Chương 1001: Lục Bình phân bảo (2)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình không trực tiếp chuẩn bị linh vật cần cho Vương Huyền Kỳ lên cấp đoán đan trung kỳ, mà hy vọng bọn họ có thể thông qua sự cố gắng của tự thân, tự đi tìm được, không phải một mực dựa vào lão sư trợ giúp, đồng thời đem Thiên Kim thạch đặt ở phía trước xa xa, cũng có ý khích lệ môn hạ đệ tử.

Lục Bình lại đem bát nước giao cho Vương Huyền Kỳ, nói:

– Vũ Lăng ngư đạo binh này chính là đạo binh mà vi sư đặc biệt vì Hoàng Ly đảo chuẩn bị. Chẳng qua là hôm nay đạo này binh chưa hoàn toàn thành hình, lão sư không rãnh phân thân, đạo binh này tạm thời do người trông coi chiếu khán.

Sau khi Lục Bình giao Thiên Kim thạch cùng cá Vũ Lăng cho Vương Huyền Kỳ, lúc này hắn mới đem ánh mắt nhìn về phía Điền Huyền Việt, nói:

– Nghe nói ngươi ở Doanh Sơn tiên viện những năm này tiến bộ khá lớn, đoán đan trung kỳ đan dược đã nắm giữ đắc tâm ứng thủ, bây giờ đang suy nghĩ luyện chế đoán đan hậu kỳ đan dược đúng không?

Điền Huyền Việt nói:

– Toàn dựa vào lão sự chỉ điểm tài bồi, đệ tử dốc lòng chuyên nghiên luyện đan tâm đắc do lão sư truyền lại, mới có thành tựu này.

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Luyện đan y bát toàn bộ truyền thừa của ta với ngươi, tuy nhiên trong tay vi sư còn có hai đại luyện đan bí thuật, trước đã truyền cho ngươi Bạo Linh quyết, hôm nay truyền cho ngươi linh hỏa Đoán Dung Đề Thuần thuật. Bí thuật này liên quan trọng đại, trong ngày thường cần cẩn thận sử dụng, sau khi người đi xuống hãy cố gắng suy nghĩ.

Điền Huyền Việt nhận lấy ngọc giản đã cám ơn Lục Bình, rồi lại thấy bàn tay của Lục Bình một than, một cái luyện đan lô bảo đỉnh khéo léo từ từ phồng lớn trong tay của hắn.

Điền Huyền Việt nhìn cái luyện đan lô này trong tay của Lục Bình nhất thời cặp mắt trừng trực, chính là mấy tên đệ tử khác cũng đều cũng hít một hơi khí lạnh.

Đỉnh cấp luyện đan lộ Phi Hồng đỉnh!

Chân Linh phát hiện nay mặc dù đã có hai cái pháp bảo luyện đan lô, số lượng thượng cấp luyện đan lô cũng có gia tăng, nhưng đây cũng không nghĩa là luyện đan lô của Chân Linh phái đã đến mức đầy đủ. Ngược lại, theo kích thước của Chân Linh phái khai rộng, nhân số luyện đan sư gia tăng, vô luận là đan dược còn là số lượng luyện đan lô vẫn thuộc về một loại trạng thái cung không ứng cầu. Địa vị của đỉnh cấp luyện đan lô trong môn phái không giảm mà lại tăng.

Người nào lại sẽ biết được trên người của Lục Bình lại còn có một cái đỉnh cấp luyện đan lô!

Thật ra thì mọi người không biết là, Chân Linh phái pháp bảo luyện đan lô thật ra thì có ba cái, trừ Nạp Xuyên đỉnh của Lục Bình, một cái bảo đỉnh của Thiên Lô lão tổ ra, Chân Linh phái còn đã từng trong Doanh Thiên đạo tràng lấy được một cái bảo đỉnh ngưng luyện ba đạo bảo cấm.

Tuy nhiên cái bảo đỉnh này cuối cùng lại bị Thiên Tượng lão tổ muốn đi, chính là Lục Bình cũng không biết nó được Thiên Tượng lão tô dùng ở địa phương nào.

