Chương 1358: Chân ngôn bộc phát

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình gật đầu một cái, đem tay của tu sĩ nọ nhẹ nhàng để xuống che lên chữ viết trên mặt đất, rồi sau đó lại đem tẩm lệnh bài lần nữa bỏ vào trong túi kín ở vạt áo của hắn, hai người lúc này mới vội vã rời đi.

Hai người mặc dù vội vã rời đi, nhưng Quảng Pháp tông đại tu sĩ lại dám hạ thủ Trùng Thiên các đệ tử thật tiết lộ chút quỷ dị. Tuy nhiên nhìn vị “Tay mơ” đại tu sĩ này biểu hiện vụng về, dường như cũng không phải là mưu đồ đã lâu. Đây giống như song phương không hẹn mà gặp, Quảng Pháp tông đại tu sĩ đột nhiên nhớ lại một ý niệm như vậy, nên lập tức xuất thủ.

– Quảng Pháp tông đại tu sĩ họ Tầng, ngươi có ấn tượng sao?

Tuy rằng Lục Bình cũng chú ý tới chiến công bảng của pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, nhưng cũng chỉ là chú ý một ít nhân vật đứng hàng gần trước, vị Quảng Pháp tông đại tu sĩ họ Tầng này hiển nhiên không có trong tầm mắt của Lục Bình chú ý tới.

Ân Thiên Sở suy nghĩ một chút, đáp:

– Xem ra là chừng vị thứ ba mươi bốn mươi, ta ngược lại có chút ấn tượng, tựa hồ gọi là Tầng Khánh Xuân, chuyện này chúng ta phải chọc cho vỡ ra sao?

Lục Bình nói:

– Chữ viết đang che lại dưới tay không xóa sạch, lệnh bài của Trùng Thiên các trong túi kín cũng không ném đi, không cần chúng ta nói nhiều, nhìn chuyện phát triển đi, nhưng mà điều chuyện này cũng rất quỷ dị. Trùng Thiên các cũng không cần nói, Quảng Pháp tông cũng là Nam Hải lão bài đại hình tông môn, đều không phải là chúng ta bây giờ có thể trêu chọc được.

Ân Thiên Sở gật đầu một cái, lại ném cho Lục Bình một khối Khánh Âm Toái Thạch, nói:

– Trong túi kín cùng cái lệnh bài cùng nhau phát hiện, kỳ quái a, Tầng Khánh Xuân nhớ dùng thần niệm tỏa ngang ra tình huống bốn phía, sao phải hết lần này tới lần khác quên đảo qua trên người của Trùng Thiên các đệ tử. Cho dù ông ta ngoài nghề đi nữa, chỉ cần thần niệm quét qua, vô luận là lệnh bài trong túi kín hay chữ viết che dưới tay, tám chín phần mười đều chạy không khỏi chứ. Tầng Khánh Xuân này thật đúng là…

Vẻ mặt Lục Bình chợt động, thu lấy khối đá vụn, hỏi:

– Ngươi nói có phải là có người cố ý như vậy hay không?

Ân Thiên Sở sửng sốt, hai người đều không nói gì, sau một lúc lâu Ân Thiên Sở mới hỏi:

– Sẽ là ai chứ?

Lục Bình lắc đầu một cái. Ân Thiên Sở cũng không hỏi nhiều nữa. Nếu đúng như vậy, người giả mạo Quảng Pháp tông Tầng Khánh Xuân tu sĩ chạy trốn trước đó đã sớm phát hiện tung tích của hai người, cố ý ở lại nơi đó muốn mượn miệng của hai người đem việc này tuyên dương ra ngoài, còn lại nơi đó ôm cây đợi thỏ. Mà hai người bọn họ lại ngẫu nhiên sao?

Ân Thiên Sở nhìn một chút về bốn phía, nói:

– Nhanh đến rồi, phía trước Thiên Thành sư bá bọn họ chính là cùng người của Thiên Huyền tông, Thiên Nguyệt tông hội hợp ở khu vực này.

Lục Bình nhìn một chút về bốn phía, nói:

– Kỳ quái nha, sao phụ cận không có ai?

Ân Thiên Sơ biết thần niệm tu vi của Lục Bình kinh người. Chỗ đất mà ba phái hội tụ vừa khéo nằm ở khu vực giao tiếp giữa tầng thứ hai nơi pháp tướng trung kỳ tu sĩ hàng lâm và tầng thứ ba nơi sơ kỳ tu sĩ hàng lâm. Lúc này thần niệm của Lục Bình đủ bao trùm phạm vi phương viên hai ba mươi dặm, theo lý thuyết sớm đã phát hiện chủ tạm thời của ba phái mới phải.

– Có phải bọn họ có chuyện gì nên rời đi trước rồi không?

Ân Thiên Sở trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng thân hình đã lần nữa biến mất không thấy. Dưới chân Lục Bình mặc dù không dừng lại, nhưng thần niệm không ngừng quét ngang về bốn phía, cố gắng phát hiện một ít dấu vết lưu lại của ba phái tu sĩ.

– Ở chỗ này!

Nơi xa truyền tới thanh âm của Ân Thiên Sở, thời điểm Lục Bình đi tới thấy ấn ký không quá nổi bật trên một khối tảng đá, nhìn qua giống như cùng một mảng vết rạn hình hoa vậy, chính là bí ẩn do Chân Linh phái bình thường sử dụng.

