La bị linh khí phong bạo làm bị thương nặng rồi bị kiếm quang cự võng bắt chém chết. Đợi đến khi Lục Bình lấy xuống Chiếu Ảnh Thạch bên hông mở ra vừa nhìn. Phía trên chiến công tính điểm với bốn trăm ba mươi bốn điểm khiến cho bản thân Lục Bình nói không ra lời.

Ân Thiên Sở một bên khác nhìn thấy động tác của Lục Bình, cũng lấy ra Chiếu Ảnh Thạch của mình nhìn một chút. Chiến công tính điểm biểu hiện phía trên hiển nhiên cũng làm gã trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn. Hai người Lưu Thiên Viễn cùng Thanh Hồ mặc dù cũng có chút thu hoạch, nhưng thu hoạch của hai người hiển nhiên không thể so sánh cùng Lục Bình hai người bọn họ.

Theo một tiếng thét kinh hãi của Thanh Hồ, ánh mắt của bốn người nhìn tình cảnh trước mắt bị Thất Vũ Phiến dẫn động linh khí phong bạo tứ ngược trôi qua sợ ngây người!

– Thật là sạch sẽ a!

Lưu Thiên Viễn chép chép miệng nói.

Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận ngoài tám thể thấy rõ ràng nó vẫn ở chỗ cũ vận chuyển. Mà khu vực từ vòng bảo hộ một đường hướng bắc trong vòng năm mươi dặm, bầu trời sạch sẽ như vậy, ngay cả một mảnh đám mây đều không có, trên mặt đất càng là một mảnh bình thản không có thứ gì, rừng cây, cỏ cây bị cuốn ùa không còn. Ngay cả mấy gò đất nhỏ đều biến mất không thấy, chỉ còn lại có mặt đất bằng phẳng trống không.

Cho đến khoảng cách năm mươi dặm ngoài Cửu Huyền lâu hộ tráo đại trận mới có thể nhìn thấy có pháp tướng tu sĩ cùng với ma la cao cấp còn sống dưới sự kiên trì trong linh khí phong bạo hiển nhiên đã bị thương thế không nhẹ. Hơn nữa theo khoảng cách Cửu Huyền lâu càng xa, uy lực của linh khí phong bạo càng yếu, số lượng tu sĩ càng nhiều. Hơn nữa đại đa số nhân tộc tu sĩ bởi vì một tiếng nhắc nhở trước đó mà chạy đến ngoài khoảng cách năm mươi dặm.

Rất nhanh một trận đấu pháp kịch liệt lần nữa dấy lên. Đây là nhân tộc tu sĩ đang tiến hành diệt giết những ma la may mắn sống sót. Tuy nhiên bởi vì duyên cớ nhân tộc tu sĩ đại đa số trốn ra khỏi phạm vi mà uy năng của Thất Vũ Phiến bao phủ, lúc này thực lực nhân tộc tu sĩ vượt qua xa ma la sống sót, diệt giết cũng đã trở thành hình thế nghiêng hẳn về một bên.

Một đạo thất vũ linh khí cự phiến to lớn ở bầu trời Cửu Huyền lâu cũng không biến mất, mà hiển nhiên ảm đạm rất nhiều. Thời điểm đó đám người Lục Bình đã có thể rõ ràng nhận ra được linh khí phong bạo bị phiến động trước đó đã chậm rãi chảy trở về, lần nữa hội tụ đến một chuỗi linh khí cự phiến hơi có vẻ ảm đạm ở bầu trời Cửu Huyền lâu.

Chỉ bất quá bởi vì trước đó Thất Vũ Phiến dẫn động linh khí phong bạo bây giờ quá mức mãnh liệt, lúc này thất vũ cự phiến muốn lần nữa khôi phục trạng thái che khuất bầu trời trước đó sợ rằng phải hao phí một khoảng thời gian.

Rất hiển nhiên, đợi đến sau khi thất vũ cự phiến lần nữa khôi phục lại trạng thái như trước sẽ lần nữa thi triển loại thần thông khai thiên tích địa như vậy về phía ma la đại quân bao vây những phương hướng khác của Cửu Huyền lâu.

Lục Bình khẽ thở dài một hơi, nói:

– Đi thôi, lần này Cửu Huyền lâu coi như hoàn toàn giải khai, chúng ta lưu ở chỗ này cũng không có gì dùng.

Thanh Hồ có chút không hiểu hỏi:

– Nếu Cửu Huyền lâu có Khai Thiên Thần Khí trấn áp tông môn, vừa có sự tồn tại có thể vượt qua Thuần Dương tu sĩ thao túng Khai Thiên Thần Khí, vậy tại sao phải chờ tới hơn mười năm sau mới hoàn toàn giải khai khốn cảnh của Cửu Huyền lâu?

Lục Bình lắc đầu cười khổ, đáp:

– Ta nào đâu biết! Có lẽ họ không nắm chắc tất thắng hoặc giả sự tồn tại cho phép thi triển loại thần thông khai thiên tích địa như vậy cần bỏ ra giá cao gì không người biết!

Lưu Thiên Viễn hỏi:

– Lục sư đệ, chúng ta làm sao bây giờ, đổi chỗ khác tiếp tục săn giết ma la cướp đoạt chiến công tính điểm sao?

Lục Bình lắc đầu một cái, đáp:

– Không, Cửu Huyền lâu nếu lấy ra Khai Thiên Thần Khí, như vậy cũng tất nhiên có nắm chắc hoàn toàn đánh tan ma la đại quân vây công Cửu Huyền lâu hơn mười năm. Đến lúc đó những ma la đại quân bị đánh tan chạy đi tứ tán, tất nhiên sẽ tạo thành uy hiếp cho các phía trú địa bên ngoài vây công ma la đại quân. Chúng ta cần phải nhanh một chút chạy về nơi đóng quân hiệp trợ môn phái chống đỡ những ma la chạy trốn đánh vào.

Bốn người một đường phi độn về phía tây, cố sức lực tranh thủ chạy về nơi đóng quân trước khi ma la hội quân.

Ngay vào lúc bốn người trải qua Cửu Huyền sơn mặt tây của Cửu Huyền lâu, mắt thấy Cửu Huyền lâu sắp hoàn toàn giải vây đại hoạch toàn thắng lại một lần nữa xảy ra ngoài ý muốn.