Lục Bình đem biểu lộ của mấy tên đệ tử để trong mắt, khẽ mỉm cười, hướng Điền Huyền Việt nói:

– Phi Hồng đỉnh này tuy nói là vi sư vì ngươi chuẩn bị, nhưng ngươi nếu là muốn cầm trong tay lại cũng không dễ dàng. Ta sẽ đem cái luyện đan lô này ở lại trong tay của Lôi Địch đạo hữu, nếu là người không thể luyện chế ra đoán đan hậu kỳ đan dược làm hắn hài lòng, luyện đan lô này hiên nhiên cũng không lấy được trong tay.

Lục Bình dùng một chút, nói tiếp:

– Nguyên vốn vi sư vì người chuẩn bị là một đóa thiên địa linh hỏa, không biết sao hôm nay linh hỏa đối với vi sư mà nói lại có chỗ dùng lớn, cho nên trước tiên đem Phi Hồng đỉnh này đặt ở trước mặt ngươi, sẽ phải xem ngươi có thể cầm tới tay hay không.

Lục Bình nhìn về phía Đỗ Gia Lạc tên đệ tử thân truyền thứ ba của hắn, sau đó từ trong trữ vật pháp khí lấy ra một cái ngọc giản cùng một cái ngọc bội, nói:

– Cái ngọc giản này là Mậu Thổ Chân Thân tu luyện pháp quyết mà ta trước đó từ chỗ của Thiên Khang sư thúc tổ cầu xin được. Mậu Thổ Chân Thân chính là thần thông đắc ý của Thiên Khang sư thúc tổ, bản thân là một bộ thổ chức tính pháp thuật có thể tự luyện tới cấp bậc vô thượng thần thông. Hiện nay chính là bản thân Thiên Khang sư thúc tổ cũng kém một bước cuối cùng mới có thể đem tu luyện tới vô thượng thần thông. Mà người tu luyện bộ thần thông này còn có Thiên Sơn sư thúc tổ cùng với Lưu Huyền Thiên sư bá của ngươi nữa. Hai người bọn họ đối với thần thông này có thành tựu khá sâu, ngày sau ngươi nếu có chỗ không thông, có thể đi thỉnh giáo hai người bọn họ.

Rồi sau đó Lục Bình lại đem ngọc bội nói:

– Khối Thông Linh Ngọc Bội này đối với đoán đan kỳ tu sĩ mà nói cũng coi là một món bảo vật cực kỳ tốt. Nó chính là vật năm đó Huyền Như sư bá của người đưa cho vi sư, sau đó lại trải qua tay của Huyền Luyện sư bá các ngươi tăng lên. Mặc dù chỉ là pháp bảo cấp bậc thông linh, nhưng chân chính giá trị trực đuổi Dưỡng linh pháp bảo, hôm nay ngọc bội đối với vi sư cũng không đại dụng, nên đưa cùng người dùng để tu luyện đi.

Đỗ Gia Lạc khom người cám ơn, lại nghe Lục Bình nói tiếp:

– Đại Bảo sẽ theo ta đi Đông Hải, hết thảy kinh doanh làm ăn trên Hoàng Ly đảo của Đại Bảo giao cho Huyền Kỳ xử lý. Người chỉ cần tiếp quản phách mại hội dưới đất, hơn nữa cũng không cần lén lút như vậy, mà là quang minh chánh đại cử hành ở trên Hoàng Ly đảo, tự có bản phái lão tổ cùng với Lôi sư thúc của các ngươi che chở.

Lục Bình xoay người nhìn huynh muội Phương Uy Phương Hà, cười nói:

– Tu vi của hai người các ngươi tăng trưởng ngược lại rất nhanh, cũng nhanh muốn đuổi trên đại sư huynh của các ngươi. Nguyên vốn vi sư phải tán dương các ngươi hai câu, không biết sao vi sư thật ra thì cũng không đồng ý các ngươi một mực muốn nhanh, ngược lại thì phải làm trên trụ cột, để uẩn tốn thêm chút thời gian đánh mài, để tránh tương lai sau khi tu vi đến độ cao nhất định cũng hậu lực chưa đủ, khó tiến thêm hơn nữa!