Trong tay Ân Thiên Sở bấm mấy đạo ấn quyết, một đạo linh quang rót vào trong bí ẩn. Bí ấn tức thì bị kích hoạt, một đạo thần niệm chi âm bị Thiên Thành lão tổ phong ấn lưu lại truyền vào trong tai hai người. Lục Bình cùng Ân Thiên Sở hai người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Vốn một góc phía đông của đạo đàn thế giới phát hiện tung tích của năm vị đại tu sĩ. Tu sĩ của các phái đã rối rít hướng về nơi đó, Thiên Thành lão tổ còn để lại một cái bản đồ lộ tuyến, chỉ rõ phương hướng mà họ rời đi.

Ngay vào lúc hai người chuẩn bị rời khỏi nơi đây đuổi theo Thiên Thành lão tổ bọn họ, sắc mặt của Lục Bình cũng thay đổi. Dưới chân của Ân Thiên Sở lập lòe một đạo ánh sáng, lại là một đạo dự cảnh phù lục.

Ân Thiên Sở theo bản năng cúi đầu nhìn một cái, sắc mặt cũng thay đổi, nói:

– Dự cảnh phù lục, có người mai phục!

Cơ hồ trong cùng một lúc, năm vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ từ phương hướng bất đồng xông vào phạm vi thần niệm cảm giác của Lục Bình, cấp tốc phi độn tới phương vị chỗ hai người.

– Đi mau!

Lục Bình lôi kéo Ân Thiên Sở bên cạnh, thật nhanh rời đi về phương hướng một người.

Ân Thiên Sở mặc dù cũng không phát hiện không ổn, nhưng chớp mắt gã nhìn đến vẻ mặt Lục Bình thì sự việc đã quá nghiêm trọng. Gã cùng Lục Bình như vậy, cũng không kịp nhớ tiết kiệm chân nguyên trong cơ thể, sau khi thi triển ấn độn bí thuật, theo sát sau lưng Lục Bình hết tốc lực rời đi tới phương hướng của đường đi mà Thiên Thành lão tổ lưu lại.

– Năm đại tu sĩ, phương hướng bất đồng vây quanh, toàn lực xuất thủ phá vòng vây vạn vạn không thể để cho bọn họ vây lấy!

Ân Thiên Sở gật đầu một cái bày tỏ mình đã biết được, trong miệng cũng hỏi:

– Đúng là năm người đó chứ? Bọn họ sao lại ở chỗ này bày ra dự cảnh phù lục?

Sắc mặt của Lục Bình âm trầm, tu sĩ của các phái hiển nhiên đã trúng kế điệu hổ ly sơn của năm người đó. Về phần năm người làm sao tìm đến nơi này, chính bản thân Lục Bình cũng không quá rõ. Nhưng từ đối phương có thể chính xác lưu lại dự cảnh phù lục ở phụ cận Chân Linh phái bí ẩn do Thiên Thành lão tổ lưu lại ngồi chờ Lục Bình cùng Ân Thiên Sở mắc câu đến xem, đối phương hiển nhiên vô cùng biết rõ tình huống của ba phái tu sĩ Thiên Huyền tông, Thiên Nguyệt tông, Chân Linh phái.

Một ý niệm đáng sợ chợt lóe lên từ trong đầu óc của Lục Bình: có nội gian!

Một đạo thanh âm hài hước cách không truyền tới từ phía sau hai người, nói:

– Ha ha, Lục Thiên Bình, không nghĩ tới sẽ là ngươi, thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử a, lần này xem ngươi trốn nơi nào!

Theo sát đó, một đạo thanh âm cắn răng nghiến lợi giống vậy truyền tới, nói:

– Lục Thiên Bình, mối thù của Hàn sư huynh cùng với Hoắc sư đệ ta rơi vào trên người người. Lão phu hôm nay nhất định phải để cho người muốn sống không được, muốn chết không xong!

Hai đạo thanh âm vừa dứt, lại là một giọng nói đuổi theo phương hướng thay đổi từ phía sau hai người Lục Bình, nói:

– Chớ có nói nhiều, người này phi độn càng lúc càng nhanh!

Lúc này, nguyên vốn năm vị đại tu sĩ mới phát hiện Lục Bình đã bị bao vây ngoài ba mươi dặm ở bất đồng phương hướng, Lục Thiên Bình dường như vào phút chốc năm người động thủ đã phát hiện bọn họ. Thời điểm năm người cố gắng bao vây thu nhỏ lại, lần nữa phát hiện Lục Bình phi độn thuật không ngờ so với năm người đều phải nhanh một bậc. Vòng vây của năm người đúng là đang thu nhỏ lại, nhưng đại tu sĩ đuổi theo bốn phương hướng khác ngược lại khoảng cách càng kéo càng Xa Lục Bình. Lúc này khoảng cách của Ngũ Hành tông Cốc đại tu sĩ xông tới mặt Lục Bình cũng kịch liệt thu nhỏ lại.

Thủ Hành lão tổ đuổi theo từ mặt bên rất nhanh sau đó phát hiện ý đồ của Lục Bình. Lão ta nghe Linh Hà lão tổ cùng với Vô Giới lão tổ lại còn nắm chắc phần thắng vừa nói ra lời nói cứng, không thể không lên tiếng nhắc nhở, đồng thời cũng báo cho Cốc đại tu sĩ thận để ý lập tức sẽ đối với Lục Thiên Bình.

Ngay vào lúc Thủ Hành lão tổ vừa dứt lời, một tiếng cười giễu cợt đột nhiên truyền vào trong tai năm vị đại tu sĩ:

– Biết không, năm vị tiền bối mai phục cũng được xem như tinh diệu, vãn bối đích xác là rơi vào trong sự tính toán của chư vị. Vậy mà năm vị tiền bối ngàn không nên vạn không nên, chính là không nên để cho Cốc lão tiền bối xông đến nhanh như vậy, cho vãn bối tranh thủ chút thời gian này đơn độc đối phó lão ta!