Ngôn ngữ của Lục Bình không chút khách khí, nói với huynh muội hai người này làm mặt mũi họ đỏ bừng. Lục Bình cũng không thể không như vậy, huynh muội hai người này từ chất không coi là tuyệt cao, tu hành cũng coi là chuyên cần, không biết sao tâm khí quá cao, kiên nhẫn cũng không đủ, tu luyện một mực muốn nhanh. Tuy họ so sánh cùng những tu sĩ khác, căn cơ của huynh muội hai người này coi là được lao cố, nhưng so sánh cùng hai người Vương Kỳ, Đỗ Gia Lạc cũng kém không ít.

Lục Bình đưa tay rạch một cái trước người, hai thanh phi kiếm từ trong không gian môn hộ giống như cá lội xuất hiện, rồi sau đó vòng quanh không yên quanh người Lục Bình, chính là Thu Thủy Y Nhân kiếm trong tay của hắn.

Một đôi phi kiếm cấp bậc Dưỡng linh này đã từng nương theo Lục Bình thời gian mấy chục năm, nếu không phải bản thân chất liệu của song phi kiếm này đã không cách nào lấy được tăng lên nữa, sau khi lấy được Tế Thủy Trường Lưu kiếm, Lục Bình cũng không sử dụng một đôi phi kiếm này nữa.

Lục Bình hơi suy tư chốc lát, cũng đem song phi kiếm này hơi dẫn một cái, rồi sau đó chỉ một cái về phía miệng vách đá của động phủ, Thu Thủy Y Nhân kiếm một trước một sau xẹt qua một đạo bạch mang, rồi sau đó vào trong vách đá biến mất không thấy.

Lục Bình nhìn hai người không rõ cho nên hắn nói:

– Huynh muội hai người các ngươi tu luyện bản phái hợp kích bí thuật, Thu Thủy Y Nhân kiếm từng là vật mà vi sư cực kỳ yêu thích. Hôm nay song phi kiếm này bị vi sư đánh vào trong vách đá, ngày sau huynh muội hai người các ngươi có thể ở điều kiện tiên quyết không phá hư vách đá lấy ra một đôi phi kiếm này, một đôi phi kiếm này liền thuộc về huynh muội hai người các ngươi sở hữu.

Huynh muội hai người này một vui mừng một lo lắng, vui là do Thu Thủy Y Nhân kiếm này chính là pháp bảo cấp bậc Dưỡng linh, này ở Chân Linh phái đã cũng coi là trọng bảo. Còn họ lo chính là cử chỉ này của Lục Bình rõ ràng chính là bày một đạo khảo nghiệm, không muốn huynh muội hai người lấy được bảo vật dễ dàng như thế, muốn phá giải khảo nghiệm do Thủy Kiếm Tiên bày cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên suy nghĩ một chút Lục Bình trước để lại bảo vật cho ba vị đệ tử thân truyền cũng đều không phải là trong thời gian ngắn có thể vận dụng, hiển nhiên Lục Bình chẳng qua là đem từng món một bảo vật đặt trước tu vi thực lực của môn hạ đệ tử. Mỗi khi bọn họ có thể lấy được một ít tiến bộ, sẽ có một thung lợi ích ở chỗ này chờ bọn họ. Nhưng nếu là người lười biếng, như vậy một thung lợi ích này hiển nhiên cũng liền cùng người vô duyên.

Đến cuối cùng trước mặt một tên đệ tử ký danh Tăng Vũ, Lục Bình cũng lấy ra “Sơn Băng”, có vẻ không nỡ cầm trong tay đắn đo một lúc, rồi nói:

– Sơn Băng này đi theo vi sư ngày giờ lâu nhất, hôm nay mặc dù miễn cưỡng đem ngưng luyện đạo bảo cấm thứ bảy, để thăng tới cấp bậc Dưỡng Linh pháp bảo, nhưng nếu muốn đem tiếp tục đề thăng cũng cực kỳ khó khăn, có thể đồng thời cụ bị thủy, kim hai loại chúc tính cực phẩm linh tài cực kỳ khó được. Nhưng món pháp bảo này đối với tu luyện công pháp của người ngược lại nghênh hợp, ngày sau nếu là ngươi có thể thành công lên cấp đoán đan trung kỳ, món pháp bảo này ngươi có thể tự cầm đi tế luyện.

Sau khi Lục Bình đuổi đi mấy tên đệ tử phân phối xong nhiệm vụ mỗi người, hắn liền đứng dậy đi Thiên Linh sơn. Nguyên vốn Lục Bình muốn đi thăm thương thế của lão sư có đã khỏi hẳn hay không, không ngờ sau khi mới vừa tới Thiên Linh sơn, cũng lần nữa nhận được ngọc giản đưa tin của Khương Thiên Lâm lão tổ, hỏi thăm Lục Bình có đã động thân đi Đông Hải hay không, nếu là không lập tức chạy tới Xích Vụ đảo.

Lục Bình trong lòng buồn bực, tuy nhiên cũng không bất kỳ do dự nào, xoay người đi tới Truyền tống trận trước Thiên Linh điện. Sau khi bạch quang lóe lên, lúc Lục Bình xuất hiện lần nữa đã đến trên Xích Vụ đảo tràn ngập trong độc vụ màu đỏ.

Hôm nay Xích Vụ đảo tập Thiên Lâm, Hạng Lâu, Thiên Thành, Thiên Cầm, Thiên Sơn năm vị lão tổ, có thể nói là trừ Thiên Linh sơn ra, Chân Linh phải là chỗ vững như tường đồng vách sắt nhất.

Lục Bình mới vừa từ trước một ngọn núi kiến tạo Truyền tống trận đi ra, vừa vặn thấy một đám ma la từ chân trời xông thẳng tới phương vị do Chân Linh phái trú đóng. Chân Linh phái tu sĩ trên Xích Vụ đảo đua nhau bay lên trời, dọc theo bờ biển bắt đầu hộ đảo đại trận, chuẩn bị chống đỡ ma la đánh vào.

Dù thực lực của một cổ ma la này cũng không coi là mạnh mẽ, nhưng tốc độ cũng cực nhanh, tựa hồ chính là muốn hoàn toàn xông vào trong Xích Vụ đảo trước khi hộ đảo đại trận bị kích thích.

Lòng đất của Chân Linh phái đua nhau kêu lên, hộ đảo đại trận mới vừa bị chống lên, uy năng phòng thủ còn không phát huy đến lớn nhất, đã hơn mười đầu ma la vọt tới gần trước. Các loại bạn sinh pháp bảo trên người một cổ não chào hỏi tới trên người Chân Linh phái tu sĩ.

Trong lúc thời điểm thần niệm của Lục Bình xông tới bầy ma la vọt tới, một đạo thần niệm núp trong hư không giống vậy vọt tới thần niệm của hắn giống như sói đói vậy.

Huyết ma phệ hồn thần thông?

Lục Bình lạnh lùng cười một tiếng, trên thần niệm đột nhiên dấy lên hư vô chi hỏa xanh biếc du du chỉ có thần niệm có thể tra thấy. Đầu huyết ma ẩn giấu tựa hồ phát giác không ổn, rút người ta muốn rút đi. Tuy nhiên Lục Bình khởi hội khiến cho tiện nghi chạy đi bạch bạch tới tay, thần niệm đột nhiên nhào tới, một tiếng hô thê lương đột nhiên truyền ra từ trong mấy dặm hư không bên ngoài. Một đạo thân ảnh màu đỏ máu ở chân trời chợt lóe mà không có.

Lục Bình cũng không để ý, hắn biết ma la mỗi một lần tấn công cũng có huyết ma la núp trong hư không áp trận, mình xuất hiện tất nhiên sẽ đưa tới chú ý của huyết ma la bồi hồi bên ngoài Xích Vụ đảo. Lục Bình mặc dù sẽ không xuất thủ công sát ít ma la bình thường, nhưng lại không ngại làm những thứ huyết ma la ẩn giấu ăn chút ám khuy.

Vào lúc đầu huyết ma đó thua chạy, Lục Bình thần niệm lập tức lại nhận ra được có hai đầu thần niệm cấp bậc huyết ma la lần nữa chú ý tới trên người của mình. Tuy nhiên lần này hiển nhiên đối phương phải cẩn thận hơn, chỉ chẳng qua là giám thị mình là sẽ xuất thủ đối với những thứ ma la bình thường đang tấn công Xích Vụ đảo hay không mà thôi.

Lục Bình hiển nhiên sẽ không làm hỏng quy củ ước định tục thành này của tu luyện giới cùng ma la. Tuy nhiên hắn không ra tay cũng không nghĩa là Lục Bình đụng phải chuyện này sẽ không can thiệp. Một thanh niên một đầu hơi lùn so với Lục Bình, nhưng thân hình cường tráng hơn hẳn mấy vòng, bưng một cái chuông đồng từ sau lưng hắn đi ra.

Hôm nay Đại Bảo mặc dù như cũ là người có khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng hai bệt râu mép từ phía dưới lỗ mũi chìa ra cũng khiến cho hắn thêm một chút thành thục. Hơn nữa hắn những năm này kinh doanh Hoàng Ly đảo phách mại hội cùng với những làm ăn khác, khiến cho trên người của Đại Bảo cũng thêm một chút chững chạc.

Chỉ thấy trong tay Đại Bảo đang bưng một cái miệng chuông đồng, đi mấy bước vào chiến đoàn của mặt biển, sau đó đột nhiên vừa gõ lên đại chuông vừa cầm trong tay.

Quang quang!

Một đạo ba văn mắt thường có thể thấy chạy dọc lan truyền trong hư không, trong chốc lát cũng đã tràn tới trong chiến đoàn của Chân Linh phái tu sĩ cùng ma la.

Chân Linh phái đệ tử chẳng qua là cảm giác được màng nhĩ bị đau, theo sát đầu óc một ngất, ngay sau đó liền thanh tĩnh mà qua. Mà đối diện ma la tộc quần cũng đua nhau che tại đau kêu, không ít chân nguyên trong cơ thể của ma la thực lực không đủ bị tiếng chuông đánh tan, đua nhau từ trong bầu trời rớt xuống, bị Chân Linh phái đệ tử tỉnh lại trước bọn họ tiến lên vây giết.

Chỉ chẳng qua là trong một khoảnh khắc, toàn bộ tình thế của chiến đoàn nhất thời nghịch chuyển. Đại lượng ma la rơi xuống, còn thừa lại những thứ đại ma la có tu vi hơi thâm hậu đa số đối với tiếng chuông này ngược lại rất có công hiệu ngăn cản, mặc dù cũng có thất thần trong nháy mắt, nhưng vẫn là rất nhanh khôi phục lại.

Dù vậy, bởi vì Chân Linh phái tu sĩ chém giết đại lượng ma la tu vi không đủ mà đăng xuất thủ tới đối mặt những thứ đại ma la còn thừa lại này cũng có ưu thế trên số lượng, nhanh chóng liền chiếm cứ ưu thế trên sân. Sau khi liên tiếp vây giết hết ba bốn đầu ma la, ma la tộc quần còn thừa lại rốt cục cũng không đỡ được áp lực của Chân Linh phái nữa, đua nhau trốn đi về phía hải ngoại.

Đợi đến sau khi Chân Linh phái tu sĩ trở về trên Xích Vụ đảo, Lục Bình đã đến trong động phủ tạm thời của đám lão tổ Khương Thiên Lẫm khai ích trên Xích Vu đảo.

– Ngươi lấy được Hải chung sao?